Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 626: ĐIỀN VINH ẦM Ĩ
Điền Vinh ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, tâm tình lúc này bỗng trầm xuống.
Là một bác sĩ ngoại khoa, lúc nào cũng phải duy trì tỉnh táo là chuyện bình thường.

Điền Vinh mỉm cười, đưa tay lấy điếu thuốc của Kha Tiềm rít liền vài hơi, bộ dáng đồi bại này thật hợp với Kha Tiềm: “Sao anh biết Ân Thiên Thiên? Rồi sao lại biết hôm qua tôi đến đây hả?”
Kha Tiềm nhướng mày nhìn Điền Vinh.
Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, râu ria cũng lún phún cả trên mặt rồi.
Cậu chẳng tin người như vậy lại có thể có quan hệ tốt lành gì với nhà họ Cảnh.

Kha Tiềm ngồi bên cạnh nói: “Tôi à? Tôi là bạn trai của chị Ân Thiên Thiên, không phải cô ta mang thai rồi sao hả? Tôi sang thăm xem..”
Sâu trong mắt Điền Vinh lóe lên tia cảm xúc, tuy nhiên trên mặt vẫn không biến sắc.
Chị của Ân Thiên Thiên? Là Ân Tinh à? Cậu nhớ Ân Tinh và Ân Thiên Thiên tuổi tác xem xem nhau, hai người giỏi lắm sinh cách nhau vài phút là cùng.

Có điều cậu cũng biết, Ân Thiên Thiên và Ân Tinh quan hệ không tốt lắm.
“Anh tới đây là gì?” Lời còn chưa nói xong, Kha Tiềm còn chưa giải thích lí do đợi ở bên ngoài, cũng chưa nói rõ tại sao không vào nhà, chỉ hỏi lại Điền Vinh: “Tôi vừa nãy thấy cậu đi ra, sắc mặt không tốt lắm.

Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không hả? Nếu có vấn đề gì, anh đây cùng cậu vào nói chuyện với cô ta nhé?”
Anh ta đã đợi ở đây suốt mấy ngày trời rồi, có điều Ân Thiên Thiên vẫn không hề ra khỏi nhà.
Những kẻ sốt ruột không chỉ có mỗi anh ta, còn có cả ông chủ nhà họ Đổng nữa.
Đứa trẻ này mà lớn dần lên thì còn ai dám động vào cô ta nữa chứ?
Vậy nên Kha Tiềm phải vào được trong nhà bằng mọi cách.
Nói đoạn, Kha Tiềm đứng dậy mặt đầy hi vọng nhìn Điền Vinh.

Thế nhưng Điền Vinh lại thở dài lắc đầu, nói: “Bỏ đi, vừa nãy tôi mới bị họ đuổi ra rồi.

Giờ cũng chẳng muốn vào đó nữa.”
Nghe thấy Điền Vinh cũng không vào được nữa, Kha Tiền trở nên mất kiên nhẫn.

Anh ta vẫn tưởng là sắp tìm ra cách rồi cơ chứ.

Giờ xem ra cũng chẳng tác dụng gì.

Mà đối với một kẻ vô dụng như Điền Vinh, Kha Tiềm cũng chẳng thèm để ý tới nữa.


Anh ta hừ một tiếng cộc cằn rồi bỏ đi, miệng vẫn còn lầm bầm gì đấy.
Đợi Kha Tiềm đi rồi, Điền Vinh cũng chán chường xuống núi.

Lúc chắn chắn xung quanh không có người nào cả, cậu rút điện thoại ra gọi cho Cát Thành Phong.

May mà Cát Thành Phong vẫn bắt máy, Điền Vinh chỉ nói một câu: “Bên ngoài có một người tự xưng là bạn trai của chị Ân Thiên Thiên muốn vào nhà, các người chú ý cẩn thận nhé.”
Nói xong, Điền Vinh liền cúp máy.
Nếu là bình thường, thật ra cậu cũng xem như là một người đặc biệt lí trý, chỉ cần không dính đến việc gì có liên quan tới Liên Mẫn là được.

Dù sao thì thân phận Cảnh Liêm Uy cũng dễ khiến người khác mẫn cảm, mấy năm nay cậu gặp cũng không ít, bản thân bị người khác lợi dụng cũng nhiều.

Có điều Cảnh Liêm Uy hình như chưa một lần nào trách gì cậu cả.
Điền Vinh ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời mùa đông lúc nào trông cũng ảm đạm lạ thường, giống như tâm trạng của cậu vậy.
Điền Vinh chậm chạp bước vô định trên đường, đột nhiên điện thoại của cậu reo lên nhận một tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài từ.
Cậu dù là vì muốn gặp Liên Mẫn hay là vẫn còn nhớ mình có một người thầy, cứ tự đến biệt thự Nam Sơn mà tìm.
Điền Vinh cầm điện thoại, không kìm được đôi tay siết chặt.
Biệt thự Nam Sơn.
Biệt thự Nam Sơn lúc này.
Cảnh Liêm Uy lặng lẽ chấp nhận sự điều trị của bác sĩ.

Bác sĩ Thượng có hơi lo lắng nhìn anh.
Nếu không phải đã chắn chắn Cảnh Liêm Uy mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng thì thật khó mà tin được một người đàn ông có đầu óc, có thủ đoạn như anh lại là bệnh nhân tâm thần.

Quan sát trong suốt thời gian này, Cảnh Liêm Uy ngoài vài lần phát điên ra thì cũng chẳng khác gì bình thường cả.
Cảnh Liêm Uy khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm là ai đang xem bệnh cho mình.
Thừa Phó Lân ngồi bên cạnh thì lại mở to mắt theo dõi từng hành động của bác sĩ.
Đã từng có người nói rằng, bác sĩ là nghề đáng sợ nhất trên đời này.

Bởi vì có những lúc họ có thể đường hoàng cấy những thứ bạn hoàn toàn không biết là gì vào cơ thể bạn.
Nhưng mà Cảnh Liêm Uy và nhiều bác sĩ khác ở bệnh viện Nam Tự đã khiến anh thật sự khâm phục.
Bác sĩ, hơn nữa lại còn là những bác sĩ giúp đời.
Sau khi tiến hành một loạt các xét nghiệm, bác sĩ Thượng mới nhẹ nhàng nói với chất giọng cứng cáp thường ngày: “Cậu ba, cơ thể cậu không có vấn đề gì cả.


Chỉ là về mặt tinh thần vẫn còn một chút khiếm khuyết.

Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho cậu.”
Cảnh Liêm Uy im lặng mở mắt, tình cảnh này khiến bác sĩ xung quanh đều cố nén tiếng thở dài.
Lúc mọi người tưởng Cảnh Liêm Uy sắp phát khùng lên thì đột nhiên một bảo vệ xông vào nói: “Cậu ba, bác sĩ thượng, bên ngoài có một người tên là Điền Vinh cứ liên tục la hét đòi gặp cậu.”
Điền Vinh…
Hai chữ vừa nói ra, Liên Mẫn đứng cách đó không xa liền đứng không vững.
Anh ta, sao lại tới đây?
Liên Mẫn nắm chặt tay, mím môi không biết nên làm thế nào.
Lúc đề nghị chia tay, cô muốn lợi dụng sự xem trọng của Cảnh Liêm Uy đối với Điền Vinh để ép Cảnh Liêm Uy tha cho mình.

Thế nhưng trong thời gian này cô mới biết, Cảnh Liêm Uy vốn dĩ không hề bỏ qua cho cô, nếu không thì cô sớm đã rời khỏi nơi này rồi, không phải sao? Thế mà cô lại bị nhốt mãi ở đây.
Dù là Đổng Khánh, Vi Gia Huệ, thâm chí cả Cảnh Liêm Uy cũng đều không có ý định thả cô đi.
“Cậu ba, chúng ta phải làm sao đây?” Nếu không phải bảo vệ nhà họ Cảnh quen biết Đường Vinh, có lẽ giờ cậu ta đã bị quăng xuống núi mất rồi.

Làm gì có chuyện được thông báo như thế này chứ..

Có điều bọn họ thật sự cũng không biết nên làm thế nào cả.
Đang lúc không khí trong phòng chùm xuống, bên ngoài bỗng có tiếng Điền Vinh vọng đến.
“Cảnh Liêm Uy, ông ra đây cho tôi.

Cái đồ cướp vợ người khác.

Ông giành giật bạn gái của tôi vậy hay lắm à?’’ Giọng của Điền Vinh hơi to, có điều ở trong biệt thự nên cũng không sợ gì.

Dù sao thì xung quanh cũng đều là người nhà họ Cảnh cả, không ai dám truyền tin tức này ra ngoài.

Chỉ là lúc cậu ta nói ra điều này, cả biệt thự bỗng đều im bặt.

“Cảnh Liêm Uy, ông trả Liên Mẫn lại cho tôi.

Ông không được đối xử với tôi như vậy.


Ông là thầy tôi đó, ông làm thế là không biết xấu hổ.”
Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăng nghe chửi liền không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn ra cửa, nhếch miệng cười nhạo.

Anh ở với Điền Vinh lâu như vậy, thế mà lại không biết cậu ta còn biết chửi người giỏi đến thế cơ đấy.
“Cảnh Liêm Uy, ông chường mặt ra đây cho tôi.

Tôi biết ông đang ở trong đó.” Điền Vinh lớn tiếng chửi bới, cố gắng tiến vào bên trong nhà.

Bảo vệ xung quanh cũng không dám tùy tiện ra tay thương hại gì cậu ta, chỉ có thể bị cưỡng ép lùi dần, một bác sĩ yếu ớt như Điền Vinh thế mà lại từ từ bước đến cửa: “Cảnh Liêm Uy, bước ra đây đi! Nếu là đàn ông thì ra đây nói chuyện đường hoàng với tôi.”
Thừa Phó Lân đứng sau Cảnh Liêm Uy, mắt mở trừng trừng.
Đây là Điền Vinh thật ư?
Cảnh Liêm Uy đưa mắt nhìn Liên Mẫn, người vẫn bất động trên xe lăn, ngược lại Liên Mẫn lại có hơi lo lắng.
Liên Mẫn vội vàng chạy tới trước, nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Điền Vinh mà trong lòng chỉ thấy chán ghét.

Cô cau mày nói: “Sao anh lại tới đây hả? Chúng ta đã chia tay rồi, mời anh đi khỏi đây ngay.”
Nói đoạn, Liên Mẫn thậm chí quay sang bảo vệ sai bảo như thể bà chủ: “Đuổi anh ta ra ngoài!”
Các bảo vệ nhìn nhau, tuy nhiên không ai nhúc nhích cả.

Họ vẫn nhớ rõ ràng ai mới là chủ cái nhà này.
Nhìn thấy bảo vệ xung quanh vẫn đứng im, Liên Mẫn tức đến thở gấp, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.

Ánh mắt căm ghét nhìn Điền Vinh.

Cô không yêu Điền Vinh, nhưng cũng không nở để mất kẻ dự bị tốt như thế.
“Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn.

Em vẫn ổn chứ? Cảnh Liêm Uy ép em đúng không? Có phải ông ta ép em không hả?” Điền Vinh nhìn cô sốt ruột hỏi dồn, mắt vô thức hướng về phía sau Liên Mẫn nói: “Tiểu Mẫn, em bảo Cảnh Liêm Uy ra đây để anh nói chuyện.

Anh sẽ không để ông ta tiếp tục ức hiếp em đâu, Tiểu Mẫn, em đừng sợ.”
Nói đoạn, Điền Vinh thừa dịp bảo vệ không chú ý liền bất ngờ phá vòng vây tới đứng trước Liên Mẫn, với tay nắm lấy tay cô nói: “Tiểu Mẫn, đừng sợ, đừng sợ.

Anh tới rồi đây, để anh đưa em về.”
“Tên điên này!” Liên Mẫn đột nhiên nổi nóng.

Trước đây, lúc không gặp Điền Vinh, trong lòng cô vẫn là tràn ngập hình ảnh tươi tắn sáng sủa của cậu ta.

Giờ nhìn lại liền cảm thấy không hiểu nổi ngày xưa sao bản thân có thể theo người như thế được, chỉ thấy phiền não.


Cô hất tay Điền Vinh ra: “Anh cút khỏi đây cho tôi, tôi không cần anh giúp.

Chúng ta chia tay rồi, mời anh đi cho.”
Điền Vinh nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng bỗng lạnh lẽo.
Liên Mẫn…
Sao cậu lại có thể vì một người phụ nữ vốn sớm đã nhìn rõ chân tướng này mà làm tổn thương thầy của chính mình cơ chứ?
Điền Vinh hít nhẹ một hơi, đưa tay nắm chắc lấy tay Liên Mẫn một lần nữa, lớn tiếng thành khẩn nói: “Tiểu Mẫn, đừng sợ, đừng sợ.

Anh đã đến đây rồi thì nhất định sẽ không để Cảnh Liêm Uy làm hại em đâu.”
Nói xong, cậu ta thậm chí còn không cho Liên Mẫn có cơ hội đáp lại, quay lại hét về phía trong nhà: “Cảnh Liêm Uy, ông bước ra đây ngay đi.

Hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng.”
Liên Mẫn tức giận nhìn Điền Vinh, chỉ ước gì mình chưa từng quen biết cậu ta.

Có điều cô cũng không làm thế nào hất tay Điền Vinh ra được.
Cảnh Liêm Uy ngồi trong nhà cau mày, hướng mắt nhìn bác sĩ Thượng, không nói tiếng nào.
Bác sĩ Thượng nuốt nước bọt đánh ực, gấp đến độ toát đầy mồ hôi trán, vặn vẹo hai tay không nhúc nhích.
Tin Cảnh Liêm Uy đang ở thành phố T tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.

Cũng không được rò rỉ thông tin Cảnh Liêm Uy bị bệnh.

Càng không thể để người ngoài biết được nhà họ Đổng dùng bác sĩ để ép Cảnh Liêm Uy li hôn.

Nhà họ Đổng vừa mới ổn định một chút ở thành phố T, lúc này không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Điền Vinh vẫn ở bên ngoài la hét, mắng chửi có phần khó nghe.

Thế nhưng người trong nhà vẫn không đáp lại tiếng nào.
Cuối cùng, lúc thấy Điền Vinh có vẻ định xông vào trong nhà, bác sĩ Thượng nhìn sang Cảnh Liêm Uy nãy giờ vẫn ngồi yên vị một chỗ, rốt cuộc cũng mạnh dạn nói một câu: “Cậu ba, tôi đi xem thử thuốc của cậu có thể điều chỉnh lại liều lượng một chút không nha.”
Nói xong, bác sĩ Thượng vội vã quay người chuồn khỏi chỗ này, định bụng giả vờ như không thấy tình huống trước mắt.

Những bác sĩ khác thấy thế cũng lập tức rời đi.

Chỉ còn lại vài người đứng cách đó không xa lẳng lặng nhíu mày nhìn về phía bên này.
“Cảnh Liêm Uy, ông có phải là đàn ông không vậy? Ông bước ra đây cho tôi!” Cuối cùng, Điền Vinh thuận lợi vừa mắng vừa lần đầu tiên dùng Liên Mẫn làm lá chắn bước vào biệt thự.

Thế nhưng cậu ta lại khựng lại ngay sau đó..
Cái người đang ngồi trên xe lăn kia… là Cảnh Liêm Uy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận