Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 604: MÀY CÂM MIỆNG CHO TAO!
Nghe thấy Kha Tiềm quan tâm mình như vậy cùng với dáng vẻ lễ phép của anh ta, trái tim Ân Tinh gần như tan chảy, vẻ mặt si mê nhìn anh ta, quả nhiên, Kha Tiềm chính là chân mệnh thiên tử của cô.
Gương mặt thanh tú chợt ửng hồng, càng khiến cho Ân Tinh trở nên xinh đẹp động lòng người, ánh mắt nhìn Ân Bách Phú và Lý Mẫn cũng mang theo sự dịu dàng, nói: “Ba, mẹ, sao hai người lại tới nơi này? Nếu biết sẽ gặp nhau thì con đã dẫn anh ấy vể nhà, nào có chưa hề chuẩn bị như vậy…”
Nghe thấy lời nói đầy nữ tính của Ân Tinh, Ân Thiên Thiên hơi nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người Kha Tiềm.
Cô ở nhà họ Cảnh thời gian lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã học được vài điều, người đàn ông như Kha Tiềm chính là kẻ đào mỏ điển hình, chuyên đi lừa gạt tiền của phụ nữ, nhưng cô không ngờ, Kha Tiềm lại có thể coi trọng Ân Tinh? Dù sao bản thân Ân Tinh cũng không phải người có nhiều tiền, người thực sự có tiền là nhà họ Ân, là Ân Thiên Tuấn.
“Chú, dì, hai người đi mua đồ sao? Hay là chúng ta cùng đi đi.” Kha Tiềm khẽ cười nói nhưng ánh mắt lại bất giác dừng trên người Ân Thiên Thiên, thậm chí không khách khí nói: “Lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, cháu nghe nói món ăn của ‘Nhà hàng Long Phượng’ rất ngon, hay là chúng ta đến đó thử một chút?” Đương nhiên, tiền không phải do anh ta trả.
Ân Thiên Tuấn vẫn luôn im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt, khi lần thứ năm ánh mắt của anh ta lơ đãng rơi trên người Ân Thiên Thiên thì trong lòng Ân Thiên Tuấn đã tức giận bừng bừng, không chỉ vì đối tượng là Ân Thiên Thiên, mà còn vì Kha Tiềm ăn trong bát nhìn trong mâm, nhưng dù sao đây đang là ở nơi công cộng nên anh đành chịu đựng không bộc phát.
Ân Bách Phú nhìn Kha Tiềm, đã từng gặp nhiều người như vậy, làm gì có chuyện ông không nhìn ra Kha Tiềm là hạng người gì? Ông lập tức cảm thấy mình có thể bị Ân Tinh làm cho tức giận mà đau tim.
Không chờ bọn họ trả lời, Kha Tiềm đã đương nhiên quyết định như vậy, thậm chí còn quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Thiên Thiên, tôi nghe nói đi ‘Nhà hàng Long Phượng’ ăn cơm đều phải đặt trước, nhưng tôi nghĩ quan hệ của cô và nhà họ Cảnh tốt như vậy, nếu chúng ta đi chắc cũng không cần đặt trước đâu nhỉ.

Trước kia tôi nghe bạn bè nói, ở đó gian phòng Số 0 là gian phòng tốt nhất, hay là hãy chọn gian đó đi, cô hãy gọi điện thoại nói với bọn họ một tiếng.”
Anh ta vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên suýt chút nữa thì bật cười.

Cảnh Liêm Uy cũng không dám sai bảo cô làm việc như vậy, mà người đàn ông này lại có thể nói ra được những lời như vậy.
Ân Bách Phú kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, Ân Thiên Tuấn nhếch môi cố gắng không xen vào, chỉ nhìn chằm chằm Ân Tinh, anh cũng muốn biết, cô ta sẽ có phản ứng thế nào với người đàn ông mặt dày như vậy.
Đáng tiếc, khi sa vào lưới tình thì phụ nữ đều trở thành kẻ ngốc, huống chi là Ân Tinh vốn cũng không thông minh.
Trông thấy người nhà mình như thế, cô ta tức giận nhìn Ân Thiên Thiên, bất mãn mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, sao cô có thể hẹp hòi như vậy chứ, không phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao mà cô tỏ vẻ như vậy.

Người không biết còn tưởng rằng Kha Tiềm bắt nạt cô đấy.

Ai thèm đi ‘Nhà hàng Long Phượng’ chứ, chúng tôi sẵn lòng đi ăn cơm với cô là nể mặt cô thôi.”
Ân Thiên Thiên gần như lập tức bật cười lớn, cô có thể không cần thể diện này không?
Ân Bách Phú thấy Ân Tinh hít mạnh một hơi thì sắp nổi giận rồi, nhưng Ân Thiên Thiên đã tiến lên đưa tay kéo ông lại, khẽ nói: “Ba, đúng lúc con cũng đói bụng, bây giờ chúng ta hãy đi ăn cơm đi.”
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không thèm quan tâm đến Ân Tinh, cũng không định gọi điện thoại đến ‘Nhà hàng Long Phượng’ đặt chỗ như Kha Tiềm nói, chỉ cứ như vậy kéo ba mình đi ra ngoài.
“Cư xử kiểu gì chứ, khó trách người bên ngoài đều nói gia giáo nhà họ Ân chúng ta không tốt, tất cả đều do đồ xấu xa nhà cô.” Phía sau Ân Tinh bất mãn hét lên, hoàn toàn không có chú ý bản thân đang nói cái gì.
Rốt cuộc, sắc mặt Kha Tiềm hơi thay đổi một chút, nhìn theo hướng Ân Thiên Thiên đi, đưa tay mân mê môi mình, rồi kéo Ân Tinh đi theo, điển hình không mời mà tới.
Hai chiếc xe cứ như vậy thẳng tiến về ‘Nhà hàng Long Phượng’, Ân Thiên Thiên và Ân Bách Phú, Lý Mẫn còn có Ân Thiên Tuấn ngồi cùng một xe.

Dọc đường Ân Bách Phú đều trầm mặt không nói lời nào, Lý Mẫn thì nhíu chặt mày, có chút không yên lòng hỏi Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, bây giờ chúng ta đi ‘Nhà hàng Long Phượng’ có thích hợp không? Nhà họ Cảnh…”
Bà còn chưa nói hết câu, Ân Bách Phú trước mặt đã không kìm được ho lên một tiếng, xuyên qua kính chiếu hậu trừng mắt với Lý Mẫn.

Nhưng Lý Mẫn vẫn còn lo lắng, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã ly hôn rồi, nếu giờ còn đi ‘Nhà hàng Long Phượng’ sẽ không bị khinh thường chứ?
Ân Thiên Thiên biết rõ bọn họ đang nghĩ gì, cô đảo mắt nhìn Ân Bách Phú, thấy ông cũng đang nhìn mình, nên đành mở miệng nói: “Ba, mọi người đừng lo lắng, đúng là con và Cảnh Liêm Uy đã ly hôn, nhưng không có nghĩa giữa chúng con không còn quan hệ gì nữa, không phải trong bụng con vẫn còn một đứa bé của anh ấy sao?”
Ân Thiên Thiên nhìn bụng mình, lập tức nhớ lại dáng vẻ Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng vỗ về bụng cô buổi sáng.
“Chẳng qua là đi ăn bữa cơm thôi mà, hơn nữa mọi người cũng đã thấy Kha Tiềm đó rồi đấy, nên chúng ta đi ăn ở chúng ta vẫn quen thuộc không phải tốt hơn sao?” Ân Thiên Thiên khẽ an ủi, nói: “Chỉ cần con còn mang đứa bé này, người nhà họ Cảnh vẫn sẽ che chở con, cũng chỉ có ở nơi đó, những chuyện chúng ta nói mới không dễ dàng lộ ra ngoài.”
Người đàn ông như Kha Tiềm chắc chắn không có khả năng bước vào cửa nhà họ Ân, Ân Bách Phú có rất nhiều lời muốn nói, Lý Mẫn và Ân Thiên Tuấn cũng vậy, chỉ là không biết phải làm thế nào, hoàn cảnh cũng không thích hợp lắm, sau khi nghe Ân Thiên Thiên nói lại cảm thấy ‘Nhà hàng Long Phượng’ cũng không tệ lắm.
Cứ như vậy, một đoàn người đều mang nặng suy nghĩ đi đến ‘Nhà hàng Long Phượng’.
‘Nhà hàng Long Phượng’ .
Khi Ân Thiên Tuấn vừa dừng xe ở cửa ra vào, quản lý Hoàng đã chạy ra đón.
Hiện tại, dù là Ân Thiên Tuấn hay là Ân Thiên Thiên tới thì đều là khách quý của bọn họ.

Mà Ân Thiên Thiên còn là người phụ nữ của ông chủ bọn họ.
“Cậu Ân.” Quản lý Hoàng khẽ chào hỏi một tiếng, đảo mắt đã nhìn thấy Ân Bách Phú và Lý Mẫn cũng xuống xe, sau đó mới là Ân Thiên Thiên bụng nhô cao đi tới.

Sau khi chào hỏi từng người, quản lý Hoàng lập tức khẽ nhíu mày nói: “Mợ Ba, sao cô lại tới như vậy, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?”
Dứt lời, nhân viên trong ‘Nhà hàng Long Phượng’ nhìn thấy Ân Thiên Thiên cũng không kìm được nhếch miệng.

Bọn họ không rõ tình hình của Cảnh Liêm Uy lắm, nhưng cũng biết một chút, ít nhất họ biết đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên là của Cảnh Liêm Uy.

Trước khi ‘Rời đi’ Cảnh Liêm Uy còn dặn dò nếu Ân Thiên Thiên tới nhất định phải chú ý đồ ăn của cô, nào ngờ nhanh như vậy cô đã ôm bụng lớn tới…
Quản lý Hoàng khẽ dặn dò nhân viên đi chuẩn bị, vừa dặn dò xong, thì Ân Tinh và Kha Tiềm đã từ phía sau đi đến.
Khi nhìn thấy Ân Tinh và Kha Tiềm, quản lý Hoàng lặng lẽ liếc nhìn Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên nhìn lại anh ta rồi quay người đi vào trong phòng, dường như hoàn toàn không nhìn thấy những người kia.
Ân Tinh căm hận nhìn theo bóng lưng Ân Thiên Thiên, không kìm được cao giọng gọi cô lại nói: “Ân Thiên Thiên, cô vậy là có ý gì, giả vờ như không quen biết thật sao? Cô cũng đừng quên, nếu không phải bởi vì cô, hiện tôi…”
“Được rồi, Tiểu Tinh đừng nói như vậy nũa.” Kha Tiềm bỗng dưng đưa tay kéo Ân Tinh lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên đang xoay người nhìn bọn họ, nhếch miệng nói: “Thiên Thiên không hề không quan tâm tới chúng ta, không phải vừa mới còn ở đây chờ sao? Em đừng ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ăn cơm đã, hôm nay lại là lần đầu tiên anh gặp phụ huynh đấy.”
Nghe Kha Tiềm nói vậy, quản lý Hoàng nhìn sang Ân Bách Phú, chỉ thấy sắc mặt Ân Bách Phú khá khó coi.
Dứt lời, Kha Tiềm dắt Ân Tinh bước theo mấy người Ân Thiên Thiên, nụ cười trên mặt hết sức tiêu chuẩn, nhưng dáng vẻ đó nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hàng ngày, người đến ăn ở ‘Nhà hàng Long Phượng’ rất đông, hiện đang là giờ cao điểm, nên trong đại sảnh có rất nhiều người, Ân Thiên Thiên cũng không muốn làm lớn chuyện, nên cứ để mặc cho bọn họ đi theo mình đến gian phòng Số 0.
Phía sau, Kha Tiềm nhìn kiến trúc tráng lệ trước mặt, ánh mắt không khỏi sáng lên.

Nếu chỗ tốt như vậy mà là của anh ta thì thật tuyệt, ngay cả người phụ nữ kia, nếu có thể ngủ một đêm thì tốt rồi.
Mang theo ý nghĩ như vậy, đoàn người nối gót nhau tiến vào trong phòng, vừa nhìn Kha Tiềm, quản lý Hoàng đã biết anh ta là hạng người gì.

Cả đoạn đường anh vẫn đi theo bên cạnh Ân Thiên Thiên một bước không rời, chỉ khẽ dặn dò nhân viên nên làm cái gì, Ân Thiên Thiên cũng không bảo anh xuống dưới, mà cứ để anh đi theo như vậy.
Khi thức ăn đã được mang lên, Ân Bách Phú khẽ nghiêng người trên ghế, nhẹ nhàng nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, con ăn trước đi, ba nói chuyện với bọn họ.”
Từ khi mang thai, Ân Thiên Thiên ăn ngon miệng hơn nhiều nên nào có chịu được đói? Thấy Ân Bách Phú và Lý Mẫn đều đồng ý thì không kìm được bắt đầu ăn như gió cuốn.

Tâm trạng tốt nên cô ăn hết sức ngon miệng, Ân Thiên Tuấn bên cạnh thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, còn muốn nghe Ân Bách Phú nói chuyện.
“Cậu và Ân Tinh đã ở bên nhau bao lâu rồi, nhà cậu ở đâu, ba mẹ cậu làm gì?” Ông khẽ nói, nhưng mỗi câu nói của ông đều chứa đựng đầy sự bất mãn.

Dù Ân Bách Phú không có tình cảm gì với Ân Tinh, cộng thêm sau khi trở về nhân phẩm của Ân Tinh khiến ông càng không thích, nên ông càng hiếm khi quản đứa con gái này, nhưng mặc kệ không có nghĩa không hề quan tâm đến việc lớn cả đời của cô ta: “Bây giờ cậu đang làm gì? Cậu có năng lực mang đến hạnh phúc cho con gái tôi sao?”
Ông vừa dứt lời, Ân Tinh đã cảm thấy không vui, đặt đũa vừa cầm trong tay xuống, nói: “Ba, ba hỏi như vậy là có ý gì chứ? Còn nữa, dựa vào cái gì Ân Thiên Thiên có thể ăn trước, lát nữa để chúng ta ăn cơm thừa, đồ ăn thừa của cô ta sao? Dù ba không công bằng nhưng có phải cũng nên phù hợp một chút chứ, hiện tại là lần đầu tiên ba gặp bạn trai con, ba làm thế này thì sau này con phải làm thế nào?”
Lý Mẫn nhìn Ân Tinh không nói gì, từ sau khi Ân Nhạc Vy chết đi, Ân Tinh liền trở thành ác mộng của nhà họ Ân.

Nhưng bây giờ bà cũng không có tâm tư nhằm vào một người như lúc trước nữa, có thể nhẫn thì nên nhẫn, nhưng lần nào nhìn dáng vẻ Ân Tinh như vậy, trong lòng bà vẫn không khỏi thở dài một hơi.
“Tao đang nói chuyện với mày sao? Mày câm miệng cho tao.” Ân Bách Phú gầm lên, bàn tay vỗ mạnh xuống mặt bàn tức giận nhìn Ân Tinh, rõ ràng đã nổi giận.
Cái vỗ này còn dọa cho Ân Thiên Thiên hơi run rẩy, vô tội ngước mắt nhìn bọn họ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui