CHƯƠNG 581: ÁP LỰC KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG
Là vì cô?
Sao lại là vì cô?
Một chuyện lớn như vậy sao có thể đổ lên đầu cô chứ?
Khóe mắt cay cay nhưng Ân Thiên Thiên vẫn quật cường không khóc, chỉ đứng yên tại chỗ như một đứa bé bị lạc đường, không biết xoay sở thế nào nên cứ nhìn mãi về phía trước…
“Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!” Cảnh Liêm Uy hét lên rồi bước tới định ôm lấy Ân Thiên Thiên nhưng nửa đường lại bị Vi Gia Huệ chặn lại kéo mạnh anh sang một bên, không cho lại gần cô: “Mẹ!”
Vi Gia Huệ nhìn con trai, không kìm được mà rơi nước mắt, lần này, nước mắt đến một cách tự nhiên, bình thản, làm những người có mặt bị lay động mạnh.
Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc cũng vô thức đưa tay ra giữ Cảnh Liêm Uy lại, trong nháy mắt, tình hình liền trở nên… khó xử.
Cánh tay của Ân Thiên Thiên vẫn còn đang quấn băng, chân cũng có băng, thậm chí cả bàn chân cũng bị băng bó, cô bị thương khắp người, đứng tại chỗ, bên cạnh không có lấy một người đỡ cô.
Cơ thể cô run run, không chút hơi ấm, phía đối diện cô là những người được coi là người nhà, người nhà họ Cảnh đều đứng đối diện với cô giống như hai bên đang ở thế đối lập nhau…
Ân Thiên Thiên nhìn họ với ánh mắt nhòe lệ, khóe môi mấp máy hồi lâu vẫn nói không ra lời.
Vi Gia Huệ nhìn Ân Thiên Thiên, nước mắt vẫn còn rơi trên má nhưng lúc này đây dường như bà đã khôi phục lại tâm trạng, nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, cô hãy buông tay và ly hôn với Liêm Uy đi…”
Nghe câu này, môi Ân Thiên Thiên khẽ run nhè nhẹ, nước mắt lăn dài.
Vì cái gì, vì cái gì?
Vì cái gì mà tất cả mọi người đều muốn cô phải ly hôn Cảnh Liêm Uy?
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, tại sao lại không thể ở bên cạnh anh ấy?
“Vì sao, vì sao vậy chứ?” Ân Thiên Thiên bật khóc chất vấn, vô thức lui về phía sau, mãi đến khi chạm phải cạnh giường không còn đường lùi nữa, cô mới nhìn thẳng vào những người nhà họ Cảnh, gằn từng tiếng hỏi : “Vì sao, vì sao cứ nhất định phải bắt con ly hôn anh ấy? Chúng con làm sai cái gì mà nhất định phải ly hôn? Vì cái gì? Con cam đoan… Cam đoan sau này con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, con cam đoan sẽ không khiến cả nhà phải nhọc lòng, con cũng cam đoan mình sẽ nỗ lực học tập, còn không được sao? Không thể sao?”
Ân Thiên Thiên òa khóc như một đứa trẻ, nước mắt giàn giụa nhìn những người trước mặt, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo thấu xương…
Cảnh Liêm Uy nhìn thấy dáng vẻ của Ân Thiên Thiên thì đau lòng vô cùng, cố gắng vùng ra khỏi sự kìm kẹp để đến bên cạnh cô, anh mất khống chế, khẽ rống lên: “Không ly hôn, không ly hôn, Thiên, chúng ta sẽ không ly hôn… Em đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà…”
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy với ánh mắt giàn giụa nước mắt, anh bị Cảnh Liêm Bình giữ chặt nên không cách nào giãy giụa, rõ ràng trong ánh mắt ấy ngập tràn tình yêu dành cho cô, rõ ràng anh vẫn vô thức che chở cho cô như ngày nào nhưng tại sao cứ nhất định phải ly hôn chứ?
“Mẹ nhìn đi, hãy nhìn đi…” Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa cố gắng nhích từng bước một về phía trước, chỉ tay vào Cảnh Liêm Uy và nói với Gia Huệ: “Mẹ xem, anh ấy cũng không muốn ly hôn con thì tại sao cứ buộc chúng con phải ly hôn chứ? Chúng con vẫn còn yêu nhau, chúng con không muốn rời xa nhau, tại sao cứ phải ly hôn chứ?”
Cô không hiểu, không hiểu, tại sao cứ phải ly hôn mới được…
Ân Thiên Thiên lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước không cách nào ngăn được cứ thế chảy ra, cô nức nở nói: “Con không hiểu, không hiểu vì sao thái độ của mọi người đối với con lại đột nhiên thay đổi, anh và chị dần dần xa cách con, còn mẹ tuy trước kia không thân thiết với con nhưng từ trước đến nay cũng không làm khó dễ con, tại sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy?”
Ân Thiên Thiên nhìn Vi Gia Huệ, cất giọng hỏi, cô thật sự không hiểu: “Chẳng lẽ, là vì muốn con và Liêm Uy ly hôn sao?”
“Đúng vậy, chính là vì muốn để cho cô và Liêm Uy ly hôn.
” Ân Thiên Thiên vừa hỏi xong, Vi Gia Huệ liền đưa ra một câu khẳng định, ánh mắt kiên định nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, trước khi cô cản đường con trai tôi thì thật ra tôi không hề ghét cô chút nào, nhưng sau khi cô ngáng chân nó tôi rất ghét cô, trên đời này chẳng có người mẹ nào lại thích một cô con dâu như cô, nếu không có cô thì có lẽ Liêm Uy đã khỏi bệnh rồi, nếu không có cô thì có lẽ những mầm mống tiềm ẩn của nó đã chẳng bộc phát…”
Mặt Ân Thiên Thiên đẫm lệ, cô nhìn Vi Gia Huệ, nói không nên lời, nhưng khi nhìn Cảnh Liêm Uy thì cô mất hết cảm giác.
“Nhà họ Cảnh có mầm mống di truyền bên trong nhưng nguyên nhân thật sự gây ra sự bộc phát của Cảnh Liêm Uy là cô, nếu không phải do cô lặng lẽ bỏ đi, nếu cô khôn bặt vô âm tín suốt năm năm trời thì có lẽ nó sẽ không như vậy, mà hiện tại, cũng bởi vì cô, bởi vì cô mà nhà họ Đổng không chịu cho nhà họ Cảnh mượn bác sĩ…” Vi Gia Huệ khẽ nói, bà biết không công bằng khi đổ hết trách nhiệm lên đầu Ân Thiên Thiên nhưng thứ lỗi cho bà, hiện tại bà chỉ có thể làm như vậy mà thôi: “Cô có biết, nhà họ Đổng đã nói thế nào với nhà họ Cảnh không, chỉ cần cô cùng Cảnh Liêm Uy ly hôn, chỉ cần cô cưới Đổng Khánh nhà họ thì bọn họ sẽ ngay lập tức gửi bác sĩ đến nhà chúng tôi…”
Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên cơ hồ đã khóc mềm cả người rồi, những giọt lệ chẳng khác nào nước lũ, cứ tuôn trào mãi không ngừng.
Cô cố gắng nhìn rõ mặt Cảnh Liêm Uy nhưng bất luận thế nào đi nữa cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ và cũng không thể nhìn rõ được vẻ mặt quan tâm của anh ấy nữa.
“Sẽ không đâu, sẽ không như vậy đâu…” Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa phủ nhận, cô hoàn toàn không biết phải làm sao: “Sẽ không như vậy đâu, sẽ không…”
Vi Gia Huệ nhìn Ân Thiên Thiên rồi nói tiếp: “Ân Thiên Thiên, nếu là người khác, khi Cảnh Liêm Uy sinh bệnh cô thể hiện lập trường như vậy thì bất cứ ai cũng đều thích cô nhưng xin lỗi, ở nhà họ Cảnh, chúng ta chỉ thấy càng ngày mình càng ghét cô, đơn giản là vì cô chính là nguyên nhân duy nhất gây trở ngại cho việc chữa bệnh của Cảnh Liêm Uy…”
“Hu hu… Đừng mà, đừng như vậy mà…” Ân Thiên Thiên càng khóc dữ hơn khiến cô không thể nhìn rõ người đứng trước mặt nữa: “Vì cái gì, vì cái gì chứ, con không muốn, con không muốn ly hôn, không muốn rời khỏi nhà họ Cảnh…”
Ân Thiên Thiên vừa khóc vừa lùi về phía sau nhưng cuối cùng cô lại chạm va thành giường, chới với và té mạnh xuống giường, cô ngã vật lên giường gào thóc, tiếng khóc của cô chạm đến đáy lòng người khác, khiến mọi người đau lòng, xót xa…
“Đừng mà…” Ân Thiên Thiên siết chặt drap trải giường, toàn thân run rẩy, hoàn toàn không chấp nhận được lý do này.
Chẳng phải anh đã nói, không phải tại cô sao?
Tại sao chuyện giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng lại cứ phải đổ lên đầu cô chứ?
Cô đã lập gia đình rồi, tại sao không chịu buông tha cho cô?
Suy nghĩ trong cô lúc nãy vô cùng rối rắm, Ân Thiên Thiên không cách nào chấp nhận được…
Vi Gia Huệ nhìn Ân Thiên Thiên rồi tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Ân Thiên Thiên, nếu chuyện đã đến nước này rồi thì bất luận cô có đồng ý hay không cũng phải ly hôn, tôi cũng sẽ bắt đầu thu xếp chuyện ly hôn giữa cô và Liêm Uy, cô không thích hợp làm dâu nhà họ Cảnh.
”
Nghe Vi Gia Huệ nói vậy, Ân Thiên Thiên hoàn toàn sụp đổ, cô phẫn nộ quay sang lớn tiếng chất vấn Vi Gia Huệ: “Tại sao, tại sao lại là tôi? Không phải tôi đã lập gia đình rồi sao? Chẳng phải tôi còn sinh ra Cảnh Nhan Hi ư? Tôi là con dâu nhà họ Cảnh mà, tại sao cứ nhất định phải đối phó tôi chứ, tôi không yêu Đổng Khánh, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Đổng hết, tại sao cứ phải kéo tôi xuống nước chứ! Tại sao!”
Ân Thiên Thiên khóc muốn nghẹt thở, trách nhiệm nặng nề nhất mà cô sợ nhất rốt cuộc vẫn đè xuống vai cô!
Ân Thiên Thiên cố gắng chống người, ngồi thẳng dậy, nhìn Vi Gia Huệ nói: “Tôi sẽ không ly hôn, tôi nhất định sẽ không ly hôn, các người không thể ép chúng tôi ly hôn, không thể…”
“Vậy thì…” Đối mặt với một Ân Thiên Thiên cơ hồ đã suy sụp, Vi Gia Huệ chỉ biết nhắm mắt thở dài nhưng sau cùng bà vẫn mở mắt ra và kiên định hỏi: “Cô muốn thấy Liêm Uy bị bệnh tật tra tấn đến khi chết mời vừa lòng sao?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản như vậy đã khiến Ân Thiên Thiên im bặt, cô ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy đang đứng thật xa, một lúc lâu vẫn không nói lời nào, chỉ có đôi mắt là ngập tràn đau thương…
Đúng vậy, lẽ nào cô muốn thấy anh chết? Muốn thấy anh tự giết chính mình? Giương mắt nhìn tia hy vọng cuối cùng của anh bị cô bóp chết sao?
Ân Thiên Thiên ngồi trên giường thấy Cảnh Liêm Uy giãy dụa muốn tiến lại gần mình, thấy đôi môi anh đang mấp máy như thể đang mắng Cảnh Liêm Bình và thấy cả tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô trong mắt anh, chỉ trong giây lát Ân Thiên Thiên liền thẫn thờ như người mất hồn…
Cô nên làm gì bây giờ?
Không muốn ly hôn nhưng lại không thể không ly hôn.
Cô chỉ muốn được ở cạnh anh, chỉ muốn được chăm sóc anh mà thôi, tại sao lại khó như vậy chứ?
Thậm chí cô còn nghĩ nếu cuối cùng Cảnh Liêm Uy thật sự chết đi thì cô cũng sẽ đi theo anh, tương tự việc nếu cuối cùng cô bị Cảnh Liêm Uy giết chết thì anh ấy cũng sẽ chết theo cô không phải sao? Giao Cảnh Nhan Hi cho Lâm Vũ Văn thì cô chẳng còn gì phải lo lắng nữa, cô chỉ còn lại một mình Cảnh Liêm Uy thôi…
Nhưng ngay cả nguyện vọng hèn mọn là được chết cùng anh cô cũng không thực hiện được…
Những giọt nước mắt chết lặng chảy ra khỏi khóe mắt, Ân Thiên Thiên nhìn cảnh tượng im lặng trước mặt mà nói không nên lời.
Vi Gia Huệ thấy cô cuối cùng cũng không nói gì nữa liền bảo Cảnh Liêm Bình gọi điện thoại cho Ân Thiên Tuấn, lúc này mọi người mới đưa Cảnh Liêm Uy rời khỏi phòng ngủ…
Cả phòng ngủ hỗn độn không nỡ nhìn, trông chẳng khác nào bị trộm lục lọi.
Ân Thiên Thiên nằm xuống giường, khóc lóc vật vã nhưng mặc cho cô khóc thế nào đi nữa cũng không làm nguôi ngoai được những khổ đau đang chất chứa trong lòng, nhìn chiếc giường mà cô và Cảnh Liêm Uy cùng ngủ, nhìn căn phòng mà bọn họ cùng ở, nhớ lại hết thảy những kỷ niệm từng xảy ra giữa họ, Ân Thiên Thiên lại càng khóc đến tê tái con tim.
Nhà họ Đổng…
Nhà họ Cảnh…
Đổng Khánh…
Cảnh Liêm Uy…
Ha ha, tại sao số mệnh lại trói buộc tất cả lại với nhau như vậy chứ?
Rốt cuộc là tại sao anh ta cứ phải có được cô? Tại sao cứ phải phá hủy cuộc đời cô chứ?
Giờ khắc này, Ân Thiên Thiên đã hiểu được những thay đổi của tất cả mọi người trong suốt thời gian vừa qua, và cho đến tận lúc này khi chân tướng đã bại lộ, cô mới biết được lúc trước bị gạt may mắn và hạnh phúc biết bao.
Cô không muốn ly hôn, không muốn ly hôn, không muốn dù chỉ là một chút…
“Rầm”, khoảnh khắc cửa phòng bị đá văng cũng là lúc có một tiếng gọi quen thuộc cất lên, Cảnh Liêm Uy xông vào gọi tên cô, trên cổ tay vẫn còn một lỗ kim đâm đang rỉ máu: “Thiên Thiên!”
Dường như cũng cùng lúc ấy Ân Thiên Thiên liền đứng bật dậy, xông tới chỗ anh, nhào vào lòng anh khóc nghe muốn đứt ruột đứt gan!
Cảnh Liêm Uy ôm lấy Ân Thiên Thiên thật chặt, anh hôn lên tóc cô, đầu cô, vai cô và trán cô, sau đó luôn miệng gọi: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, Thiên Thiên…”
Đối mặt với Cảnh Liêm Uy đã bị đưa đi và trở lại, Ân Thiên Thiên khóc trong hạnh phúc, nhưng sự thật vẫn tàn khốc như vậy…