Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 466: MƯU KẾ CỦA ÂN NHẠC VY
Cánh cửa chậm rãi đóng lại như vậy, mắt nhìn thấy sắp ngăn cản ánh mắt của Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều ngược lại vẫn không nhịn được mà đưa tay làm động tác ngăn cản cánh cửa đóng lại, cầu xin nói một câu: “Ba, con có thể nói với Ngọc Ngọc một câu không?”
Trong mắt của Cảnh Thiên Ngọc dường như có chút bối rối, Ân Thiên Thiên đứng ở bên cạnh của cô nhìn thoáng qua, đưa tay đụng đụng eo của Cảnh Liêm Uy một chút, Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Ba, mẹ kêu ba vào phòng bếp giúp đỡ một chút…”
Nói dối cũng quá thuận buồm xuôi gió rồi…
Đào Ninh cũng bị Cảnh Liêm Bình lôi kéo đi qua một bên, Ân Thiên Thiên đành tự giác nắm lấy tay của Cảnh Liêm Uy đi qua một bên, lấy hoa quả ăn.
Cảnh Thiên Ngọc bị bỏ lại một mình, hai người bọn họ ở bên ngoài nhà nói chuyện một hồi sau, Trình Thiên Kiều vẫn về nhà ăn tết với hai vợ chồng nhà họ Trình, mà Cảnh Thiên Ngọc cũng vào nhà trải qua cái tết với người nhà của mình, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp.
Trên bàn, người trong nhà đều lộ ra sự vui vẻ và hòa thuận, cười không ngớt.
Sau khi gác đêm với Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước, Ân Thiên Thiên mới đi theo Cảnh Liêm Uy trở về phòng.

Mà Đào Ninh đương nhiên cũng không trở về, nhưng lại nhất định phải ở cùng một chỗ với con trai, cũng không biết cuối cùng có thành công hay không.
Trong phòng ngủ, Ân Thiên Thiên vừa mới đi vào trong phòng liền bị Cảnh Liêm Uy ôm chặt lại, trong nháy mắt cả người của cô đều lọt ở trong ngực của Cảnh Liêm Uy, đôi tay nhỏ tự giác vòng lên cổ của anh, Ân Thiên Thiên cười tươi như hoa.
Ở trong phòng không có mở đèn, nhưng mà khung cảnh tuyết rơi đầy trời cùng với pháo hoa đang nở rộ ở bên ngoài cửa sổ đã tô điểm cho căn phòng.
Toàn bộ thế giới đều trở nên tuyệt đẹp như vậy.
Cảnh Liêm Uy mỉm cười, mắt nhìn cô, trong đôi mắt đều là sự thỏa mãn.

Ân Thiên Thiên cũng đối diện với ánh mắt của anh, tràn đầy hạnh phúc.
“Thiên Thiên, em biết cả cuộc đời này anh đã làm một quyết định sáng suốt nhất là cái gì không?” Cảnh Liêm Uy thấp giọng hỏi, ôm cô đi đến ghế sofa, vừa ngã ra phía sau, Ân Thiên Thiên đột nhiên mất đi trọng tâm vậy mà cũng không sợ hãi, chỉ ngoan ngoãn làm ổ ở trong ngực của anh.

Chờ đến lúc tất cả đã ổn định lại rồi, Cảnh Liêm Uy nằm ở trên ghế sofa, còn cô thì nằm ở trong ngực của Cảnh Liêm Uy, lúc anh nói chuyện, cô cũng có thể cảm nhận được lồng ngực của anh khẽ rung động: “Cả đời này của anh chỉ có một quyết định kia khiến cho anh cảm thấy dùng toàn bộ những thứ trên thế giới này trao đổi, anh cũng không thấy tiếc.”
Đuôi lông mày nhướng lên, Ân Thiên Thiên thật sự không biết, hóa ra trong cuộc đời của Cảnh Liêm Uy còn có một quyết định quan trọng như vậy.
“Là lúc mà anh kiếm được những đồng tiền đầu tiên sao?” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng suy đoán: “Hay là chuyện có liên quan đến ba mẹ, hay là chuyện trên người của anh?”
Cảnh Liêm Uy đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài hôm nay được buộc cao lên của cô, mái đầu tròn trịa duyên dáng khiến cho cô càng trở nên xinh xắn đáng yêu.
“Một ngày tuyệt đẹp của anh là vào tháng sáu sáu năm trước, khi đó anh đang đi ở trên đường, vừa lúc bị người ta từ chối lời cầu hôn, vừa vặn lại gặp một cô gái ngốc cầu hôn mình, sau đó đã đưa ra quyết định kia…” Trong đôi mắt phượng đều là tình ý, cho dù là trong khoảng thời gian sau khi biết thân thế của cô, anh cũng chưa từng hối hận quyết định ban đầu, cho dù sẽ khổ sở chất vấn mình, nhưng mà anh lại biết rõ cho dù cô là con gái của Tô Nương, anh cũng vẫn sẽ đồng ý với cô, dẫn cô chạy đến ủy ban nhân dân: “Quyết định sáng suốt nhất, chính xác nhất trong cuộc đời của anh chính là cưới được em…”
Gương mặt của Ân Thiên Thiên ửng đỏ, lại ngăn không được mà trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nghĩ lại thì bọn họ cũng đã kết hôn sáu năm rồi, thời gian sáu năm đã trôi qua, nhưng mà bọn họ vẫn yêu nhau như cũ.
Hơi ngửa đầu lên mổ vào môi của cô, vào giây phút mà Cảnh Liêm Uy nhìn thấy cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, pháo hoa chói lọi ở bên ngoài chiếu sáng hình bóng nhỏ bé của mình ở trong mắt của cô, nồng đậm tình cảm…
Thiên Thiên của anh, là vợ của anh, cho dù là kẻ nào cũng không thể cướp đi được! Cũng đừng có nghĩ cướp đi!
Đổng Khánh muốn lợi dụng thế lực của nhà họ Đổng, cũng phải xem anh ta có bản lĩnh đó hay không.
Ngày hôm sau, mùng một đầu năm.
Sáng sớm Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đã ra khỏi nhà, vì để tránh né đủ loại nhân vật muốn đến cửa để bấu víu quan hệ, Cảnh Liêm Bình cũng đã mang Đào Ninh trốn ở trong nhà của Đào Ninh, Cảnh Liêm Uy trực tiếp đưa Ân Thiên Thiên đến M Thành.

Duy chỉ có mấy đứa bé Cảnh Nhan Hi, Cảnh Nhan Tức, thậm chí ngay cả Trình Ân cũng bị đưa đến nhà của Lâm Vũ Văn…
Lâm Vũ Văn cuối năm thật vất vả mới trở về một lần, còn chưa đi ra ngoài đã bị quân đoàn mấy đứa nhỏ bao vây.
Trong nhà chỉ còn lại hai người, Ân Thiên Thiên mặc quần áo ở nhà đơn giản rộng rãi đi quanh bốn phía ở trong nhà, thỉnh thoảng chạy vào trong phòng biết tìm chút đồ ăn.

Cảnh Liêm Uy sợ cô mệt mỏi, liền đi vào lấy một đống đồ ăn vặt cho cô, Ân Thiên Thiên thỏa mãn ngồi ở trước tivi ăn uống vui vẻ…
Trong nhiều năm, dường như là mỗi kênh truyền hình nào cũng chiếu bữa tiệc liên hoan, đủ loại màu sắc, hình dạng gì cũng có.
Ân Thiên Thiên xem tivi câu được câu mất, căn bản cũng không nhìn thấy, ngược lại là nghiêng người làm tổ ở trong đầu của Cảnh Liêm Uy cười khúc khích, ngẫu nhiên cũng sẽ có lương tâm đút cho anh chút đồ ăn vặt.
“Cảnh Liêm Uy, anh nói xem, rốt cuộc chỗ nào của em lại thu hút gièm pha như vậy? Sao mà không có chuyện gì cũng liên lụy đến trên người của em?” Ân Thiên Thiên đột nhiên nghĩ đến chuyện của Đổng Khánh, lông mày cau lại, bất mãn hung hăng cắn quả táo trong tay thật mạnh một cái: “Giữa em và Đổng Khánh thật sự chỉ là mối quan hệ nam nữ đơn thuần thôi mà…”
Cảnh Liêm Uy mỉm cười đưa tay bóp đầu mũi của cô, rồi nói: “Ừm, không phải là em hút gièm pha, chỉ là em tương đối xui xẻo thôi.”
Hấp dẫn người không nên hấp dẫn, giống như là Ân Thiên Tuấn, giống như là Trình Thiên Kiều, cũng giống như là Đổng Khánh…
Suy nghĩ như thế này, Cảnh Liêm Uy cười đến cực kỳ vui vẻ, cúi người xuống đột nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người bọn họ, làn sóng xanh trong đôi mắt phượng lưu chuyển, nói: “Ân Thiên Thiên, bây giờ xem ra may mắn cả đời này của em đều dùng ở chuyện được gặp gỡ anh, xem xem sự đào hoa của em nát thành cái gì, mấy người bọn họ căn bản cũng không có khả năng có được hay không.

Ngược lại là em đó, nói thử một chút xem có phải định mệnh em là của anh rồi không? Hửm?”
Một âm thanh phát ra bằng giọng mũi, trong nháy mắt Ân Thiên Thiên đó bừng cả gương mặt.
Cô nằm ở trên đùi của anh, mà anh đột nhiên cúi người đến gần như vậy, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần đến nỗi không thể tưởng tượng được, ngay cả hô hấp cũng quấn quýt vào nhau.

Ân Thiên Thiên không được tự nhiên quay đầu, nhẹ giọng trả lời lại một câu: “Hình như… là phải.”
Quả thật là cô không có bản lĩnh gì lớn bằng trời, cũng không phải là người phụ nữ ưu tú đến cỡ nào, nhưng mà cô đã gặp được anh.
Cả đời này, sự may mắn lớn nhất của cô chính là gặp được một người đàn ông tên là Cảnh Liêm Uy.
Ánh nắng ở ngoài phòng vừa phải, tình cảm ở trong phòng ấm lên, còn chưa lấy lại tinh thần, trong nháy mắt mà Ân Thiên Thiên trả lời, Cảnh Liêm Uy ôm ngang cô lên trực tiếp đi vào trong phòng ngủ, cúi đầu nói ở bên tai của cô: “Bà xã, anh phát hiện gần đây em cực kì phù hợp với khẩu vị của anh, đúng lúc anh cũng đói rồi, trước hết để anh ăn…”
Một câu nói này, Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa đã té xuống từ trong ngực của anh.
Người đàn ông này, càng ngày càng không có giới hạn!

Bình an trôi qua năm mới, thành phố T vẫn lạnh giá đến không tưởng nổi.
Mỗi ngày Ân Thiên Thiên đều chạy đến chạy lui ở phòng làm việc và trong nhà, vào lúc mà cô tưởng rằng chuyện nhà họ Đổng cứ kết thúc như vậy, Ân Nhạc Vy đã im lặng rất rất lâu đột nhiên lại xuất hiện.
Lúc mà Ân Thiên Thiên nhìn thấy tin tức của cô ta ở trên đường, cô hận không thể vọt lên trước mặt của cô ta mà hung hăng cho cô ta một bạt tay.
Người phụ nữ như vậy, thật khiến người khác buồn nôn mà!
Trên tivi, Ân Nhạc Vy cố nén nước mắt, cả người lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu lại kiên cường thiện lương, mở miệng nói câu nói đầu tiên đã gây ra chấn động toàn bộ thành phố T, mở ra sóng gió đầu tiên của năm sau ở thành phố T.
– Hôm nay tôi đứng ở chỗ này chỉ là muốn nói cho mọi người biết một tin tức, tôi cũng không phải là yêu cầu xa vời với bất kỳ ai phải hiểu hoặc là ủng hộ, tôi cũng chỉ muốn mọi người chừa cho tôi và con của tôi một con đường sống.

Đoạn thời gian trước, chuyện làm mưa làm gió trong khách sạn ở thành phố T tất cả mọi người đều biết đến, hiện tại tôi chính là muốn nói cho mọi người chuyện này…
Nói xong, Ân Nhạc Vy hít thở sâu một hơi thật mạnh, hầu như là tất cả mọi người đều nín thở, nghĩ rằng cô ta sẽ nói cho mọi người biết người đàn ông đó là ai, Ân Nhạc Vy đã thả ra một quả bom nặng ký.
– Trong một lần của chuyện đó, tôi đã mang thai!
Một câu nói, toàn bộ thành phố T xôn xao trong nháy mắt, ngay cả Ân Thiên Thiên cũng nhịn không được mà mở to hai mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ không biết làm cái gì, trong lúc nhất thời não hoàn toàn không có cách nào xử lý tin tức này.
Ân Nhạc Vy bình tĩnh mà nói ra một câu này, ngược lại kiên định nhìn về phía ống kính, tràn đầy vẻ quật cường.
– Tôi quyết định muốn sinh ra đứa bé này, tương lai nó sẽ là con cháu của nhà họ Ân tôi, không có quan hệ với bất kỳ người nào.

Tôi hi vọng sau này lúc phóng viên nhìn thấy tôi xuất hiện ở bệnh viện thì sẽ không ngạc nhiên, hoặc là sơ xảy làm tổn thương đến con của tôi.

Mà người đàn ông kia, tôi cũng sẽ không kêu anh ta phụ trách, để cho anh ta có được cuộc sống của chính mình…
Dứt lời, trên màn hình liền thay đổi đến hình ảnh của người dẫn chương trình, nhưng dù thế nào thì sự việc này cũng đã gây ra ngọn sóng lớn ở thành phố T, mọi người đều đang tranh cãi về chuyện này, ai ai cũng rơi vào trạng thái Sherlock Holmes, tuyên bố phải tìm cho ra người đàn ông này.
Ngay lúc này, điện thoại của Ân Thiên Thiên cũng vang lên, cúi đầu nhìn, Ân Thiên Thiên nhịn không được mà nhíu mày.

Điện thoại là do Đổng Khánh gọi đến, cô không thể không quan tâm đến người ta khi đã tiếp nhận hợp đồng từ công ty của người ta.
“A lô, Đổng Khánh?” Nhẹ giọng gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên quay người đi vào trong đám đông.
“Thiên Thiên…” Giọng nói của Đổng Khánh ở trong điện thoại có vẻ hơi yếu ớt, dường như có thể cảm nhận được giọng mũi nồng nặc: “Thiên Thiên, nhà họ Đổng có liên lạc với cậu không?”
Một câu nói, Ân Thiên Thiên liền biết Đổng Khánh đang nói cái gì, hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Không có.

Sao vậy? Cậu xảy ra chuyện gì à?”
Đổng Khánh ở trong điện thoại đột nhiên im lặng, ngược lại nói: “Không có, chỉ hỏi cậu một chút mà thôi.”
Ân Thiên Thiên trầm mặt hai giây rồi mới nói: “Đổng Khánh, tôi nghe nói là trong nhà của cậu muốn cậu kết hôn, cậu có người mình yêu rồi hả? Nếu như không có, vậy thì để tớ giới thiệu cho cậu, bên cạnh của tớ có không ít cô gái tốt đâu nha…”
Đổng Khánh cười cười, nhịn không được mà ho khan rồi nói: “Không cần đâu, tự tôi sẽ tự mình xem xét.”
Hai người bọn họ nói chuyện điện thoại bỗng nhiên có vẻ hơi lúng túng, ai cũng không nói gì, ai cũng không cúp điện thoại.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, những người ở xung quanh đều đang bàn luận về tin tức kia, Ân Thiên Thiên nhìn tin tức đang chiếu lại ở trước mắt, không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi một câu: “Đổng Khánh, Ân Nhạc Vy đang mang thai, cậu có biết không?”
Trong chốc lát, hai người bọn họ ai cũng không mở miệng nói chuyện, ngay cả tiếng hô hấp dường như cũng không nghe thấy được.
Cho đến giờ phút này, Ân Thiên Thiên mới hiểu được tại sao trong khoảng thời gian này Ân Nhạc Vy cũng không nhắc đến người đàn ông kia là ai, cũng không lượn tới lượn lui trong đoạn thời gian này.

Không thể không nói, Ân Nhạc Vy đã thông minh rất nhiều so với đoạn thời gian trước kia, hiểu được làm mờ tầm nhìn của người khác, cũng hiểu được lợi dụng điều kiện hiện có để bảo vệ tốt cho mình, cuối cùng lại đưa ra một đòn chí mạng như vậy.
Cô ta đợi lâu như vậy, chính là đợi đến lúc đứa bé này xuất hiện!
Chỉ là tin tức này, ai cũng không biết là tốt hay xấu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui