CHƯƠNG 486: CHẬM PHÁT TRIỂN TRONG CHUYỆN TÌNH CẢM
Gần như không một chút do dự, Ân Thiên Thiên cho tất cả quần áo đã được là phẳng phiu của Cảnh Liêm Uy vào trong túi xách mà mình đem theo, ánh mắt nhìn khắp văn phòng một lượt, lúc nhìn thấy một số đồ rất phù hợp với thói quen sinh hoạt của Cảnh Liêm Uy không khỏi cau mày, cũng cau mày với những thứ không phù hợp với thói quen sinh hoạt của Cảnh Liêm Uy….
Thời gian năm năm qua, Liên mẫn đã im lặng lặng lẽ chen vào cuộc sống của Cảnh Liêm Uy!
Lúc Ân Thiên Thiên nhận ra điều này, trong lòng không khỏi có chút chua xót.
Nhíu mày rất chặt, Ân Thiên Thiên ngồi trên sofa cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình đợi Cảnh Liêm Uy đi ra.
Lắc mái tóc ướt sũng, Cảnh Liêm Uy từ trong phòng tắm đi ra, trên mặt vì nhìn thấy Ân Thiên Thiên mà lộ ra một nụ cười, đi thẳng đến, đưa tay ra ôm cô vào lòng, khẽ hỏi: “Lúc nãy về như thế nào? Có bị thương không?”
Giọng nói rất nhẹ nhành, thêm một chút thân mật và quan tâm.
Trái tim của Ân Thiên Thiên đột nhiên dao động, quay đầu qua mang theo một chút ủy khuất nhìn anh.
Đột nhiên Cảnh Liêm Uy không khỏi căng thẳng, ngồi thẳng người lên, kéo cô qua cẩn thận kiểm tra một lượt, sợ lúc nãy cô ở hiện trường xảy ra vụ tai nạn vì sự lơ là của mình mà bị thương, trong đôi mắt phượng tràn ngập sự nghiêm túc và tức giận với chính mình.
Không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Ân Thiên Thiên bỗng nhếch khóe miệng.
Cảnh Liêm Uy như vậy, cô không nên tin sao?
Đối với chuyện tình cảm cô giống như một người chậm phát triển, một người đàn ông cố chấp như vậy, sao cô lại tức giận với anh chứ?
Đưa tay ra giữ lấy bàn tay đang không ngừng kiểm tra người cô, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh, ngửi mùi sữa tắm thơm tho trên người anh, khẽ nói: “Đổng Khánh nhìn thấy em trên sóng trực tiếp, anh ấy qua đón em, còn xe của anh đã bị kéo đi….
”
Thân thể tươi mát của anh khi nghe thấy cái tên Đổng Khánh không khỏi có chút cứng đờ, ở vị trí mà Ân Thiên Thiên không nhìn thấy được Cảnh Liêm Uy khẽ cau mày, lúc anh nghe thấy lời chế nhạo cuối cùng của Ân Thiên Thiên với chiếc xe của mình lại không khỏi thả lỏng….
.
Thiên Thiên của anh, trong lòng từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh.
“Thẳng thắn thì được khoan hồng?” Khẽ bật cười rủ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ ở trong lòng, khuôn mặt của Cảnh Liêm Uy đều mang theo ý cười.
Ân Thiên Thiên liếc nhìn anh sau đó đưa tay ra nắm lấy quần áo của anh, làm ầm ĩ nói: “Ha, hai người chúng ta ai mới là người thẳng thắn được khoan hồng? Anh nói xem, bên cạnh anh có nhiều oanh yến như vậy là ý gì? Hừ!”
Nói xong, Ân Thiên Thiên tỏ ra tức giận quay đầu đi không để ý đến anh, nhưng cơ thể mềm mại vẫn ở trong lòng anh.
Cảnh Liêm Uy ôm chặt hơn, gác đầu lên vai cô, nói: “Vợ à, em đang ăn giấm chua của ai thế? Sao anh không biết bên cạnh anh có sự tồn tại của oanh yến?”
Cái này không phải là nói dối, mà Cảnh Liêm Uy thật sự không phát hiện ra bên cạnh mình có cái gọi là oanh yến!
Ân Thiên Thiên bất lực nhìn anh, cũng không vạch trần, đưa tay lên véo da thịt trên eo anh mới xem như là cho qua chuyện này.
Người bị thương trong vụ tai nạn rất nhiều, nhưng trách nhiệm của Cảnh Liêm Uy hầu hết là chữa trị cho những bệnh nhân bị thương nặng, sau khi phẫu thuật xong là thời gian dài quan sát và điều trị, sau khi bàn giao công việc của mình cho người khác, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện Nam Tự, vừa đi ra đến cửa bệnh viện đã nhìn thấy Liên mẫn đúng lúc từ bên kia đi qua, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn nhanh.
“Bác sĩ Liên, sao lại ăn đồ ăn nhanh, không ăn ở nhà ăn của bệnh viện sao?” Ân Thiên Thiên khẽ lên tiếng, mỉm cười chào hỏi với cô ta.
Liên mẫn có chút ngạc nhiên vì Ân Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng, rất lâu sau mới hoàn hồn lại, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Liêm Uy một lúc sau đó đưa tay lên vén tóc của mình sau tai, khẽ trả lời: “Ở nhà ăn quá đông, vì vậy ra ngoài ăn đồ ăn nhanh.
”
Cảnh Liêm Uy hơi cau mày, gần như vô thức trả lời: “Không phải đã nói với cô, sau này không muốn ăn ở nhà ăn thì gọi đện thoại đến “Long Phượng” kêu họ đưa đồ ăn tới sao?”
Một câu nói, hai người phụ nữ đều trầm mặc một lúc, trong đó Ân Thiên Thiên nhiều nhất.
Haha, Cảnh Liêm Uy!
Ân Thiên Thiên gần như muốn lập tức giựt tay anh đang nắm lấy mình ra sau đó quay người rời đi! Nhưng lý trí nói với cô là không được!
Rõ ràng Ân Thiên Thiên phải cô gắng giữ nụ cười còn phải cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Liên mẫn, cũng không biết là đang an ủi chính mình hay là nói cho Liên mẫn nghe, nói: “Đúng vậy bác sĩ Liên, Liêm Uy cũng đã nói, vậy thì sau này cô cứ gọi điện thoại cho Long Phượng là được, đúng lúc có thể kêu bọn họ đưa nhiều một chút, tôi thấy rất nhiều người ở trong khoa ngoại vẫn còn chưa ăn cơm.
”
Dường như Cảnh Liêm Uy cũng nhận ra mình nói sai, nhưng lúc này lại không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể im lặng.
Liên mẫn mỉm cười nhìn Cảnh Liêm Uy trả lời: “Cảm ơn bác sĩ Cảnh, có thể là tôi đói quá nên quên mất chuyện này, lát nữa đi lên xem mấy người chị Linh đã ăn chưa, nếu như chưa ăn tôi lại gọi tiếp.
”
Ân Thiên Thiên mỉm cười gật đầu, không nói gì, sau đó hai người lại tùy ý nói mấy câu rồi quay người rời đi.
Đến lúc bóng dáng của Liên mẫn đã biến mất, nụ cười trên khuôn mặt Ân Thiên Thiên cũng biến mất, rút tay khỏi bàn tay của Cảnh Liêm Uy, ngước mắt lên nhìn anh nhưng lại không nói gì.
Cảnh Liêm Uy theo bản năng lại đưa tay ra nắm lấy tay cô, lần này nói gì cũng không để cô giựt ra, không cần Ân Thiên Thiên hỏi, cũng biết cô đang tức giận chuyện gì, lập tức giải thích nói: “Câu nói kia của anh là nói với tất cả mọi người ở khoa ngoại, không phải chỉ nói với mình cô ấy.
”
Ân Thiên Thiên nhướng mày, vẫn không nói gì, cũng không biết nghĩ gì với lời giải thích như vậy.
Cảnh Liêm Uy đưa tay ra ôm cô vào lòng, đôi mắt phượng khóa chặt cô, nói: “Thiên Thiên, tâm tư của anh như thế nào em còn không biết sao? Anh là người như thế nào em còn không biết sao? Hay là em không tin tưởng anh?”
Ân Thiên Thiên liếc nhìn anh, ánh mắt đều là sự không vui nói: “Cảnh Liêm Uy, phiền anh sau này lúc nói chuyện trước mặt em chú ý một chút, lần này dễ dàng qua cửa như vậy nhưng sẽ không có lần sau!”
Rõ ràng là một lời cảnh cáo nhưng lại mang theo một chút làm nũng.
Cảnh Liêm Uy cúi xuống mổ nhẹ lên môi cô, chuyện này cũng nhắc nhở anh, dường như bản thân mình có chút thân thiết với Liên mẫn, mặc dù hai bên không xảy ra chuyện gì, nhưng khó giữ được vợ anh không vui, sau này anh chú ý một chút là được rồi….
Mặc dù Thiên Thiên không nói gì, nhưng anh cũng biết cô có chút để ý.
Có một số chuyện lúc anh không chú ý có thể một chút dấu vết cũng không phát hiện ra, nhưng một khi anh chú ý đến, vậy thì chỉ một chút dấu vết cũng sẽ không bỏ qua.
Từ bệnh viện Nam Tự về nhà, trên đường đi Ân Thiên Thiên lộ rõ vẻ không vui, Cảnh Liêm Uy cố gắng dỗ dành cô, không dễ dàng gì mới về đến nhà, mặc dù Ân Thiên Thiên vẫn còn tức giận nhưng vẫn đi vào bếp nấu bánh chẻo cho Cảnh Liêm Uy, phản ứng của Cảnh Liêm Uy là đưa tay ra ôm lấy Ân Thiên Thiên sau đó hôn cô…
Nửa đêm, Ân Thiên Thiên ngủ đến mức mê man, người rất nóng, cả người lật qua lật lại vô cùng khó chịu.
Nói cho cùng là sau khi bị ngấm nước mưa không chăm sóc tốt bản thân nên Ân Thiên Thiên đã bị sốt.
Bây giờ Cảnh Liêm Uy vô cùng mẫn cảm với cô, cả đêm Ân Thiên Thiên đều như vậy sao anh không phát hiện ra chứ, lúc nửa đêm anh tỉnh dậy, thậm chí còn không đưa tay ra sờ lên trán Ân Thiên Thiên đã cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người cô, lập tức nghiêng người qua thử đánh thức cô.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên?” Thì thầm bên tai cô, nhưng thế nào Ân Thiên Thiên cũng không mở mắt, chỉ cảm thấy cơ thể của cô rất nóng, nhưng cô lại lạnh đến mức không chịu được.
Cảnh Liêm Uy bị dọa sợ, Ân Thiên Thiên rất ít khi bị bệnh, lần trước vào bệnh viện là vì đau ruột thừa.
Đưa tay lên sờ trán cô, nóng đến mức khiến một bác sĩ khoa ngoại đã quen với sinh tử như anh không khỏi sợ hãi.
Tùy tiện mặc một bộ quần áo, Cảnh Liêm Uy xoay người đi lấy nước nóng, liên tục lau người cho Ân Thiên Thiên, cho cô uống thuốc, cho cô uống nước, không hề thấy phiền thử nói chuyện với cô, nước nóng cũng không có cách nào làm giảm nhiệt độ trên người cô, lập tức đổi thành cồn, nhưng vẫn như vậy, cả người Ân Thiên Thiên vẫn rất nóng không hề tiêu giảm, thậm chí Ân Thiên Thiên còn ho….
Tình hình trông có vẻ rất nghiêm trọng.
Lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy đứng bên giường mà cảm thấy luống cuống không biết phải làm gì.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy một Ân Thiên Thiên yếu ớt và thiếu sức sống như vậy!
Lúc này, điện thoại của Cảnh Liêm Uy đột nhiên đổ chuông, vô thức nắm chặt điện thoại, Cảnh Liêm Uy vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng nói lành lạnh của Liên mẫn, nói: “Bác sĩ Cảnh, rất xin lỗi vì làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng bây giờ anh có thể đến bệnh viện không? Có một bệnh nhân xảy ra chuyện, chúng tôi không thể xử lý, bây giờ lập tức phải làm phẫu thuật!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cảnh Liêm Uy nghe thấy bên tai là công việc mà vô số đêm anh đã từng dùng để làm tê liệt mình, nhưng lúc này chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức, lập tức nói: “Vợ tôi đang sốt cao, tôi không thể đi đến làm phẫu thuật, kêu Điền Vinh đến đi, cậu ấy sớm đã học được cách xử lý những chuyện như thế này! Còn có cô, đừng có chuyện gì cũng tìm đến tôi!”
Thái độ có chút không được tốt, nhưng những lời Cảnh Liêm Uy nói ra vô tình khiến người khác suy nghĩ có phải là có ý khác, ít nhất lúc này Liên mẫn nghĩ như vậy.
Trực tiếp cúp điện thoại, lúc này Cảnh Liêm Uy mới nhớ ra, anh vẫn nên đưa Thiên Thiên đến bệnh viện!
Lập tức mặc quần áo cho Ân Thiên Thiên, bọc cô rất kỹ, còn mình thì tùy tiện mặc một chiếc áo khoác ôm cô đi ra ngoài, sau khi khôi phục lại tinh thần việc đầu tiên là gọi điện cho Cát Thành Phong, Cát Thành Phong sớm đã lái xe đợi ở dưới tầng! Vừa xuống đến nơi, chiếc xe giống như một mũi tên lao thẳng về phía bệnh viện Nam Tự.
Trong bệnh viện Nam Tự.
Liên mẫn nắm chặt điện thoại rất lâu cũng không thể khôi phục lại, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi không khỏi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên!
Lúc cô ta gọi điện thoại đến Cảnh Liêm Uy đều đến ngay lập tức!
Mặc dù cô ta luôn lấy cớ là công việc, nhưng không thể không nói, Cảnh Liêm Uy chưa từng từ chối điện thoại của cô ta, đừng nói đến chuyện nói với cô ta những lời nặng nề như vậy, nhưng bây giờ, bây giờ chỉ vì Ân Thiên Thiên bị sốt mà làm ra chuyện như vậy! Cô ta không cam lòng!
Chị Linh không chú ý đến sự kỳ lạ của cô ta, nghe thấy cô y tá nhỏ hoảng loạn hỏi cô ta: “Sao rồi? Bác sĩ Cảnh có đến không?”