Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 585: ÂN THIÊN THIÊN THẤP KÉM
Vừa dứt lời, sắc mặt Đổng Khánh lập tức trở nên trắng bệch.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối thứ anh muốn chỉ có cô mà thôi, chỉ là bây giờ anh đã có được một tấm gương cực kỳ tốt…
Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh, ánh mắt cô như đã tỏ.

Làm bạn bao nhiêu năm với Đổng Khánh, cô còn không rõ mục đích mà anh làm ra chuyện này hay sao? Ngay từ khi bắt đầu chuyện này anh chỉ muốn khiến cô hạnh phúc, cô cũng tin là vậy, nhưng Đổng Khánh đã dần dần lạc lối…
Khi cơ hội thực hiện giấc mộng bao năm hiện ra trước mắt, Đổng Khánh lựa chọn không chút do dự nắm bắt lấy nó! Chỉ là khi cái lí do Cảnh Liêm Uy rất nguy hiểm được nêu ra, mọi người đều bất giác quên đi, quên đi thật ra còn có một cách tốt hơn đó chính là nhà họ Đổng nhanh chóng đưa bác sĩ ra để chữa trị cho Cảnh Liêm Uy, chứ không phải là đặt điều kiện với nhà họ Cảnh…
Từ khi biết được nhà họ Đổng đưa ra điều kiện, Ân Thiên Thiên đã hiểu rồi…
Đôi mắt Ân Thiên Thiên ngấn lệ, cô nhìn Đổng Khánh nói: “Không phải thứ anh muốn chỉ là cơ thể tôi hay sao? Tôi cho anh, nhưng anh phải cho tôi tất cả những gì mà tôi muốn…”
Nói xong, Ân Thiên Thiên làm ra một chuyện táo bạo nhất trong cuộc đời của cô, cô đột nhiên cởi chiếc áo len trên người mình xuống, thậm chí còn cởi từng chiếc cúc áo ngủ của mình…
Một cái…
Hai cái…
Đổng Khánh bị cảnh tượng này dọa cho đơ ra, anh không kịp phản ứng lại, nhìn Ân Thiên Thiên đang ở trước mặt mình cởi bỏ quần áo, cánh tay đưa ra không biết là muốn ngăn cản cô lại hay muốn làm gì đó, anh nhìn cô chằm chằm, không biết phải làm gì…
Ân Bách Phú cũng bị dọa sợ, hoàn toàn không nghĩ đến Ân Thiên Thiên còn sở hữu một mặt tính cách dữ dội như vậy, chỉ có Ân Thiên Tuấn phản ứng nhanh, nhìn thấy Ân Thiên Thiên sắp cởi đến cái cúc áo thứ ba, anh nhanh chóng bước lên phía trước cởi áo khoác của mình ra trùm lên người Ân Thiên Thiên, tức giận nhìn Đổng Khánh!

Bất kể ban đầu ý định của anh ta là gì, nhưng khiến Ân Thiên Thiên thành ra như vậy thì anh không thể tha thứ được!
Nép vào lòng Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên khóc không thành tiếng, ánh mắt mơ màng nhìn Đổng Khánh, đưa tay đẩy anh trai mình ra nói: “Anh, anh thả em ra, thả em ra, em không muốn cả đời này bị người ta nhòm ngó như vậy, em không muốn bị trói buộc, anh ta muốn thì cứ cho anh ta, cũng chỉ là cơ thể của em thôi mà…”
Ân Thiên Thiên mạnh mẽ giãy giụa, chỉ trong thời gian ngắn mà cô phải trải qua quá nhiều chuyện, điều đó khiến cô chịu không nổi, không có cách nào để tiếp nhận nó!
Ân Thiên Tuấn đau lòng ôm lấy Ân Thiên Thiên, nhìn cô nước mắt đầm đìa mà lòng anh đau như bị dao cứa.

“Anh, anh thả em ra, thả em ra…” Ân Thiên Thiên khóc lóc van xin, nhưng lúc này cô đã không còn chút sức lựa nào nữa, chỉ có thể để anh ôm lại như vậy, tuy nhiên, cô vẫn không ngừng nói những lời chán nản: “Đợi em tự do rồi có phải là có thể xem như được giải thoát hoàn toàn rồi không, không ai có thể lợi dụng em để trói buộc người khác nữa…”
Bộ dáng cam chịu của Ân Thiên Thiên khiến người khác cảm thấy đau lòng, nhưng cũng khiến mọi người vô cùng tức giận.

Đổng Khánh và Ân Thiên Tuấn thật sự không nỡ, Ân Bách Phú cũng vậy, nhưng ông càng không muốn nhìn thấy một Ân Thiên Thiên vốn kiêu ngạo nay lại biến thành dáng vẻ như hiện tại, Ân Bách Phú nén xuống cơn đau trong lòng mình, không nói lời nào tát Ân Thiên Thiên một cái…
Tiếng “chát” vang lên, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Ân Thiên Thiên không nói gì nữa, thân hình cô cứng đờ nằm yên trong vòng tay Ân Thiên Tuấn, Đổng Khánh nhanh chóng bước lên phía trước kéo Ân Bách Phú lại, chỉ sợ ông sẽ ra tay một lần nữa, anh lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em không sao chứ?” “Ba.

” Đến cả Ân Thiên Tuấn cũng không chịu được kêu lên một tiếng, tỏ vẻ rất không hài lòng.

Ân Bách Phú không để ý, hất Đổng Khánh ra bước về phía trước kéo Ân Thiên Thiên ra khỏi lòng Ân Thiên Tuấn, ông nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Ân Thiên Thiên, con tỉnh táo lại cho ba! Bây giờ con còn ý thức được mình là cô chủ nhà họ Ân hay không? Con có ý thức được mình là mợ ba của nhà họ Cảnh hay không? Con đừng quên, con còn mang họ Ân, con còn chưa li hôn!”

Ông nói một hồi, Ân Thiên Thiên cắn môi, nhìn ông.

Đây là lần đầu tiên từ khi cô sinh ra, Ân Bách Phú chỉ bảo cô, dạy dỗ cô, quan tâm cô với tư cách một người ba…
Vốn dĩ cô đã sớm chặt đứt mọi suy nghĩ, nhưng khi bản thân yếu đuối mới nhận ra từng chút tình cảm của người khác đối với cô đều là sự an ủi và nâng đỡ thầm lặng…
“Thiên Thiên! Con không còn là một cô bé mười tám tuổi nữa, con đã là một người mẹ rồi, con còn có Nhan Hi không phải sao? Sao con có thể cam chịu như vậy, con có từng nghĩ đến sau này con bé phải làm sao không? Con đúng là vô trách nhiệm!” Ân Bách Phú tức giận lớn tiếng quát, không hề chú ý đến dáng vẻ này của mình khác xa so với ông năm năm trước, ông đau lòng nhìn con gái mình nói: “Nếu như con đã không muốn, nếu như mọi chuyện đã đến bước đường này, vậy thì con suy nghĩ cho cẩn thận, nghĩ xem tiếp theo sẽ phải làm như nào, bất cứ chuyện gì cũng đều có cách giải quyết, không phải sao?”
Nhìn dáng vẻ của Ân Bách Phú, Ân Thiên Thiên không thể chịu đựng được nữa nhào vào lòng ông khóc.

Cô thật sự, thật sự rất đau khổ.

Nhà họ Cảnh ép cô, Đổng Khánh ép cô, đến cả hiện thực cũng ép cô…
“Ba…” Cô ôm chặt lấy Ân Bách Phú nức nở khóc, đã lâu lắm rồi Ân Thiên Thiên mới gọi ông một tiếng như vậy, cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, cho dù quan hệ hai người không được tốt, nhưng cũng những lúc dù ít, trong mắt Ân Bách Phú vẫn xem cô là con gái mình, còn ông chính là ba của cô, không phải sao: “Ba…”
Ôm lấy Ân Thiên Thiên, nghe cô gọi một tiếng “ba”, Ân Bách Phú mím chặt môi, hai mắt bất giác đỏ hoe.

Thật ra, khi Ân Thiên Thiên đến nhà họ Ân được một khoảng thời gian, ông rất thích cô, lúc nào cũng muốn ôm cô vào lòng vui đùa, nhưng sau đó con trai và con gái ông trở về nhà họ Ân, tình cảm giữa hai người cũng dần trở nên xa cách…
Ơn sinh không lớn bằng ơn dưỡng, rất nhiều lúc mọi chuyện chính là như vậy.


Lâu ngày sinh tình vẫn là một cách nói rất thuyết phục, không phải sao?
Ân Thiên Tuấn nhìn em gái và ba mình, ánh mắt không khỏi ửng đỏ, Đổng Khánh muốn bước lên phía trước để nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng Ân Thiên Tuấn đột nhiên bước lên trước mặt anh ta ngăn anh ta lại, khẽ nói: “Cậu Đổng đừng nên qua đó nữa, tránh để em gái tôi nhìn thấy anh lại nói năng linh tinh, rất xin lỗi, hôm nay gây phiền phức cho anh rồi.


Nói xong, Ân Thiên Tuấn quay lại an ủi ba mình, rồi ôm lấy Ân Thiên Thiên đi về phía thang máy, một nhà ba người bước đi không ngoảnh đầu lại, bỏ lại Đổng Khánh và thư ký riêng, nhìn vô cùng cô đơn và thê lương.

Thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Đổng Khánh đứng ở phía xa nhìn bọ họ đột nhiên xông đến, Ân Bách Phú đứng trong thang máy làm như không thấy quay đầu đi, Đổng Khánh chạy đến phía trước cửa thang máy, cánh cửa gần như đã khép kín lại, anh ta không chút do dự duỗi cánh tay ra chen vào…
Thang máy phát ra một tiếng cảnh báo rồi từ từ mở cửa ra, Ân Thiên Tuấn nhìn anh ta với ánh mắt nguy hiểm, Ân Thiên Thiên trong lòng anh đến đầu cũng không di chuyển, Ân Bách Phú đưa tay ra kéo quần áo cho Ân Thiên Thiên, lần đầu tiên tỏ rõ thái độ với Đổng Khánh…
Đổng Khánh chỉ nhìn Ân Thiên Thiên, ánh mắt lóe lên sự thương tiếc, cuối cùng khẽ nói một câu: “Thiên Thiên, em chăm sóc bản thân mình cho tốt…”
Còn về điều kiện giữa nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh, như những gì anh nói, Ân Thiên Thiên không ly hôn, Cảnh Liêm Uy đừng mong gặp được bác sĩ!
Vào giây phút cửa thang máy từ từ đóng lại, Đổng Khánh giống như mất đi toàn bộ sức lực, anh ta mệt mỏi bước về phía phòng làm việc, đưa tay giật mạnh chiếc cà vạt của mình ra, cuối cùng không nhịn được ném xuống đất mà giẫm lên vài cái!
Thiên Thiên, Thiên Thiên…
Cô vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Cảnh mà đã thương tích đầy mình rồi…
Nếu như anh thật sự mềm mỏng một giây phút mà từ bỏ mọi thứ, vậy thì có khi nào anh sẽ không bao giờ gặp được cô nữa không?
Trong sâu thẳm trái tim anh, anh lại càng suy nghĩ nhiều hơn về việc liệu một khi họ li hôn, một khi để bệnh tình của Cảnh Liêm Uy lâu ngày không chữa trị thì có phải sẽ có một ngày Ân Thiên Thiên bị anh làm cảm động hay không, liệu cô có cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh hay không…
Có những lúc, chấp niệm quá mạnh mẽ cũng không tốt.

Ân Thiên Thiên được đưa về nhà họ Ân, lúc Lý Mẫn thấy Ân Thiên Thiên cho dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn không khỏi bị dọa một phen, vội vàng gọi người giúp việc thay thuốc cho cô, còn bản thân thì vào phòng bếp nấu cho cô chút canh, Ân Bách Phú và Ân Thiên Tuấn đi vào phòng làm việc, tất cả trôi qua trong yên tĩnh…

Ân Thiên Thiên giống như đã ngủ cả một thế kỉ, lúc mơ hồ tỉnh dậy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không động đậy gì nằm trên giường, nhìn chiếc giường quen thuộc, căn phòng cũng quen thuộc, cô mím môi khóc ướt đẫm gối, thân hình nhỏ bé khẽ run rẩy…
Cảnh Liêm Uy…
Bây giờ cô đột nhiên không biết, lần tiếp theo gặp được anh sẽ là lúc nào…
Sắc trời bên ngoài đã tối, ngày hôm nay đối với cô vừa dài mà lại vừa ngắn.

Đột nhiên, có người đến gõ cửa, Ân Thiên Thiên vẫn nằm yên không động đậy, sau đó Lý Mẫn mang thức ăn vào, nhìn Ân Thiên Thiên khẽ nói: “Ban nãy anh con bảo bạn con đến nhà họ Cảnh thu dọn một ít đồ đạc rồi, chút nữa con nhìn xem có còn thiếu cái gì không, ngày mai bảo anh con đi lấy cho con, bây giờ uống chút canh nhé?”
Nghe thấy giọng nói quan tâm hiền hậu của Lý Mẫn, Ân Thiên Thiên cuối cùng vẫn ngồi dậy, đặc biệt là khi nghe thấy có thể trở về nhà họ Cảnh lấy đồ, cô cảm thấy có tinh thần hơn một chút, Lý Mẫn thấy cô không nói lời nào, chỉ đút từng thìa canh cho cô, vừa đút vừa dặn dò những điều cấm kị trong khoảng thời gian dưỡng thương này…
Đợi đến lúc Lý Mẫn rời đi, Ân Thiên Thiên mới thấy chiếc túi mà Lý Mẫn vừa mang vào cho cô.

Nhìn cái túi, Ân Thiên Thiên khẽ mím môi bước đến, dưới đáy chiếc túi là bản “hợp đồng li hôn”, ba chữ “Cảnh Liêm Uy” được kí trên đó rất phóng khoáng…
Cô không ngờ nhanh như vậy đã lại được nhìn thấy bản hợp đồng này, cô …
Ân Thiên Thiên đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình rồi đi tìm Ân Thiên Tuấn nói ngày mai cô sẽ đến nhà họ Cảnh, nhưng ai ngờ vừa bước ra khỏi phòng đã gặp Lý Mẫn và Ân Bách Phú ở hành lang…
“Sao rồi?” Ân Bách Phú khẽ hỏi, giọng điệu rất quan tâm.

“Chỉ ăn một chút, rất ít.

” Lý Mẫn đáp, bà nhìn chồng mình, cuối cùng cũng nói ra lo lắng trong lòng: “Bây giờ nhà họ Cảnh hoàn toàn không cho phép Thiên Thiên đến gần, thậm chí còn không cho phép người giúp việc nhắc đến tên con bé, triệt để xóa bỏ sự tồn tại của con bé, chúng ta có nên nói với nó không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận