Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 448: SỰ THẲNG THẮN CỦA CẢNH LIÊM UY
Cô đã sớm không phải là Ân Thiên Thiên năm đó, người mà chỉ phụ thuộc vào đàn ông, giống như là dây leo cũng chỉ phụ thuộc vào cây đại thụ, một khi đại thụ biến mất rồi thì cũng chỉ có thể chết.
Cô đã trưởng thành, dưới ép buộc của Cảnh Liêm Uy, dưới những khảo nghiệm lần lượt của cuộc sống này.
Cô đã hiểu cách suy nghĩ lại chính mình, hiểu được phải suy nghĩ như thế nào là cuộc hôn nhân kinh doanh, một gia đình, cô nắm tay anh cùng nhau tiến lên phía trước mà không phải là lảo đảo đuổi theo ở phía sau của anh, đây cũng là lý do mà hiện tại Ân Thiên Thiên vẫn luôn cố gắng.
Mỗi một đoạn tình cảm trên thế giới này hẳn là bình đẳng mà cùng nhau tiến lên, loại tình cảm phụ thuộc nhau cũng sẽ biến mất vào một ngày nào đó.
Nhìn người phụ nữ ở trước mặt, Cảnh Liêm Uy đột nhiên không thể nói ra được lời nào.
Ân Thiên Thiên đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Cảnh Liêm Uy, xoa nhẹ lòng bàn tay của anh, nhẹ giọng nói: “Em thừa nhận lúc chuyện đột nhiên xảy ra, em cảm thấy trở tay không kịp, thậm chí em cũng suy đoán người đàn ông kia là ai giống như cư dân mạng, là anh? Là anh cả? Hay là Đổng Khánh? Thế nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa thì em cũng hi vọng người đó không phải là một ai trong ba người các anh, mặc dù Ân Nhạc Vy đã từng là em gái của em, nhưng mà em biết rõ bản tính của cô ta, cô ta không phải là người một nhà…”
Có lẽ đối với Ân Nhạc Vy mà nói có chút tàn nhẫn, thế nhưng Ân Thiên Thiên lại đang đánh giá khách quan.
Người phụ nữ giống như Ân Nhạc Vy, lòng tham cao hơn trời.
Lúc mà nhìn thấy Hướng Thực thì cảm thấy Hướng Thực là người ưu tú, thế nhưng khi so sánh với sự xuất hiện của Cảnh Liêm Uy thì lại suy nghĩ trăm phương ngàn kế muốn lao đầu vào cái ôm ấp của Cảnh Liêm Uy, người phụ nữ như vậy mãi mãi cũng sẽ không biết thỏa mãn…
“Sau đó lúc mà em nhìn thấy Cảnh thị tung ra tin tức, lúc mẹ gọi điện thoại đến cho em, em cũng đã nghi ngờ người đó có phải là anh hay không.” Vừa nói xong, bàn tay đang bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay lại đột nhiên cứng ngắt lại, Ân Thiên Thiên gắt gao nắm thật chặt nói tiếp: “Thế nhưng lúc mà em ở nhà chính, em nghe thấy anh nói chuyện, nhìn vào mắt của anh, em biết anh không gạt em, anh nói không có thì chính là không có.

Chỉ là có lẽ thật sự tối ngày hôm qua, chuyện mà anh làm rất quan trọng, quan trọng đến nỗi thậm chí không thể nói cùng với em, cho dù là em là người bên gối của anh…”
Nói xong, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nở một nụ cười dịu dàng nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: “Anh đã không muốn nói rồi, vậy thì không cần nói nữa, thế nhưng sau này phải nói với em những chuyện nhỏ nhặt khác, đừng để cho em giống như là một người ở ngoài không liên quan gì đến cuộc sống của anh, có được không?”

Thật ra cô cũng không thích Cảnh Liêm Uy có chỗ giấu diếm cô, nhưng mà cô cũng biết cho dù là vợ chồng thì giữa hai người cũng hẳn nên có không gian riêng tư, cô cũng sẽ không ép buộc Cảnh Liêm Uy mở không gian kia với cô, thế nhưng cô cũng hy vọng ít nhất anh có thể nói với cô, đừng có quá nhiều bí mật.
Đôi mắt phượng dịu dàng khóa chặn người phụ nữ nhỏ ở trước mặt, trong nháy mắt Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy cổ họng của mình đều bị chặn lại.
Rốt cuộc nhịn không được mà nghiêng người về phía trước, Cảnh Liêm Uy ôm chặt lấy cô gái nhỏ ở trước mặt, hôn hôn vành tai của cô từng chút một.
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn nhận nụ hôn của anh, đưa tay lên ôm lấy eo của anh.
Thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy tháo dây an toàn của mình và dây an toàn của Ân Thiên Thiên ra, bàn tay dùng sức bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hơi cử động một chút liền để cho cô ngồi xuống trên đùi của mình, cánh tay vòng quanh eo cô chặt chẽ như vậy, không hề buông lỏng chút nào.
Ân Thiên Thiên sửng sờ trong giây lát, thế nhưng lại không hề sợ hãi, dường như chỉ là nơi có sự hiện diện của Cảnh Liêm Uy, cho đến bây giờ cô cũng sẽ không thấy sợ hãi.

Ngồi ở trên đùi của anh, trên mặt có chút đỏ ửng lặng lẽ tràn ra, bàn tay nhỏ lại ngoan ngoãn tự giác đặt ở cổ của anh, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống nhìn anh.
Ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, động tác vòng quanh eo cô của Cảnh Liêm Uy lại tăng thêm một phần sức lực.
Anh không biết sau khi anh nói ra khỏi miệng thì cô gái nhỏ ở trước mặt sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa hay không…
Sau một hồi ủ rủ, Cảnh Liêm Uy rốt cuộc vẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Thiên Thiên, anh muốn nói với em một chuyện, em có thể đánh anh, mắng anh, phạt anh, làm như thế nào cũng được, nhưng mà nhất định không thể rời khỏi anh, cũng không thể tức giận quá lâu, có được không?”
Mờ mịt nhìn anh một lúc lâu, sau đó Ân Thiên Thiên vẫn gật gật đầu, xem như là đã đồng ý.
Hít một hơi thật sâu: “Thiên Thiên, Tô Nương đang ở trong tay của anh.”
Một câu nói khiến thân thể của Ân Thiên Thiên không nhịn được mà hơi cứng đờ, sắc mặt cũng đã thay đổi chút ít.

Cảnh Liêm Uy cẩn thận quan sát sự thay đổi của cô, đợi đến lúc sau khi cô đã tiêu hóa được một chút rồi thì anh mới nói tiếp: “Thiên Thiên, kể từ lúc bắt đầu lần đầu tiên mà em gặp Tô Nương sau khi trở về, bà ta vẫn đang dự tính âm mưu làm như thế nào để tiêu diệt em và Trần Vũ, hay là con của chúng ta…”
Nói chuyện rất chậm rất chậm, dường như là sợ Ân Thiên Thiên sẽ tiêu hóa không được, Cảnh Liêm Uy cẩn thận tìm từ ngữ thích hợp, thế nhưng đến cuối cùng vẫn khiến cho Ân Thiên Thiên cảm thấy đau lòng.
“Anh không chỉ một lần phát hiện được mỗi khi mà chúng ta đi ra ngoài, ở xung quanh đều có những gương mặt lạ lẫm đang theo dõi, không chỉ một lần nhận được tin tức của Cát Thành Phong gửi tới, nói có người muốn ra tay với chúng ta…” Chịu đựng sự đau lòng, Cảnh Liêm Uy nói tiếp, anh thấy Tô Nương căn bản cũng không có tư cách trở thành mẹ của bất kỳ người nào: “Ngày đó, lúc mà Cảnh Nhan Hi chạy đến xe kẹo thì anh liền chú ý, vốn cho rằng ở một nơi nhiều người như vậy thì sẽ không ra tay, cho nên yên tâm để người ở phía sau không đi theo vào, hiện tại xem ra là do anh đã quyết định sai lầm rồi.

Thiên Thiên, em không biết trong vòng mấy tiếng đồng hồ mà em bị bắt cóc, trong lòng của anh nóng như lửa đốt đến ra sao…”
Tô Nương là một người điên, là một người phụ nữ có thần kinh méo mó, sao mà bà ta có loại tình cảm của người bình thường được?
Con gái của mình, thế nhưng bà ta nói không cần thì là không cần, cũng có thể suy nghĩ trăm phương nghìn kế muốn giết chết, chẳng lẽ là bình thường sao?
Ngay cả Trần Vũ ở trong mắt của bà ta cũng chỉ là một bàn đạp có thể lợi dụng bất cứ lúc nào mà thôi.
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại kêu anh cứ nói tiếp…
Có lúc, cô cũng rất tò mò rốt cuộc thì điểm giới hạn của mình là ở đâu? Đến cùng mình có thể chịu đựng bà ta bao nhiêu lần?
“Thiên Thiên, Nhan Hi không phải là bị bắt ngoài ý muốn, mà là chuyện đã sắp đặt…” Bình tĩnh nói tiếp, mỗi câu mỗi chữ của Cảnh Liêm Uy đều đã phá vỡ cách nhìn của Ân Thiên Thiên đối với mẹ của mình: “Tô Nương không chỉ muốn mạng của em và Trần Vũ, mà còn muốn cả mạng của Nhan Hi, những lời mà người đàn ông kia đã nói đều là thật, không phải là đang hù dọa em…”
Một câu nói này, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên đều trắng bệch.
Cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến, thậm chí ngay cả một đứa bé chỉ mới năm tuổi mà Tô Nương cũng không buông tha.

Trong não đột nhiên lại xuất hiện tiếng khóc của Cảnh Nhan Hi vào lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ quá độ, dấu vết năm ngón tay hằn đỏ, còn có hình ảnh con gái sống như một người thực vật cả một tháng trời, Ân Thiên Thiên cảm thấy đáy lòng của mình đều muốn bị vỡ ra đau đớn.
Cô nhóc mới có năm tuổi thôi, bà ta là bà ngoại của Cảnh Nhan Hi mà tại sao lại có thể ra tay được chứ?
Cơ thể mềm mại không tự chủ run rẩy, trong đầu của Ân Thiên Thiên đều là khuôn mặt nhỏ nhắn không có sức sống của Cảnh Nhan Hi vào lúc đó, từng hình ảnh khiến cho người ta yêu thương không dứt.
Bàn tay nhỏ không tự chủ nắm chặt thành quyền, giờ phút này tình cảm của Ân Thiên Thiên đối với Tô Nương đã hoàn toàn không còn gì cả…
Không ai có một trái tim rộng lớn để có thể bao dung những tổn thương lặp đi lặp lại nhiều như vậy, cho dù là ông trời thì cũng sẽ có lúc tức giận, cô càng không phải là một người độ lượng, cũng sẽ không tha thứ cho hành động như vậy của Tô Nương!
Bà ta có thể làm tổn thương cô, tổn thương Trần Vũ, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn gì, nói không chừng qua một đoạn thời gian sau tự nhiên cũng sẽ tha thứ cho bà ta, thậm chí cô có thể lay chuyển Cảnh Liêm Uy.

Bởi vì dưới cái nhìn của cô, Tô Nương căn bản cũng không thể nào thật sự tổn thương đến người đàn ông kia, thế nhưng mà Tô Nương lại đụng chạm vào tâm tư của Cảnh Nhan Hi, cái này cô không thể chấp nhận được…
Cảnh Liêm Uy đau lòng ôm chặt lấy cô, nói tiếp: “Thiên Thiên, sau khi mà em mất tích thì anh sốt ruột cả một khoảng thời gian đó, thậm chí anh còn có ý định cứ vọt đến trước mặt của Tô Nương giết chết bà ta, nhưng mà anh vẫn nhịn được, anh biết nếu như anh thật sự làm như vậy thì em chắc chắn sẽ ghét bỏ anh, sẽ rời khỏi anh.

Nhưng mà cuối cùng anh vẫn bắt bà ta lại…”
Cẩn thận nhìn Ân Thiên Thiên, cho đến bây giờ Tô Nương vẫn là vấn đề lớn nhất giữa hai người bọn họ.
Đôi mắt to tròn nhìn cặp mắt phượng ở trước mặt đang cẩn thận nhìn mình, trái tim của Ân Thiên Thiên bỗng nhiên mềm nhũn.
Anh phải kiềm chế như thế nào đây?
Cô biết là anh yêu ba mẹ của mình đến cỡ nào, biết là anh ghét mẹ của mình đến cỡ nào, cũng biết anh muốn tự tay giết chết kẻ thù đến cỡ nào, thế nhưng cũng bởi vì cô cho nên anh đều đè nén hết tất cả.
Anh không quan tâm đến người đã sinh ra cô, cũng không quan tâm tính tình của cô xấu, không quan tâm mẹ của cô đã giết chết ba mẹ của anh, cố chấp đợi cô tận năm năm, một thân một mình nuôi con lớn khôn, chờ đến lúc cô trở về… Mà cô vẫn cứ dùng mẹ mình để trói buộc tình cảm của anh và cô.

Rõ ràng cô biết hết, từ lúc mà anh bắt đầu có năng lực thì anh đã muốn đối phó với Tô Nương rồi!
Bàn tay nhỏ nắm lấy tay của Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng dùng sức, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Cảnh Liêm Uy, tại sao anh lại nhịn được đến bây giờ? Không phải là anh vẫn luôn muốn trừng phạt bà ấy hay sao?”
Thậm chí đến nỗi không tiếc cả việc phạm pháp.
Cười khổ một tiếng, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy sáng rực nhìn cô, nói: “Nếu như anh thật sự làm như vậy, vậy thì em sẽ lập tức trở nên không thoải mái, nói không chừng em còn sẽ rời khỏi anh, vậy thì người đau khổ cả một đời này cũng chỉ là anh, như vậy rất lỗ…”
Âm thanh vừa dứt, Ân Thiên Thiên liền nhịn không được mà nâng khóe môi.
Quả nhiên tất cả những chuyện anh làm đều là bởi vì cô.
Hai người ngồi ở trong xe, sự nghiêm túc lúc ban đầu đột nhiên lại thay đổi thành sự hài hòa của hiện tại, cũng xem như là không dễ dàng, chôn đầu của mình ở hõm vai của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng mở miệng nói: “Thiên Thiên, sau này anh sẽ cố gắng cho dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói cho em biết, anh sẽ học cách tin tưởng em, tin tưởng vào năng lực của em, tin tưởng tình cảm của em, sự thấu hiểu của em… Thế nhưng mà anh không thể nào học được ngay lập tức, cho nên em cần phải cho anh thời gian, giống như là như thế này vậy…”
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên đồng ý với anh, dường như là bây giờ đoạn tình cảm này mới thật sự bắt đầu đi đúng quỹ đạo.
Trầm mặc hai giây, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên mở miệng thấp giọng hỏi: “Thiên Thiên, em có muốn đi gặp bà ta không?”
Đưa tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên hỏi lại: “Anh đối xử với bà ấy như thế nào? Hiện tại bà ấy như thế nào rồi?”
Trong lời nói mang theo sự thờ ơ, giống như là chẳng thèm quan tâm đến, thế nhưng vẫn tò mò muốn biết.
Ngước mắt lên nhìn cô, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên mở miệng nói: “Em muốn đến gặp bà ta không?”
Câu nói này vừa dứt, trong xe bỗng nhiên rơi vào sự im lặng.
Có muốn đi gặp một chút không?
Đây chính là tình cảm gia đình mà mình luôn chờ đợi trong khi mình còn nhỏ, thậm chí cố gắng xem nhẹ tình cảm của Cảnh Liêm Uy cũng vì bảo vệ mẹ, người phụ nữ muốn cả mạng của cô và em trai, thậm chí là mạng của con gái, có phải là cô nên đi nhìn một chút không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận