Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 419: SỰ KHÓ CHỊU CỦA TRÌNH THIÊN KIỀU
Vợ sắp cưới? Chẳng lẽ là “Tên đứng đầu bảng” gì đó, cũng không tệ nha.

Không ngờ cậu Trình cũng sẽ làm ra loại chuyện làm bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy!
Chính là, nếu thật sự là vợ sắp cưới, mà vẫn còn che giấu như vậy sao?

Có người kêu gào, muốn nhìn xem người phụ nữ được bảo vệ chặt chẽ đó là ai, ngay đến cả phóng viên cũng tò mò, rục rịch.
“Cậu Trình, có thể cho chúng tôi xem thử cô ấy là ai không?”
“Cậu Trình, từ trước đến nay chưa từng nghe qua chuyện anh có vợ sắp cưới, chuyện này là thật sao? Hay anh chỉ đang viện cớ mà thôi?”
“Cậu Trình, nếu là vợ sắp cưới, điều này chứng tỏ hai vị trưởng bối nhà họ Trình cũng biết.

Trước mắt, chúng tôi chỉ được biết hai vị trưởng bối rất hài lòng về cô hai nhà họ Cảnh, xin hỏi người bên cạnh anh có phải là cô hai nhà họ Cảnh không?”
“Cậu Trình, hai người chuẩn bị kết hôn sao? Cô gái đó là ai vậy?”

Liên tiếp những câu hỏi được đưa ra, Trình Thiên Kiều không nhịn được, khẽ híp mắt.

Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn khiến mọi người cảm thấy ôn nhu như ngọc đột nhiên khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Từ sau khi Trình Thiên Kiều đột nhiên trở lại đại đội Cảnh sát Hình sự Quốc tế, anh ta bỗng mang đến cho người xung quanh cảm giác khó có thể nắm bắt được, bây giờ càng khiến mọi người cảm thấy kinh hãi hơn…
“Các người xác định muốn xem?” Một câu nói, mang theo tia vô cùng lạnh nhạt.
Cảnh Thiên Ngọc vùi trong lòng anh ta, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cô ấy không hề bối rối, luống cuống, cũng không hề sợ hãi, gương mặt chỉ ngập tràn sự tin tưởng! Người đàn ông mình nhìn trúng, làm sao có thể kém cỏi được chứ?
Mỗi một chuyện anh ta làm đều có mục đích rõ ràng!
Đám phóng viên nhao nhao đồng thanh, tỏ vẻ muốn gặp.

Bộ dạng đó của họ thể hiện rõ nếu không cho xem, không đưa được ra câu trả lời thì họ vẫn sẽ canh giữ ở đây, không một ai rời khỏi, nghiễm nhiên dùng khoảnh khắc ngượng ngùng như vậy đe dọa Trình Thiên Kiều!
Tròng mắt ngước nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, trên bả vai của cô vẫn còn lưu lại vết tích của cuộc hoan ái đêm qua, đôi mắt dịu dàng của Trình Thiên Kiều càng trở nên ôn hòa, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Có thể không? Vợ sắp cưới của anh.”
Vợ sắp cưới của anh…
Năm chữ này tuyệt đối là vũ khí cuối cùng làm rung động trái tim Cảnh Thiên Ngọc, cho dù ở bất cứ tình huống nào, chỉ cần Trình Thiên Kiều mở miệng, cô nhất định sẽ “làm việc nghĩa mà không nhùn bước” tiến lên, chẳng hạn như ngay lúc này.
Cô dành trọn thanh xuân của mình, dùng toàn bộ sự tự tôn, và cả sự nỗ lực để yêu người đàn ông trước mặt, làm sao có thể nghĩ đến chuyện chùn bước cơ chứ? Vì người đàn ông này, cô thậm trí có thể bỏ lại sau lưng tất cả những quy định của gia đình, hoàn toàn không quan tâm hành vi của mình có mang lại tổn hại cho người trong nhà hay không, Cảnh Thiên Ngọc cô chỉ một lòng tin tưởng Trình Thiên Kiều mà thôi.
Khẽ gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn, thanh thoát của Cảnh Thiên Ngọc nhuộm sắc hồng, hơi ngây ngốc nhìn Trình Thiên Kiều.
Chiếc chăn trắng hơi tuột xuống phía dưới, mọi người xung quanh mở to mắt nhìn chằm chằm hai người trên giường.

Ngay khi mái tóc dài đen nhánh và xinh đẹp xuất hiện trước mặt, tất cả mọi người đều nhịn không được hít sâu một hơi, nếu theo kịch bản sẵn có thì không phải nên là tóc màu vàng hay sao? Sau đó là vầng trán mịn, đôi mắt xinh đẹp đã ngập nước…
Là cô hai nhà họ Cảnh!
Ngay lập tức, hầu như tất cả mọi người đều xôn xao cả lên! Ánh đèn flash điên cuồng lóe lên, nhưng Trình Thiên Kiều không để cho họ có cơ hội.

Chỉ sau khi khi họ xác định, Cảnh Thiên Ngọc lập tức được bảo vệ chặt chẽ, cuối cùng khiến cho cánh nhà báo không chụp được bất cứ bức ảnh nào của Cảnh Thiên Ngọc.

Ngược lại, một người đàn ông cao lớn như Trình Thiên Kiều, bởi vì tin tức này mà lên trang đầu tìm kiếm suốt mấy ngày liền!
Báo chí cái gì cũng nói được, nhưng lại không có bất cứ tấm ảnh nào được đăng lên, cho nên độ tin cậy cũng giảm bớt đi nhiều, sự tổn hại đối với nhà họ Cảnh và cô hai nhà họ Cảnh cũng giảm đi không ít.

Chỉ là tương đối mà nói, Trình Thiên Kiều lại hơi thê thảm…
Đường đường là nhà cảnh sát mà lại xảy ra chuyện như vậy, Trình Chính suýt nữa tức điên.

Ngay hôm đó, Trình Thiên Kiều bị phạt quỳ trên nền phòng khách suốt đêm, cho dù mẹ của Trình Thiên Kiều khuyên can như thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí ngay đến cả một cơ hội giải thích cũng không cho anh ta!
Cứ như vậy đến tận ngày thứ hai, Cảnh Thiên Ngọc được Cảnh Liêm Bình dẫn đến tận cửa nhà họ Trình!
Khi bà Trương Duyệt , mẹ của Trình Thiên Kiều, nhìn thấy người nhà họ Cảnh đứng trước mặt mình, cả người hơi sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hồi phục thần sắc.
Tại thời điểm mấu chốt này, cô hai nhà họ Cảnh với thân phận bạn gái tin đồn của con trai mình lại đến đây, như vậy có phải không thích hợp lắm hay không?
Nở nụ cười lịch sự, Cảnh Liêm Bình nhẹ giọng nói: “Bác gái, cháu dẫn Thiên Ngọc đến thăm bác và bác trai.”
Với câu nói này, Trương Duyệt cho dù có muốn sai người tiễn khách cũng không được nữa rồi, vì vậy bà ta chỉ còn cách ngây người nhường đường cho hai người họ.

Đúng lúc, họ chạm mặt Trình Chính vừa ra khỏi phòng đọc sách, nhưng ánh mắt của mọi người đều không tự chủ được rơi lên người Trình Thiên Kiều vẫn đang quỳ ở giữa phòng khách, một giây sau lại coi như chưa nhìn thấy gì, lập tức quay đi.
Cảnh Thiên Ngọc ngoan ngoãn đi theo sau anh trai mình, lúc này cô ấy cũng không dám mở miệng nói năng lung tung, chỉ là ánh mắt xinh đẹp lại không tự chủ được rơi lên người Trình Thiên Kiều vẫn đang quỳ giữa phòng khách.
“Làm sao lại có thời gian qua đây?” Trình Chính vui vẻ hỏi.

Mặc dù quan hệ giữa nhà họ Trình và nhà họ Cảnh không thân thiết, nhưng cũng không phải xa lạ, dù sao mọi người cũng quanh quẩn trong một vòng tròn, làm sao có chuyện không tiếp xúc với nhau được chứ.
“Đã lâu lắm rồi cháu chưa qua đây.”
Cảnh Liêm Bình mỉm cười gật đầu, vẫn rất lễ phép khi đối mặt với hai vị trưởng bối nhà họ Trình.
Mọi người cùng ngồi xuống ghế sofa, họ đều không quan tâm đến Trình Thiên Kiều vẫn đang quỳ.

Cảnh Liêm Bình giống như từ đầu đến cuối không nhìn thấy Trình Thiên Kiều, chỉ nói chuyện vui vẻ, câu trước câu sau với Trình Chính.

Nhưng Trương Duyệt ở bên cạnh lại không ngừng nhìn ra cửa, ánh mắt do dự liếc nhìn con trai mình và Cảnh Thiên Ngọc.
Xem ra những chuyện xảy ra ngoài kia, suy cho cùng cũng chỉ là không có lửa thì làm sao có khói!
Người nhà họ Cảnh cũng đã tìm đến tận cửa rồi, chuyện này có thể bỏ qua được hay sao?
Nhưng đối lập với khí thế dời sông lấp biển lúc này của Trình Chính, Trương Duyệt lại vui tươi hớn hở, dù sao bà ta cũng luôn vừa ý cô con gái này của nhà họ Cảnh mà.

Thấy rằng Ân Thiên Thiên không có cơ hội, ánh mắt của bà ta chỉ có thể đặt lên người cô bé vẫn luôn có tình cảm sâu sắc với con trai mình, hơn nữa, bà ta cũng rất hài lòng về cô ấy.
Cảnh Liêm Bình đang trò chuyện với Trình Chính ở trong phòng, Trương Duyệt dứt khoát gọi Cảnh Thiên Ngọc đến nhà bếp, giúp bà ta rửa hoa quả.
Ánh mắt của Cảnh Thiên Ngọc vẫn luôn dán chặt lên người Trình Thiên Kiều cuối cùng vẫn phải rời đi, cô ấy chuẩn bị đứng lên đi theo bà ta.
“Mẹ, trong nhà không phải có người giúp việc sao? Hai người đi xem náo nhiệt gì vậy chứ!” Trình Thiên Kiều đột nhiên quát một tiếng, Cảnh Thiên Ngọc đột nhiên dừng lại động tác đang nhấc người đứng dậy.

Người trong phòng lúc này mới quay ra nhìn anh ta, cau mày, Trình Thiên Kiều ho nhẹ một tiếng, nói: “Người giúp việc đã nấu thức ăn sẵn rồi, hai người không cần đi đâu.”
Đầu lông mày hơi nhướng lên, Cảnh Liêm Bình khẽ ngước nhìn Trình Thiên Kiều, nhưng không nói gì.
Gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Thiên Ngọc khẽ ửng đỏ, ngược lại, ngoan ngoãn tiếp tục ngồi xuống vị trí của mình.
Cô bị gọi vào nhà bếp, ai biết được sẽ bị hỏi những câu gì chứ, thật sự xấu hổ mà…
Trương Duyệt tiến lên, đánh một cái vào lưng con trai mình, nói khẽ: “Cũng do con nhiều chuyện, bị quỳ rồi mà còn không biết tự kiểm điểm lại mình.”
Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy Trình Thiên Kiều bị như vậy, bèn nhịn không được khẽ nâng khóe môi.

Trình Thiên Kiều đang quỳ trên mặt đất cũng không tự chủ được đỏ ửng hai tai.

Anh ta mím môi nhìn mẹ mình, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu không nói nữa.
Ho khẽ một tiếng, lúc này Cảnh Liêm Bình mới nhìn lên người Trình Thiên Kiều, nói: “Ôi, Thiên Kiều phạm phải lỗi gì mà lại chịu hình phạt lớn như vậy chứ?”
Hai người họ vốn dĩ bằng tuổi nhau, cho nên lời nói bây giờ cũng tùy ý hơn nhiều.
Trình Thiên Kiều cúi đầu không nói!
Hỏi cái em gái nhà cậu! Anh ta không tin Cảnh Liêm Bình thật sự không biết!
Nghĩ thầm trong lòng như vậy, đột nhiên anh ta nghĩ ra, em gái của Cảnh Liêm Bình không phải là Cảnh Thiên Ngọc hay sao, lập tức hơi không tự nhiên!
Trình Chính nhìn con trai mình, ông ta không nhịn được nhíu chặt lông mày.
Ông ta chỉ có duy nhất Trình Thiên Kiều là con trai, nhưng đứa con trai này cả ngày lại chỉ biết gây chuyện.

Xem đi, trước đây thì ỷ vào mình còn trẻ, Cảnh Thiên Ngọc nhà người ta thích nó, không phải nó vẫn luôn chê con gái người ta bám lấy mình không muốn buông ra hay sao! Bây giờ không phải là nhịn không được ăn sạch người ta rồi ư! Đừng nói rằng nó bị bỏ thuốc hay gì, dù sao nó cũng là cảnh sát, nếu ngay cả một chút tính kiềm chế cũng không có, vậy thì còn làm Cảnh sát Hình sự Quốc tế làm gì? Mau mau trở về đừng làm mất mặt ông ta nữa!
Ha ha, bây giờ con gái nhà người ta cũng tìm đến tận cửa rồi, để xem nó còn thể diện nữa hay không!
Câu hỏi được đưa ra, nhưng người nhà họ Trình không ai nói gì, ngay đến cả Trình Thiên Kiều cũng không nhịn được khẽ đỏ mặt.

Anh ta không thể buột miệng nói ra, anh ta dẫn em gái người ta lên giường được! Như vậy quá dọa người!
Cảnh Liêm Bình nhìn chằm chằm Trình Thiên Kiều, trong đôi mắt đào hoa mê người ngập tràn hơi thở nguy hiểm!
Tên tiểu tử này, không phải rất đứng đắn hay sao? Có bản lĩnh thì cứ tiếp tục đứng đắn đi! Chỉ cần anh ta dám, Cảnh Liêm Bình sẽ khiến cho anh ta cả đời này cũng đừng hòng lấy được vợ!
Thật sự cho rằng người nhà họ Cảnh dễ bị bắt nạt hay sao?
Vì Trình Thiên Kiều, em gái của anh ta đã phải chịu biết bao cay đắng!
Cảnh Thiên Ngọc lúc này đang vô cùng xấu hổ, cô ấy bị người nhà ép qua đây đã khó chịu lắm rồi, bây giờ anh trai còn như vậy.

Cô ấy không nhịn được đưa tay ra khẽ giật áo anh trai mình, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ không nỡ.
Dù sao cũng là người mà cô đã ấn định cả đời này sẽ đi theo, làm sao cô có thể nhẫn tâm nhìn anh bị anh trai mình gây khó dễ chứ!
Cảnh Liêm Bình tức giận nhìn cô ấy, lúc này mới quay người lại, nhẹ giọng nói với Trình Chính: “Thưa bác trai, hôm nay cháu đến đây là để nhìn thử xem Thiên Kiều có thái độ gì.

Dù sao hai bác cũng biết, chuyện này làm ầm lên thì người chịu thiệt vẫn là em gái cháu.

Với tư cách là anh trai, cháu chắc chắn phải kiểm định nghiêm ngặt chuyện này.

Hôm nay nếu quấy rầy đến hai bác thì cho cháu xin lỗi.”
Trình Chính làm sao cảm thấy bị quấy rầy cơ chứ, ông ta lắc đầu nhìn đứa con trai không chịu thua kém của mình, nói: “Làm gì có chuyện đó, chuyện này là lỗi của nhà họ Trình.

Cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giải thích thỏa đáng với nhà cháu!”
“Phải giải thích gì chứ?” Bỗng nhiên, Trình Thiên Kiều ồn ào nói một câu.
Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trương Duyệt nhíu mày nhìn anh ta, không nói được lời nào.

Trình Chính sững sờ vẫn chưa hoàn hồn.

Trong khoảnh khắc Trình Thiên Kiều nói ra câu đó, Cảnh Thiên Ngọc lại nhịn không được mặt mày trắng bệch, cô ấy chỉ biết siết chặt tay, không nói gì cả.

Cảnh Liêm Bình lập tức híp chặt mắt, mở rộng hai chân, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay chấp lại với nhau, tiến sát lại Trình Thiên Kiều vẫn đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Cậu Trình, câu này của cậu có ý gì?”
Xưng hô bỗng nhiên đổi từ “Thiên Kiều” sang “Cậu Trình”, ai cũng nhận ra cậu cả nhà họ Cảnh đang không vui!
Trình Thiên Kiều nói xong câu đó lập tức quay lại nhìn Cảnh Thiên Ngọc ở bên cạnh, trong lòng đột nhiên có cảm giác khác lạ.

Nhưng đột ngột bảo anh ta chấp nhận Cảnh Thiên Ngọc, thì thật sự có hơi … không cam lòng!
“Ý là muốn đùn đẩy trách nhiệm, có đúng không hả?” Giọng nói của Cảnh Liêm Bình đầy nguy hiểm, lửa giận trong mắt đang từ từ bốc lên! Anh ta cũng không quan tâm bây giờ mình đang ở trong nhà họ Trình nữa, nói thẳng: “Cậu Trình, những người ngoài kia không lấy được ảnh chứng minh người phụ nữ đó là ai, nhưng nhà họ Cảnh chúng tôi chẳng lẽ không lấy được sao? Nhà họ Trình cậu cũng không lấy được sao? Tôi biết cậu có thể chưa thích ứng được, nên chúng tôi đã tự mình đến đây rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa? Thật sự cho rằng nhà họ Cảnh chúng tôi là quả hồng mềm, dễ bị bắt nạt, chuyện đã qua thì coi như bỏ qua luôn hay sao?”
Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên căng thẳng hơn, nhưng lại không biết phải làm như thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui