CHƯƠNG 613: ẢO GIÁC VÀ HY VỌNG
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên, nhẹ nhàng vươn tay vuốt tóc cô, nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, đi đi, anh chờ em về.
”
Một câu nói, đã làm cổ họng Ân Thiên Thiên nghẹn lại, giống như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói ra lời, chỉ biết ngửa đầu nhìn anh, trong lòng, trong mắt cũng chỉ có hình bóng của anh.
Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm chặt lấy Ân Thiên Thiên, hít sâu cố gắng đè nén cảm xúc muốn lập tức giết người xuống, nhưng động tác ôm cô vẫn vô cùng dịu dàng.
Thật ra trong lòng anh vẫn có chút vui vẻ, ít nhất cô không đề phòng anh như đề phòng một kẻ điên, mà lại lựa chọn thẳng thắn tất cả mọi chuyện với anh, cũng nói cho anh, nghe ý kiến của anh, đúng không? Thiên Thiên của anh vì quan tâm anh nên mới làm vậy, đúng không?”
Chỉ là, chỉ là anh đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi, sợ cô sẽ đột nhiên đi yêu thương người khác, sợ anh sẽ mất đi cô.
Nhưng mà, ngay lúc Ân Thiên Thiên hỏi câu hỏi đó, anh lại biết rất rõ, cô sẽ không!
Có lẽ người đang mắc bệnh sẽ như thế, cho dù anh biết rõ cô sẽ không rời khỏi anh, nhưng tâm lý vẫn nhịn không được lo lắng, nhịn không được sợ hãi…
Lỡ, cô không quay về thì sao?
Anh phải đi nơi nào tìm Ân Thiên Thiên của anh đây?
Ân Thiên Thiên vươn tay ôm chặt lấy Cảnh Liêm Uy, trên môi vẫn treo nụ cười, trong lòng hạ quyết tâm, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng suốt hơn, chỉ là hai lỗ tai bất giác ửng đỏ ửng.
Ân Thiên Thiên vươn tay đặt bàn tay to lớn của Cảnh Liêm Uy lên phần bụng hơi phồng lên của cô, ngước mắt nhìn anh, có chút giận dỗi nói: “Cảnh Liêm Uy, em và con vẫn luôn chờ anh, anh biết đúng không?”
“Ừ, anh biết.
” Cảnh Liêm Uy nhỏ giọng đáp lại, đôi mắt vẫn có chút giãy dụa.
“Cảnh Liêm Uy, em muốn cả đời này được ở bên anh, anh biết đúng không?” Ân Thiên Thiên hỏi lại, gương mặt không hiểu sao lại đỏ lên, quyến rũ vô cùng.
“Ừ, anh biết.
” Cảnh Liêm Uy vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, khóe môi không tự chủ được hơi cong lên.
Lông mi hơi run lên, miệng cũng hơi vểnh lên hít sâu vài hơi, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Vậy, Cảnh Liêm Uy, em yêu anh, anh cũng biết đúng không?”
Chưa từng có lúc nào như bây giờ, Cảnh Liêm Uy cảm thấy tim anh cũng đang bay bỏng, ngay cả đuôi lông mày cũng không che dấu được ý cười.
Đúng vậy, anh biết, anh biết cô yêu anh, nếu đã thế anh còn phân vân điều gì nữa chứ? Từ trước đến giờ anh rất hiểu cô, huống chi là vào tình huống thế này, nếu là ngày thường, bất cứ ân nhân cứu mạng nào đang bệnh tật nằm liệt giường thì người bị cứu đều sẽ đến thăm đúng không?
Thấy cảm xúc của Cảnh Liêm Uy đã tốt hơn nhiều, Ân Thiên Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, dù sao cô cũng không muốn anh suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi từ chỗ Cảnh Liêm Uy về đến Nhã Uyển, những phiền não luôn quấy rầy cô bấy lâu đột nhiên thông suốt, ngay cả bầu trời cũng trở nên trong xanh hơn, cô vừa rửa mặt vừa gọi điện thoại của Ân Thiên Tuấn, cô cũng không ngu đến mức một mình đi đến nhà họ Đổng, sau đó để mặc cho lời đồn bay tứ phía.
Từ sau khi cô gả cho Cảnh Liêm Uy, cô đã hiểu được phải bảo vệ danh dự của bản thân,
Vừa mới ngồi xuống bàn ăn bữa sáng thì Ân Thiên Tuấn cũng đã đến Nhã Uyển rồi, tốc độ nhanh đến mức Ân Thiên Thiên nhịn không được ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh: “Anh bay sang đây hay sao mà lại nhanh đến thế?”
Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên đột nhiên cũng có hơi khó hiểu, nhíu chặt mày.
Đêm qua sau khi anh quay về cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng anh cảm thấy Đổng Khánh thích hợp hơn Cảnh Liêm Uy nhiều, nhưng dù sao tình cảm của em gái cũng đang đặt ở chỗ Cảnh Liêm Uy chứ không phải chỗ Đổng Khánh, dưa hái xanh thì không ngọt, tối hôm qua anh còn đang hối hận vì sao bản thân lại nói như thế, sáng sớm hôm nay cô đã gọi điện thoại cho anh nói rằng muốn đến thăm Đổng Khánh rồi?
Tin tức này không chỉ làm Ân Thiên Tuấn kinh ngạc, ngay cả Cát Thành Phong cũng biết, vội vàng chạy tới, mặt mày trắng xanh.
Ân Thiên Thiên ngồi trên bàn tập trung ăn sáng, chỉ nhìn một cái đã biết ngay họ đang nghĩ chuyện gì rồi, sau khi uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, rốt cuộc cô cũng nhịn không được mở miệng: “Hai người các anh đang nghĩ cái gì vậy hả? Em là người có hai đứa con rồi đó, các anh tưởng ai cũng cô đơn như các anh à? Ít nhất em cũng đã là mẹ rồi!”
Nói xong, Ân Thiên Thiên nhìn hai người bọn họ rồi xoay người lên lầu thay quần áo, hoàn toàn không thèm để ý đến hai người.
Mới sáng sớm mà tim của Cát Thành Phong đã bị kích thích như ngồi tàu lượn siêu tốc, còn tưởng rằng do tối hôm qua anh nói sai nên mới đẩy Ân Thiên Thiên đến nhà họ Đổng, bây giờ bị trêu chọc một lát thì tâm trạng mới tốt hơn một chút, chỉ là một sự việc đơn giản thế này mà có người lại làm cho anh khó chịu như bị kiệt sức.
Ân Thiên Thiên thay quần áo xong lập tức đi xuống, thấy Cát Thành Phong vẫn chưa lấy lại tinh thần thì bật cười, lúc đi ngang qua bên người anh ta còn vươn tay vỗ vỗ nói: “Cát Thành Phong, cuối cùng tôi cũng biết vì sao đến tận bây giờ mà anh vẫn còn độc thân rồi, đó là vì anh không hiểu phụ nữ, xem ra nếu anh muốn tìm được vợ thì còn phải luyện tập nhiều…”
Nói xong Ân Thiên Thiên mỉm cười đi ra ngoài cùng Ân Thiên Tuấn, trong lúc lơ đãng quay đầu qua nhìn thấy nụ cười trào phúng của Ân Thiên Tuấn thì nhịn không được hỏi: “Anh, em nghe nói dạo gần đây anh đang yêu đương với Hoa Kỳ phải không?”
Vừa mới nghe thấy mấy chữ Hoa Kỳ, mặt Ân Thiên Tuấn đã hơi ửng hồng, nhìn rất buồn cười.
Ân Thiên Thiên ngồi vào ghế phụ, tâm trạng cũng rất tốt, nhìn chằm chằm anh hai của cô, bắt đầu trêu chọc: “Ba mẹ gặp chị ta chưa? Lần trước em cũng không có nhìn kỹ, nếu không hôm nào đó em đến phòng làm việc của chị ta xem thử, anh nói được không?”
“Ân Thiên Thiên, ngồi cho đàng hoàng vào!” Ân Thiên Tuấn hơi nghiêm túc nói, im lặng không nhắc đến chuyện của Hoa Kỳ mà bẻ lái sang chuyện khác một cách cứng ngắc, nhìn thấy nụ cười trên mặt Ân Thiên Thiên, má anh lại càng thêm ửng hồng.
Hoa Kỳ…
Ha hả…
Ân Thiên Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, dẫm chân ga chở Ân Thiên Thiên đến nhà họ Đổng.
Nhà họ Đổng, lúc Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn đến, người nhà họ Đổng biết bọn họ sắp đến nên đã chuẩn bị từ sớm.
Cách rất xa, Ân Thiên Tuấn đã phát hiện ra nhà họ Đổng mà bên ngoài đồn đãi rằng rất khó tiến vào kia, lúc này lại cho phép bọn họ lái xe thẳng một đường vào trong…
Nhịn không được nhìn về phía Ân Thiên Thiên, cô lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
Đợi đến khi xe ngừng lại, Ân Thiên Thiên đã xuống xe, quản gia Đổng và một đống người giúp việc đang đứng chờ ở cửa lập tức khom lưng nhẹ nhành nói: “Cậu Ân, cô Ân, hoan nghênh hai người đã đến.
”
Dáng vẻ này là cho Ân Thiên Thiên lập tức nghi ngờ, tin Đổng Khánh bị bệnh nặng rốt cuộc có phải là thật không?
Ân Thiên Tuấn trả lời rồi lập tức đứng chắn trước người em gái, em gái của anh không có ý định gả vào nhà họ Đổng, người làm anh như anh đương nhiên phải chống đỡ một chút, đúng không?
“Tôi đến thăm cậu chủ nhà ông, anh ta có ở nhà không?” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng nói, giọng nói vô cùng trong trẻo.
“Hừ, cô còn không biết xấu hổ dám đến đây sao? Ân Thiên Thiên da mặt của cô đúng là dày thật đó!” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp hùng hồn từ trong nhà vọng ra, ngay sau đó, Ân Thiên Thiên nhìn thấy ông cụ Đổng chắp hai tay bước ra ngoài, nhìn thấy cô thì vẻ mặt rõ ràng rất khó chịu: “Dính phải người phụ nữ như cô thì ai cũng xui xẻo!”
Ân Thiên Thiên cong môi, ánh mắt lạnh lùng bước lên nhìn ông cụ Đổng đáp trả: “Cảm ơn ông cụ Đổng đã khen tặng, chỉ là ngôi sao chổi xui xẻo như tôi đây, không phải vẫn có nhà họ Đổng tranh cướp đó sao?”
Ánh mắt ông cụ Đổng nhìn về phía Ân Thiên Thiên mang theo lửa giận!
Ngay từ lần đầu tiên ông gặp được Ân Thiên Thiên ở bữa tiệc nhà họ Đổng thì ông đã không thích cô rồi, cực kỳ không thích! Mà sự thật cũng đã chứng minh, cô không phải là loại phụ nữ sẽ chấp nhận an phận ở trong nhà, khát vọng thành công trong sự nghiệp và cảm giác bình đẳng sẽ làm cho gia đình trở nên mất cân bằng.
Ân Thiên Thiên không quan tâm đến việc ông cụ Đổng đánh giá cô như thế nào, cô chỉ nhìn lướt qua ông cụ Đổng rồi hỏi: “Nếu cậu chủ các ông không tiện vậy hôm nay tôi về trước…”
“Thiên Thiên…” Một giọng nói yếu ớt vang lên, Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn qua, lập tức nhìn thấy Đổng Khánh đang khoác một cái áo sơ mi mỏng manh lên người được thư ký đỡ ra ngoài, cơ thể cũng không thể đứng thẳn được, nửa người trên để trần, có thể nhìn thấy rõ ràng bên hông anh đang quấn một lớp băng vải dày: “Thiên Thiên…”
Đổng Khánh lết cơ thể sắp tàn của mình đi đến, miệng vết thương sau eo vô tình bị rách ra chảy máu đỏ tươi, dần dần thấm ra phía trước, Ân Thiên Thiên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng máu đang dần tràn ra ngoài, mà so sánh với nó, sắc mặt Đổng Khánh lại càng tái nhợt hơn, chỉ là gương mặt tái nhợt đó khi xuất hiện trước mặt cô luôn mang theo chút dịu dàng và vui vẻ…
Trong giây phút này, Ân Thiên Thiên cứ ngẩn ngơ mà nhìn Đổng Khánh đang đến gần cô hơn.
Nói thật, thấy tình huống như thế này mà không xúc động là giả, bất cứ phụ nữ nào trên đời đều có một trái tim mềm yếu, rất dễ mềm lòng, cô cũng không ngoại lệ.
Anh đỡ một đao cho cô, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà chuyện quên mình bảo vệ người khác như thế này không phải ai cũng có thể làm được.
Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn Đổng Khánh, hơi mím môi lại, lập tức bước lên trên bậc thang của nhà họ Đổng, lúc đi ngang qua ông cụ Đổng cũng không thèm nhìn cái nào, mãi đến khi đi đến trước mặt Đổng Khánh mới hơi nhíu mày nói: “Bây giờ cậu đang dùng khổ nhục kế sao? Cậu nghĩ rằng làm như vậy thì tôi sẽ cảm động, sẽ yêu anh? Đổng Khánh, anh vẫn muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào như trước vậy sao?”
Vừa mới nói xong, tất cả người nhà họ Đổng có mặt ở đây đều tức giận.
“Ân Thiên Thiên!” Người đầu tiên tức giận là ông cụ Đổng, ông ta giận dữ quát lớn một câu rồi đứng trước mặt Ân Thiên Thiên nói: “Đây là thái độ cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình sao? Cô có còn lương tâm không hả?”
Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào ông cụ Đổng kiên định nói: “Tôi đối xử với anh ta? Tôi đối xử với anh ta tốt hay không tốt thì có ảnh hưởng rất lớn đối với anh ta à? Tôi không phải là ông trời cũng chả phải là thượng đế, sao chuyện của cháu nhà ông đều đổ lên đầu của tôi hết? Anh ta bị thương là vì anh ta không biết quý trọng bản thân, chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ, không lẽ tôi phải chạy lên hỏi han ân cần à?”
“Không lẽ cô không nên làm vậy sao?” ông cụ Đổng tức giận hỏi ngược lại, càng thêm chán ghét Ân Thiên Thiên!
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên cười nhạt nhìn ông cụ Đổng, không hề dời tầm mắt mình đi, nói gằn từng chữ: “Một người không biết yêu chính bản thân mình thì người khác có hỏi han ân cần thế nào cũng vô dụng thôi, đạo lý đơn giản như thế không lẽ ông cụ Đổng không hiểu hay sao?”
Ân Thiên Thiên thẳng thừng trả lời ông cụ Đổng.
Một chuyện ngay từ khi bắt đầu đã không có khả năng thì cô sẽ không cho người ta bất cứ ảo giác và hy vọng nào cả!