Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 603: CHÁU LÀ BẠN TRAI CỦA ÂN TINH
“Thật sao?” Người đàn ông cười nói, đồng thời đứng dậy mặc quần áo, chọn chỗ: “Vậy thì ‘Khách sạn Noctune’ nhé, nghe nói nơi đó cũng khá được.”
Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt Ân Tinh lập tức thay đổi, ‘Khách sạn Noctune’ ư, đó là chỗ nào chứ? Dù là người có tiền thành phố T cũng chưa chắc có thể ở được chỗ đó.

Tiền tiết kiệm của cô nhiều lắm cũng chỉ đủ để anh ta đến đó ở một ngày mà thôi.

Nhưng ngước mắt nhìn dáng vẻ Kha Tiềm, dù đi đâu anh ta chắc chắn cũng không muốn ở lại đây, cô nên làm gì bây giờ?
“Anh đã xem tin tức mấy ngày trước, không phải trước đó đã nói Ân Thiên Thiên chiếm đoạt vị trí của em đã bị nhà họ Cảnh đá ra rồi sao? Đã ly hôn rồi, không có khả năng nhà họ Cảnh không cho bất cứ cái gì, anh thấy ‘Khách sạn Noctune’ cũng không tệ.” Kha Tiềm khẽ nói.

Sau khi mặc quần áo tử tế ôm lấy eo thon của Ân Tinh đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Cậu Ba nhà họ Cảnh hào phóng như vậy, cũng không thể không cho Ân Thiên Thiên bất cứ cái gì đã để cô ta rời đi, không phải sao?”
Nghe Kha Tiềm nói, Ân Tinh dường như được sáng tỏ thông suốt.

Đúng vậy, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã ly hôn, Cảnh Liêm Uy lại yêu Ân Thiên Thiên như vậy thì làm gì có chuyện bạc đãi cô ta chứ.
Dù ‘Khách sạn Noctune’ có được đưa cho Ân Thiên Thiên hay không, thì ít nhất người nhà họ Ân bọn họ muốn đến ở đó một thời gian vẫn rất đơn giản, nói thế nào thì Cảnh Liêm Uy cũng đã từng là con rể nhà họ Ân phải không?
Vừa nghĩ như thế, Ân Tinh lập tức không còn buồn rầu nữa, dù sao hiện tại nhà họ Cảnh cũng không hi vọng bị công chúng tiếp tục đàm tiếu chuyện ly hôn, như vậy bọn họ đi ‘Khách sạn Noctune’ càng thuận tiện rồi, cùng lắm thì chỉ là làm lớn chuyện mà thôi, không có gì trở ngại quá lớn, không phải sao?
Ân Tinh mỉm cười dịu dàng dựa vào Kha Tiềm khẽ nói: “Kha Tiềm, lần trước ở trung tâm mua sắm em nhìn thấy một bộ quần áo rất hợp với anh, hay là bây giờ chúng ta đi xem nhé, em tin anh mặc vào nhất định rất đẹp trai.”

Kha Tiềm mỉm cười đưa tay khẽ cào mũi Ân Tinh một chút, rồi ôm chặt eo cô ta nhanh chân bước đi.
Ân Tinh mặt mày rạng rỡ đi theo anh ta, liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta không kìm được thầm nghĩ, chỉ cần bọn họ có đủ nhiều tiền thì bọn họ có thể cả ở bên nhau cả đời.

Dù xe gì, nhà gì, tiền, thậm chí cả thứ bột A Khải yêu nhất, bọn họ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Hai người cùng đi đến ‘Trung tâm mua sắm The Joy’, cười nói rôm rả, Kha Tiềm thỉnh thoảng đưa tay bóp bóp eo Ân Tinh, chọc cho cô ta không kìm được cười hờn dỗi, dọc đường trêu chọc khiến người người đi đường xung quang cũng phải quay đầu nhìn mấy lần.
Nhưng hoàn cảnh tốt đẹp đó không duy trì được bao lâu, khi đến ‘Trung tâm mua sắm The Joy’, Kha Tiềm tỏ vẻ khinh thường quần áo Ân Tinh chọn cho mình, ánh mắt đầy xem thường không kìm được đưa tay kéo Ân Tinh đi ra ngoài.

Hai người đứng trong hành lang, anh ta bất mãn mở miệng nói: “Ân Tinh, em đang đùa anh sao? Em hãy trả lại những quần áo đó cho anh?”
Vừa thấy Kha Tiềm tức giận, Ân Tinh vội tiến lên đưa nắm lấy tay áo anh ta khẽ nói: “Kha Tiềm anh đừng nóng giận mà, nếu anh không thích thì chúng ta sẽ đi xem cái khác, đến khi nào anh mua được đồ anh thích mới thôi được không? Chúng ta tiếp tục…”
Kha Tiềm không kìm được hất tay Ân Tinh ra, nhíu chặt mày nhìn cô ta, trầm giọng đầy tức giận: “Ân Tinh, em đừng tưởng anh không biết bây giờ em đang nghĩ như thế nào, làm sao, thấy anh nghèo túng nên em bố thí cho anh đúng không? Anh nói cho em biết, Kha Tiềm anh dù có như thế nào đi nữa còn chưa tới phiên em làm nhục anh như vậy.” Dứt lời, Kha Tiềm hoàn toàn không để ý tới Ân Tinh, quay người định rời đi.

Ân Tinh phía sau gấp gáp, cũng không để ý đây là nơi công cộng, tiến lên một tay ôm lấy eo Kha Tiềm.

Sau khi anh ta dừng bước thì vội vàng xoay tới trước mặt anh ta nhón chân lên hôn khóe miệng của anh ta, thận trọng nói: “Kha Tiềm, anh đừng như vậy mà, em không phải cố ý, anh cũng không phải không biết, trước khi tiến vào nhà họ Ân em vốn không thường xuyên tiếp xúc những thứ này, em làm sao biết được anh thích mặc nhãn hiệu gì, đừng giận có được không? Em sai rồi, em thật sai…”
Kha Tiềm vẻ mặt khó chịu nhìn cô ta, Ân Tinh ngoài khuôn mặt và dáng người thì chả có gì tốt đẹp, đầu óc thì hết sức ngu ngốc, nhưng mà vậy cũng chẳng hề gì, không phải anh ta thích nhất chính là phụ nữ như vậy sao.
Kha Tiềm xỏ hai tay trong túi quần, khẽ nghiêng người tới gần Ân Tinh một chút, nói: “Ân Tinh, em biết mà, trước kia ở phương nam nhà anh là gia đình giàu có, khi còn bé chắc chắn em đã từng nhìn thấy sự huy hoàng của nhà anh.


Đúng là hiện tại nhà anh nghèo túng, anh cũng không còn là cậu chủ năm đó, nhưng mà em nói em muốn ở bên anh, nên anh mới đến thành phố T.

Nếu em vẫn tiếp tục như vậy, anh cảm thấy hay là chúng ta…”
“Kha Tiềm, Kha Tiềm, em sai rồi, em sai rồi…” Ân Tinh vội vàng tiến lên đưa tay ôm eo Kha Tiềm không buông.

Người đàn ông này là mối tình đầu của cô, là sự tốt đẹp cả đời cô để ở trong lòng, cô làm sao có thể để anh rời đi chứ: “Sau này em sẽ không tiếp tục như vậy nữa, sau này anh muốn gì em cũng cho anh được không, anh muốn thế nào cũng được, em mặc kệ có được hay không, chỉ cần anh đừng rời bỏ em, em xin anh…”
Kha Tiềm nhếch miệng cười mỉa, tùy ý ôm eo Ân Tinh không nói gì, quả nhiên lập tức nghe thấy cô ta hoảng hốt nói: “Kha Tiềm, anh hãy đợi em, đợi khi em nắm được nhà họ Ân trong lòng bàn thì đó chính là thiên hạ của chúng ta, em sẽ không còn để anh phải chịu tủi thân như vậy nữa, anh hãy kiên nhẫn một chút được không, xin anh…”
Kha Tiềm đưa tay nâng cắm Ân Tinh lên, khẽ hỏi: “Em muốn anh chờ bao lâu? Anh đến đây nửa năm, vì em mà anh bị người ta vây đánh, bị người ta trêu chọc là trai bao, thậm chí còn bị nghiện, bây giờ em lại bảo anh đợi sao?”
Theo từng lời của Kha Tiềm, trong đầu Ân Tinh hiện lên tất cả những gì anh ta đã làm vì mình nửa năm nay, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Nếu là trước kia cô ta hoàn toàn không thể tin được, một cậu chủ kiêu ngạo bây giờ lại vì cô mà nghèo túng thành như vậy, cảm xúc cứ như vậy dâng lên trong lòng, càng lúc càng mãnh liệt, bản thân ý thức cũng càng ngày càng mãnh liệt…
Đều bởi vì cô, anh mới biến thành như vậy, cô nên đối xử với anh thật tốt.
“Hãy tin em, không lâu nữa, được không?” Ân Tinh lo lắng nói, sau đó vội vàng tiếp tục: “Hiện Ân Thiên Thiên đã ly hôn với Cảnh Liêm Uy, chắc chắn cô ta sẽ có được rất nhiều thứ, trước tiên em đi xem có gì tốt thì chúng ta sẽ thu lấy, sau đó tạm thời chờ một thời gian, chờ em nắm được nhà họ Ân trong, em muốn nhà họ Ân hoàn toàn thuộc về hai chúng ta.”
Nghe vậy, tâm tình Kha Tiềm mới hơi tốt lên một chút, rồi chậm rãi xoay người kéo Ân Tinh đi tới một cửa hàng nhãn hiệu thời trang nam quốc tế khác, trắng trợn quẹt thẻ của Ân Tinh mà không hề cảm thấy xấu hổ.

Người anh ta cần là một kẻ ngu ngốc và vừa hay Ân Tinh là người như vậy.

Vừa mới ở cửa hàng gia dụng trong nội thành mua xong đồ dùng trong nhà, Ân Thiên Thiên và người nhà cùng đi tới ‘Trung tâm mua sắm The Joy’, nhìn dáng vẻ vui vẻ hòa thuận của cả nhà họ khiến người ta không khỏi cảm thấy hâm mộ.
“Anh, lát nữa chúng ta đi ‘Nhà hàng Long Phượng’ ăn cơm nhé, em muốn ăn ‘Đùi gà rút xương sốt chua ngọt’.” Ân Thiên Thiên khẽ nói.

Sau khi gặp lại Cảnh Liêm Uy tâm trạng của cô vô cùng tốt, khóe miệng đuôi mày đều mang theo ý cười:”Vừa vặn chỗ ăn cơm cũng gần nhà, em về thu dọn một ít đồ đạc.”
“Thu dọn đồ đạc?” Nghe thấy Ân Thiên Thiên nói muốn thu dọn đồ đạc, Lý Mẫn liền vội hỏi: “Con định thu dọn đồ đạc đi đâu thế?”
Nghĩ đến hôm nay bọn họ mua một đống lớn đồ dùng trong nhà, Lý Mẫn và Ân Bách Phú lập tức nhíu mày.

Trước kia khi Ân Thiên Thiên đi lấy chồng bọn họ còn không có cảm giác như vậy, nhưng bây giờ cô mới trở về ở mấy ngày, vậy mà lại có chút không nỡ.

Bình thường ở nhà, bọn họ gần như cho là mình chỉ có một đứa con là Ân Thiên Tuấn, Ân Nhạc Vy đã mất, Ân Tinh lại thường xuyên không ở nhà, hiện tại có Thiên Thiên mới phát giác dường như cuộc sống có chút hi vọng.
“Ở nhà tốt như vậy mà con còn muốn đi đâu?” Vừa nghe Ân Thiên Thiên nói vậy, tâm trạng Ân Bách Phú trở nên buồn bã.
Ân Thiên Thiên bỗng cảm thấy có chút ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới một mình Cảnh Liêm Uy ở trong biệt thự lớn như vậy đối phó với một đám người thì cô lại không nỡ, rốt cuộc khẽ mở miệng nói: “Mẹ, rốt cuộc không phải con đã là con gái gả ra ngoài sao? Nếu con còn cứ ở nhà như vậy thì người khác sẽ đàm tiếu.”
“Con còn biết mình là con gái sao, con gái về nhà ở thì có vấn đề gì chứ?” Ân Bách Phú không kìm được nghẹn giọng nói, rồi xoay người đi về phía trước, rõ ràng không vui vẻ lắm.
Lý Mẫn không nói gì, chỉ liếc nhìn Ân Thiên Thiên rồi nhanh chóng bước theo Ân Bách Phú.

Cô đang có thai, mà lại muốn một mình đến ở trong biệt thự, như vậy là thế nào chứ?
Ân Thiên Tuấn cũng không đồng ý, đưa tay kéo Ân Thiên Thiên đuổi theo bước chân của bọn họ, nói: “Ở nhà không tốt sao? Dù em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa bé chứ, một mình em ở lại nơi này, dù thế nào cũng không tốt, không phải sao?”
Ân Thiên Tuấn vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không biết nên nói gì nữa.


Cảnh Liêm Uy không hề dặn dò, nhưng cô cũng biết mình không thể nói ra chuyện cửa xoay, dù người nhà họ Ân cũng không thể.

Nếu việc này thật sự truyền ra ngoài thì sẽ gây ra chuyện lớn, ai biết sau đó sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Nhưng nếu cô không nghĩ ra được một lý do thích hợp, nhà họ Ân cũng không thể để cho cô một mình rời đi.
Ân Thiên Thiên bỗng chốc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Khi cô còn chưa nghĩ ra phải làm sao thì đột nhiên phía trước truyền đến tiếng hét giận dữ của Ân Bách Phú: “Mày cút về cho tao, làm gì có con gái nhà ai giống như mày chứ, mày còn chút xấu hổ nào hay không?”
Nghe thấy tiếng hét, Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn vội vàng đi theo, khi nhìn thấy tình hình trước mặt cũng có chút sững sờ.
Ở cửa nhãn hiệu thời trang nam nào đó, Ân Tinh đang rúc vào trong ngực một người đàn ông, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Ân Bách Phú và Lý Mẫn trước mặt, mà Kha Tiềm thì dáng vẻ bất cần không hề kiêng dè quan sát Ân Bách Phú và Lý Mẫn, đến khi Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn đến nơi thì lại dời mắt sang người Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn.

Khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên, ánh mắt đó trở nên hơi thâm trầm, ngay cả nụ cười cũng trở nên lỗ mãng.
Ân Thiên Thiên không kìm được nhíu chặt mày.

Thân là phụ nữ, cô hiểu rõ ánh mắt đó của đàn ông là có ý nghĩa như thế nào.

Đáng tiếc, người đàn ông trước mặt này khiến cô không khỏi buồn nôn.
“Chú, dì, xin chào mọi người, cháu là Kha Tiềm.” Kha Tiềm thay đổi dáng vẻ trước đó, mỉm cười vươn tay ra với Ân Bách Phú, lễ phép nói, nhưng hành vi lại rõ ràng không hề nể mặt nhà họ Ân: “Cháu là bạn trai Ân Tinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận