Kết hôn! Anh dám không?
CHƯƠNG 399: ÂN THIÊN THIÊN TỰ TI
Đến lúc phóng viên vừa đi, Cảnh Liêm Uy thậm chí không để ý Trần Vũ còn đứng bên cạnh, một tay mạnh mẽ kéo eo Ân Thiên Thiên tới giam trong ngực mình, hơi thở nguy hiểm lập tức phả tới, trong đôi mắt phượng có ngọn lửa tức giận nho nhỏ đang bừng cháy.
Đôi môi mỏng mím lại, Cảnh Liêm Uy áp sát hỏi: “Ân Thiên Thiên, chúng ta là quan hệ bạn bè?”
Một giây trước mới gián tiếp thừa nhận cô khôi phục trí nhớ, một giây tiếp theo lại chơi trò “hai người họ không quen” với anh sao?
Người phụ nữ này chơi bời bên ngoài năm năm rồi? Gia phong bất chính mà!
Eo cô bị siết hơi chặt, nhưng không đến mức làm cô đau, hai tay Ân Thiên Thiên đặt trước ngực Cảnh Liêm Uy rồi ngả ra sau nhìn anh, trong hai mắt đều có cảm xúc dao động, nói: “Cảnh Liêm Uy, anh biết em khôi phục trí nhớ từ khi nào?”
Xem biểu hiện của anh hôm nay, Cảnh Liêm Uy đã biết từ lâu rồi, nhưng cô không biết là từ lúc nào.
Sự không vui vẫn đang hiện hữu trong đôi mắt phượng, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời cô: “Lúc nhìn thấy em ở khách sạn.”
Mày hơi nhướng lên, Ân Thiên Thiên hơi bất ngờ, cô còn tưởng ít nhất cũng là chuyện sau đó, ai ngờ lần đầu gặp đã bị chọc thủng? Có cần lợi hại thế không?
Ân Thiên Thiên mở miệng định nói, nhưng lại có tiếng nói vang lên từ cuối hành lang, Ân Thiên Thiên theo bản năng muốn thoát ra khỏi ngực anh, nhưng lại không thể động đậy.
Cảnh Liêm Uy nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô thì đắc ý nhướng mày, đến khi tiếng bước chân càng lúc càng gần, ngay khi càng lúc càng gần cũng không hề nhúc nhích…
Ân Thiên Thiên sốt ruột, nếu bị người nhìn thấy ở đây, còn không xấu hổ chết sao?
Một giây trước mới bảo là “quan hệ bạn bè”, một giây tiếp lại mờ ám thế này?
Tự vả mặt cũng không phải như thế!
“Cảnh Liêm Uy!” Hơi tức giận mắng nhẹ, Ân Thiên Thiên rất không vui.
“Hôn anh một cái, hôn anh một cái thì anh tránh họ ngay.” Cảnh Liêm Uy cong môi cười đến sung sướng, gương mặt tuấn tú đó còn áp sát cô hơn, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ mong đợi.
Một câu nói làm cho Ân Thiên Thiên đỏ mặt, mím môi trợn mắt nhìn anh.
Nhưng mà Cảnh Liêm Uy cũng không thèm để ý, chẳng phải cô nói hai người họ chỉ là “quan hệ bạn bè” hay sao? Vậy thì từ giờ trở đi từ “quan hệ bạn bè” tăng lên thành quan hệ vợ chồng! Anh đang lo không có ai tuyên dương giúp đây!
Tiếng bước chân bên tai càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt rồi đột nhiên từ cơn tức ban đầu dần dần trở thành bình tĩnh…
Cảnh Liêm Uy…
Người đàn ông này, tồn tại như con cưng của trời vậy.
Nhà họ Cảnh to lớn, năng lực cá nhân của Cảnh Liêm Uy, không phải là thứ mà người phụ nữ như cô có thể sánh đôi, nhưng hết lần này đến lần khác người đàn ông này vẫn một lòng một dạ yêu cô, dù là năm năm trước hay là năm năm sau cũng không hề thay lòng, phản bội cô.
Đối với người như thế, cô nên làm gì đây?
Gần như là theo bản năng, ngay lúc bóng người ở chỗ rẽ sắp xuất hiện, Ân Thiên Thiên cứ thể ngẩng đầu dịu dàng hôn lên môi Cảnh Liêm Uy, đồng thời bàn tay ôm eo Ân Thiên Thiên của Cảnh Liêm Uy cũng hơi dùng sức và mang cô về lại căn phòng mà hai người họ vừa đi.
Còn chưa lấy lại tinh thần, cửa phòng đã đóng lại, ngăn cách hết mọi thứ bên ngoài…
Giam Ân Thiên Thiên giữa vòng tay mình và bức tường, Cảnh Liêm Uy nhớ nhung thắm thiết hôn lên môi cô, rồi dùng trán mình áp vào trán cô, hỏi: “Thiên Thiên, chúng ta không phải là bạn, là vợ chồng…”
Một câu nói, hai mắt Ân Thiên Thiên không nhịn nổi mà ướt đẫm.
Vợ chồng.
Một từ ngữ xinh đẹp biết bao, bọn họ từng là vợ chồng thật, nhưng cuối cùng cũng không thể tiếp tục bước tiếp trên con đường này đấy thôi? Cô vẫn nhớ mình kí tên lên tờ giấy mỏng manh đó…
Khôn khéo vùi trong lòng ngực Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Liêm Uy, sao phải đợi em?”
Tại sao?
Tại sao lại đợi một người phụ nữ không có gì cả…
Cô không có nhiều tự tin như thế, tất cả sự tự tin của cô đều bị nổ tanh bành khi biết tin tức đó vào năm năm trước, lúc đó cô còn định vĩnh viễn rời khỏi nơi này không bao giờ quay về, trời sập trong nháy mắt là cảm giác gì nhỉ? Lúc ấy Ân Thiên Thiên có cảm giác như thế, tất cả sự can đảm, tự tin và nghị lực toàn thân đều bị tin tức đó làm nổ tan thành mây khói, thậm chí phút giây đó cô tự ti, tự ti đến mức gần như là hạt bụi chìm nổi trong không khí vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người phụ nữ như cô, lại được người đàn ông ưu tú như Cảnh Liêm Uy yêu.
Nghe Ân Thiên Thiên nói, Cảnh Liêm Uy không khỏi cong môi, hơi kéo dãn khoảng cách giữa hai người, vươn tay ôm đầu cô nhìn cô nói: “Sao lại đợi em? Ân Thiên Thiên, em nói anh nghe, tại sao anh không đợi em? Em là mẹ của con gái, là vợ của anh, là người duy nhất trong lòng anh, không đợi em thì em bảo anh đợi ai?”
Nói qua loa, nhưng Ân Thiên Thiên lại biết đó là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Cảnh Liêm Uy.
Anh không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không giỏi làm chuyện gì lãng mạn, nhưng trái tim đó từ trước đến nay chưa hề thay đổi.
Bắt đầu chính là bắt đầu, kết thúc chính là kết thúc, nhưng có lẽ ở chỗ Ân Thiên Thiên thì mãi mãi cũng không có kết thúc.
“Cảnh Liêm Uy…” Giọng nói hơi run, Ân Thiên Thiên nhìn anh nói: “Em không có gì cả, em không có một gia đình hoàn chỉnh.
Mẹ em không chỉ là gái bán hoa nổi tiếng khắp thành phố T hai mươi năm trước, mà bây giờ ba em có khả năng còn là quỷ say xỉn uống say trong một con hẻm nhỏ, ngay cả thân thế từ nhỏ đến lớn của em, ba nuôi của em ngồi tù, mẹ nuôi của em lại hà khắc, chính em cũng không hề ưu tú mà còn có một đống khuyết điểm…”
Nhẹ nhàng nói, hai mắt Ân Thiên Thiên nhìn anh chằm chằm, đều là phản ứng trực tiếp của những cảm xúc từ tận đáy lòng cô, lúc này không hề giấu giếm mà hiển hiện trước mặt anh, cô nói: “Cảnh Liêm Uy, em ngoại trừ có gương mặt có thể coi được, còn lại thì không có gì cả.
Em không có trình độ học vấn cao, em không có tài năng nào đáng tự hào, cũng không có tiếng tăm nổi danh, em chỉ là một… một cô gái bé nhỏ bình thường, em không chỉ không có những điều kiện chói mắt đó, em thậm chí còn… lúc nào cũng sẽ nghi ngờ anh, sẽ không tin anh, sẽ không muốn ở chung với anh…”
Ân Thiên Thiên nói, Cảnh Liêm Uy nghe, từng chữ từng câu đều nghe rất cẩn thận.
Lúc nhìn cô trong đôi mắt phượng tràn đầy sự đau lòng.
Hít một hơi thật sâu, ánh mắt của Ân Thiên Thiên sáng quắc nhìn anh hỏi: “Cảnh Liêm Uy, em như thế, rốt cuộc anh thích gì ở em?”
Từ phút giây gặp được Cảnh Liêm Uy cho đến tận bây giờ, cuộc đời của Ân Thiên Thiên cũng không thay đổi theo chiều hướng tốt, thậm chí nói theo một cách nào đó, cô trở nên thua kém hơn trước, nhưng người đàn ông này vẫn ở bên cạnh cô.
Đôi khi tình yêu chính là thế, dù bạn biến thành dáng vẻ nào, chỉ cần bạn vẫn là chính bạn, nó vẫn luôn tồn tại.
Môi mỏng cong lên, Cảnh Liêm Uy dính sát người Ân Thiên Thiên trả lời cô: “Ân Thiên Thiên, anh cũng không biết anh thích gì ở em, anh chỉ biết rằng, anh không muốn nhìn thấy bên cạnh em có người đàn ông khác, không muốn thấy em cười với người đàn ông khác, không muốn thấy em ở cùng người đàn ông khác, cũng không muốn thấy em oan ức vì người khác… Tất cả mọi thứ, chỉ cần không liên quan đến anh, anh đều không muốn nhìn thấy.”
Trước sau như một, Cảnh Liêm Uy bá đạo thế đó.
Nhưng Ân Thiên Thiên không khỏi cong môi vì sự bá đạo này.
“Ân Thiên Thiên, anh mắc “bệnh hiểm nghèo”, mà “bệnh hiệm nghèo” này chỉ có vị thuốc tên “Ân Thiên Thiên” mới chữa trị được, em có muốn chữa trị không?” Nhẹ giọng hỏi, trong hai mắt Cảnh Liêm Uy tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên nhớ đến lần đầu tiên hai người ăn cơm ở “phòng Phượng Hoàng”, lúc đó cô cũng cảm thấy mình mắc “căn bệnh hiểm nghèo” mà chỉ có bác sĩ Cảnh có thể chữa trị…
Ân Thiên Thiên không trả lời, chỉ cúi đầu cười, Cảnh Liêm Uy lại dùng chóp mũi của mình xoa chóp mũi cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ, chúng ta vẫn là “quan hệ bạn bè” sao?”
Suy cho cùng, anh vẫn rất để ý những lời này.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh, trên môi nở nụ cười chúm chím, khi Cảnh Liêm Uy cho rằng cô sẽ nói ra câu trả lời làm anh hài lòng, Ân Thiên Thiên lại nói: “Ừ, chúng ta vẫn là “quan hệ bạn bè”…”
Trong nháy mắt, sắc mặt Cảnh Liêm Uy chìm xuống, anh vừa tỏ tình đã hoàn toàn vô dụng rồi? Là ý này sao?
“Cảnh Liêm Uy…” Ân Thiên Thiên thấy anh đen mặt cũng không sợ, chỉ vươn tay ôm lấy cổ anh rồi nhẹ giọng nói: “Bây giờ anh đã nhìn thấy toàn bộ Ân Thiên Thiên, vậy thì anh có nên để em trưởng thành? em muốn trở thành người phụ nữ có thể sánh đôi với anh, em muốn trở thành “mợ ba nhà họ Cảnh” chân chính, không phải là bản thân của năm năm trước vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, cũng không phải là bản thân của bây giờ chỉ biết tự ti.
Đến lúc em có thể một mình đảm đương một phía, vậy thì chúng ta không còn là “quan hệ bạn bè” nữa, thế nào?”
Thế nào ư?
Chẳng ra gì cả!
Nội tâm của Cảnh Liêm Uy gần như đang gào thét!
Nhưng anh biết, dù anh lại cho Ân Thiên Thiên thấy rằng thật ra anh có thể không để ý gì cả thì Ân Thiên Thiên cũng không để ý tới anh, ở một trình độ nào đó, Ân Thiên Thiên cố chấp đến đáng sợ.
Nhưng phải thừa nhận rằng, phụ nữ nên độc lập một chút mới được, sự kiên trì hôm nay của Ân Thiên Thiên đã lấy được nghiệm chứng rõ ràng sau mấy chục năm, cũng làm cho Cảnh Liêm Uy hoàn toàn nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
Đưa tay đẩy Cảnh Liêm Uy ra, Ân Thiên Thiên vươn tay chỉnh lại váy rồi ngước mắt nhìn anh, quyến rũ hỏi: “Cậu ba nhà họ Cảnh, không phải anh nói muốn mời em ăn cơm sao?”
Phút giây này, dù Cảnh Liêm Uy không muốn đi nữa thì cũng phải ngóng trông theo kịp, chỉ là trong lòng vẫn đang tính toán phải làm sao mới có thể dẫn con thỏ trắng về cẩn thận nuôi dưỡng…
Nhưng anh không nghĩ tới, một “chướng ngại vật” không thể chạm tới nhanh chóng ập đến…
Ở bên kia, nhà họ Ân.
Ân Thiên Tuấn ngồi trong nhà xem tin tức trên ti vi, trong lòng cảm thấy đau đớn từng cơn.
Tay còn cầm chai rượu, bên người là mấy vỏ chai rượu xiêu vẹo đã cạn, ánh mắt mê ly nhìn cô gái nhỏ nhắn quyến rũ trên ti vi, Ân Thiên Tuấn ngửa đầu uống cạn giọt rượu cuối cùng, hai mắt nhắm lại lại chảy xuống giọt nước mắt trong suốt.
Ân Thiên Thiên…
Ân Thiên Thiên…
Tất cả của anh đều đặt ở em, sao em lại nhẫn tâm nói đi là đi?
Chẳng lẽ thời gian của anh, những gì anh bỏ ra, anh cố gắng đến giờ cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi?
Hay phải nói là, thật ra đến bây giờ thì giữa bọn họ chỉ là một ảo mộng kiều diễm mà tốt đẹp…
“Ầm” một tiếng, chai rượu trong tay Ân Thiên Tuấn chia năm xẻ bảy, ngón tay bị cứa cũng không hề để ý…