CHƯƠNG 490: TIN ĐỒN KHẮP NƠI
Trong phòng bệnh, khi Ân Thiên Thiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh hoàng hôn đã chiếu vào trong căn phòng, ấm áp rất thoải mãi, vặn vặn eo, Ân Thiên Thiên bỗng cảm thấy mình dạo gần đây hình như có hơi ham ngủ.
“mẹ?” Cảnh Nhan Hi ở một bên khẽ gọi một câu, mỉm cười áp sát cô, nắm lấy bàn tay của cô: “mẹ, mẹ tỉnh rồi, nếu còn không tỉnh, chắc ba phải ở đây ngủ một đêm rồi.
”
Ân Thiên Thiên lúc này mới chú ý, trong căn phòng chỉ còn hai người Cảnh Liêm Uy và Cảnh Nhan Hi, Vi Gia Huệ vì công ty có việc đã về từ sớm rồi, mà cô đã hạ sốt, Cảnh Liêm Uy không thích ở trong viện vi khuẩn quá nhiều nên muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi, thủ tục đã làm xong từ sớm, chỉ đợi cô tỉnh lại thôi.
“Mẹ, chúng ta có thể về nhà rồi.
” Cảnh Nhan Hi cười rất ngọt nói: “Ngày mai con muốn đi học rồi, khi nào mẹ khỏe rồi nhớ phải đến đón con nha…”
Ân Thiên Thiên khẽ gật đầu đưa tay xoa đầu của cô bé.
Cảnh Liêm Uy bước tới đã Ân Thiên Thiên dậy, khẽ nói với Cảnh Nhan Hi: “Nhan Hi, anh Vũ Văn của con đi học ở Anh, con muốn đi không?”
Một câu này, Ân Thiên Thiên không khỏi quay đầu nhìn anh, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
“Nước Anh? Anh Vũ Văn?” Cảnh Nhan Hi cũng ngây người, vô thức lặp lại lời của Cảnh Liêm Uy, trong đôi mắt đen lấy sáng lên đang suy nghĩ: “Nhưng mà, con đi Anh rồi, ba mẹ có đi cùng không?”
Cảnh Liêm Uy vừa giúp Ân Thiên Thiên mặc áo khoác vừa nói: “Chuyện này ba và mẹ sẽ thương lượng, bản thân con cũng suy nghĩ một chút có được không? Nếu như con muốn đi, ba sẽ đưa con qua đó.
”
“Ồ, được.
” Cảnh Nhan Hi có chút hồ hởi đáp, đôi mắt to long lanh khẽ đổi, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy giống như có cảm giác vui nhưng không tận hứng.
Ân Thiên Thiên một bụng thắc mắc muốn hỏi Cảnh Liêm Uy, nhưng một ánh mắt của Cảnh Liêm Uy đã chặn tất cả lời nói của cô, chỉ có thể đợi về nhà rồi hỏi vậy.
Cô biết, Cảnh Liêm Uy bây giờ sẽ không thay cô đưa ra quyết định gì, đặc biệt là chuyện của Cảnh Nhan Hi, anh sẽ tôn trọng cô, cũng sẽ cho cô cơ hội bù đắp những tiếc nuối mấy năm nay cô không ở bên cạnh Nhan Hi, cho nên chuyện này có lẽ chẳng qua chỉ là nhắc trước, còn có thành hay không, quyền quyết định cuối cùng nằm ở Cảnh Nhan Hi, ở cô, không phải ở anh.
Ân Thiên Thiên sau đợt sốt rõ ràng có chút yếu, trọng lượng cơ thể gần như đều dựa vào người của Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi ngoan ngoan đi theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy, không nháo không ồn ào, còn cẩn thận nhắc nhở người đằng trước nhường đường, dáng vẻ đặc biệt đáng yêu, Cảnh Nhan Hi bị Cảnh Liêm Uy giữ đứng ở trong góc, Ân Thiên Thiên cũng dựa vào thang máy mà thở hổn hển, mà Cảnh Liêm Uy ở một bên lại chống một tay vào tường tạo thành cào cản cho hai mẹ con ổn định sẽ không bị chen chúc, tư thái kiên định, động tác này cũng khiến khoảng cách giữa hai người đặc biệt gần.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy ở trước mắt, rõ ràng dáng vẻ đã khắc sâu vào trong xương tủy và máu thịt, nhưng mỗi lần nhìn, cô vẫn sẽ có cảm giác tim đập nhanh, cũng sẽ có loại cảm giác hồi bồi như thuở ban đầu.
Gương mặt nhỏ không khỏi ửng đỏ, lúc Cảnh Liêm Uy chú ý đến, bèn cố tình kéo gần khoảng cách giữa hai người, cộng thêm vấn đề tư thế của anh lúc này rõ ràng càng trở nên ngả ngớn hơn, đôi mắt phượng nhướn lên, trong mắt tràn đầy sự ‘khiêu khích’ đối với cô, khóe môi không nhịn được mà cong lên…
Cảnh Nhan Hi đứng giữa hai người lớn, cái miệng nhỏ dẩu lên không lên tiếng, chỉ là cảm thấy bầu không khí giữa ba và mẹ sao mà lạ lạ? Không nói chuyện, không có động tác gì, thế mà mắt lớn trừng mắt nhỏ, vui lắm sao?
Gần như vô thức, Cảnh Nhan Hi cảm thấy mình lúc này mở miệng có chút không hay, cố gắng nén lời nói trong bụng lại, Cảnh Nhan Hi chỉ nhìn bọn họ như thế, không có mở miệng nói chuyện, trong mắt đều là sự tò mò!
ba và mẹ đang chơi trò gì vậy?
Cô bé có nên đi tìm anh Vũ Văn thử xem, có phải có thể giống như ba và mẹ không, trông chơi vui như thế kia mà?
Má của Ân Thiên Thiên đỏ bừng, nhưng cũng không có di chuyển tầm nhìn của mình, cô biết, ở trước mặt con Cảnh Liêm Uy sẽ không phải ra chuyện gì đâu, giáo dục của anh đối với con gái trước giờ đều thấy được coi trọng, sẽ không khi Cảnh Nhan Hi còn nhỏ như vậy mà truyền cho cô bé những chuyện không phù hợp với độ tuổi này cô bé đâu…
Nụ cười trên môi càng sâu, Ân Thiên Thiên trầm mặc không nói.
Người trong thang máy dần nhiều lên, vòng bao vây của các cô cũng dần nhỏ lại, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, Cảnh Nhan Hi càng được được che chở kỹ hơn, cái đầu nhỏ cũng không ngẩng lên được, chỉ có thể dựa vào bắp chân của Cảnh Liêm Uy, có vài y tá rảnh rỗi bước vào thang máy, vẫn tiếp tục bàn luận mấy tin bát quái mà hôm nay bọn họ nhận được…
Thế giới này, tóm lại chỗ nào có phụ nữ thì luôn tồn tại các câu chuyện bát quái.
— Các cô nghe nói gì chưa? Bác sĩ Liên hình như đợi bác sĩ Cảnh cũng đã 5 năm rồi…
— Thế nào chưa có nghe nói, hình như trong 5 năm nay, bọn họ xảy ra không ít chuyện, không biết có…
— Ai biết được, lúc đó người nên ở đều không có, người không nên ở lại ở bên cạnh, ai nói được ai?”
— Ha ha, lần này trong bệnh viện chúng ta lại có kích hay thể xem rồi, chỉ là không biết ai thắng…
…
Có người bàn luận mấy chuyện bát quái là chuyện rất bình thường, trên thế giới này rất nhiều tin tức thậm chí còn dựa vào mấy tin bát quái này mà được truyền ra ngoài, Cảnh Nhan Hi nghe không hiểu, đối với ba từ ‘bác sĩ Cảnh’ mặc dù liên tưởng đến ba, nhưng cũng vô tư cho rằng trên thế giới có rất nhiều người họ Cảnh giống nhà bọn họ, cho nên không có phản ứng quá lớn, chỉ là một tay ôm đùi của Cảnh Liêm Uy, hiếu kỳ nhìn mọi người ở trước mặt.
Đối với lời nói như thế này, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên nhất định nghe thấy rồi.
Lông mày hơi nhướn lên, ánh mắt nóng rực của Ân Thiên Thiên nhìn sang Cảnh Liêm Uy nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Cảnh Liêm Uy cụp mắt liếc nhìn Cảnh Nhan Hi, không do dự ép gần nửa thân trên của mình lại, sau đó dán sát cánh môi của Ân Thiên Thiên mới mở miệng nói: “Bà xã, em không sợ ông xã của em bị người ta bàn tán sao?”
Ân Thiên Thiên cũng không quan tâm, chỉ nhìn anh, Cảnh Liêm Uy thấy vẻ mặt không có vấn đề gì của cô thì không khỏi cong môi, quả thực, xã hội này ai không phải trưởng thành từ trong những lời bàn tán chứ? Chỉ có thể ép sát cơ thể của mình cúi xuống hôn lên cánh môi hồng của Ân Thiên Thiên, dày vò đôi môi hồng rồi nói: “Bà xã, em rất không ngoan.
”
Bỗng chốc, má của Ân Thiên Thiên đỏ bừng!
Cô sắp không chịu được ‘khiêu khích’ lần đầu tiên của anh rồi, vốn dĩ còn tưởng anh sẽ không làm như thế, ai biết đột nhiên ai kích thích đến anh rồi? Vội vàng quay đầu tránh né nụ hôn của anh.
Cảnh Liêm Uy lại không buông tha mà ghé sát bên sai nói: “Rõ ràng trong lòng không vui, tại sao không nói cho anh biết?”
Đôi mắt đen láy sáng ngời hơi hạ xuống, Ân Thiên Thiên vẫn một lời cũng không nói.
Cảnh Liêm Uy thấy dáng vẻ này của cô, đau lòng rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên vành tai của cô, khẽ thở dài.
Má của Ân Thiên Thiên càng đỏ hơn, may mà bọn họ ở trong góc, đứng bên cạnh lại là một số người trẻ tuổi vừa hay đang nói cái gì đó, một bên nói chuyện một bên cúi đầu xem điện thoại, hoàn toàn không có chú ý đến bọn họ, nếu như có người nhìn thấy, sắc mặt của Ân Thiên Thiên chắc có thể vắt ra máu…
Cuối cùng đợi đến khi ra khỏi thang máy, Cảnh Liêm Uy một tay giữ lấy eo của Ân Thiên Thiên đang muốn chạy trốn, quay đầu gọi Cảnh Nhan Hi cả nhà lúc này đi ra ngoài, trên đường gặp được đồng nghiệp thân quen cũng sẽ chào hỏi, Cảnh Nhan Hi cũng ngoan ngoãn mỉm cười chào, cảnh một nhà vui vẻ lại cấp tốc được truyền ra ngoài.
Vừa lên chiếc Range Rover, điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại đổ chuông, Ân Thiên Thiên vô tình nhìn thấy số điện thoại hiển thị vừa hay chính là Liên mẫn.
Cảnh Nhan Hi ngồi một bên cầm quyển truyện cổ tích của mình ríu ríu đọc, Ân Thiên Thiên sau đó lại xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Cảnh Liêm Uy nghe điện thoại thì lập tức quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng đều là tình ý, chỉ là bộ dạng thâm tình đó lại trở nên đối lập với sự lạnh lùng khi anh đối thoại với người ở đầu dây bên kia.
“Alo, có chuyện gì?” Đổi sang dùng tai nghe bắt máy, Cảnh Liêm Uy không do dự khởi động xe dần dần rời khỏi bệnh viện.
Không biết Liên mẫn ở đầu bên kia đã nói cái vì, Ân Thiên Thiên chỉ nghe thấy giọng nói của Cảnh Liêm Uy rõ ràng có hơi lạnh lùng.
“Không cần, tôi tự mình sẽ xử lý, ngoài ra, kiểm tra vào tuần sau tôi sẽ giao cho chị Linh phụ trách, cô hiện giờ cố gắng giúp Điền Vinh đi, bên chỗ cậu ta có một người giúp cũng không đủ… Ừm, là như thế, tôi đã quyết định rồi… Không có, cô nghĩ quá nhiều rồi… Cứ như thế, tôi tắt máy đây.
” Cảnh Liêm Uy nói rất đơn giản, Ân Thiên Thiên cũng nghe rất chân thật.
Sau khi cúp máy, Cảnh Liêm Uy lập tức quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, lúc này mới phát hiện cô đều luôn nhìn anh.
“Sao thế?” Nhẹ nhàng hỏi ngược lại, trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy mang theo ý cười.
Ân Thiên Thiên quay đầu mỉm cười không nói.
Sự tránh né của anh, sự dịu dàng của anh, sự cưng chiều của anh, cô hiểu.
Mà anh, cũng hiểu như cô.
Có khi, hai người ở bên nhau lâu chính là như thế này, không cần nói nhiều, một ánh mắt một động tác thì có thể biết suy nghĩ trong lòng đối phương, Cảnh Liên Uy và Ân Thiên Thiên bây giờ chính là như thế này.
Trên đường về nhà, Cảnh Nhan Hi đọc xong quyển truyện cổ tích của mình thì bắt đầu hát, chọc Ân Thiên Thiên cười đau bụng, mắt thấy sắp đến nhà rồi, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy bản thân bỗng chốc muốn ngủ…
Cảnh Liêm Uy vừa lái xe vào gara vừa đưa mắt nhìn cô, đôi mắt phượng không khỏi dừng trên cái bụng phẳng lì của cô, anh vô tình mở miệng nói một câu: “Vừa hay mấy ngày này có thời gian nghỉ ngơi, em nghỉ ngơi hai ngày chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân, em cũng rất lâu chưa có kiểm tra rồi.
”
Ân Thiên Thiên có chút không vui nhíu mày, cô bây giờ có chút không thích bệnh viện, mùi có hơi khó ngửi.
“Ngoan, kiểm tra xong chúng ta có thể yên tâm không phải sao?” Nhìn ra cô không vui, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng dỗ dành, lời nói dịu dàng: “Với cả, Nhan Hi không phải cũng nên kiểm tra rồi sao? Có em đi cùng, con bé sẽ không ồn ào nữa.
”
Nhắc đến chuyện kiểm tra sức khỏe của Cảnh Nhan Hi, cô bé vốn dĩ vui vẻ hoạt bát lập tức mất hết những điều đó, bộ dạng rất giống Ân Thiên Thiên không thích đi kiểm tra, đối với bọn họ mà nói, cái đó quá rườm rà! Mà Cảnh Nhan Hi còn sợ bị lấy máu!
Cảnh Liêm Uy thấy hai người như thế thì khẽ cười, nhưng không hề do dự mà quyết định như thế, không cho cơ hội phản kháng!