Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 421: CẢNH LIÊM UY NHƯỢNG BỘ
Cũng không biết sự im lặng như vậy duy trì được bao lâu, cuối cũng vẫn là Cảnh Thiên Ngọc thiếu một chút kiên nhẫn, miễn cưỡng nhịn xuống nước mắt, Cảnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm vết thương trên lưng anh, nói: “Chuyện này người trong nhà tôi biết rồi, không phải tôi muốn ép anh lấy tôi, nhưng mà… anh có thể cho tôi một thân phận không, năm năm, năm năm sau chúng ta đường ai nấy đi…”
Cảnh Thiên Ngọc khẽ nói những lời như vậy, không nhịn được muốn tự giễu chính mình.

Từ năm hai mươi tuổi yêu Trình Thiên Kiều hai mươi mốt tuổi, bản thân Cảnh Thiên Ngọc cũng không biết rốt cuộc là trời định hay là ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn thấy anh mặc đồng phục trong đám người đi về phía cô dưới ánh sáng mặt trời, cô cứ dễ dàng như thế mà đánh mất tim mình.

Rõ ràng cô muốn một tình yêu đôi bên tình nguyện, nhưng cuối cùng rốt cuộc vẫn biến thành cô cúi mình cầu toàn.

Từ hai mươi tuổi cho đến bây giờ, cô rốt cuộc vẫn không trốn thoát khỏi vận mệnh.

Đột nhiên, cô nghĩ, có lẽ cứ ở lại cạnh anh năm năm như vậy, năm năm sau có lẽ cô sẽ không yêu anh như vậy nữa, cũng có lẽ năm năm sau đoạn tình cảm này sẽ nhạt đi, càng có lẽ có một phần hồi ức quý giá như vậy, quãng đời còn lại cũng đã đủ đầy…
Ngước mắt nhìn Trình Thiên Kiều nghiêng đầu nằm sấp trên giường, vẫn là khuôn mặt nhìn nghiêng ôn hòa như ngọc, vẫn là gò má như khắc vào cốt tủy đó, Cảnh Thiên Ngọc lại đột nhiên cảm thấy mình tựa như không thể lại nhìn anh một cách tỉ mỉ nữa.

Cô biết, thực ra anh không ôn hòa như ngọc như vậy, đa số chỉ là vì công việc khiến người ta mất đi sự đề phòng mà thôi, nhưng sao cô lại cứ mê muội, nhập ma chứ?
Trong đôi mắt ngập nước, Cảnh Thiên Ngọc không cho mình khóc, chỉ là nhìn chằm chăm đôi mắt khẽ thất thần của anh nói: “Trình Thiên Kiều, tôi là người nhà họ Cảnh, anh là người nhà họ Trình, hai nhà chúng ta đều không muốn làm lớn chuyện này, kết cục cuối cùng nhất định là chúng ta ở cùng nhau, tôi không muốn dùng nhà họ Cảnh để ép anh, cũng không muốn… anh chán ghét tôi, cho nên anh cho tôi một thân phận, chúng ta ở bên nhau năm năm, năm năm sau, tôi liền rời đi, có được không…”
Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc rốt cuộc vẫn là không nhịn được nước mắt, nước mắt bèn cứ như vậy nặng nề rơi vào hông Trình Thiên Kiều, nóng bỏng đến mức tim anh cũng không nhịn được khẽ run rẩy.

Chống cơ thể mình ngồi dậy trước mặt Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều nhìn cô, đột nhiên có cảm xúc khác.


Cảnh Thiên Ngọc…
Ngọc Ngọc…
Tình cảm của cô từ lúc bắt đầu anh đã cảm nhận được, nhưng kéo dài nhiều năm như vậy lại từ đầu tới cuối không muốn nhìn thẳng, có lẽ chính là vì trong lòng có chút không xác định, cũng chính là vì bí mật nho nhỏ đó, khiến anh không dám đường đột với cô, lại không nghĩ tới sẽ ép cô đi tới bước này…
Mím chặt môi mình, Cảnh Thiên Ngọc cố gắng không để mình tiếp tục khóc nữa, chỉ là nhìn chằm chằm anh, khẽ hỏi: “Có được không?”
Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, sợi dây cung trong lòng Trình Thiên Kiều như đột nhiên đứt gãy, vươn tay ôm cô gái đang ẩn nhẫn trước mặt vào lòng, khẽ khàng trả lời: “Năm năm, làm vợ chưa cưới của tôi năm năm, năm năm sau, nếu em muốn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản.


Năm năm!
Là canh bạc của Cảnh Thiên Ngọc, cũng là canh bạc của Trình Thiên Kiều!
Họ đặt cược, đều là tương lai của chính mình!
Thoáng chốc, Cảnh Thiên Ngọc liền cười ra nước mắt trong lòng Trình Thiên Kiều….

Cô hao phí hết tất cả thanh xuân, cuối cùng có thể làm vợ chưa cưới của anh rồi sao?
Xin lỗi, cô thật sự chỉ có chút tiền đồ như vậy, lúc người đàn ông mà bản thân cô nằm mơ cũng muốn cuối cùng đã bằng lòng thử tiếp nhận cô, cho dù chỉ là làm vợ chưa cưới hoặc là trợ lý của anh, cô cũng ngọt ngào như mật…
Lúc đi ra lần nữa, Trình Thiên Kiều đã thay quần áo, ngoại trừ sắc mặt hơi kém thì không có gì bất thường, mà trên mặt Cảnh Thiên Ngọc lại không ngừng tràn ra vui vẻ.

Người ngồi trong phòng khách đều không nhịn được suy đoán, có phải thật sự có kết quả tốt không.


Trình Thiên Kiều đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy và Cảnh Liêm Bình, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi và Ngọc Ngọc đã thương lượng xong rồi, chúng tôi sẽ đính hôn.


Một câu nói khiến những người trong phòng khách đều không nhịn được thở phào, nhưng Cảnh Liêm Uy lại nhìn anh ta đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Đính hôn? Trình Thiên Kiều, có phải hơi thiếu không? Chị tôi muốn gả vào nhà họ Trình, có trăm ngàn cách!”
Chỉ cần nghĩ tới anh ta có ý đồ khác với Ân Thiên Thiên, trong lòng Cảnh Liêm Uy liền khó chịu, huống chi anh bây giờ vẫn chưa tìm thấy cô! Dứt khoát có thể xử lý người nào thì xử lý người đó!
Đợi đến lúc Ân Thiên Thiên quay về, anh trả cho cô một thế giới sạch sẽ!
Trình Chính cũng không lên tiếng, quyền thế của nhà họ Cảnh không cần nói cũng biết, ông ta bây giờ hoàn toàn không để ý con trai mình bị bức hôn! Cũng ba mươi mốt tuổi rồi, anh ta còn muốn thế nào? Cũng chỉ cô gái tốt như Cảnh Thiên Ngọc mù mắt nhìn trúng anh ta! Một cái đầu đá, cả ngày ra dáng ấm áp, lúc đối diện với tình cảm còn ngu hơn heo!
Ngay cả Trương Duyệt cũng cảm thấy có phải trực tiếp kết hôn tốt hơn không?
Trình Chính ánh mắt khẽ lãnh đạm, vô cùng bất mãn nhìn Cảnh Liêm Uy, chỉ là anh làm mất Ân Thiên Thiên! Ông ta còn chưa tìm anh tính sổ đâu! Giọng điệu khẽ lãnh đạm, Trình Thiên Kiều nói: “Cậu ba Cảnh, anh là định để chúng tôi kết hôn sao?”
Trong phòng không ai nói chuyện, đây không phải là chuyện nên làm sao?
Trình Thiên Kiều lại không nhịn được cười, lập tức liền cho người ta cảm giác ngoài cười nhưng trong không cười, một tay đút vào túi quần, Trình Thiên Kiều nhìn họ nói: “Tôi không để ý, nếu các người cảm thấy Cảnh Thiên Ngọc gả cho tôi là một nơi để gửi gắm tốt, không đến mức kết hôn không được vài năm thì chúng tôi đã làm loạn muốn ly hôn, có thể thử xem.


Lời vừa nói ra, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy đều không nhịn được híp mắt nguy hiểm!
Trình Thiên Kiều, thật sự là có chút quá phách lối rồi!
Mắt thấy tình huống trước mặt thay đổi, Cảnh Thiên Ngọc vội đứng ra nói: “Là tôi đề nghị đính hôn, cứ đính hôn trước đi, lúc này kết hôn cũng không thích hợp, không phải sao?”

Nhà họ Cảnh vừa mất đi bà cụ, liền bắt đầu phô trương cử hành hôn lễ, quả thực không tốt, ngay cả đính hôn lần này e là cũng phải cử hành khiêm tốn một chút.

Cảnh Liêm Bình và Cảnh Liêm Uy nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ có thể thừa nhận.

Trình Chính và Trương Duyệt vô cùng vui vẻ, theo họ thấy đã đính hôn rồi, kết hôn còn xa sao? Sau đó cháu nội còn xa sao? Tất cả đều trở nên vô cùng hạnh phúc…
Sau đó, qua thời gian ngắn ngủi để tang bà cụ mất, cô hai nhà họ Cảnh cuối cùng như nguyện làm người phụ nữ của cậu chủ nhà họ Trình, mặc dù chỉ là vợ chưa cưới…

Nghĩ đến những chuyện cũ với Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẽn!
Năm đó người đề ra cái hẹn năm năm là cô, bây giờ, anh còn chưa mở miệng, cô đã muốn ly hôn? Là không cần con gái nữa sao? Hay là…cô yêu người khác rồi?
Trình Thiên Kiều bị câu nói muốn ly hôn đột ngột của Cảnh Thiên Ngọc làm vô cùng tức giận, vươn tay hung hăng đập vào cây to bên cạnh, ánh mắt lại không bằng lòng dời khỏi bóng lưng xinh đẹp của cô, thời khắc bông tuyết tràn ngập rơi xuống, ánh mắt anh cũng như mơ hồ…
Cảnh Thiên Ngọc, chiếm dụng năm năm của anh, thật sự cho rằng dễ dàng rời đi như vậy sao?
Hừ! Trình Thiên Kiều anh là người đàn ông dễ lừa gạt như vậy sao?
Hít thở sâu một hơi, Trình Thiên Kiều xoay người quay về phòng, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Từ nhà tổ nhà họ Cảnh quay về, cả người Ân Thiên Thiên thả lỏng không ít, có lẽ là lời của Vi Gia Huệ có tác dụng, cũng có lẽ là vì tâm hồn cô đột nhiên có được sự giải phóng nhất định, đột nhiên không còn quá bi quan đối với đoạn tình cảm này nữa, Cảnh Liêm Uy quấn lấy cô trêu chọc một trận xong hai người cũng bất giác liền nói tới chuyện công việc, Cảnh Liêm Uy tự nhiên hỏi về những lời kháng nghị cô trong công ty.

Ân Thiên Thiên không để ý cong môi, nếu là trước đây nói không chừng cô còn thật sự sẽ để ý một chút, nhưng bây giờ thì sẽ không.

Trong căn phòng được ánh sáng ngày đông ưu nhã chiếu vào chỉ có hai người họ, lần đầu tiên sau khi Ân Thiên Thiên quay về trực tiếp nói ra tiếng lòng mình với Cảnh Liêm Uy như vậy, đây là kết luận cô suy nghĩ rất lâu rất lâu mới có được.

“Cảnh Liêm Uy, em muốn tiếp tục đi cùng anh, từ ban đầu rung động, đến cuối cùng đi đến đầu bạc.


” Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào anh, Ân Thiên Thiên thổ lộ suy nghĩ chân thành nhất trong đáy lòng mình, nói: “Em biết vấn đề lớn nhất chắn ngang giữa chúng ta là gì, ở nơi mềm mại nhất trong lòng anh có ba mẹ anh, mà mẹ em lại hại chết ba mẹ anh, còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy, từ ngày anh có năng lực đã bắt đầu nung nấu ý muốn báo thù cho ba mẹ anh, em không biết anh muốn đối phó với bà thế nào, nhưng em biết, sau khi em xuất hiện, lòng anh nhất định đã từng dao động…”
Ân Thiên Thiên bây giờ, trước giờ chưa từng hoài nghi tình cảm của Cảnh Liêm Uy đối với cô, tràn đầy tin tưởng.

“Em muốn đứng cạnh anh, cùng anh đi qua từng ngày, ngắm từng phong cảnh, em thừa nhận, em tự ti, vì sự ra đời của em, vì tất cả bây giờ của em, em rời đi năm năm nhưng quay về lại không trở nên ưu tú hơn bao nhiêu, em mong đợi có thể đủ độc lập kiên cường đứng bên cạnh anh, có thể trở thành người phụ nữ không cần dựa dẫm vào anh vẫn có thể độc lập đảm đương, ở nhà thì xinh đẹp ấm áp, bên ngoài thì độc lập kiên cường, nhưng em bây giờ không phải người như vậy, mà anh lại ưu tú như thế…” Ân Thiên Thiên khẽ nói, đôi mắt tràn đầy chân thành, đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đây cô luôn từ chối anh: “Em đang cố gắng, em phải thắng trong cuộc thi đấu quảng cáo quốc tế Orlick, chỉ có như vậy em mới có đủ tự tin có thể đứng bên cạnh anh, em phải trở thành một người phụ nữ kiên cường cố gắng, để chồng em, con gái em tự hào vì em, mà không phải đơn giản chỉ trở thành một ‘mợ ba nhà họ Cảnh’.


Cảnh Liêm Uy nhìn cô thật lâu không nói chuyện, chỉ là động tác nắm tay cô lại càng dùng sức.

Cô muốn!
Cô muốn!
Chỉ cần cô muốn tiếp tục ở bên cạnh anh, anh liền cảm thấy tất cả đều đáng giá!
Hít thở một hơi thật sâu, Ân Thiên Thiên điềm tĩnh nói: “Cảnh Liêm Uy, có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể nào bước qua ngăn cách đó, cũng có lẽ em phải cố gắng thật lâu thật lâu, anh bằng lòng đợi em sao?”
Lời vừa nói ra, Cảnh Liêm Uy đã vươn tay ôm Ân Thiên Thiên vào lòng, cô vĩnh viễn không biết anh chờ đợi thời khắc này đã bao lâu rồi, anh thật sự cho rằng tình cảm này sẽ tản đi như sương khói trong sự cố chấp của họ, nhưng đột ngột trời quang mây tạnh, nói không vui đều là giả, ôm cô thật chặt, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Thật lâu sau, Cảnh Liêm Uy dần bình tĩnh lại, khẽ căng thẳng hỏi một câu bên tai cô: “Thiên Thiên, vậy…nếu anh kiên trì muốn đưa Tô Nương vào tù thì sao? Em vẫn sẽ ở lại cạnh anh sao?”
Hỏi câu thế này, Cảnh Liêm Uy lại ngay cả dũng khí nhìn cô cũng không có, chỉ là dùng toàn bộ sức lực ôm chặt cô, giống như muốn khắc cô vào cốt tủy…
Anh sợ nghe thấy đáp án cự tuyệt, nhưng từ ngày biết được sự thực, mục đích của anh trước giờ không phải chỉ đơn giản là trại giam…
Tất cả đều vì cô mà nhượng bộ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận