Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 474: QUYẾT ĐÁNH ĐẾN CÙNG
Ân Khiết khóc lóc, trong đôi mắt toàn là giọt lệ, làm gì còn chú ý đến ánh mắt của Ân Nhạc Vy nữa, chỉ mở chiếc miệng nhỏ ra dùng hết sức khóc nức nở, lớn tiếng kêu mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ơi…Khiết Khiết sợ, Khiết Khiết sợ…”
Lý Mẫn bất mãn mà nhìn Ân Khiết một cái, kể từ giây phút biết đứa trẻ này không phá được trong bụng của Ân Nhạc Vy, bà ta đã bất tri bất giác cho rằng, chính là đứa trẻ này đã làm liên luỵ cả một đời của hai mẹ con bọn họ, nếu như không phải sự tồn tại của Ân Khiết, thì với gia thế của nhà họ Ân, dung mạo của Ân Nhạc Vy, muốn gả cho một người đàn ông tốt là một chuyện rất đơn giản, nhưng lại có thêm một Ân Khiết, thậm chí bọn họ muốn tiễn nó đi cũng không dễ, trong khoảng gian đó tất cả mọi ánh mắt đều đang tụ tập vào nhà họ Ân, Ân Bách Phú vào tù, Ân Thiên Thiên mất tích, Ân Tinh quay về, nhà họ Hướng phá sản…
Tất cả mọi chuyện, từng chuyện từng chuyện gần như là đã khiến cho tất cả mọi ánh mắt đều tụ tập đến đây, cho dù bọn có muốn làm chút gì đó thì cũng không được, sau này còn có Ân Thiên Tuấn thương Ân Khiết như vậy, càng khiến cho bọn họ do dự…
Ai ngờ, bây giờ đột nhiên nó đã trở thành cục đá ngáng chân lớn nhất.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Tiểu Khiết Khiết đứng tại chỗ khóc lóc, có lẽ là bởi vì mẹ mãi vẫn không có đến vỗ về bé, nên tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn, càng lúc càng lớn, trên khuôn mặt nhỏ bé toàn là nước mắt: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Nhưng mà, cho dù có khóc thế nào, bé từ đầu đến cuối cũng đều trông đợi mà gọi cô ta, nhìn cô ta….

Thế nhưng Ân Nhạc Vy lại nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó của Ân Khiết mà hận không thể giết người!
Chính là nó, chính là tại nó!
Nếu như không phải nó, cô ta đã sớm thoát khỏi cái cuộc sống bán sống bán chết này rồi! Cô ta có thể tuỳ ý mà lựa chọn hào môn, cô ta có thể làm bà chủ hào môn của một nhà nào đó, cô ta sẽ sống tốt hơn Ân Thiên Thiên, chứ không phải bởi vì một cơ hội, vì một thời cơ mà liều mạng đi học thiết kế quảng cáo mà cô ta căn bản không có hứng thú, cũng sẽ không liều mạng muốn giao lưu với càng nhiều hào môn quý tộc như vậy!
Tất cả mọi thứ chỉ là bởi vì cô ta đã từng kết hôn và còn mang theo một đứa trẻ nữa!
Ân Khiết chính là con ghẻ của cô ta!
Trong khoảnh khắc này, toàn thân trên dưới của Ân Nhạc Vy đều toát ra một sự phẫn nộ khó nói nên lời, hung hăng hất tay của Lý Mẫn ra, nhanh chóng đi đến trước mặt của Ân Khiết, vậy mà lại nhấc tay lên hung hăng cho bé một cái tát mà không hề do dự…
Bốp!
Khi thanh âm giòn giã vang vọng trong khắp căn nhà, Lý Mẫn cũng bị giật bắn mình.

Một đứa trẻ mới bốn tuổi làm sao mà chịu nổi sự phẫn nộ của cô ta như thế chứ? Bé thậm chí còn tưởng là mẹ muốn đến an ủi bé, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy còn tiến gần cô ta vài bước nữa, ai ngờ mới chớp mắt đã bị giáng cho một cái tát rồi, cơ thể vốn không có đứng vững bị cái tát này của cô ta tát ngã vào bên cạnh bàn cà phê, làm ầm lên một tiếng!
“Khóc khóc khóc, mày chỉ biết khóc thôi! Ngoại trừ khóc thì mày còn biết làm gì nữa hả?” Ân Nhạc Vy gào thét với Ân Khiết giống như là một kẻ điên vậy, hoàn toàn không có chút nào là giống sẽ tiến lên trước đỡ bé cả: “Ân Khiết, tao nói cho mày biết, sai lầm lớn nhất đời này của tao chính là mù mắt gả cho ba của mày, chính là không có phá bỏ mày vào giây phút biết đến sự tồn tại của mày! Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc đó tao đã nên phá bỏ mày cho dù lúc đó có nguy hiểm đến tính mạng đi cho nữa!”
Từng câu từng lời, Ân Khiết bé nhỏ tuy không thể hiểu hết hoàn toàn, nhưng cũng không phải là không nghe hiểu, mơ mơ hồ hồ mà luôn cảm thấy, mẹ của bé đang giận bé, giận rất nhiều rất nhiều!
Bên bờ má truyền đến một sự đau nhói, ngay cả thắt lưng cũng đau đớn, nhưng cho dù là vậy, Tiểu Ân Khiết bây giờ cũng không dám thốt ra một tiếng nào nữa rồi, chỉ lúng ta lúng túng mà nhìn Ân Nhạc Vy, trong đôi con ngươi tràn đầy nước mắt.

Vào giờ phút này, toàn bộ sự tức giận của Ân Nhạc Vy đều xông lên đến trái tim, Ân Khiết bị đánh không thể đánh trả, bị mắng cũng không thể mắng lại lúc này dường như đã biến thành chỗ cho cô ta phát tiết tốt nhất, hoàn toàn không hề do dự mà tiến lên một bước, tiếp tục chỉ vào bé mắng chửi: “Ân Khiết, mày đúng là một đứa con ghẻ! Cả đời này của tao bị mày huỷ hoại rồi, mày chính là sao chổi của cuộc đời tao, nếu như không có mày thì tao sẽ sống càng hạnh phúc hơn, đều tại mày, đều tại mày, mày chính là sao chổi lớn nhất của tao!”
Nói xong, Ân Nhạc Vy thậm chí còn không màng đến bé còn nhỏ mà bước lên trước chuẩn bị ra tay, cũng may Lý Mẫn hồi thần lại vội vàng kéo cô ta lại, rồi lớn tiếng quát Ân Khiết đang bị doạ sợ đến ngây ngốc kia một tiếng: “Mày là đồ ngốc à? Còn không mau đi đi! Muốn bị đánh chết ư?”
Một đứa trẻ nhỏ làm gì mà nghe hiểu được nhiều như vậy chứ?
Chỉ biết bây giờ mẹ đang rất tức giận, muốn đánh bé, tuy bé không muốn rời xa mẹ nhưng cũng sợ bị đánh, lời của bà ngoại bé nghe không hiểu, không biết bây giờ nên vào phòng hay là ra ngoài nữa, nghĩ nghĩ lát nữa mẹ còn phải về phòng, như vậy thì bé ra ngoài thôi, cố gắng mà đứng dậy, Tiểu Ân Khiết đáng thương tội nghiệp mà nhìn Ân Nhạc Vy một cái, giống như là vẫn còn đang trông đợi cô ta có thể giữ mình lại vậy.

“Mày cút đi cho tao! Cút càng xa càng tốt!” Ân Nhạc Vy bị Lý Mẫn kìm lại gào to một tiếng với Ân Khiết, khiến cho bé sợ hãi đến nỗi nhịn không được mà run lên dữ dội.

Căn chặt môi của mình, Ân Khiết khập khiễng mà đi về phía cửa, trong đôi con ngươi toàn là những giọt lệ không dám rơi xuống, lúc đi đến cửa còn quay đầu lại nói một câu với vẻ đáng thương: “Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa, Khiết Khiết sẽ đi ngay…”
Cơ thể bé con đứng xiên xiên vẹo vẹo, trên người còn dính dấu vết của nước trà, trên mặt toàn là nước mắt, lúc này chỉ đứng ở đó mà vân vê đôi tay nhỏ bé, cầu xin nói: “Mẹ ơi, nếu như mẹ không tức giận nữa, nhớ đến tìm Khiết Khiết, Khiết Khiết đợi mẹ…?”
“Cút!”
Lời còn chưa nói xong thì Ân Nhạc Vy đột nhiên hét lớn một tiếng, khiến cho Ân Khiết sợ hãi lập tức ngồi phịch xuống đất, cắn chặt môi mình không dám khóc thành tiếng mà nhìn Ân Nhạc Vy, cuối cùng nhìn thấy Ân Nhạc Vy cầm lấy một ly trà bị vỡ ném về hướng của bé thì liền quay người lại khập khiễng đi ra ngoài, mà chiếc ly vỡ nát đó đã rơi đúng vào vị trí mà bé vừa mới đứng.

Ân Nhạc Vy nhìn thấy Ân Khiết rời khỏi đã lâu rồi nhưng vẫn không thể bình ổn tâm trạng của mình! Cô ta thật sự rất khó bình tĩnh, đến bây giờ cô ta vẫn có nhớ đến những lời mà mấy kẻ chỉ biết nói đạo lý thốt ra trên ti vi kia.

—Ân Nhạc Vy à, nếu như cô ta không có đứa con gái đó thì nói không chừng là còn có cơ hội, không phải là có một anh trai sao?
—Tôi cảm thấy cô ta không thể gả vào nhà họ Đổng đâu, cho dù mang thai thì đã sao? Cô ta không phải là còn có một đứa con gái ư?
—Cả đời này của cô ta đã bị huỷ trên người của cô con gái đó rồi, dù sao mang theo đứa con mà muốn gả vào hào môn là thật sự không thể nào…

Ân Khiết! Ân Khiết! Ân Khiết!
Đều tại nó, nếu như không phải tại nó, thì với điều kiện của cô ta, làm sao mà không thể gả được vào đó chứ?
Lý Mẫn lo lắng nhìn Ân Nhạc Vy, vội vàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô ta, giúp cô ta thuận khí, không ngừng lẩm bẩm bên tai cô ta: “Nhạc Vy à, con mắc chi phải tức giận chứ, lời của mấy người đó có gì hay ho đâu mà con nghe làm gì? Đều là một đám người đố kỵ con thôi! Bọn họ cũng muốn được gả vào hào môn, nhưng mà bây giờ không có cơ hội mà thôi, con may mắn hơn bọn họ nhiều, con đó, chỉ cần thuận lợi sinh đứa trẻ trong bụng này ra thôi…”
Nói xong, Lý Mẫn còn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của Ân Nhạc Vy, không sờ được gì cả nhưng vẫn nói: “Sau khi sinh ra, con sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Đổng rồi…”
Đột nhiên, Ân Nhạc Vy càng trở nên bực bội hơn, cô ta vươn tay đẩy Lý Mẫn ra rồi quay người một mình đi về phòng, căn bản không quan tâm đến đống hỗn độn bên dưới mà mình để lại, mà Lý Mẫn cũng không cảm thấy có gì cả, chỉ tưởng đây chẳng qua chỉ là thai phụ có chút cáu kỉnh mà thôi, trong lòng còn đang suy nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này của mình!
Kể từ khi Ân Bách Phú vào tù thì bà ta đã không có ngày nào sống an ổn, tuy rằng Ân Bách Phú vẫn còn có ngày được trả tự do sau khi chấp hành xong bản án, nhưng bà ta bây giờ đã cảm thấy bản thân mình căn bản không đợi nổi nữa! Bà ta muốn được rực rỡ lộng lẫy đi gặp ông ta khi ông ta được ra ngoài, cho dù là vào lúc bọn họ còn trẻ, bà ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Ân Bách Phú đã từng si mê người phụ nữ khác qua như vậy!
Đối với phụ nữ mà nói, đây là một loại cấm kỵ!
Bà ta thủ bao nhiêu năm rồi, chính là bởi vì đợi ngày này!

Trong phòng, Ân Nhạc Vy tức giận ngồi ở mép giường, đôi mày nhíu chặt, cắn chặt đôi môi mình gần như là chảy máu.

Con cái, con cái…
Hầu hết mọi người trên mạng đều thảo luận về khả năng cô ra được gả vào hào môn, mà thân là một người trong cuộc cô ta không có giờ phút nào là không có suy nghĩ đến, kể từ ngày hôm đó đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, cô ta luôn từng bước từng bước mà đi về phía trước, khó khăn lắm mới đi được đến bước này, làm sao có thể chịu từ bỏ như vậy được chứ?
Trên mạng chỉ có hai loại, một loại là mẫu bằng tử quý, một loại là mẫu bằng tử, nhưng chưa chắc quý.

Nhưng bất luận thế nào đi nữa, có con rồi thì khả năng thắng của cô ta sẽ luôn lớn hơn một chút, nhưng mà…
Đưa tay sờ sờ bụng dưới của mình, Ân Nhạc Vy gần như là hận không thể mở nó ra rồi nhét một đứa bé vào trong!
Người trên toàn thế giới đều tưởng rằng cô ta mang thai rồi, nhưng chỉ có mình cô ta biết, cô ta không có mang thai, một chút dấu hiệu mang thai cũng không có! Càng thậm chí là vào đêm đó, giữa cô ta và Đổng Khánh căn bản không có xảy ra chuyện gì cả!
Sở dĩ đi đến bước đường ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ba chữ, không cam tâm!
Cô ta không cam tâm, không cam tâm dựa vào đâu mà một người phụ nữ không là cái thá gì cả như Ân Thiên Thiên lại có thể gả vào một hào môn như nhà họ Cảnh, không cam tâm dựa vào đâu mình rõ ràng là cô chủ nhà họ Ân mà lại không có chút cơ hội nào, còn phải kéo theo một đứa con ghẻ đi hết quãng đời còn lại chứ, không cam tâm người khác áo gấm lụa là, còn cô ta phải lẻ loi hiu quạnh mà sống!
Cuối cùng, lòng tham đã từng bước đẩy cô ta đi đến bước đường ngày hôm nay!
Lúc Ân Nhạc Vy đang nghĩ xem nên làm thế nào thì Lý Mẫn đột nhiên chạy lên lầu đẩy cửa phòng cô ta ra nói: “Nhạc Vy, Nhạc Vy à, con mau lên mạng xem tin tức đi, lên mạng xem tin tức đi…”
Nhíu mày, Ân Nhạc Vy căn bản không muốn để ý đến bà ta, bây giờ càng lúc càng không có nhẫn nại với Lý Mẫn nữa.

Nhưng Lý Mẫn thì sốt sắng không chịu được, vội vàng nói: “Nhạc Vy, con mau xem đi, anh trai con gọi điện thoại tới nói, nói Ân Thiên Thiên muốn kiện con, con tiện nữ không có lương tâm đó muốn kiện con tội phỉ báng a…”
Một câu nói cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Ân Nhạc Vy, cô ta quay người đi đến mở máy tính ra, tin tức hiện ra đều là về cuộc phản công của Ân Thiên Thiên nhắm vào lời nói của cô ta.

Cô vậy mà lại muốn kiện cô ta! Kiện cô ta!
Trong phút chốc, đôi mắt Ân Nhạc Vy trừng to lên, lồng ngực nhịn không được mà kịch liệt nhấp nhô, ngẩng đầu hít thở sâu một hơi, trong đôi mắt Ân Nhạc Vy tràn đầy sự hung ác!
Ân Thiên Thiên, tất cả những thứ này đều là các người ép tôi!
Bắt đầu từ hôm nay, Ân Nhạc Vy tôi phải đấu với các người đến cùng! Tôi chắc chắn phải gả vào nhà họ Đổng, đối đầu với chị cả đời, bất luận có trả giá như thế nào, tôi cũng đều sẵn lòng.

Hung hăng tắt máy tính, Ân Nhạc Vy quay người lại thay đồ ra ngoài mà không hề do dự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui