Kết Hôn! Anh Dám Không?

Hồi lâu, đến khi Ân Thiên Thiên đứng đó đã có chút tay chân luống cuống, đột nhiên lại nghe thấy có giọng nói thân thiết gọi tên Cảnh Liêm Uy, mà giọng nói này còn quen thuộc như vậy. 

"Anh Cảnh." Bóng người trong KTV đi ra không phải Hướng Linh thì còn ai? 

Sắc mặt Ân Thiên Thiên nhất thời cũng có chút khó coi, chỉ là ánh đèn đã che đi không ít, không nhìn kỹ không thể phát hiện ra, chỉ riêng Đổng Khánh mới thấy rõ sự thay đổi nho nhỏ này của Ân Thiên Thiên. 

Cảnh Liêm Uy hơi cau mày nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh Đổng Khánh đó, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn. 

Nói thật, tâm tình anh hôm nay cũng chẳng ra sao, bất luận là lúc nói đến đề tài anh không muốn nhắc tới khi trò chuyện với Ân Thiên Tuấn, hay là sự kinh ngạc sau khi gặp Hướng Linh. Tuy nhiên, tâm trạng có xấu đến thế nào cũng không bằng lúc này anh nhìn thấy Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh Đổng Khánh, mà anh ta còn đang tỏ tình với cô được! 

Mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy tựa như không nghe thấy tiếng gọi của Hướng Linh, một mực nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang rũ mắt xuống không muốn nhìn anh phía đối diện, người đàn ông từ trước đến nay luôn điềm tĩnh là thế lần đầu tiên lại cảm thấy tức giận đến vậy! 

Nhấc đôi chân dài, Cảnh Liêm Uy chỉ vài ba bước đã đi tới bên người Ân Thiên Thiên, từ sau lưng nắm lấy eo cô, rõ ràng cảm giác được thân thể cô thoáng cứng đờ, trong lòng càng không vui, chỉ là cho dù có khó chịu hơn nữa, trên gương mặt vẫn luôn là nụ cười ôn hòa, anh nhẹ giọng nói: "Thiên Thiên, em chưa nói cho Đổng Khánh biết em đã lập gia đình hay sao?" 

Hướng Linh vừa chạy tới, nghe được những lời này liền trợn tròn mắt, hai mí chớp chớp nhìn Ân Thiên Thiên, làm sao cũng không ngờ được Ân Thiên Thiên vốn vẫn là bạn của anh trai mình mà giờ đã lập gia đình? 

Sắc mặt Đổng Khánh dường như trong nháy mắt Cảnh Liêm Uy dứt lời liền trở nên trắng bệch, nghe được tin đồn là một chuyện, chính tai mình nghe được lại là một chuyện khác. Người con gái anh ấy đã che chở suốt bốn năm, một mực chờ đợi cô và Hướng Thực chia tay, vậy nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Ân Thiên Thiên mới vừa chia tay xong lại lập tức kết hôn! Hết thảy mọi chuyện trong tin đồn vậy mà đều là thật! 

Ân Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, có lẽ anh cũng là vừa ở nhà ra đây, thay quần áo không nói thậm chí cô còn có thể ngửi được mùi hương bạc hà thanh mát trên tóc anh, nhớ tới Hướng Linh còn đang bên cạnh mình, Ân Thiên Thiên lúc này lại cảm thấy tâm tình mình chợt khá hơn đôi chút. 


Cảnh Liêm Uy hồi lâu không nghe thấy Ân Thiên Thiên đáp lại, dứt khoát trực tiếp nhìn Đổng Khánh nói: "Xin lỗi, vợ tôi khiến cậu hiểu lầm rồi. Chúng tôi đã đăng ký rồi, hôn lễ cũng đang được chuẩn bị, lúc đó mong cậu tới tham dự." 

Một câu nói trực tiếp mà lưu loát, quyết đoán mà phá vỡ tâm tư của Đổng Khánh, cũng hoàn toàn quyết định thay cho Ân Thiên Thiên. 

Đổng Khánh nhìn sang Ân Thiên Thiên, cô lại bởi vì mấy lời nói vừa rồi của Cảnh Liêm Uy mà có chút ngượng ngùng, anh ấy biết, cô là đang bối rối... 

Rõ ràng là biểu cảm đẹp như vậy, nhưng đối với Đổng Khánh lại vô cùng nhức mắt, khó chịu, lòng như có dao cứa... 

Đổng Khánh gượng gạo cười một tiếng, không nói gì. Trong mắt Ân Thiên Thiên lộ ra vẻ lúng túng, nhưng bất luận hôm nay Cảnh Liêm Uy có xuất hiện hay không, cô cũng sẽ từ chối Đổng Khánh giống như vậy. Giữa bọn họ thật sự không thích hợp, bất luận thời điểm nào. 

"Đổng Khánh..." Ân Thiên Thiên nhẹ giọng lên tiếng, có chút không đành lòng nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải. 

Nếu có thể, cô hy vọng hai người vẫn sẽ là bạn bè. 

Đổng Khánh sửng sốt một chút, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, cũng không nói gì nữa, chỉ là cười một tiếng: "Tớ vào trước chờ cậu, bọn họ đều ở đây, cậu mau vào đi nhé." 

Ân Thiên Thiên còn chưa kịp trả lời, Đổng Khánh liền xoay người đi vào trong KTV, mà người đứng bên cạnh Đổng Khánh nãy giờ bây giờ mới hoàn hồn, bùng nổ. 


"Ân Thiên Thiên, cô đã lập gia đình rồi sao?" Hướng Linh mở to mắt nhìn cô gái trước mặt, ngón tay rất không lịch sự trỏ thẳng vào cô, lại liếc sang nhìn Cảnh Liêm Uy, không thể tưởng tượng nổi hỏi một câu: "Anh Cảnh, anh ở bên Ân Thiên Thiên hay sao?" 

Ân Thiên Thiên nhìn Hướng Linh mặt đầy vẻ không thể tin nổi, sắc mặt hơi có chút trầm xuống. 

Cô không biết Hướng Linh có biết được thân phận thiếu gia nhà họ Cảnh của Cảnh Liêm Uy hay không, nhưng cô biết Hướng Linh thích Cảnh Liêm Uy, thậm chí còn biết được chuyện tình cảm trước kia của Cảnh Liêm Uy, nhưng dù sao trước mặt người khác mà nghi ngờ hôn nhân của họ vốn đã là vô cùng thiếu lịch sự, chưa kể quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và Hướng Linh đã không tốt từ trước, mà cho dù có tốt, đến lúc này cũng chẳng còn duy trì thêm được nữa. 

"Ngạc nhiên lắm sao?" Ân Thiên Thiên hỏi ngược lại, nhìn đáy mắt Hướng Linh cũng ngập tràn thái độ khó chịu. "Tôi kết hôn với Cảnh Liêm Uy rồi, cưới hỏi đàng hoàng, không có phạm pháp, càng không phải làm chuyện mèo mả gà đồng gì, làm sao cô Hướng lại có vẻ không hài lòng như vậy?" 

Cảnh Liêm Uy có chút kinh ngạc nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh. Lúc này, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên giống như con cọp đang thị uy, không che giấu chút nào sự bất mãn đối với Hướng Linh. Đột nhiên chợt giật mình, Cảnh Liêm Uy cảm thấy bản thân giống như đã nắm được một thứ gì đó, nhưng lóe lên rất nhanh rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào. 

Hướng Linh vừa nghe Ân Thiên Thiên nói vậy, cả người như quả bom châm ngòi, gào lên: "Tôi không hài lòng đấy thì sao? Người phụ nữ không có gì như cô làm sao xứng với anh Cảnh được! Anh Cảnh là một người ưu tú như vậy..." 

"Cho nên, tôi không xứng, cô xứng hay sao?" Ân Thiên Thiên căn bản cũng không có tâm trạng nghe Hướng Linh nói nhảm, lửa giận trong lòng cứ như vậy phun ra, vừa mạnh vừa nhanh. Nhìn Hướng Linh, Ân Thiên Thiên cười nhạo một tiếng nói: "Thật đúng là đáng tiếc mà, anh Cảnh của cô không nhìn trúng cô, người không xứng với anh ấy như tôi đây vậy mà lại trở thành vợ hợp pháp của anh ấy!" 

Lúc này Hướng Linh hận không thể lao lên cho Ân Thiên Thiên một trận! 

Cô sao có thể ngông cuồng như vậy? 


"Ân Thiên Thiên!" Hướng Linh nổi giận gào lên một tiếng, tức giận nói: "Đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Anh Cảnh rõ ràng đã sắp..." 

"Hướng Linh!" Bất ngờ, Cảnh Liêm Uy vẫn luôn im lặng lại bỗng nhiên lên tiếng. Hướng Linh vốn là đang vô cùng giận dữ cũng thu lại vài phần. Vẻ mặt cô ta đầy bất mãn nhìn Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy căn bản cũng không để ý, chỉ nhẹ giọng nói một câu: "Chớ nói bậy bạ." 

Câu nói này khiến Ân Thiên Thiên ngỡ ngàng mất một lúc, chưa phục hồi được tinh thần. 

Chớ nói bậy bạ sao? 

Là đối với việc Hướng Linh nói mình là loại người không biết xấu hổ? Hay là chuyện gì khác? 

Ân Thiên Thiên chút hồ nghi liếc mắt nhìn sang Cảnh Liêm Uy, lại thấy anh vô cùng nghiêm túc. 

Chỉ một biểu cảm như vậy, trong lòng Ân Thiên Thiên cũng vui đến mức nở hoa. 

Cảnh Liêm Uy ít nhiều vẫn là có quan tâm đến cô đúng không? 

Hướng Linh cắn chặt môi, mặt đầy ấm ức nhìn Cảnh Liêm Uy, thế nhưng Cảnh Liêm Uy lãnh đạm, căn bản không để cô ta nói hết câu vừa rồi. 

Anh Cảnh rõ ràng là một đôi với chị Sa, cô ta quả thực cũng thích anh Cảnh, dù là anh chỉ là một bác sĩ nghèo cô ta cũng thích. Vốn là nghe nói anh Cảnh đã sắp cầu hôn rồi chị Sa rồi, nhưng chị Sa lại theo đoàn múa Ba-lê sang Đức, sau khi chị Sa trở lại hai người liền chia tay một cách khó hiểu. Cô ta cho rằng cơ hội của mình đến rồi, cho nên lần này nhân lúc đoàn múa ba-lê L đang nghỉ lập tức chạy về đây. Chính là vì anh Cảnh, nhưng không nghĩ tới Cảnh Liêm Uy lại kết hôn rồi? 

Đây là một chuyện đáng sợ biết bao! 


Anh tại sao lại có thể kết hôn rồi kia chứ? 

Nghĩ đến đây, Hướng Linh bỗng nhiên cảm thấy mình rất ấm ức, ấm ức đến mức cảm thấy như cả thế giới đang nợ cô ta vậy. 

Nước mắt không tự chủ được liền rơi xuống, môi Hướng Linh run run nhẹ giọng hỏi Cảnh Liêm Uy: "Anh Cảnh, vì sao anh lại kết hôn chứ? Anh muốn kết hôn, người đó không thể là em sao? Hay là anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn đến em?" 

Ân Thiên Thiên nhìn Hướng Linh, nhịn không được cười lạnh một tiếng. 

Cô rất rõ ràng, mỗi một người đều có quyền theo đuổi tình yêu, cũng có quyền tự do nói ra tình yêu của mình, nhưng nếu như tình yêu của mình đối với người khác là một loại trói buộc, như vậy còn có thể nhân danh tình yêu mà ép buộc người ta hay sao? 

Hướng Linh cảm thấy bản thân cô ta vô cùng thích Cảnh Liêm Uy, thậm chí còn cảm thấy mình đã thầm mến Cảnh Liêm Uy nhiều năm như vậy, người anh ấy chọn cũng nên là mình mới phải. 

Suy nghĩ như vậy có phải hơi gượng gạo rồi không? Thật sự coi mình là trung tâm thế giới sao? 

"Anh Cảnh, chúng ta đã quen nhau mấy năm, cho tới giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới em sao?" Hướng Linh chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy, nghĩ lại câu nói vừa rồi Cảnh Liêm Uy chính là đang cảnh cáo cô ta, mà một Cảnh Liêm Uy từ trước tới nay luôn điềm tĩnh dịu dàng lại bởi vì Ân Thiên Thiên mà giận dữ với cô ta! Đôi mắt cô ta lúc nhìn Cảnh Liêm Uy vẫn mang vẻ dịu dàng ấm ức, nhưng khi nhìn đến Ân Thiên Thiên lại trở nên hung dữ: "Có phải là Ân Thiên Thiên quyến rũ anh hay không? Cô ta căn bản là một người phụ nữ không có liêm sỉ! Toàn bộ Thành phố T có ai không biết “đức hạnh” của cô ta, anh Cảnh đừng để cô ta lừa! Cô ta trước kia còn yêu anh trai em!” 

Ân Thiên Thiên không mảy may để ý tới những lời Hướng Linh nói, những chuyện này Cảnh Liêm Uy vốn đều đã biết. Nếu bây giờ anh muốn nói chuyện cũ với mình thì quả thực đến ông cô cũng chẳng còn gì mà nói thêm nữa rồi. Cho nên giờ phút này, cô chỉ liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, thật sự muốn nhìn xem Cảnh Liêm Uy sẽ xử sự ra sao? 

Cảnh Liêm Uy rõ ràng bị màn tỏ tình bất ngờ này của Hướng Linh làm cho sợ hết hồn, nhưng cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, anh thật sự vẫn luôn không biết thì ra Hướng Linh đối với mình có tâm tư như vậy, Cảnh Liêm Uy dường như cũng đã hiểu tại sao tâm trạng Ân Thiên Thiên hôm nay có vẻ không tốt lắm... 

Mang theo vẻ hồ nghi, Cảnh Liêm Uy nhìn sang Ân Thiên Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận