Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 489: DẦN HOÀN HỒN
Mãi đến khi Liên mẫn biến mất khỏi tầm mắt, Cảnh Nhan Hi mới ngẩng đầu nói một câu với bà nội của mình: “Bà nội, cháu không thích dì đó thì phải làm sao? Cháu cảm thấy ánh mắt của dì ấy nhìn ba cứ lạ lạ…”
Trẻ con rõ ràng có chút mẫn cảm, huống chi mấy năm nay đi theo Cảnh Liêm Uy, Tiểu Nhan Hi rốt cuộc vẫn nhìn thấy không ít các tình huống, có lẽ cô bé không biết đó đại biểu cái gì, nhưng trong lòng vô thức phản kháng lại.

Vi Gia Huệ giơ tay xoa đầu nhỏ của Cảnh Nhan Hi mà không nói gì.

Cảnh Nhan Hi cũng không thấy phiền, thấy Ân Thiên Thiên lại ngủ bèn nhỏ tiếng đi lấy quyển truyện cổ tích của mình ra xem.

Vi Gia Huệ lại nhìn về hướng Liên mẫn rời khỏi không khỏi nheo mắt.

Bà ta là người thích người yên tĩnh, cũng là người theo đuổi ‘gia đình hòa thuận mọi sự yên’, bản thân bà ta nuôi lớn ba đứa con bà ta hiểu rất rõ, nếu như người đó không phải Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy sẽ không khác gì người chết biết đi, nếu đã như thế, bà ta tự nhiên cũng sẽ không cho phép người phụ nữ khác tùy ý can thiệp vào cuộc hôn nhân của con trai bà, giống như tất cả người vợ đều hận kẻ thứ ba.

Vi Gia Huệ suy cho cùng đã sống nửa đời người, đâu thể nhìn không ra tâm tư của Liên mẫn chứ?
Rời mắt sang nhìn Ân Thiên Thiên đã ngủ thiếp đi, nghĩ đến những lời đó truyền ra bên ngoài, Vi Gia Huệ có chút mỉm cười an ủi.

Ân Thiên Thiên, suy cho cùng đã trưởng thành rồi, mặc dù cái giá bỏ ra quá lớn, nhưng rốt cuộc vẫn có một kết cục tốt, không phải sao?
Gia tộc như nhà họ Cảnh, cũng không thích hợp cho một người phụ nữ đơn thuần.

Chăm nom Cảnh Nhan Hi, khóe môi của Vi Gia Huệ chứa ý cười, từ đầu đến cuối không có nhúng tay vào chuyện tình cảm giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên.

Một phía khác, Cảnh Liêm Uy bước vào văn phòng của mình thay chiếc áo blouse trắng đi ra, chị Linh khi nhìn thấy anh thì có hơi sững người, sau đó bước tới hỏi: “Bác sĩ Cảnh, cậu sao lại đến đây? Không phải xin nghỉ rồi sao?”
Vừa chỉnh quần áo của mình vừa đi về phía phòng bệnh, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng trả lời: “Ừm, lên xem thử, không phải nói có rắc rối sao?”
Ánh mắt của chị Linh lại càng sẫm hơn, cười nói: “Không phải là vấn đề quá lớn, vừa rồi bác sĩ Điền đã xử lý xong rồi, chỉ là có hơi sợ còn có vấn đề tiếp theo, cho nên đang thương lượng có nên đến tìm cậu.


Lọt vào trong tai của Cảnh Liêm Uy, đôi mắt phượng không khỏi hơi nheo lại, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Mãi đến khi đi đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, y tá trực ban cùng chị Linh đi theo sau Cảnh Liêm Uy cùng bước vào, lúc này Điền Vinh vẫn đứng ở bên giường bệnh cẩn thận quan sát tình trạng của bệnh nhân, lông mày nhíu chặt, không có chút thả lỏng.

“Sao thế?” Cảnh Liêm Uy khẽ mở miệng, nhưng lại không có bước lên trước mà chỉ bình tĩnh đứng ở một bên nhìn Điền Vinh.

Một tiếng gọi này mới kéo Điền Vinh trở lại, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy thì thần sắc có chút thả lỏng nhưng lại mang theo chút xấu hổ, nói: “Bác sĩ Cảnh, bệnh nhân xuất hiện tình trạng nhiễm trùng, hơn nữa chỗ phẫu thuật cũng xuất hiện dấu hiệu bất thường, nhưng tôi lại không biết chỗ nào xảy ra vấn đề…”
Suy cho cùng vẫn trẻ tuổi, kinh nghiệm thực chiến không đủ phong phú, đôi khi Điền Vinh vẫn rất ỷ lại vào Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy đứng xa xa, không có bước tới, chỉ nhìn bệnh nhân nằm trên giường, sau đó đảo mắt sang nhìn Điền Vinh khẽ hỏi: “Bước thực hiện của cậu sai sao? Dùng thuốc đúng không? Hiệu quả thuốc thì sao? Phòng phẫu thuật có quên cái gì không? Đồng thời, sau khi bệnh nhân ra ngoài, cậu chắc chắn tình trạng của anh ta chưa?”
Một loạt mấy câu hỏi được đưa ra, đều hướng về Điền Vinh, lông mày nhàn nhạt, Cảnh Liêm Uy không có chút cảm giác căng thẳng nào cả.

Trong phòng bệnh, các thiết bị lạnh lẽo phát ra âm thanh rõ ràng cho thấy dấu hiệu của sự sống của bệnh nhân đó vào lúc này, hoàn toàn không có xuất hiện tình trạng lo lắng, so với bệnh nhân, anh càng để ý đồ đệ Điền Vinh của anh rốt cuộc mấy năm nay ở đây học được cái gì? Hiểu được cái gì? Hơn nữa sau này anh ta có thể cứu được bao nhiêu người?
Bác sĩ, từ trước đến nay không phải một nghề ngồi không quan sát.

Điền Vinh thấy câu hỏi của Cảnh Liêm Uy thì có hơi sững người, nhưng rất nhanh hồi thần lại, cụp mắt nghiêm túc suy nghĩ bản thân đã sơ suất ở đâu, nhớ lại bản thân có phải đã làm sai bước nào không?
Phẫu thuật có khi giống như bài toán, các bước không thể sai, một khi sai có thể thay đổi tất cả.

Điền Vinh chìm vào suy tư, Cảnh Liêm Uy cũng không vội, cứ đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng quay sang nhìn bệnh nhân đang có vẻ mặt hơi đau khổ nằm trên giường, lông mày nhíu lại, mà chị Linh ở một bên cũng yên lặng đứng sau Cảnh Liêm Uy, cẩn thận chờ đợi.

Đột nhiên, Điền Vinh ngẩng lên, trong mắt mang theo chút ánh sáng.

Cảnh Liêm Uy mở miệng nói trước: “Nếu đã biết bản thân sai ở đâu, vậy thì đi sửa đi, hơn nữa nhớ kỹ sai lầm phạm phải của cậu ngày hôm nay, nghề bác sĩ này trước nay đều không phải ngồi ăn chờ chết, cậu tốt nhất hãy nhớ kỹ.


Nói xong, Cảnh Liêm Uy lúc này bước tới đích thân kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, lông mày nhíu lại, nhưng khi thấy Điền Vinh ở bên cạnh bắt đầu ra tay giải quyết thì mới thở phào.

Chữa bệnh, trước nay không cho phép bạn xảy ra chút sai sót sơ đẳng nào.

Đợi khi xử lý xong cho bệnh nhân thì đã trôi qua hai tiếng, Điền Vinh đi theo sau Cảnh Liêm Uy, mặt mày có hơi xấu hổ, nói: “Xin lỗi, là sơ xuất của tôi, tôi không nghĩ sẽ xảy ra vấn đề trong lúc phẫu thuật…”
Cảnh Liêm Uy quay đầu liếc nhìn anh ta, khẽ nói: “Biết sai thì tốt, sau này đừng phạm sai lầm như thế này.


Vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy đem bệnh án của bệnh nhân trong tay vỗ nhẹ vài lồng ngực của Điền Vinh, sau đó mới xoay người rời khỏi, tư thái lạnh nhạt.

Chị Linh giúp hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng rảnh rang, quay đầu nhìn Điền Vinh nói: “Bác sĩ Điền, từ từ thôi, rất nhiều chuyện không thể vội vàng được.


Điền Vinh mỉm cười với chị ta, tưởng chị ta nói toàn hoàn chính là chuyện phẫu thuật lần này, cũng không để ý mà mỉm cười rời khỏi.

Chị Linh không khỏi lắc đầu, nhưng rốt cuộc vẫn không có nói cái gì, có vài chuyện hoàn toàn phải xem tạo hoá của chính mình.

Vừa từ hướng của phòng chăm sóc đặc biệt đi ra, Điền Vinh ở khúc cua chỗ cầu thang gặp phải Liên mẫn.

Cô ta một mình đứng ở đó, cơ thể dựa vào tường, ánh nắng đầu xuân chiếu lên người cô ánh lên sự nhu hòa và rạng rỡ, bỗng chốc khiến Điền Vinh không được mà động tâm, ngay cả bước chân tiến sát tới chỗ cô ta cũng rất nhẹ.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân của anh ta, mắt thấy Điền Vinh muốn tiến sát đến, Liên mẫn ngoảnh đầu nhìn anh ta mỉm cười.

Điền Vinh cũng không kiềm được khóe môi cũng cong lên, bước chân vốn dĩ muốn hù cô ta bỗng dừng lại như vậy, mỉm cười dịu dàng gọi: “Tiểu Vũ, cô ở đây làm cái gì?”
Liên mẫn cụp mắt khóe môi cong lên, chỉ là trong đôi mắt đẹp đó lại mang theo sự cô đơn.

Từ từ tiến sát hơn một chút, Điền Vinh đứng ở bên cạnh cô ta, thỉnh thoảng một động tác vô tình chạm vào cánh tay của cô ta, khẽ hỏi: “Sao thế? Tôi thấy cô có chút không vui?”
Liên mẫn trầm mặc hai giây mới mở miệng nói: “Điền Vinh, anh nói tôi có phải đã làm chuyện gì khiến người ta hiểu lầm không? Mợ ba hình như tưởng tôi thích bác sĩ Cảnh…”
Nói xong, Liên mẫn ngẩng đầu nhìn Điền Vinh, trong đôi mắt ánh lên sự dịu dàng, trong trẻo.

Trái tim của Điền Vinh không khỏi lay động, khẽ nói: “Sao có thể chứ? Cô không có làm chuyện gì mà? Cô ấy có phải nghĩ quá nhiều, hiểu lầm cô rồi không?”
Ý cười ở khóe môi Liên mẫn hơi tăng lên, lại làm như không có nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ là hành vi gì đó của chính tôi khiến cô cảm thấy có cảm giác nguy cơ, nhưng tôi thật sự không có suy nghĩ như thế…”
Điền Vinh hoàn toàn không có chú ý lời cô ta nói, hai mắt dường như nhìn chằm chằm trên người cô ta không nỡ rời đi, sau đó mới nói: “Không sao đâu, từ từ nói với cô ấy là được rồi, cô ấy cũng là một người rất dễ nói chuyện.


Ánh mắt của Liên mẫn bỗng hơi tối lại, nhưng lại thay đổi cực kỳ nhanh, Điền Vinh hoàn toàn không có phát hiện, sau đó mới nói: “Ừm, tôi cũng cảm thấy như thế, nếu như đến lúc đó bác sĩ Cảnh cũng hiểu lầm, anh nhớ phải giúp tôi chứng minh, mọi người đều ở trong một tổ, đến lúc xảy ra chuyện như thế này sẽ rất ngại…”
“Được, cô yên tâm, bác sĩ Cảnh sẽ không hiểu lầm đâu…” Điền Vinh sảng khoái đáp ứng, còn nói to: “Hơn nữa, với tính cách của bác sĩ Cảnh, trong mắt của anh ấy cả thế giới chỉ có một mình người phụ nữ là Ân Thiên Thiên thôi, những cái khác đều là đàn ông và trẻ con, hoặc người già, không có người phụ nữ nào tồn tại, anh ấy sẽ không …”
Câu nói này vốn dĩ chỉ để an ủi Liên mẫn mà thôi, nhưng chớp mắt lại khiến nụ cười trên môi của cô ta không nhịn được mà hơi cứng đờ, chỉ là Điền Vinh thần kinh thô cũng không có phát hiện, ngược lại tình cờ lọt vào mắt của chị Linh, lông mày nhíu lại, tràn ngập sự không đồng tình.

Sau đó, Điền Vinh lại cùng Liên mẫn nói mấy câu, sau đó hai người mới cùng nhau trở lại văn phòng.

Quả nhiên, giống như Liên mẫn đã nói, vì chiều này cô ta ở trong phòng Ân Thiên Thiên, bỗng chốc người của bệnh viện Nam Tự đều đang suy đoán, Liên mẫn có phải thích bác sĩ Cảnh không, đồng thời có người bắt đầu nói đến chuyện cô ta mấy năm nay luôn đi theo Cảnh Liêm Uy, nhất thời chuyện trở nên rất náo nhiệt…
Đứng ở trong góc thang máy, Cảnh Liêm Uy cởi chiếc áo blouse ra chuẩn bị đi tìm Ân Thiên Thiên thì nghe thấy lời bàn tán của mấy người trong thang máy.

— Cô nghe nói gì chưa? Chiều này bác sĩ Liên đi tìm mợ ba gây phiền phức đây.

— Tìm cô ta gây phiền phức? Lẽ nào chuyện cô ấy thích bác sĩ Cảnh là thật?
— Ai biết, có điều bây giờ suy lại hình như cũng đúng, nếu không người phụ nữ đó quan tâm một người đàn ông, một lần chính là 5 năm, thật sự cho rằng là bảo mẫu free sao? Hoặc một trợ lý 5 năm?
— Không phải chứ, không phải cô ấy cũng quan tâm bác sĩ Điền cùng bác sĩ khác trong khoa ngoại mà?”
— Cái này không dễ nói, mọi người bây giờ đều đang đoán, cũng không biết rốt cuộc ai đoán đúng, nhưng tôi cảm thấy vẫn có chút nghi ngờ, nếu như cô ấy thật sự thích bác sĩ Cảnh, vậy thì hay rồi…”

Các y tá bé giọng nói với nhau, nhưng vẫn lọt vào tai của Cảnh Liêm Uy, lông mày của anh lập tức nhíu lại, Cảnh Liêm Uy giống như nhớ ra cái gì đó, cặp mày đó càng nhíu càng chặt.

Cô vợ nhỏ của anh gần đây rất hay ghen, không phải vì chuyện này chứ?
Nếu không phải có người nói ra như thế, bản thân anh thật sự sẽ không chú ý tới, Ân Thiên Thiên cũng không có nhắc đến, cụp mắt xuống khóe môi không nhịn được mà cong lên, cô vợ nhỏ của anh hình như rất tin tưởng anh, vậy thì anh có nên hồi đáp một chút sự tin tưởng này của cô không?
Ở trong mắt của anh, bất luận Liên mẫn có thích anh hay không, anh đều sẽ không cho cô ta một chút cơ hội nào!
Mà bây giờ, ngày cả cơ hội để cô ta tiếp cận cũng sẽ không cho nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui