CHƯƠNG 548: CUỘC CHIẾN GIỮA HAI NGƯỜI
Trình Thiên Kiều nhìn Trương Thế Anh bước từng bước đi đến, ngọn lửa vô danh ở trong lòng càng cháy càng trở nên mạnh mẽ hơn!
Anh ta là người đàn ông duy nhất, biết rõ ràng Cảnh Thiên Ngọc chính là vợ của mình, là mẹ của con gái mình nhưng vẫn không hề để ý đến lời cảnh cáo của anh mà muốn tiếp xúc với cô! Cũng là người đàn ông duy nhất tạo thành uy hiếp to lớn với Trình Thiên Kiều!
Trong mắt của người ngoài, Trình Thiên Kiều anh chính là một người đàn ông khiến cho người ta cảm thấy như là gió xuân ấm áp, có rất nhiều người phụ nữ thích anh.
Nhưng mà Trương Thế Anh cũng có rất nhiều phụ nữ thích, anh ta chu đáo, thông minh, cả người đều mang theo một hơi thở quý tộc, bộ dạng cao cao tại thượng như vậy cũng hấp dẫn không ít phụ nữ…
Dường như là theo bản năng, Trình Thiên Kiều tiến về phía trước một bước trực tiếp ngăn ở trước mặt của Cảnh Thiên Ngọc, ý vị cực kỳ che chở, đôi mắt bình thường luôn luôn dịu dàng như nước lại trở nên vô cùng nghiêm túc…
Khóe môi khẽ nhếch lên, Trình Thiên Kiều không nói một lời, mà Cảnh Thiên Ngọc đứng ở sau lưng của anh chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh mà có chút ngây người.
Bây giờ ở trong mắt của Vi Gia Huệ căn bản cũng không thèm để ý tới phản ứng của Trình Thiên Kiều, thậm chí bà cũng không thèm để ý đến phản ứng của hai người lớn nhà họ Trình, mỉm cười đi lên kêu Trương Thế Anh rồi nói: “Đến đây, gần đây ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Bác nghe nói là mấy ngày trước mẹ của cháu bị cảm, đã tốt hơn một chút nào chưa?”
Nhẹ nhàng, tao nhã, giống như chủ mẫu nhà họ Cảnh thường ngày.
Sự đối đãi cực kỳ khác biệt vừa xuất hiện, sắc mặt của Trình Thiên Kiều đã trở nên đen thui, thế nhưng lại không có cách nào khác, ai bảo chuyện này đích thực là vấn đề của anh ta cơ chứ, không phải sao? Quản gia đứng chờ ở một bên nhìn thấy tình huống này, lập tức gọi người dâng trà lên cho Trương Thế Anh.
Trình Chính nhìn tình huống này thì đã biết chuyện này rắc rối rồi, nhất thời trong lòng cũng kinh ngạc, ánh mắt rơi ở trên người của Cảnh Thiên Ngọc, trong lòng lại không giữ được bình tĩnh, tốt xấu gì thì cũng phải dựa vào quyết định của con gái mà, không phải sao?
Chỉ là Trình Thiên Kiều đã gây chuyện thành như thế này, Cảnh Thiên Ngọc thật sự sẽ còn lựa chọn Trình Thiên Kiều không hề do dự ư?
Vốn lúc đầu người của hai bên cũng chỉ nói để Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều hủy bỏ hôn ước cũng chỉ là muốn kích thích hai người bọn họ một chút, trải qua một thời gian dài như vậy mà cứ đứng chững ở chỗ đó không hề nhúc nhích tí nào.
Ai biết được hôn ước này vừa mới giải bỏ thì liền gây ra nhiều chuyện như vậy, người nhà họ Cảnh thì dễ dàng hơn, thương tiếc nhà họ Trình của anh bây giờ đã gấp như kiến bò trên chảo nóng…
Nếu như một đứa con dâu tốt như thế này cứ chạy đi như vậy, không phải là rất tiếc hay sao?
Ngay lập tức, Trình Chính liền bắt đầu nôn nóng, nhưng mà không thể chen lời vào được.
“Bác gái, mẹ của cháu đã tốt hơn rất nhiều rồi, không có vấn đề gì lớn, cảm ơn bác gái đã quan tâm.” Trương Thế Anh ngồi xuống trên ghế sofa, thái độ khiêm tốn lễ phép, bộ dạng âu phục phẳng phiu nhìn qua khiến cho người ta rất dễ dàng sinh ra cái nhìn tốt, ánh mắt dời về phía Cảnh Thiên Ngọc, giống như là không nhìn thấy sự tồn tại của Trình Thiên Kiều, trực tiếp nói: “Thiên Ngọc, lần trước anh nghe nói em thích những đồ vật nổi tiếng của các dân tộc, anh liền liên hệ với bạn bè ở khắp nơi để giúp em sưu tập một chút, em xem xem có thích không?”
Dứt lời, Trương Thế Anh liền kêu người đi theo ở phía sau của mình, đi đến đặt tất cả những bao lớn bao nhỏ ở trong tay lên trên bàn trà, trên bàn trà đầy ắp những thứ đồ vật nhỏ nhắn độc nhất vô nhị từ khắp nơi trên thế giới, cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đây cũng là một loại tâm lý, cũng là tình cảm của Trương Thế Anh dành cho cô ấy…
Một hành động đơn giản như thế này, lập tức khiến cho lòng người ở trong phòng cũng bắt đầu lặng lẽ lệch đi.
Dường như là Cảnh Thiên Ngọc cũng bị hành động này của Trương Thế Anh hù dọa, có chút không bình tĩnh nổi, lúc đó cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không ngờ đến anh ta sẽ thật sự để ở trong lòng.
Bây giờ người ta cũng đã đưa đồ vật ra rồi, cô cũng bị Vi Gia Huệ kéo ra từ sau lưng của Trình Thiên Kiều mà đối mặt với anh ta, vẻ mặc có chút xấu hổ.
“Con xem xem, vẫn là Thế Anh có lòng với con, một câu nói cũng nhớ rõ ràng như vậy.” Vi Gia Huệ hơi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói, ánh mắt hoàn toàn không để ý gì đến đến khuôn mặt đen kịt của Trình Thiên Kiều: “Mẹ thấy là con nên nói chuyện với Thế Anh cho đàng hoàng đi, tuổi của con cũng không nhỏ nữa, đã đến lúc nên ổn định rồi.
Nói cho cùng thì mẹ cũng không có hại con, không phải sao?”
Cảnh Thiên Ngọc cúi đầu nhìn mấy món đồ nhỏ ở trên mặt bàn, không nói gì.
Anh ta sẽ nhớ kỹ lời mà cô đã nói, nhưng mà có đôi khi Trình Thiên Kiều thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ kỹ mà, không phải sao?
Có Vi Gia Huệ giúp đỡ, trong lòng của Trương Thế Anh nhất thời yên tâm không ít, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc cũng lộ ra cẩn thận từng li từng tí.
Trong mắt của anh ta, Cảnh Thiên Ngọc chính là bảo vật không ai được làm tổn thương.
Mà Trình Thiên Kiều lập tức liền trở nên gấp gáp, tiến lên đưa tay cầm lấy cổ tay của Cảnh Thiên Ngọc, quay đầu đối diện với Vi Gia Huệ rồi nói: “Mẹ, con mới là con rể của mẹ, không phải sao? Chẳng lẽ mẹ đã quên giữa con và Thiên Ngọc vẫn còn có Uyển Uyển nữa, mẹ cho rằng nhà họ Trương sẽ chấp nhận Thiên Ngọc hiện tại sao? Thiên Ngọc đi cùng với anh ta sẽ không hạnh phúc đâu.”
Bốp!
Trong nháy mắt lời nói vừa dứt, trong phòng liền vang lên một tiếng vang thanh thúy, Ân Thiên Thiên ở một bên bị dọa sợ hãi che kín miệng của mình lại, Cảnh Liêm Bình liền vội vàng bước tới chuẩn bị kéo hai người bọn họ ra bất cứ lúc nào, trong phòng im lặng lan tràn, lộ ra một không khí cực kỳ quái dị…
“Sẽ không hạnh phúc à?” Vi Gia Huệ đứng ở trước mặt của Trình Thiên Kiều, thân thể của bà run rẩy, phẫn nộ nhìn anh ta, bàn tay mới vừa đánh anh ta cũng còn đang run run, có thể nhìn thấy được lúc nãy bà đánh mạnh biết bao nhiêu, nói: “Cậu nói với tôi là sau này con gái của tôi sẽ không được hạnh phúc? Tôi nhìn thấy con gái của tôi ở cùng với cậu thì mới không được hạnh phúc đó.”
Có lúc người ta sợ nhất chính là so sánh, giống như lúc trước Ân Thiên Thiên và Mộc Yên Nhiên, giống như hiện tại Trình Thiên Kiều và Trương Thế Anh, đây là một quy luật giống như nhau.
Đưa tay đẩy mạnh con gái của mình đến trước mặt của Trình Thiên Kiều, Vi Gia Huệ tức giận đến trắng bệch cả mặt, phẫn nộ nói: “Cậu nhìn thử một chút xem, cậu nhìn thử đi! Đây chính là cô gái đã bỏ tất cả tuổi thanh xuân vì cậu, chính là cô gái không có danh có phận mà cũng muốn đi theo bên người của cậu, là cô gái đã sinh cho cậu một đứa con gái thế nhưng đến bây giờ cũng chưa từng có danh phận! Bây giờ tôi muốn gả nó cho người khác, cậu dám nói chuyện chính trực với tôi, nói là sau này nó sẽ không hạnh phúc? Trình Thiên Kiều, nó chỉ có ở cùng với cậu thì mới không hạnh phúc, thậm chí là cũng không thể nhìn thấy được mặt nào hạnh phúc, cậu có biết không?”
Trình Thiên Kiều bị tát một bàn tay thật mạnh, gương mặt vẫn còn đang đỏ bừng nhưng mà vẫn đứng ở đó kiên định như trước, mãi cho đến khi Vi Gia Huệ tức giận đẩy Cảnh Thiên Ngọc đến, anh ta hốt hoảng liền vội vàng đưa tay đón người, nhưng mà một giây sau Cảnh Thiên Ngọc cũng đã tự mình đứng vững được thân thể, thoát khỏi sự nâng đỡ của anh.
Giây phút đó, anh ta lập tức liền hoảng hốt, cảm thấy có phải là bởi vì sự cố chấp buồn cười đó của mình đã làm hại mình bước đến ngày hôm nay hay không?
Người cứu được cô cũng không phải là anh, chẳng lẽ Cảnh Thiên Ngọc cũng chỉ yêu người đã cứu mạng cô thôi sao? Đã nhiều năm như vậy mà cô không hề cảm động bởi vì Trình Thiên Kiều anh hay sao? Nhưng mà hết lần này đến lần khác, lúc đó Trình Thiên Kiều lại hoàn toàn không hiểu đạo lý này.
Lòng của phụ nữ, rất giỏi thay đổi nhưng mà cũng chung thủy.
Bên tai vang dội lời nói của Vi Gia Huệ, ánh mắt của Trình Thiên Kiều lại dán chặt ở trên người của Cảnh Thiên Ngọc.
Anh ta nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đứng ở nơi đó xinh đẹp như hoa, ánh nắng cũng đều biến thành vật làm nền cho cô, khoảnh khắc đó trái tim của anh ta đã lỡ nhịp, nhưng mà anh ta vẫn cố chấp không muốn thừa nhận rằng anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Cảnh Thiên Ngọc của thời điểm đó bao nhiêu tuổi? Cũng chỉ là bộ dáng của một cô gái mười mấy hai mươi tuổi đầu, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái.
Sau đó thì sao chứ, sau đó anh nhìn thấy cô từng bước từng bước trưởng thành, duyên dáng, dịu dàng, thành đạt, mạnh mẽ, biết bao nhiêu ưu điểm lần lượt xuất hiện ở trên người của cô, anh sẽ cảm thấy vô cùng tự hào, và điều khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất chính là cô luôn yêu anh…
Giai đoạn tuổi xuân của cô đều trôi qua trên người của anh Cảnh Thiên Ngọc, dành trọn cuộc đời cho anh, thế nhưng anh thì sao?
Anh ta đã cho cô ấy cái gì?
Một đoạn thời gian sống thử trước hôn nhân không có danh phận, một đứa con không có danh phận, một mối quan hệ không có giới hạn?
Chuyện cho đến bây giờ, thậm chí là ngay cả một cuộc hôn nhân mà anh cũng không cho cô được…
Cũng bởi vì chút cố chấp hèn hạ ở trong lòng của anh sao? Thậm chí còn hại cô bị người khác bàn tán xôn xao xem như là trò cười?
Trong nháy mắt này, Trình Thiên Kiều đột nhiên như là bị rút hết tất cả sức lực, cô chỉ nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc với sự đau lòng như thế, trong cổ họng không thể phát ra được một âm thanh nào, nhìn qua giống như là một con thú nhỏ bị vứt bỏ.
Anh nói không ra lời, càng không có cách nào nói một câu xin lỗi với cô, bởi vì nếu như có thể thì anh muốn dùng toàn bộ quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cô, chỉ là anh không biết rằng mình có còn cơ hội đó hay không.
Cảnh Nguyên Phước đứng dậy ôm vợ của mình vào trong ngực, ánh mắt từ đầu tới cuối đều không dừng ở trên người Trình Thiên Kiều một chút nào, nhẹ nhàng vỗ về vợ của mình, Cảnh Nguyên Phước nhìn Trương Thế Anh đứng ở một bên từ đầu đến cuối đều đang chú ý Cảnh Thiên Ngọc, không nhịn được mà thở dài.
Tại sao người đàn ông mà Cảnh Thiên Ngọc xem trọng cũng không phải là Trương Thế Anh chứ?
Trình Chính với Trương Duyệt cũng bị lời nói lúc nãy của Vi Gia Huệ làm cho mặt đỏ tới mang tai, nhưng mà bọn họ có sốt ruột thì làm được cái gì đây? Bọn họ rất thích Cảnh Thiên Ngọc, nhưng mà cảm thấy nhà họ Trình bọn họ đã nợ Cảnh Thiên Ngọc rất là nhiều thứ, nhưng như vậy thì thế nào chứ? Cuối cùng người sống cùng nhau chính là Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều, không phải là bọn họ mà, có đúng không?
Lần này nhìn thấy con trai của mình bị Vi Gia Huệ tát một bàn tay thật mạnh, Trình Chính cũng không cảm thấy đau lòng, trong lòng cũng tức giận.
Cảnh Nguyên Phước quay đầu lại nhìn Trình Chính, đến cùng thì cũng rất kính nể đối với nhân vật như vậy, nhẹ giọng mở miệng nói: “Ông Trình, thật sự xin lỗi, cảm xúc của vợ tôi không tốt cho lắm, nhưng mà hiện tại người nhận họ Cảnh chúng tôi chính là có thái độ như vậy đối với chuyện này…”
Cảnh Nguyên Phước vừa mới mở miệng, tất cả những người ở trong phòng đều không nói chuyện, Ân Thiên Thiên chuyển mắt nhìn Trình Thiên Kiều, không nhịn được mà hơi nhíu mày.
Nếu như một đoạn tình cảm này cứ thật sự kết thúc như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu…
Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều sẽ không hi vọng tình cảm của mình cứ chảy về biển Đông như vậy, cũng giống như là cô đối với Cảnh Liêm Uy.
Dường như là đã nhận ra tâm tư của cô, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, trong lòng cũng đáng tiếc, nhưng mà anh cũng biết lần này Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ đã quyết tâm rồi, hoàn toàn không thể tiếp tục xem Trình Thiên Kiều như người nhà họ Cảnh mà đối xử nữa.
“Người nhà họ Cảnh chúng tôi và người nhà họ Trình các người không hề có bất cứ quan hệ gì, giữa hai đứa nhỏ cũng không có duyên phận thì cứ thôi đi, mọi người ai cũng đừng cưỡng cầu nữa.” Cảnh Nguyên Phước nhỏ giọng mở miệng nói, lời nói rất kiên định, Cảnh Thiên Ngọc ở một bên mím môi thật chặt không mở miệng nói chuyện: “Hôm nay các người đến đây, chúng tôi cũng đã biểu thị sự hoan nghênh, chỉ là chuyện này cứ trôi qua như vậy đi.
Về phần tình huống của Uyển Uyển, tôi nghĩ là cũng sẽ không tồn tại vấn đề quá lớn.
Yêu cầu duy nhất trong lúc này của tôi đó chính là hy vọng từ nay về sau, chuyện của Trình Thiên Kiều đừng liên lụy đến trên người của con gái tôi nữa, lần tiếp theo có lẽ là tôi sẽ không kết thúc mọi chuyện một cách đơn giản như vậy đâu.”
Dùng đạo lý thuyết phục rồi sau đó mới dùng áp lực, từ đầu đến cuối Cảnh Nguyên Phước điều chưa từng làm khó, cũng sẽ không để cho con gái của mình càng hèn mọn hơn.
Ông ấy chính là như vậy, tôi kính người một thước, người kính tôi một trượng, tất cả mọi chuyện sẽ dễ thương lượng.