Kết Hôn! Anh Dám Không?

Khoảng cách giữa Lý Mẫn và Hướng Thực cũng không xa, thậm chí vị trí của Hướng Thực ở trong tầm nhìn của bà ta, vô tình quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lần này bà ta tức đến mức xông thẳng lên hét vào mặt!

“Ân Thiên Thiên, mày là thứ đáng xấu hổ, lập tức cút về cho tao! Suốt ngày dựa vào khuôn mặt này quyến rũ đàn ông, thật sự không biết sao nhà họ Ân chúng ta lại có đứa con gái như vậy!” Lý Mẫn vừa nói vừa nhanh chóng đến gần Ân Thiên Thiên, thậm chí lao đến gần vẫn không tính là gì, thừa dịp Ân Thiên Thiên chưa phục hồi tinh thần đã nâng cao tay mình lên, chuẩn bị tát một cú, miệng còn hét: “Hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận!”

Đào Ninh đứng bên cạnh thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy cú tát của Lý Mẫn sắp hạ xuống rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không được nhịn hơi tái trắng.

Ân Thiên Thiên trong chốc lát cũng chưa lấy lại tinh thần, mở to mắt nhìn cú tát hung hang đó!

Bộ móng của Lý Mẫn mới làm gần đây, nếu không cẩn thận, móng tay nhọn hoắt sẽ làm xước làn da mịn màng, Ân Thiên Thiên có thể sẽ bị hủy khuôn mặt!

Cảnh Liêm Uy đã có chuẩn bị ngay khi Lý Mẫn lao đến, tuy anh không tiếp xúc nhiều với người nhà họ Ân, chỉ vỏn vẹn vài lần đã khiến anh hiểu rõ, người nhà họ Ân ngoại trừ Ân Thiên Tuấn đều không đối xử tốt với Ân Thiên Thiên, nên khi Lý Mẫn lao tới, Cảnh Liêm Uy theo bản năng đề phòng.

Bốp!

Một cú tát rơi xuống, nhưng cũng không rơi xuống khuôn mặt của Ân Thiên Thiên, mà rơi trên mu bàn tay của Cảnh Liêm Uy không kịp ngăn cản chỉ có thể đưa tay cản, Ân Thiên Thiên giật mình khi nghe tiếng vang lanh lảnh, mũi ngửi được mùi ngai ngái...

Đôi mắt sáng của cô chớp mắt trợn to, ngay cả Đào Ninh cũng không nhịn được há miệng, Ân Thiên Tuấn gắt gao nhíu mày.


Cú tát của Lý Mẫn đã làm tổn thương bàn tay của Cảnh Liêm Uy!

Ân Thiên Thiên như phát điên, nắm chặt bàn tay bảo vệ trước mặt mình, mu bàn tay màu đồng có một vết thương mới đang chảy máu, mà Lý Mẫn đang hét lên.

“Cảnh Liêm Uy thằng điên này! Mày muốn chết có phải không? Móng tay của tôi đau quá!” Lý Mẫn nắm lấy móng tay của mình, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hung tợn nhìn Cảnh Liêm Uy như anh phạm tội gì không thể tha thứ: “Bác sỹ nghèo như mày còn ra vẻ anh hùng, mày cho rằng mày sẽ đỡ hết tất cả mọi chuyện vì Ân Thiên Thiên sao? Tao cho mày biết! Nó là con gái nhà họ Ân, chỉ cần tao thích, tao muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng! Cái thằng...”

“Bà câm miệng cho tôi!”

Đột nhiên, tiếng ồn ào Lý Mẫn ngưng bặt như bị điểm huyệt sững sờ nhìn cô gái nhỏ trước mắt mình, rõ ràng chỉ là sinh viên vừa mới ra khỏi trường, từ đâu ra mà mạnh mẽ vậy?

Ân Thiên Thiên giận rồi! Một tiếng hét cắt đứt tất cả dòng suy nghĩ của mọi người, lời nói và cả động tác.

Mặc dù cô không học y nhưng cũng biết tầm quan trọng của đôi tay đối với một bác sỹ khoa ngoại, huống chi đôi tay của Cảnh Liêm Uy còn được gọi là “đôi tay thiên tài”, có thể đấu một trận với “bàn tay quỷ” thao túng thị trường cổ phiếu trong truyền thuyết, nhưng hôm nay Lý Mẫn lại làm bị thương bàn tay của Cảnh Liêm Uy trước mặt cô!

Ân Thiên Thiên đứng trước mặt Lý Mẫn, bảo vệ Cảnh Liêm Uy như bảo vệ con, Đào Ninh mở to mắt nhìn dáng vẻ kia, cô ấy chưa từng thấy Ân Thiên Thiên như vậy!

“Tôi cho bà biết, nếu hôm nay tay của Cảnh Liêm Uy xảy ra chuyện gì! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà đơn giản như vậy đâu!” Ân Thiên Thiên trợn mắt giận dữ nhìn Lý Mẫn, giọng nói trầm thấp không che giấu được sự phẫn nộ bên trong: “Tốt nhất bà hãy cầu nguyện Cảnh Liêm Uy không sao, nếu không tôi e bà bán cả nhà họ Ân cũng không đền nổi!”


Người ở đây đều nhìn Ân Thiên Thiên như người lạ, cơn giận thật đáng sợ.

Mặt Ân Nhạc Vy trắng bệch nhìn Ân Thiên Thiên, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngay cả Hướng Thực cũng có chút kinh ngạc, hai người ở bên nhau bốn năm trời, Ân Thiên Thiên cũng chưa từng tức giận như vậy!

Cảnh Liêm Uy đứng cạnh Ân Thiên Thiên, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mắt phượng híp lại, môi mỏng khẽ mím.

Ân Thiên Thiên như vậy rất thú vị, ít ra không chán như bình thường.

Biết bảo vệ anh, vậy thì không cần để cô đến chỗ bà nữa...

Ân Thiên Thiên nhìn Lý Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy điên cuồng phẫn nộ: “Tôi tin rằng không phải bà không biết tầm quan trọng của đôi tay bác sỹ khoa ngoại, nhưng bây giờ bà chỉ quan tâm đến móng tay của mình! Tôi thật sự lo lắng một ngày nào đó bà làm sao bán cả mình đi mà cũng không biết!”

Ân Bách Phú thấy vợ mình chịu ấm ức ở chỗ con gái, lập tức tức giận, đi nhanh tới còn chưa kịp nói gì, đã thấy Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào ông, nói rành rọt: “Giám đốc Hoàng, căn phòng này là chúng tôi đặt, bây giờ tôi không chỉ muốn anh đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, tôi còn muốn anh khử trùng nơi này, chỉ cần là thứ bọn họ chạm vào tôi đều không muốn thấy nữa! Bởi vì...”

Ân Thiên Thiên nhìn Ân Bách Phú tức đến mức trán nổi gân xanh, tiếng nói nhẹ nhưng lại có khí phách: “Tôi sợ bẩn!”


Tiếng nói vừa dứt, giám đốc Hoàng lên tiếng: “Xin cô yên tâm, tôi nhất định làm tốt chuyện này, đồng thời cam đoan về sau khi tận hưởng dịch vụ ở “Long Phượng”, tuyệt đối sẽ không tái diễn tình trạng hôm nay, hôm nay là do sơ sót của nhân viên chúng tôi.”

Ân Thiên Thiên cũng không nói lời nào, coi thường nhìn những người phía sau nối đuôi nhau vào, yên lặng đứng cạnh người nhà họ Ân và nhà họ Cảnh, không tiếng động thúc giục, nếu bọn họ đồng ý phối hợp thì họ cũng vui lòng, nhưng lời nói của Ân Thiên Thiên hôm nay phải thực hiện!

Hướng Quang Hùng và Ân Bách Phú đã lăn lội ở thành phố T nhiều năm, chưa bao giờ tức như hôm nay, lại bị đứa con gái hai mươi ba tuổi mới ra trường đuổi khỏi “Long Phượng” tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T? Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, sẽ gây nên một trận náo động!

Trong khoảng thời gian ngắn, Hướng Quang Hùng cũng phẫn nộ, chỉ là sự phẫn nộ của ông ta rõ ràng không hướng về phía Ân Thiên Thiên mà là hướng về phía Ân Bách Phú! Đối với ông ta mà nói, không thể quản lý tốt con gái của mình là lỗi của bố!

“Hừ!” Nặng nề hừ một tiếng, Hướng Quang Hùng đứng dậy, trực tiếp căn dặn Hướng Thực: “Gọi điện thoại cho em gái con bảo nó đừng tới nữa, hôm nay đây không phải là nơi của chúng ta!”

Ân Bách Phú nghe lời này cũng biết nhà họ Hướng bị mình chọc giận, tuy ngay từ đầu nhà họ Hướng muốn mượn thế lực của nhà họ Ân hoàn thành dự án trong tay, nhưng chuyện trên thương trường trước nay không bao giờ tuyệt đối, Ân Bách Phú ông ta vẫn có chuyện nhờ vả Hướng Quang Hùng, bây giờ ầm ĩ chuyện này, vốn dĩ không cần trao đổi ích lợi, giờ có lẽ ông ta phải nôn ra một ngụm máu!

Hướng Quang Hùng đưa vợ và con trai rời đi, khi đi ngang qua Ân Bách Phú bèn nói một câu kỳ lạ: “Ân Bách Phú, tôi thật sự không nhìn ra, thì ra nhà họ Ân của ông là dòng họ không có gia giáo như vậy! Ngay cả con gái của mình cũng không quản lý tốt, cò lýn muốn quản tốt “Thiên Ân”? Ha ha...”

Ân Bách Phú tức giận vì lời nói của Hướng Quang Hùng, nhưng lúc này không thể nói cũng không thể làm gì, bởi vì người ở đây nhiều, ngay cả phía sau ông ta còn có bảo vệ của “Long Phượng” đang đứng! Đây chính là muốn “mời” bọn họ ra ngoài!

Mắt thấy Hướng Quang Hùng sắp ra khỏi phòng, Lý Mẫn bị bảo vệ sau lưng đẩy nhẹ, lập tức thẹn quá hóa giận hét to: “Mọi người ai dám động đến tôi, tôi là mẹ của Ân Thiên Tuấn, cậu cả nhà họ Cảnh và con tôi là bạn rất thân, mọi người không sợ người nhà họ Cảnh biết sau này gây phiền phức cho các người sao?”

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!


Một câu nói, Hướng Quang Hùng vốn không muốn để ý tới việc nhà của nhà họ Ân không nhịn được ngừng lại, tài sản lớn nhất của nhà họ Ân không phải là “Thiên Ân” của Ân Bách Phú, mà là quan hệ của Ân Thiên Tuấn và cậu cả nhà họ Cảnh! Sao ông ta lại quên mất điểm này chứ?

Khuôn mặt tươi cười, Hướng Quang Hùng vỗ vai Ân Thiên Thiên đứng cạnh mình, nhẹ nhàng nói: “Cơn tức của trẻ con sao lại lớn như vậy chứ, đừng cãi nhau với bố mẹ nữa, chỉ chút chuyện nhỏ, nếu cháu không thích thì chúng tôi đổi phòng khác là được.”

Những lời này đã tạo cho mọi người lối thoát, chỉ là Hướng Quang Hùng nói xong chỉ quay đầu nhìn Ân Thiên Tuấn, nhẹ giọng hỏi thăm một câu: “Thiên Tuấn, bây giờ “Long Phượng” cũng chưa chắc còn phòng, hay là cháu nói với cậu cả nhà họ Cảnh một tiếng, chúng ta dùng phòng số 1 của cậu ấy xem xem có được không?”

Đôi mắt Ân Thiên Thiên hiện lên sự trêu chọc!

Cô có nghe danh tiếng của Hướng Quang Hùng trên thương trường, là “hồ ly giả dối”, rõ ràng nhìn vẻ mặt vô hại nhưng lại là người biết tính toán hơn ai hết! Những lời này không chỉ vì tìm lối thoát cho tất cả mọi người, càng là tìm lối thoát cho Ân Bách Phú, đồng thời còn muốn thăm dò Ân Thiên Tuấn có phải có quan hệ tốt với cậu cả nhà họ Cảnh như trong truyền thuyết không!

Ân Thiên Tuấn đương nhiên đã hiểu, lúc này cũng không thể hiện sự không vui của mình, chỉ nhẹ giọng trả lời một câu: “Xem ra bác Hướng hiểu lầm rồi, phòng hôm nay không có liên quan gì tới cháu, cũng không liên quan đến cậu cả nhà họ Cảnh, hoàn toàn là vì một người khác của nhà họ Cảnh, mọi người cũng rõ phòng số 0 này hoàn toàn là nơi của cậu ba nhà họ Cảnh, không có cậu ấy lên tiếng thì ai dám nói chuyện? Còn phòng số 1 cháu có muốn cũng không thể tùy tiện lôi cậu cả nhà họ Cảnh ra, ai biết hôm nay có chuyện gì hay không, không phải sao?”

Mấy câu nói của Ân Thiên Tuấn trực tiếp từ chối yêu cầu của Hướng Quang Hùng, đồng thời nói rõ cho ông ta biết, ông ta không có bản lĩnh lấy được phòng số 0, cho dù là cậu cả nhà họ Cảnh cũng chưa chắc...

Ân Thiên Thiên cũng không rảnh rỗi nhìn những người khác diễn trò, thấy mỗi một người họ đều chỉ quan tâm đến lợi ích của mình, không hề chú ý đến vết thương của Cảnh Liêm Uy, tính khí nóng nảy của Ân Thiên Thiên lại bùng lên!

“Giám đốc Hoàng, tôi muốn thấy nơi đây sạch sẽ trong vòng mười phút nữa! Tôi không muốn thấy đám người kia!”

Ân Thiên Thiên hét lớn, cũng không để ý những người đó, kéo Cảnh Liêm Uy ra ngoài, bước chân vội vã, không để ý đến Lý Mẫn đang thét chói tai như giết heo phía sau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận