Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 396: NẾU NHƯ LÀ CÙNG MỘT NGƯỜI THÌ SAO?
Ân Thiên Thiên kiên định nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm tức: “Cách thứ hai không được! Trần Vũ hiện giờ đang là lúc sự nghiệp thăng hoa, nếu bị người ta biết em ấy có một người chị tai tiếng không rõ ràng, sẽ ảnh hưởng tới em ấy.
Hơn nữa nếu bị người ta điều tra ra thân thế của tôi, đối với em ấy càng là đòn trí mạng!”
Nói cho cùng, thân phận của Tô nương thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận…
Một người toàn thân mang cảm giác “bẩn thỉu”, luôn để lại cho người ta ấn tượng xấu ngay cái nhìn đầu tiên.
Trần Vũ hiện giờ thật vất vả mới dựa vào cố gắng của mình mà leo lên được vị trí như vậy, đột nhiên vì chuyện này mà khiến cho tất cả cố gắng đều đổ sông đổ biển thì thật sự rất đáng tiếc…
Chỉ cần hai chữ “Tô nương”, cũng đủ gây nên một trận mưa to gió lớn!
Trần Vũ nhíu chặt mày, cậu ngược lại là muốn chọn cách thứ hai, quay đầu nói với Ân Thiên Thiên: “Chị, chúng ta vốn là chị em, chẳng lẽ không đúng sao? Vì sao lại không thể? Đừng nói những chuyện khác, chúng ta cùng mẹ khác cha, em cũng không tốt hơn chị được bao nhiêu, huống chi cho dù chị không thừa nhận, chẳng lẽ chúng ta sẽ không phải chị em sao?”
Quản lý quan hệ công chúng thật ra nghiêng về cách thứ nhất, hiện giờ cách duy nhất có thể là trốn tránh việc này, không phải sao?
Ân Thiên Thiên cũng nóng nảy, lần đầu tiên nghiêm mặt với Trần Vũ: “Trần Vũ! Em nghe rõ ràng cho chị, sau này trừ khi có một ngày chị chính miệng thừa nhận em là em của chị, nếu không em vĩnh viễn cũng không phải! Bây giờ là lúc nào rồi, em có nghĩ tới hay không, nếu chuyện này truyền ra, đừng nói là sự nghiệp của em, chỉ nói đến chuyện giữa em và Ngôn Tử cũng là không thể nào, em muốn một kết quả như vậy sao? Chuyện này một khi nói ra, người bị cuốn vào thị phi không chỉ là chúng ta, còn rất nhiều người khác nữa, em biết không?”
Hai chữ “Tô nương” một khi truyền ra, thì sẽ liên lụy đến những chuyện từ hai mươi năm trước, hơn nữa còn có những chuyện đến bọn họ cũng không biết, mà từng li từng tí những chuyện năm đó giữa cô và Cảnh Liêm Uy không biết chừng cũng bị truyền ra, người gánh chịu sẽ là những người bên cạnh bọn họ…
Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi , Ngôn Tử…
Mỗi một người đều trốn không thoát, chuyện này thật sự liên lụy quá nhiều!
Trần Vũ lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu ta thấy chẳng qua là nhận lại chị mình mà thôi, cho dù là liên lụy những chuyện kia thì có sao, đó là chuyện bọn họ có thể khống chế hay sao?
Ân Thiên Thiên, chính là bị những ánh nhìn đó làm phiền…
Đôi khi, suy nghĩ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt…
Ân Thiên Thiên chính là ví dụ điển hình.
Quản lý quan hệ công chúng cũng phiền muộn, cả hai cách đều bị bọn họ bác bỏ, như vậy thì không còn cách nào nữa, cách duy nhất chính là trốn, nhưng có thể trốn đến khi nào? Xu hướng dư luận, ai cũng không biết một giây sau sẽ đi về đâu…
Ngay khi tất cả mọi người bó tay hết cách, trên TV trước mặt đột nhiên phát tin mới.
….Giờ phút này, chúng tôi đang ở tại cổng ‘Nocturne’ chờ Trần Vũ cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục, không biết là anh ấy dũng cảm thừa nhận “sai lầm” hay là sẽ cho chúng ta một đáp án rõ ràng, cùng lúc đó, phóng viên của chúng tôi đã bắt đầu liên hệ bạn gái tin đồn từ lúc Trần Vũ vào nghề cho tới nay, không biết cô ấy đang quay phim ở nơi khác, sẽ có cảm giác gì?
Ngay lúc phóng viên đang phát ngôn bừa bãi, đột nhiên trên màn hình trực tiếp truyền đến cảnh náo loạn, không ít phóng viên và quay phim điên cuồng chạy về phía sau bọn họ, phóng viên vừa quay đầu vừa hay nhìn thấy Cảnh Liêm Uy từ trên đường đi đến, sau lưng còn có Thừa Phó Lân ăn nói cẩn trọng đi theo…
—Cậu ba, xin hỏi cậu đến đây để thị sát công việc sao?
—Cậu ba, xin hỏi cậu có biết chuyện ngài Trần Vũ đang hẹn hò một cô gái không rõ tên ở đây không?
—Cậu ba, xin hỏi có phải cậu ngầm đồng ý cho bọn họ hẹn hò ở đây? Hay là cậu biết cô gái kia là ai sao?
—Cậu ba, đối với hành vi gian dối này của Trần Vũ, cậu có ý kiến gì không?
…
Cậu ba Cảnh, đi đến đâu là giành sự chú ý đến đó!
Trong nháy mắt, cứ như vậy cướp tất cả hào quang, Ân Thiên Thiên ngơ ngác Cảnh Liêm Uy trong TV đến quên cả nhúc nhích, mà Trần Vũ và quản lý quan hệ công chúng nhìn thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện cùng thở phào một hơi…
Người Cảnh Liêm Uy muốn bảo vệ, ai dám động vào?
Mắt phượng chầm chậm liếc qua nhìn phóng viên đặt câu hỏi, phóng viên bị nhìn kia bất giác rụt người lại, một giây sau khi muốn đem bản thân mình trốn đi, Cảnh Liêm Uy lại nói ra một câu, chỉ một câu làm nổ tung cả thành phố T.
“Tôi chỉ tới đón vợ tôi đi ăn thôi.”
Vợ?
Vợ của Cảnh Liêm Uy?
Người vợ anh tìm suốt năm năm, đã tìm được rồi ư?
Trong nháy mắt, lượng tin tức trong lời nói của Cảnh Liêm Uy khiến mọi người nổ tung.
Nếu hiện giờ có người mở máy tính tùy tiện lên mạng tìm, đoán chừng vừa mới mở lên bảng Hotsearch, vị trí đầu tiên Trần Vũ và cô gái không rõ tên đã bị Cảnh Liêm Uy một phát đẩy xuống dưới!
Đây chính là hiệu ứng danh nhân!
Cảnh Liêm Uy, rõ ràng chính là một danh danh nhân! Một danh danh nhân nổi hơn so với bất kì ngôi sao nào!
—Cậu ba, xin hỏi vợ trong miệng cậu là người vợ Ân Thiên Thiên mà cậu đã tìm suốt năm năm ư?
—Cậu ba, xin hỏi công chúa nhỏ có biết mẹ cô bé trở về chưa? Hai người đã gặp nhau chưa?
—Cậu ba, xin hỏi nhà họ Cảnh đã biết chuyện này chưa? Nhà họ Cảnh có chấp nhận cô ấy không?
—Cậu ba, về chuyện cô Ân giả danh cô cả nhà họ Ân, người nhà họ Cảnh có để ý không?
…
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Ân Thiên Thiên đã đánh thức trí nhớ của tất cả mọi người chỉ trong tích tắc!
Cảnh Liêm Uy không chút để ý đến, sải đoii chân dài hướng về ‘Nocturne’ mà đi, nhân viên vừa thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện thì tự động bước đến mở ra một con đường cho anh đi, phong thái tự tin đi vào trong sảnh ‘Nocturne’, cả người Cảnh Liêm Uy đều phát ra hơi thở “người rảnh rỗi chớ đến gần”…
Ai cũng không ngờ được, trong thời gian một buổi chiều không đến năm tiếng đồng hồ, cả thành phố T cứ như vậy mà nổ tung cả lên!
Nghệ sĩ, diễn viên điện ảnh và truyền hình nổi tiếng Trần Vũ bị bắt gặp hẹn hò với một cô gái ở khách sạn, mà cậu ba nhà họ Cảnh cũng xuất hiện, hơn nữa cho thấy anh đã tìm được ‘Ân Thiên Thiên’ mà vô số người tranh nhau làm…
Giờ phút này, Ân Thiên Thiên đang ngồi trước TV nhìn người đàn ông đẹp trai trong đó, thật lâu vẫn không nói gì.
Cảnh Liêm Uy…
Cảnh Liêm Uy…
Dường như trong nháy mắt đó, Ân Thiên Thiên được thả lỏng.
Trong lòng cô, vẫn luôn theo bản năng cho rằng, chỉ cần có Cảnh Liêm Uy ở đó, anh chắc chắn sẽ không để cô chịu tổn thương, đặc biệt là ngày hôm nay, sau khi đã xa cách năm năm!
Nhưng quản lý quan hệ công chúng của Trần Vũ lại không nghĩ vậy, anh ta trước tiên đã đánh hơi được chút manh mối, anh ta nhanh chóng quay người rời khỏi đây, đến căn phòng cách vách bắt đầu thương lượng chuyện kế tiếp với đội ngũ của mình, nhưng không ngờ vừa mới qua bên kia đồng nghiệp nói rằng nhận được điện thoại từ trợ thủ đắc lực của Cảnh Liêm Uy – Cát Thành Phong…
Khi Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên vẫn chưa bình tĩnh lại.
Đứng ở cửa, Cảnh Liêm Uy nhìn ngắm Ân Thiên Thiên một phen từ đầu tới chân, lông mày cau lại, nhẹ giọng nói: “Em chuẩn bị như vậy theo anh đi ăn?”
Ân Thiên Thiên hơi ngơ ngác một chút, ánh mắt rơi lên người Cảnh Liêm Uy, âu phục thẳng tắp cao ráo làm nổi bật dáng người cao ngất của Cảnh Liêm Uy, một tay nhét vào túi quần lại trông có vẻ thu hút người khác, trái lại bản thân mình bởi vì lúc Trần Vũ đến cô vừa mới gội đầu, quần áo cũng chỉ tùy tiện mặc cái áo thun, muốn đi ra ngoài là vô cùng bất tiện…
Đưa tay nắm chặt cổ tay Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy bước vào, trên đường đi không nhìn đến Trần Vũ đang đứng một bên, đưa Ân Thiên Thiên đến trước tủ quần áo, đưa tay mở ra…
Ở một góc khuất mà Trần Vũ không nhìn thấy, đôi má Ân Thiên Thiên ửng hồng…
Cô vừa mới thay đồ lót, cứ như vậy oanh oanh liệt liệt nằm trước mặt Cảnh Liêm Uy, hoa văn da beo hiện lên rõ ràng.
Hơi thở yếu ớt, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để mà chui xuống.
Khóe miệng không thể thấy mà nhếch lên, Cảnh Liêm Uy vươn tay lướt qua đồ lót của Ân Thiên Thiên, cầm lấy một chiếc váy đỏ tươi, ném lên mặt giường lớn sau lưng, lại đi đến tủ giày lấy một đôi giày cao gót màu bạc ra cho Ân Thiên Thiên, sau đó mới quay đầu nhìn cô, nói: “Thay đi.”
Ân Thiên Thiên hơi xấu hổ nhìn anh, mặt mũi đầy khó chịu.
Bây giờ là lúc nào rồi, là lúc để đi ăn à?
Rõ ràng một bụng câu từ đầy nghĩa lý, nhưng vừa nhìn Cảnh Liêm Uy cô đã sợ, ngoan ngoãn ôm quần áo của mình bước vào phòng tắm thay đồ…
“Em chuẩn bị một chút, lượng tin tức như thế này đoán chừng sẽ có hơi lớn.” Sau khi Ân Thiên Thiên đi, Cảnh Liêm Uy khẽ nói một câu.
Quản lý quan hệ công chúng vừa hay đến tìm cậu ta, Trần Vũ rời đi luôn.
Đợi đến lúc Ân Thiên Thiên đi ra, đã thấy Cảnh Liêm Uy ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cầm ly rượu đỏ trong tay nhàn nhã chờ cô.
Vào đông, trời mau tối, giờ phút này bên ngoài đã là khung cảnh chiều ta hoàng hôn…
Ân Thiên Thiên đi chân trần, bước lên mặt thảm, nhìn qua Cảnh Liêm Uy rồi đi tới bàn tràn điểm của mình, ngồi xuống trang điểm.
Vài nét bút hời hợt, đôi má vốn tinh tế hơn người càng trở nên rạng ngời, cầm son trên tay, Ân Thiên Thiên tô lên đôi môi xinh đẹp của mình, trong nháy mắt đã trở nên rực rỡ mê người…
Nhưng cô không biết, khi cô mặc chiếc váy đỏ đó bước ra, ánh mắt Cảnh Liêm Uy vẫn chưa hề rời khỏi người cô, đặc biệt là khi những ngón chân trắng ngần khéo léo lộ ra khỏi bộ váy đỏ xinh đẹp, Cảnh Liêm Uy vậy mà cảm thấy Ân Thiên Thiên quyến rũ hơn bất cứ ai!
Yết hầu mạnh mẽ trượt lên xuống, Cảnh Liêm Uy ngửa đầu cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, mà Ân Thiên Thiên bên kia đã ngoan ngoãn mang đôi giày cao gót màu bạc xong xuôi, vừa ngước mắt đã nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình.
Cánh tay hơi gấp vào, ánh mắt Cảnh Liêm Uy sáng rực nhìn cô, Ân Thiên Thiên hiểu ý khoác tay mình vào khuỷu tay anh.
Đúng lúc này, Ân Thiên Thiên chợt nghe một đợt tiếng bước chân mất trật tự trong hành lang, tiếp sau đó còn rất nhiều tiếng nói chuyện xôn xao.
— phía trước đấy, nhanh lên…
—Không biết sau khi lấy được tin tức về Trần Vũ, chúng ta còn có thể lấy tin về cậu ba Cảnh hay không…
—Tin về cậu ba Cảnh, cho cậu cậu dám đăng không?
—Có điều tôi thật sự là muốn gặp thử, Ân Thiên Thiên đã xa cách năm năm, hôm nay sẽ có dáng vẻ gì.
—Các cậu nói xem, nếu nhân vật nữ chính hôm nay là cùng một người, có phải rất đặc sắc không?
…