Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 497: SAO VẬY?
Trong mắt phượng của Cảnh Liêm Uy đều là ý cười, không chút do dự cúi người liền hôn lên, trằn trọc cọ xát từng chút một, từng tấc từng tấc công thành đoạt đất, quấy cho Ân Thiên Thiên căn bản là không còn chút sức chống đỡ nào chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng.

Nụ hôn kết thúc, Ân Thiên Thiên thở hồng hộc dựa vào trong ngực anh chớp chớp đôi mắt phủ đầy hơi nước nhìn anh, đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được dần dần tối lại nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới có lẽ bây giờ cô không thích hợp là anh lại cố gắng chịu đựng, trong đại não lại nhanh chóng xoay chuyển, lúc nào mới có thể…
“Thiên Thiên.

” Dùng giọng nói trầm thấp gọi tên cô, Cảnh Liêm Uy đưa tay ra vuốt tóc của cô, mắt phượng thâm thúy nói: “Tốt nhất sáng sớm đừng trêu chọc anh, em biết đấy, buổi sáng đàn ông không nhịn được khiêu khích nhất…”
Một câu này khiến cho sắc mặt Ân Thiên Thiên không nhịn được càng đỏ hơn, thế nhưng không thể không nói, cô… cũng có chút nhớ nhung anh…
Hiếm lắm Cảnh Nhan Hi mới không ở nhà, nhưng cô lại không tiện…
Sao Cảnh Liêm Uy lại không hiểu tâm tư của cô được, bàn tay đang ở gò má của cô dời đi gần như là không ngừng di chuyển trận địa nhưng cuối cùng vẫn là lo lắng cho thân thể của cô khẽ nói: “Thiên Thiên, nếu không, hôm nay chúng ta không đi tới nước Anh nữa!”
Lập tức sắc mặt Ân Thiên Thiên bạo đỏ vội vàng đưa tay đẩy anh ra, buồn bực đến mức không muốn liếc nhìn anh cái nào đã trực tiếp xoay người đi ra ngoài, trong lòng còn vô cùng ảo não, làm cách nào cũng không nghĩ thông được mình đây là thế nào?
Cảnh Liêm Uy nằm ngửa ở trên giường thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong mắt phượng lóe lên ánh sáng sắc bén.

Một lần cuối cùng từ sau khi cô trở về là lúc nào? Khoảng cách từ một lần kia đến bây giờ là bao lâu rồi?
Có trời mới biết, anh điên cuồng muốn ăn hiếp cô…
Đợi đến khi hai người đều ổn định lại cảm xúc, chuẩn bị kỹ càng tất cả để xuất phát từ M thành, thời gian cũng rất vừa vặn, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đem hành lý chuyển lên xe cho bọn họ còn Cảnh Liêm Uy thì nắm tay Ân Thiên Thiên đang định bước lên xe lại không ngờ Ân Thiên Thiên vừa mới lên xe lại nhìn thấy Liên mẫn đang đi tới cách đó không xa…
Động tác lên xe của Cảnh Liêm Uy cũng bởi vì người bất thình lình xuất hiện kia mà ngừng lại, mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy cúi người hôn một cái lên mặt Ân Thiên Thiên, khẽ nói: “Anh sẽ trở về ngay thôi.


Gật đầu, Cảnh Liêm Uy cũng không để ý cứ như vậy bỏ lại Ân Thiên Thiên đi tới.


Thời tiết càng ngày càng nóng lên, ở thành phố T cũng không phải nơi phân ra bốn mùa rõ ràng cho nên hiện tại trên đường đã có người mặc váy, lúc Liên mẫn không mặc áo khoác trắng cũng thích mặc váy vì nó phô bày ra đường cong quyến rũ của cô ta.

Chiếc váy màu lam nhạt càng làm nổi bật lên vẻ xinh xắn động lòng người của cô ta, ngay cả đôi giày La Mã màu trắng trên cặp chân kia cũng trở nên tinh xảo hơn, Liên mẫn trang điểm nhẹ nhàng khiến cả người cô ta trông vô cùng giống với sinh viên vừa mới ra khỏi cổng trường đại học.

Thừa Phó Lân xếp hành lý xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô ta không nhịn được cười cười nói đùa với Cát Thành Phong một câu: “Wow, trước kia tôi cũng không để ý tới, thì ra bác sĩ Liên cởi áo khoác trắng ra cũng xinh đẹp như vậy à, nếu như trước kia mợ ba có thể liều một trận…”
Tính tình anh ta tùy tiện nên không cảm thấy có gì nhưng Cát Thành Phong lại không cảm thấy như vậy, theo bản năng nhìn sang, lông mày không nhịn được nhăn lại.

Trước đó không có ai đề cập đến cộng thêm bản thân Cảnh Liêm Uy cũng không để ý cho nên không ai chú ý tới sự tồn tại của Liên mẫn nhưng bây giờ một khi có người nói ra một câu vậy thì mọi chuyện cũng sẽ bắt đầu từ từ sáng tỏ ra, hiện tại Liên mẫn chính là như vậy.

Ít nhất giờ phút này đã có không ít người bắt đầu nghi ngờ có phải Liên mẫn thích Cảnh Liêm Uy hay không.

Ân Thiên Thiên ngồi trên xe, ánh mắt cũng không hề nhìn về phía hai người cách đó không xa một chút nào mà là chăm chú cúi đầu xem máy tính bảng trong tay, cô đến nước Anh nhưng lại muốn diễn thuyết ở công ty của nhà họ Đổng tại nước Anh nên đương nhiên phải chú trọng một chút, huống chi cô thật sự là không hề lo lắng một chút nào về người đàn ông kia…
Liên mẫn và Cảnh Liêm Uy cũng không nói gì nhiều, rất nhanh đã trở về, vẻ mặt cũng không hề thay đổi chút nào.

Sau khi lên xe, Cảnh Liêm Uy trực tiếp hạ lệnh lái xe đi mặc cho Liên mẫn cắn chặt bờ môi của mình đứng ở ven đường nhìn xe của bọn họ rời đi xa dần…
Cát Thành Phong đưa tay đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi mình, hơi híp mắt lại một chút.

“Có phải bác sĩ Liên lại có vấn đề về y học gì không hiểu hay không vậy?” Thừa Phó Lân vừa lái xe vừa nhìn Liên mẫn qua gương chiếu hậu, tò mò mở miệng: “Chậc chậc, cô ta thật sự là hiếu học đấy, mới sáng sớm như vậy…”
Động tác tay Ân Thiên Thiên đang lướt trên máy tính bảng bỗng dừng lại một chút.


Lại?
Xem ra, người phụ nữ này thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào tận dụng mọi thứ nhỉ!
Cảnh Liêm Uy cũng không để ý, Ân Thiên Thiên xử lý công việc của studio thì anh cũng xử lý công việc đã chất đống lại trong mấy ngày hôm nay của mình, Cát Thành Phong vừa lái xe thỉnh thoảng cũng báo cáo với anh vài câu, trong lúc nhất thời bầu không khí giữa hai người liền trở nên cực kỳ máy móc nhưng lại không hề lộ ra sự ngột ngạt, thỉnh thoảng Ân Thiên Thiên còn đưa tay qua cầm lấy cái cốc trong tay anh uống nước của anh…
Cát Thành Phong nhìn bọn họ vô thức ở chung một cách hòa hợp mới thở phào một hơi.

Cặp đôi này tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì rắc rối nữa, mấy mối tình của nhà họ Cảnh đã không mấy thông thuận rồi thì cặp đôi này tuyệt đối đừng xảy ra sai sót gì nữa, nếu không sẽ không vui nữa đâu…
Trên đường đi, điện thoại của Cảnh Liêm Uy vang lên rất nhiều lần nhưng anh đều nhấn tắt cuối cùng thậm chí còn trực tiếp chuyển thành yên lặng nhưng rốt cuộc vẫn làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của Ân Thiên Thiên khiến cô không nhịn được nhíu mày quay đầu lại nhìn anh một cái.

“Xin lỗi em.

” Khẽ nói xin lỗi cô xong, Cảnh Liêm Uy cầm điện thoại lên cuối cùng vẫn phải nhận.

Ân Thiên Thiên không hề để ý là ai gọi vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi nên cũng hi vọng cô hãy tự trọng.

” Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng khiến cho ngay cả Thừa Phó Lân cũng không nhịn phải liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu vài lần, Cảnh Liêm Uy lại nói tiếp: “Nếu như cô không muốn thì cô có thể rời đi bất cứ lúc nào cũng không sao.



Dứt lời, Cảnh Liêm Uy không chút do dự cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh một chút nhưng cũng không nói gì.

Cảnh Liêm Uy tiện tay nhét điện thoại vào trong túi áo âu phục của mình sao đó lại tiếp tục xử lý công việc…
Cuối cùng cũng đã đến sân bay, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy tới sân bay trước khi máy bay cất cánh hẳn một giờ, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân chia ra đi gửi hành lý và làm thủ tục còn Cảnh Liêm Uy thì nắm tay Ân Thiên Thiên đi vào trong phòng VIP nghỉ ngơi chờ bọn họ, lúc xỏ tay vào trong túi áo âu phục của mình, Cảnh Liêm Uy cảm giác được rõ ràng điện thoại bên trong túi áo vẫn đang rung lên nên lông mày không nhịn được hơi cau lại…
“Sao vậy?” Ân Thiên Thiên ngước mắt tò mò nhìn anh sau đó nhẹ giọng hỏi một câu,.

Cụp mắt nở nụ cười với cô, bàn tay Cảnh Liêm Uy đang cầm tay cô hơi dùng sức một chút, nói: “Không có gì đâu, chỉ là mấy chuyện đáng ghét ấy mà.


Thấy anh không muốn nói nên Ân Thiên Thiên cũng không hề ép hỏi mà chỉ đi theo anh tiến vào trong phòng VIP yên tĩnh ngồi chờ.

Không lâu sau Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đã tìm tới, điện thoại trong túi Cát Thành Phong điên cuồng rung lên, Ân Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta một chút nhưng anh ta chỉ cười nói: “Rất xin lỗi mợ ba, gần đây có hơi nhiều việc nên người tìm tôi cũng nhiều.


Ân Thiên Thiên cong khóe miệng lên cười cười, nhấp một ngụm sữa cũng không có để ý.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Cát Thành Phong đã yên tĩnh trở lại nhưng điện thoại của Thừa Phó Lân lại vang lên.

Thừa Phó Lân nhìn tên báo trên điện thoại liền quay người đi nhận sau đó cầm điện thoại quay trở về rất nhanh nói với Cảnh Liêm Uy: “Cậu ba, bác sĩ Liên nói trong bệnh viện có một bệnh nhân cấp cứu gấp cần anh tới xem một chút…”
Hai mắt Ân Thiên Thiên rõ ràng ảm đạm xuống nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì động tác của mình không hề dừng lại một chút.

Lông mày Cảnh Liêm Uy càng nhíu lại chặt hơn, Cát Thành Phong đứng ở bên cạnh thì hận không thể lôi Thừa Phó Lân ra ngoài hung hăng đánh cho một trận!

Con lợn này!
Thấy phản ứng của Cảnh Liêm Uy như vậy hơn nữa Thừa Phó Lân còn nhận được oán niện thật sâu từ Cát Thành Phong nên anh ta liền vội vàng xoay người cầm điện thoại đi ra ngoài, cũng không biết anh ta sẽ ăn nói với Liên mẫn như thế nào nhưng ít nhất điện thoại tạm thời đã dập máy.

Lúc điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại vang lên một lần nữa, Ân Thiên Thiên không nhịn được nhíu mày quay đầu lại nhìn anh.

Anh lấy điện thoại của mình ra, lần này tên người gọi trên điện thoại lại là Điền Vinh nhưng Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy rõ ràng đã bị hành vi của Liên mẫn làm cho nổi giận nên gần như theo bản năng lại cảm thấy đây là Liên mẫn gọi tới.

“Cảnh Liêm Uy, có chuyện thì phải xử lý cho xong đừng để lại cái đuôi!” Giọng điệu Ân Thiên Thiên có chút không tốt, giờ phút này tâm tình của cô khó tránh khỏi bị ảnh hưởng nên đã dứt khoát xoay người không để ý tới anh nữa.

Cảnh Liêm Uy đặt điện thoại lên bàn, đưa tay vịn lên thành ghế của cô, ngang nhiên tới gần ở bên tai cô khẽ nói: “Cô ta tìm anh là bởi vì lần xét duyệt này cô ta bị đào thải ra khỏi tổ của anh nên mấy ngày nay cô ta vẫn luôn truy hỏi anh lý do, anh sẽ nói rõ ràng với cô ta, em yên tâm đi.


Ân Thiên Thiên lườm anh một cái không thèm để ý đến anh nhưng lại không ngờ Cảnh Liêm Uy năm năm không đổi giờ lại nói đổi liền đổi, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái nào…
Đến gần khuôn mặt Ân Thiên Thiên rơi xuống một nụ hôn sau đó Cảnh Liêm Uy mới quay người cầm điện thoại lên đi ra ngoài, chỉ có điều vừa rời khỏi bên cạnh Ân Thiên Thiên vẻ mặt của anh liền trở nên vô cùng lạnh lùng…
Cầm điện thoại đứng trong biển người di động ở đại sảnh của sân bay, Cảnh Liêm Uy vẫn loá mắt đến mức có thể ở trong đám hàng vạn người liếc mắt một cái đã nhận được ra như trước, Ân Thiên Thiên nhìn bóng lưng của anh không nhịn được khẽ thở dài một cái, chỉ là tiếng thở dài này còn chưa kịp thở ra hết đã nhìn thấy Liên mẫn với bộ váy liền màu lam nhạt đang tiến đến lối vào đại sảnh sân bay…
Gần như là trong một nháy mắt, lửa giận của Ân Thiên Thiên liền dâng lên nhưng cũng chỉ trong nháy mắt lại cứ như vậy bình tĩnh lại…
Dường như Liên mẫn đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nên cô ta đang đi thẳng một mạch hướng về phía anh còn Cảnh Liêm Uy lại hoàn toàn không hề chú ý tới cô ta mà vẫn đang cùng Điền Vinh nói gì đó trong điện thoại, mãi cho đến khi Liên mẫn đứng ở trước mặt Cảnh Liêm Uy thì anh mới lạnh mặt xuống cúp điện thoại, vẻ mặt sương lạnh bộ dáng có vẻ hơi dọa người…
Đảo mắt, hai người liền xoay người đi ra bên ngoài sân bay mà không hề dừng lại chút nào.

Ân Thiên Thiên ngồi ở trong phòng VIP nhìn thấy rất rõ ràng nhưng một câu cô cũng không hề nói còn Cát Thành Phong đứng ở bên cạnh cô lại kinh hoảng xuất ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả Thừa Phó Lân đứng ở đó cũng cảm thấy không đúng chỗ nào, kinh ngạc nhìn hai người rời đi.

Lúc nhân viên của sân bay tới thông báo có thể lên máy bay nhưng Cảnh Liêm Uy mãi vẫn chưa trở về, Ân Thiên Thiên cũng không hề chờ thêm mà cứ như vậy quay người chuẩn bị đi lên máy bay…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận