Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 465: ĐÊM GIAO THỪA CỦA NHÀ HỌ CẢNH
Nếu như ở trong mắt những người phụ nữ khác, có lẽ bọn họ sẽ cho rằng đây là một loại chuyện đáng để khoe khoang, thậm chí là một chuyện rất rất đáng được khoe khoang.

Nhưng mà trong cái nhìn của Ân Thiên Thiên, cái này căn bản chính là tai nạn giáng xuống đầu!
Xã hội này chính là không công bằng như vậy, cho dù Ân Thiên Thiên chẳng hề làm gì, nếu như mà chuyện này một khi bị truyền đi rồi thì người nhận chỉ trích cũng chỉ có mình cô.
Vợ của người, một người phụ nữ đã có con gái năm tuổi, nhưng lại được người đàn ông độc thân khác mơ tưởng, ai mà sẽ không bàn tán?
Bây giờ Ân Thiên Thiên gần như có thể nghĩ đến những lời nói khó nghe kia, lông mày nhíu chặt lại, Ân Thiên Thiên trở lại phòng làm việc của mình, đột nhiên có chút hối hận lúc đó Đổng Khánh đã lệnh cho Trần Thị, trợ lý của anh ấy đưa hợp đồng quảng cáo đến, nếu như cô biết phía sau có một màn như thế thì cô tuyệt đối sẽ không nhận dự án này!
Lúc cửa phòng làm việc bị người ta gõ vang, Ân Thiên Thiên vẫn còn đang chìm sâu trong một mảnh hỗn độn, thẳng cho đến giây phút nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đi vào trong, dường như là nghĩ cũng không cần nghĩ, Ân Thiên Thiên đứng dậy từ vị trí của mình, bước trên đôi giày cao gót đi về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ưu sầu và ấm ức…
Cảnh Liêm Uy tiện tay đóng cửa lại rồi đi về phía của cô, khi nhìn thấy sắc mặt của cô thì liền đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Cái ôm nương tựa đầu tiên của Ân Thiên Thiên chính là như vậy, phía sau là thành phố tuyết rơi ngập trời, mà ở trước mặt của cô chính là người đàn ông mà cô yêu nhất, một cái ôm, một nụ cười, mỗi một động tác đơn giản cũng có thể an ủi tất cả những sự bất công ở trong lòng của cô…
“Cảnh Liêm Uy…” Làm ổ ở trong ngực của anh, Ân Thiên Thiên rầu rĩ gọi tên của anh.

Chắc chắn là anh biết cô đã biết chuyện này rồi, rõ ràng không phải là lỗi của mình, thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu: “Anh nói xem, ba mẹ có thể sẽ tức giận hay không đây?”
Bản thân cô không có ba mẹ, người để cho cô chân chính cảm nhận được sự quan tâm của ba mẹ là ba mẹ của Cảnh Liêm Uy.

Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước thật sự coi cô là con gái của mình mà đối xử, cô không muốn bọn họ phải bị người khác chỉ trích, cô càng không muốn gia tộc nhà họ Cảnh này bị người khác chỉ trích, nhưng mà dường như cô là một người hút gièm pha…
Đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, Cảnh Liêm Uy nói: “Việc này không có liên quan gì đến chúng ta, cũng chỉ là mong muốn đơn phương của người nhà họ Đổng, em để ý như vậy làm cái gì? Hửm? Em yên tâm đi, ba mẹ sẽ không buồn bực em đâu…”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy cúi đầu xuống hôn một cái trên vành tai nhỏ bé của cô, mập mờ nói: “Nếu như thật sự tức giận, vậy thì em nhanh chóng sinh cho bọn họ một cháu trai để ôm đi, anh chắc chắn bọn họ rất nhanh sẽ không tức giận nữa…”
Một câu nói khiến cho mặt của Ân Thiên Thiên đỏ tới mang tai, ngượng ngùng chui ở trong ngực của anh.
Cảnh Liêm Uy chỉ mỉm cười tránh né nhưng không buông cô ra, lời nói nói ra khỏi miệng luôn luôn thay đổi một cách bất giác mà kêu cô sinh em bé cho mình.
Dù cho hiện tại Cảnh Nhan Hi khỏe mạnh, nhưng mà cuối cùng bọn họ cũng vẫn phải có một đứa bé, hai đứa bé ở cùng một chỗ với nhau, gần như cũng lộ ra cảm giác vui vẻ hơn rất nhiều, không phải sao?
Sự ấm áp trong phòng làm việc gần như có thể hòa tan được sự rét lạnh ở bên ngoài, dăm ba câu của Cảnh Liêm Uy liền chọc cho Ân Thiên Thiên bỏ đi hết tất cả phiền não, đầy đầu, ngập tràn trong mắt của cô chỉ nghĩ đến “sao người đàn ông này lại xấu xa như vậy?”, nhưng mà cô lại cứ yêu như vậy.
Rốt cuộc thời gian chậm rãi cùng đã đến giao thừa, ngày hôm nay tất cả người của nhà họ Cảnh đều về nhà cũ của nhà họ Cảnh, ngay cả Đào Ninh không có chỗ phòng bị đã bị Cảnh Liêm Bình mang về.

Vừa nhìn thấy chiến trận ở trước mắt, theo bản năng muốn trốn lại bị Vi Gia Huệ kêu ở lại.
Hôm nay tất cả người giúp việc ở trong nhà đều đã nghỉ, chỉ có mấy người giúp việc đã làm ở đây trong thời gian lâu dài, không có người thân ở bên cạnh, ở trong một căn phòng khác trải qua năm mới của bọn họ.
Mặc dù nhà họ Cảnh là một gia tộc lớn, thế nhưng trừ một đêm giao thừa, ngay cả Vi Gia Huệ hiếm khi xuống bếp cũng sẽ tự thân đi làm một bàn tiệc đêm giao thừa.

Ân Thiên Thiên, Đào Ninh và Cảnh Thiên Ngọc ngoan ngoãn ở một bên giúp đỡ, mấy người đàn ông bị Cảnh Nguyên Phước chỉ huy đến chỉ huy đi làm việc ở trong phòng khách, còn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho con cái.
Ân Thiên Thiên ở một bên rửa rau, lúc quay đầu qua đưa cho Vi Gia Huệ, lơ đãng nhìn thấy một cọng tóc màu trắng lộ ra trong mái đầu đen nhánh kia, lúc đó trong lòng cảm thấy khó chịu.

Cô biết là mấy năm mà cô không ở đây, vì chuyện Cảnh Liêm Uy vẫn luôn một mình chăm sóc Cảnh Nhan Hi, bà đã hao tâm không ít, mà bây giờ cô đã trở về, bà cũng quan tâm bọn họ giống như cũ, giống như mỗi một đứa bé ở trong nhà đều không khiến cho bà bớt lo được…
Muốn để cho tóc của bà không trắng, dường như cũng không phải là một chuyện gì dễ dàng nhỉ.
Vi Gia Huệ hoàn toàn không thèm để ý đến, vừa bận rộn ở trong phòng bếp vừa nhẹ giọng lẩm bẩm.
– Các con á, đứa nào cũng phải hạnh phúc ở bên nhau cho mẹ, Đào Ninh cũng đừng giận dỗi với Liêm Bình nữa, con trai của bác bác hiểu rõ, trước kia quả thật rất khốn nạn, nhưng mà bây giờ so với ai cũng đều tốt hơn, đừng để cho bọn bác phải quan tâm hoài… Thiên Thiên, con cũng phải ở bên cạnh Liêm Uy cho thật hạnh phúc, nhìn các con khó khăn biết bao nhiêu, hiện tại trong mấy người các con chỉ có con và Liêm Uy để cho mẹ hơi thả lỏng được một chút, nhưng mà hai đứa nhanh chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai để ôm đi, mẹ sẽ càng yên tâm hơn… Về phần Ngọc Ngọc, chuyện của con mẹ cũng không biết phải nói với con như thế nào nữa, từ lúc bắt đầu những gì mẹ nên nói nên làm thì mẹ cũng đã làm hết rồi, mẹ chỉ hi vọng sau này con đừng hối hận…”
Vi Gia Huệ nói chuyện một cách nhỏ nhẹ, động tác ở trên tay vẫn không dừng, trong lời nói tràn đầy hy vọng đối với con gái của mình, đều là cảm xúc yêu thương và không nỡ.
Đào Ninh và Ân Thiên Thiên mím môi không nói lời nào, Vi Gia Huệ vốn được sinh ra trong một gia tộc lớn, những chuyện như nói dỗi thì không cần phải nói đến, mà từ trước đến bây giờ bà đều không xem chuyện dòng dõi rất quan trọng, từ đầu đến cuối đều chỉ cần con cái thích, chỉ cần gia thế của đối phương trong sạch là được rồi.

Cũng chính bởi vì Vi Gia Huệ có khí chất thanh nhã như thế này, mới khiến cho nhà họ Cảnh hài hòa hơn so với bất kỳ một gia tộc nào khác…
Trên đời này, thật ra có lúc người ta nói môn đăng hộ đối, bất quá cũng chỉ là một lý do thoái thác.
Người nên ở cạnh nhau, cho dù là kẻ ăn mày ở cùng với công chúa thì cuối cùng cũng sẽ ở cạnh nhau, người không nên ở cạnh nhau, cho dù là hoàng tử và công chúa thì đến cuối cùng sẽ không thể ở cạnh nhau.

Môn đăng hộ đối nói cho cùng cũng chỉ là sự kết nối của phương diện tinh thần, nhưng nếu như hai người thật sự yêu nhau, sẽ thật sự có tính tình hoàn toàn trái ngược nhau sao?
Ba cô gái đều không nói gì cả, chỉ là giờ phút này thật sự cảm thấy Vi Gia Huệ đã già rồi, mà các cô cũng không còn trẻ nữa.
Ngoan ngoãn gật đầu, giờ phút này ai cũng không giận dỗi với ai, cũng không có những suy nghĩ kia ở trong lòng, chỉ là ngoan ngoãn muốn đồng ý với lời nói của mẹ vậy.

Lúc mà từng món ăn được mang lên ở trên bàn cơm giao thừa, mấy người đàn ông trong phòng khách cũng đã làm xong công việc của mình, trên bàn trà ở trong nhà đặt đầy hoa quả, quả hạch, hạt dưa, bánh kẹo, vân vân.

Trên tivi cũng đang được phát sóng một tiết mục liên hoan giao thừa, tất cả giống như là đêm giao thừa của một gia đình bình thường.
Cảnh Liêm Uy nhìn thấy Ân Thiên Thiên đặt đồ ăn lên trên bàn, vây quanh ở sau lưng của cô, ôm cô vào trong ngực của mình.

Mệt mỏi một thời gian dài như vậy, trong lòng của anh đã sớm ngứa ngáy, ba thì cứ đứng ở bên cạnh trông chừng anh, cho nên anh không có thời gian đi vào trong phòng bếp để nhìn một chút.

Bây giờ vất vả lắm với ôm được người ta, vội vội vàng vàng hôn một cái trên gò má của cô, hỏi: “Em có mệt không? Có đau hay không? Xương sống thắt lưng có nhức hay không?”
Ân Thiên Thiên có chút xấu hổ, nhăn nhó muốn né tránh khỏi lồng ngực của anh, nhưng mà Cảnh Liêm Uy ôm rất chặt, căn bản cũng không chịu buông cô ra.

Ân Thiên Thiên ngượng ngùng nhìn mọi người ở trong phòng khách, mọi người đều mỉm cười giả vờ như không nhìn thấy mà tiếp tục làm công việc ở trong tay của mình, ngược lại chỉ có Vi Gia Huệ hình như không biết chuyện gì…
Sao mà kêu bọn nhỏ bưng thức ăn ra ngoài, mà không có đứa nào quay về vậy?
Đang chuẩn bị đi ra ngoài gọi người thì đã nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc đi tới, lập tức liền hiểu một chút…
Đoán chừng lại là do những đứa con trai thất bại của bà nữa chứ gì…
Nhìn Cảnh Thiên Ngọc, ở trong mắt của Vi Gia Huệ tràn đầy đau lòng, con đường tình cảm của mấy đứa nhỏ tương đối không thuận lợi, sao đến con gái của mình mà cũng không thuận lợi đủ đường, con cũng đã sinh rồi, nhưng mà lại bị người ta từ hôn…
Cảnh Thiên Ngọc dường như lại không bị ảnh hưởng, cười cười với Vi Gia Huệ rồi tiếp tục công việc ở trong tay.
Mà Cảnh Nguyên Phước ở bên ngoài nhìn mấy người con trai không có tiền đồ của mình, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đều bị ném hết đi.

Nhớ năm đó lúc ông theo đuổi Vi Gia Huệ cũng đâu có mất mặt như vậy đâu chứ, sao mà đến con trai lại bất thường như vậy?
Xoay người lại, còn chưa nói chuyện, chuông cửa ở trong nhà liền vang lên, hơi nhíu mày một chút, dường như là ánh mắt của tất cả mọi người đều dời qua đó, lúc này ai lại đến thăm nhà của người khác?
Khoảng cách của Ân Thiên Thiên ở gần cửa, vội vàng đưa tay đẩy Cảnh Liêm Uy ra liền chạy qua mở cửa.

Cảnh Liêm Uy lẽo đẽo ở sau lưng, bộ dáng kia còn không bằng với Cảnh Nhan Hi, giống như là đang đi theo đuôi…
“Ai vậy?” Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên liền mở cửa ra, Trình Thiên Kiều đứng ở trước mặt của cô nở một nụ cười thương hiệu.
Hai người bọn họ hơi trợn mắt, khóe miệng nhỏ cũng không nhịn được mà hơi nâng lên, mặt mũi của Ân Thiên Thiên cong cong, quay đầu nhìn về phía bên trong, Cảnh Thiên Ngọc vừa lúc hỏi: “Thiên Thiên, là ai đến vậy, thời gian này mà còn đến, sẽ không phải là có chuyện gì đó chứ?”
Sau đó nương theo tiếng bước chân, Ân Thiên Thiên xoay người lôi kéo Cảnh Liêm Uy đi vào trong phòng, cũng không đóng cửa cũng không nói chuyện, chỉ là thần sắc ở trên mặt lộ ra vẻ vui mừng và hí hửng khác thường.
Đêm giao thừa nhận được một món quà như thế này, cũng không biết là Cảnh Thiên Ngọc có vui mừng hay không.
Cảnh Thiên Ngọc đi đến đã nhìn thấy hai người bọn họ quay về chỗ cũ, vẫn còn đang tò mò, mà mấy người nhìn thấy bọn họ quay lại cũng nhịn không được tò mò mà lần lượt đi tới, nhưng mà vừa đi đến bên cạnh của Cảnh Thiên Ngọc đều đồng loạt dừng lại.
Cảnh Thiên Ngọc đứng ở vị trí vừa đúng có thể nhìn thấy được Trình Thiên Kiều bất lực nhìn về phía trước.
Anh cứ đứng ở cửa chính của nhà họ Cảnh như vậy, ở bên chân đặt rất nhiều thứ, mặc một chiếc áo khoác thật dày, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp đứng đó mà mỉm cười nhìn cô.
Đuôi lông mày của Cảnh Nguyên Phước chau lên, tiến lên trực tiếp mở miệng nói: “Cậu Trình, cậu đây là đang dự định làm cái gì đây, gần sang năm mới mà không về nhà ăn tết, đến thăm nhà chúng tôi để làm gì?”
Đôi mắt của Trình Thiên Kiều từ đầu đến cuối đều rơi ở trên mặt của Cảnh Thiên Ngọc, nhìn thấy Cảnh Nguyên Phước đi đến thì lễ phép mỉm cười chào hỏi, sau đó mới nói: “Ba, con đến đây muốn tặng quà cho Ngọc Ngọc và mọi người, con lập tức sẽ trở về ngay, chờ đến lúc mọi người chào đón con thì con lại đến…”
Nói xong, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc một chút.
Anh ta biết, hiện tại anh ta không có tư cách bước vào nhà họ Cảnh, nhưng mà những chuyện anh ta nên làm thì cũng không thể thiếu được!
Cảnh Thiên Ngọc cũng chỉ có thể của một mình anh ta!
Cảnh Nguyên Phước gần như không ngờ đến Trình Thiên Kiều sẽ lập tức đi khỏi, vừa nãy còn đang xoắn xuýt phải làm như thế nào, hiện tại ngược lại cũng đã dễ hơn rồi, quay đầu dặn dò hai đứa con trai chuyển mấy thứ vào trong nhà, đưa tay trực tiếp đóng cửa lại, sau đó nói một câu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Đối với Trình Thiên Kiều, Cảnh Nguyên Phước hoàn toàn không có sắc mặt tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui