Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 580: ĐIỀU KIỆN ĐƯỢC NÓI RA
— Cái giá phải trả ra?
Không hiểu! Không hiểu! Cô hoàn toàn không hiểu!
Cô sao có thể hiểu được chứ?
Mẹ chồng của cô bắt tay với tình địch của cô bước vào nhà của cô, cố tình bá chiếm chồng của cô, cô đâu thể hiểu?
Sáng sớm, Ân Thiên Thiên bị kích động đến không chịu được, bước tới muốn đưa tay ngăn cản động tác của Liên Mẫn, nhưng Vi Gia Huệ đã mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, nếu như cô ngay cả người tôi tìm đến chăm sóc cho Liêm Uy cũng không chấp nhận được, vậy thì tôi nghĩ, cô cũng có thể rời khỏi nhà họ Cảnh rồi, nhà họ Cảnh tôi không cần người phụ nữ ích kỷ như vậy, tôi tin Liêm Uy cũng không cần cô…”
Một cậu nói, mắt của Ân Thiên Thiên chứa đầy nước mắt, cắn chặt răng của mình quay đầu nhìn Vi Gia Huệ mà không tin được, nhưng Vi Gia Huệ vừa hay nói đến: “Cảnh Liêm Uy cũng không cần người vợ ích kỷ như cô!”
Ích kỷ?
Cô nhất định phải nhường chồng của mình cho người phụ nữ khác thì mới gọi là độ lượng sao?
Cô không hiểu, không hiểu tại sao bây giờ Vi Gia Huệ lại trở bêb cay nghiệt như vậy, rốt cuộc là cô đã làm sai cái gì?
Mà một bên khác, Liên Mẫn dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng ồn ào bên này, cô ta cứ đứng ở trước mặt của Cảnh Liêm Uy, đứng trước mặt một người cao 1m88 như anh, cô ta rõ ràng cũng đặc biệt nhỏ bé, ngón tay dài đưa ra cởi từng cúc từng cúc áo của anh, tự nhiên cô ta có loại cảm giác xấu hổ như cô dâu mới cưới về trong lúc đang động phòng…
Đó là người đàn ông cô ta yêu bấy lâu nay, đứng ở trong lòng anh, cô ta có thể không căng thẳng hay sao?
Liên Mẫn thậm chí sớm đã quên mất, Cảnh Liêm Uy bị mắc bệnh thần kinh…
Gương mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ ửng, động tác cởi cúc áo cho Cảnh Liêm Uy của Liên Mẫn cũng không nhịn được mà hơi chậm lại, nhịp tim càng lúc càng nhanh, mang theo cảm giác ngại ngùng của thiếu nữ.

Nhìn Liên Mẫn, Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên khẽ cười chế giễu một tiếng, bàn tay lớn giơ lên nắm chặt bàn tay nhỏ trước mặt mình, lúc này vừa hay cởi đến cúc thứ ba, cơ ngực rắn chắc hoàn mỹ khiến Liên Mẫn nhìn vào mà lưỡi có chút khô khốc, hơn nữa trong khoảnh khắc Cảnh Liêm Uy nắm bàn tay của cô ta, Liên Mẫn cảm giác nhịp tim của bản thân dường như đều dừng lại…
“Muốn giúp tôi cởi quần áo như vậy sao?” Khẽ mở miệng, trong lời nói của Cảnh Liêm Uy mang theo chút ít đùa cợt, nhưng lúc này tất cả mọi người đều có tâm tư riêng đâu còn để ý nữa, Ân Thiên Thiên bởi vì chân bị thương căn bản không thể cấp tốc đi đến, chỉ uất ức như vậy nhìn bọn họ mà không nói chuyện, mắt phượng của Cảnh Liêm Uy khóa chặt lấy Liên Mẫn, nói: “Nói ra nghe thử, sau khi cởi áo cô muốn làm sao nữa?”
Liên Mẫn bị câu hỏi của Cảnh Liêm Uy làm cho ngây người, ngốc nghếch ngước mắt nhìn gương mặt đẹp trai của anh, tim đập thình thịch không thể tin được.

Hơi dựa sát một chút, Cảnh Liêm Uy đột nhiên nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Vi Gia Huệ ở phía sau nói: “Sau khi cởi áo của tôi, có phải định cởi quần của tôi, sau đó tiếp tục bò lên giường của tôi không?”
Lời vừa dứt, sắc mặt của Vi Gia Huệ không khỏi thay đổi, lồng ngực cũng dao động kịch liệt, mà Liên Mẫn lại mất một lúc lâu chưa có hoàn hồn lại, trong khoang mũi tràn ngập mùi của anh.

Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy đột nhiên túm chặt cổ tay của Liên Mẫn cưỡng chế kéo cô ta đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Mới sáng ra đừng có làm bẩn tôi, tôi thấy buồn nôn, tôi mặc kệ cô là ai mời đến, ở chỗ này mặt mũi của ai tôi cũng không cho! Liên Mẫn, cô đừng buồn nôn để mức tôi không nhịn được mà muốn giết cô!”
Ngay khi nói xong, Liên Mẫn cũng đã bị Cảnh Liêm Uy cưỡng chế lôi đến cửa, quăng mạnh Liên Mẫn ngã ra đất, thậm chí bàn tay cũng bị trầy da nhưng Cảnh Liêm Uy không có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc gì cả, chỉ nhìn cô ta cười nói: “Liên Mẫn, cô không biết tôi có bệnh tâm thần sao? Nói trắng ra, tôi chính là một kẻ điên, gan của cô ngược lại không nhỏ dám ở cùng với một tên điên, tôi nên khen cô hay nên thấy tội nghiệp cho cô đây?”
Một câu nói, sắc mặt của Liên Mẫn ngay tức khắc thay đổi, cô ta đã quên rồi…
Khoảnh khắc dựa sát Cảnh Liêm Uy, cô ta vậy mà đã quên, quên mất người đàn ông trước mặt có bệnh thần kinh, loại bệnh thần kinh bất cứ lúc nào cũng có thể giết người…
Cơ thể bất giác run rẩy, Cảnh Liêm Uy liếc nhìn cô ta một cách coi thường, chuyển sang nhìn mẹ của mình trong phòng ngủ, nụ cười trên khóe môi bỗng dưng càng lúc càng mở lớn, nhanh chóng xoay người đi vào, Cảnh Liêm Uy bước vào trong phòng tắm, bàn chải, cốc mà Liên Mẫn từng đụng vào đều bị anh ném ra, ngay cả vòi hoa ven cũng bị anh dùng vật cứng đập ra, bỗng chốc nước không ngừng tràn ra, cả căn phòng nhanh chóng biến thành hồ nước…
Từ trong phòng tắm bước ra, áo sơ mi của Cảnh Liêm Uy đã ướt đẫm, nhưng nụ cười trên khóe môi lại không có giảm, tiếp tục đi vào trong để quần áo, nháy mắt vứt từng bộ quần áo đắt tiền loạn xạ trên mặt đất…
Vi Gia Huệ và Ân Thiên Thiên đều bị bộ dạng của Cảnh Liêm Uy dọa sợ, đặc biệt là Vi Gia Huệ cả người đang run rẩy không ngừng.

Bà ta biết, Cảnh Liêm Uy lúc này không có phát bệnh, nhưng anh lại làm như vậy, đem tất cả đồ vật mà Liên Mẫn đang từng chạm vào vứt ra ngoài, đập mạnh trên sàn biểu thị sự ghét bỏ, mãi đến khi làm xong tất cả Cảnh Liêm Uy mới đi ra, nhìn thẳng Vi Gia Huệ nói: “Đây chính là cảnh mẹ muốn nhìn thấy?”
Lời nói nhẹ nhàng vừa dứt, Vi Gia Huệ cắn chặt môi của mình không nói lên lời.

Ân Thiên Thiên vội vàng vươn tay cầm chiếc áo choàng ngủ ở một bên tập tễnh đi đến khoác cho anh, sắp vào mùa đông rồi, đâu thể để ăn phong phanh như vậy, sau đó lau nước trên người anh, Ân Thiên Thiên mím môi không nói gì.

“Cảnh Liêm Uy! Con điên rồi!” Sau khi hồi đè nén, Vi Gia Huệ tức giận gào lên một tiếng.

Cảnh Liêm Uy lại không nhịn được cười, đưa tay nắm bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên: “Mẹ bây giờ mới biết, con điên rồi?”
Phải, anh điên rồi, từ rất lâu rất lâu trước đây đã điên rồi, điên đến mức anh gần như muốn tự sát!
Vi Gia Huệ tức không không thôi, mà Cảnh Liêm Uy cũng tức giận ngập trời như thế, Ân Thiên Thiên đứng ở giữa hai người không biết làm sao, người đứng bên ngoài phòng ngủ không có một ai dám bước vào!
Cảnh Liêm Uy hít thở sâu, hết hơi này đến hơi khác, sợ bản thân đột nhiên bị kích thích quay đầu sẽ làm bị thương mẹ và Thiên Thiên của anh, bọn họ đều là người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời của anh, không phải sao? Cho dù Vi Gia Huệ làm ra chuyện như thế này, anh cũng vẫn tôn trọng mẹ của mình…
Vi Gia Hệ ngây ra, sau đó mở miệng nói: “Cảnh Liêm Uy, con rốt cuộc muốn làm gì? Con hôm nay nói rõ ràng cho mẹ! Mẹ không cho phép con xem bản thân không còn quan trọng, con hiểu không?”
Tức giận nạt một tiếng, sức chịu đựng của Vi Gia Huệ dường như đã đến cực hạn…
Nghe thấy lời nói của bà ta, Cảnh Liêm Uy đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn nhiều, nhìn bà ta nói: “Con muốn làm cái? Con muốn làm cái gì con biểu đạt vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Con phối hợp với mọi người chữa bệnh, chỉ giữ lại duy nhất Thiên Thiên mà thôi, tại sao mọi người không chấp nhận cô ấy, bây giờ lại muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế này sao? Mẹ, mẹ vẫn là chủ mẫu đương gia của nhà họ Cảnh bình tĩnh quyết đoán lúc ban đầu không?”
Anh biết, bệnh của mình đã đả kích rất lớn với nhà họ Cảnh, nhưng anh thế nào cũng không ngờ, mẹ của mình sẽ làm đến mức này, đến bản thân anh gần như không thể nhịn được nữa…
“Chủ mẫu đương gia của nhà họ Cảnh? Ha ha…” Nghe thấy lời này Vi Gia Huệ bỗng ngửa đầu cười thành tiếng, vang lên đầy thê lương, sau khi cười xong thì mở miệng nói: “Cảnh Liêm Uy, mẹ nói cho con biết, nếu như có thể mẹ thà không phải chủ mẫu đương gia của nhà họ Cảnh, không phải cô chủ của nhà họ Vi, mẹ chỉ cần các con, Cảnh Liêm Bình, Cảnh Thiên Ngọc và con Cảnh Liêm Uy, ba đứa con các bình an, khỏe mạnh sống, trải qua cuộc sống bình yên mà hạnh phúc! Chủ mẫu đương gia của nhà họ Cảnh? Con tưởng vị trí này cho mẹ cái gì? So với các con, Vi Gia Huệ mẹ đều không cần!”
Lời lẽ nặng nề vừa dứt, Ân Thiên Thiên cũng không khỏi ngây người, nhìn chằm chằm vào Vi Gia Huệ, bỗng dưng dường như hiểu cách làm của Vi Gia Huệ, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì, nhưng lại chỉ chạm đến được một chút.

Sau khi gào xong, Vi Gia Huệ bước lên một bước nhìn thẳng vào mắt của Cảnh Liêm Uy nói: “Cảnh Liêm Uy, mẹ bây giờ có phải nên thấy may mắn, xã hội bây giờ tiến bộ rồi, nếu như trước đây bị phát hiện người mắc bệnh thần kinh lập tức sẽ bị bắt đi, sẽ bị cô lập, bây giờ với điều kiện kinh tế cho phép thì có thể tự chăm sóc cho người mắc bệnh thần kinh, con nói con điên rồi lẽ nào mẹ không có điên sao? Mẹ nói cho con biết, mẹ bây giờ cũng điên rồi, bị con bức điên rồi!”
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc khi nghe thấy tiếng cãi nhau thì lập tức chạy đến, nghe thấy lời trong lòng của Vi Gia Huệ cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Con là cậu ba nhà họ Cảnh, cho nên bây giờ con mới ở trong nhà, không phải ở bệnh viện tâm thần, cũng bởi vì đây là nhà họ Cảnh, cho nên mới bảo vệ được sự yên ổn nhất thời như bây giờ, không có gây ra ồn ào!” Vi Gia Huệ nói, mắt đỏ hoe nhưng lại không rơi một giọt nước mắt, chỉ là cơ thể đang không ngừng run rẩy: “Mẹ thật sự không biết có phải kiếp trước mẹ gây nghiệp quá nhiều hay không, bây giờ mới khiến các con đứa nào cũng thành ra như thế này, Cảnh Liêm Bình, Đào Ninh người ta con cũng đã sinh rồi nhưng không nguyện gả, đây chính là cậu chủ cả của nhà họ Cảnh chúng ta, lại mang họ ngoài, Cảnh Thiên Ngọc, một cô gái ngoan ngoãn lại ngốc nghếch trông cây si với Trình Thiên Kiều, ba trâu chín bò cũng không kéo lại được, mà con thì sao? Rõ ràng là một đứa nhẹ nhàng nhất, nhưng con cứ muốn làm như thế này! Con muốn mẹ phải làm sao?”
Một câu từng chữ, nói đến mức ba anh em nhà họ Cảnh ai cũng không dám mở miệng.

Ân Thiên Thiên nhìn Vi Gia Huệ, không nhịn được bước tới cẩn thận đưa tay vỗ khẽ an ủi bà ta: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con bảo đảm sau này sẽ không chọc mẹ tức giận nữa, có được không?”
Chỉ cần, cô còn có thể ở lại nhà họ Cảnh, cho dù chịu chút tủi nhục, cô cũng thấy không sao cả…
Nhìn dáng vẻ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy cắn chặt môi của mình nói không lên lời.

Nếu như lúc bình thường, Vi Gia Huệ có lẽ sẽ buông xuống được, nhưng người an ủi bà ta lại là Ân Thiên Thiên, bà ta đột nhiên không nhịn được, giơ tay đẩy mạnh Ân Thiên Thiên ra, thấy cô lảo đảo mấy bước mới đứng vững, một lúc sau rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói ra…
“Ân Thiên Thiên, cô không thể ly hôn với Liêm Uy sao? Tôi cầu xin cô, cô ly hôn với nó đi có được không?”
Vừa dứt lời, cả người Ân Thiên Thiên dại ra, hoàn toàn không biết ra làm sao, Cảnh Liêm Uy lo lắng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Vi Gia Huệ rốt cuộc nhanh hơn một bước, nói: “Ân Thiên Thiên, cô rốt cuộc có biết hay không, chính bởi vì cô, vì cô, một đám bác sĩ của nhà họ Đổng, hy vọng duy nhất bây giờ của Cảnh Liêm Uy toàn bộ đều không đồng ý đến nhà họ Cảnh, nhà chúng tôi bây giờ đau khổ như vậy, trật vật như vậy, đều là bởi vì cô!”
Bởi vì cô…
Ba chữ nặng nề này đập mạnh vào trái tim của Ân Thiên Thiên, gần như khiến cô không ổn định được cơ thể của chính mình nữa, đầu óc càng là một mảng trống rỗng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui