Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 628: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRẺ CON.

Đêm khuya.

Bên trong căn nhà sang trọng, Ân Thiên Thiên đang say giấc, người đàn ông với lấm tấm mồ hôi hột trên trán đang ngồi bên cạnh giường, anh nhìn cô với ánh mắt chứa đầy dịu dàng và tình ý.

Vài ngày không gặp, bụng của cô cũng đã ngày càng lớn hơn, vẻ mặt cũng càng ngày càng đẹp hơn.

Cảnh Liêm Uy mãn nguyện cười nhếch mép.

Đột nhiên, tiếng xe thắng gấp từ dưới lầu vang lên, tiếng vang như làm xuyên tạc màn đêm, đồng thời cũng khiến cho mắt anh sắc lạnh hơn, anh khó khăn đứng dậy đi về phía cửa sổ bèn nhìn thấy Đổng Khánh từ trên xe bước xuống, ngay lập tức, Cảnh Liêm Uy mím chặt môi.

Trông phút chốc, tất cả mọi người trong căn nhà sang trọng đều thức dậy ngoại trừ Ân Thiên Thiên vẫn còn đang say giấc, thím Dương và Điền Vinh liền lập tức chạy ra như muốn cản bước chân của Đổng Khánh, các bảo vệ cũng không dám làm càn, vừa cản vừa lùi, nhìn cảnh tượng rõ ràng đã nghiêng về một phía…
Đổng Khánh đứng ngoài cửa, anh không biết Ân Thiên Thiên ở phòng nào, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn lên phía trên và lớn tiếng hét: “Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…”
Trong tích tắc, tiếng hét của kẻ si tình vang khắp cả căn nhà, thậm chí khắp cả Nam Sơn.

Điền Vinh nhíu mày đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt, anh không quen thân với Đổng Khánh, cho dù có quen thân thì lúc này đây cũng sẽ trở thành không thân!
Người thai phụ ở trên lầu là cô của mình, khi thầy không có mặt ở nhà thì làm gì có chuyện anh để cho anh ta đi lên đó được? Nếu có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Mùa đông ở thành phố T vẫn chưa kết thúc, những hoa tuyết to lớn vẫn bay phấp phơ trong không khí, xung quanh trắng xóa như muốn che lấp con người, Đổng Khánh cứ như vậy đứng trên nền tuyết đó nhìn chằm chằm căn nhà trước mặt, con tim anh dấy lên nỗi đau liên hồi.

“Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…” Tiếng hét lớn vẫn vang lên, người đàn ông chỉ với chiếc áo len mỏng đứng trên nền tuyết, bông tuyết nhanh chóng rơi rớt trên vai anh, trên tóc anh, thậm chí trên mi mắt anh, nhưng anh như vô cảm, anh như không hề cảm giác đến cơn lạnh, mà chỉ biết rên rỉ: “Ân Thiên Thiên, em có thể quay đầu lại nhìn anh một lần không? Chỉ cần một lần, một lần thôi cũng được, có được không?”
Điều mà anh muốn chưa bao giờ nhiều, anh đơn thuần chỉ muốn có được một cơ hội mà thôi.

Vì sao Ân Thiên Thiên lại keo kiệt với anh như vậy?
Điền Vinh và thím Dương nhìn Đổng Khánh bất chợt cũng có chút không đành lòng, nhưng mà cho dù có do dự không đành lòng đến đâu đi nữa thì họ cũng không thể dễ dàng để Đổng Khánh vào trong được, đồng thời, Cát Thành Phong vừa nhận được tin báo cũng tức tốc chạy đến.

Dưới trời tuyết, Đổng Khánh si tình vẫn đứng nhìn hướng trên lầu, các cửa sổ phòng trên lầu vẫn tối đen như mực, nỗi chua sót không ngừng dâng lên trong lòng, cuối cùng anh vẫn không kìm được rơi giọt nước mắt: “Ân Thiên Thiên, anh chỉ là yêu em thôi mà…”
Vừa dứt lời, bất ngờ không biết căn phòng nào trên lầu sáng đèn, ánh sáng vàng dịu của bóng đèn làm đôi mắt của Đổng Khánh mơ hồ hơn, nước mắt của anh nhanh chóng bị gió làm khô, nhìn về hướng căn phòng sáng đèn, bất ngờ Đổng Khánh vượt qua đám người đang đứng cản, anh chạy ngay về hướng căn phòng sáng đèn không chút do dự, đồng thời trên mặt anh hiện lên nụ cười không khác gì như đứa trẻ được cho kẹo…
Thiên Thiên…
Thiên Thiên…
Có phải là cuối cùng anh cũng có một chút xíu hy vọng rồi hay không?
Điền Vinh và thím Dương cũng trở tay không kịp, đến khi họ bình tĩnh cũng liền bật người đuổi theo, đồng thời Cát Thành Phong cũng vừa đúng lúc đến nơi, anh nhìn căn phòng sáng đèn, rồi nhíu mày dặn dò bảo vệ xong nhanh chóng đuổi theo, trên đường đuổi theo anh cũng không quên an ủi thím Dương, đợi đến khi đuổi kịp thì Điền Vinh đã đứng trước cửa phòng sách đang được mở lớn…
Vẻ mặt của anh đầy kinh ngạc và bất ngờ, đồng thời cũng chứng thực được phán đoán của Cát Thành Phong, anh nhanh chóng xoay người dặn dò toàn bộ các sự việc trong nhà, đến cả thím Dương cũng không được bước lên tầng trên, đồng thời anh cũng điều động bảo vệ của nhà họ Cảnh đích thân canh giữ cửa cầu thang không cho bất cứ ai bước lên!
Đổng Khánh không thể nào ngờ được, anh hưng phấn phóng nhanh lên lầu, cho dù chỉ nhìn thấy gương mặt khó chịu của Ân Thiên Thiên vẫn còn tốt hơn là nhìn thấy Cảnh Liêm Uy xuất hiện trong phòng khách của căn nhà!
Ngay giây phút cửa phòng sách bị anh đẩy ra, khoảnh khắc anh nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, Đổng Khánh chỉ cảm thấy tim mình đang vụn vỡ tan nát, hoảng loạn và nhục nhã như không còn cách nào có thể ráp lại được.

Cảnh Liêm Uy ngồi trên bàn làm việc, im lặng nhìn anh với gương mặt lạnh lùng.

Đổng Khánh thấy anh bất ngờ cũng nói không ra lời, Điền Vinh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng chỉ biết im lặng và lùi về phía sau, trong lòng anh lo lắng thầy mình như vậy là muốn quyết đấu với Đổng Khánh sao? Anh thấy mình nên đứng nhìn cuộc chiến còn hơn…
Ngay lúc anh sắp lùi ra khỏi cửa phòng thì cũng vừa lúc Cát Thành Phong chạy đến, đồng thời thuận tay đóng cửa lại…
Phút chốc, Điền Vinh có cảm giác khóc không thành tiếng…
Sau này khi Cảnh Liêm Uy khỏe lại, anh sẽ bị tra tấn thành cái gì? Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi.

“Cậu Đổng, lâu quá không gặp.

” Câu nói rất nhẹ nhàng, Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch khóe bờ môi như đang khát máu của mình.

Cát Thành Phong nhanh chóng đứng sau lưng Cảnh Liêm Uy, thỉnh thoảng cẩn thận quan sát anh, Điền Vinh cũng phát hiện có điều lỳ lạ, bèn nhanh chóng đề phòng, Đổng Khánh nhắm mắt, hít thở sâu rồi bước lên trước một bước.

“Cảnh Liêm Uy, anh công khai xuất hiện trước mặt tôi như vậy, không sợ tôi lập tức ra lệnh kêu hết toàn bộ bác sỹ của nhà họ Đổng về sao?” Đổng Khánh như kiềm nén cơn tức giận để lên tiếng hỏi, đây là lần đầu tiên Đổng Khánh có cảm giác mình như bị coi thường và miệt thị hoàn toàn trước mặt Cảnh Liêm Uy, anh mặc kệ Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên gặp riêng như thế nào, nhưng xuất hiện quang minh chính đại trước mắt anh thì không được! “Đừng tự tin vào bản thân mình như vậy! Cảnh Liêm Uy, anh chọc tức tôi thì tôi sẽ không để anh có ngày tháng yên ổn đâu!”
Anh nói xong đồng thời cười khinh bỉ, Cảnh Liêm Uy quay qua nhìn anh dò xét, dáng vẻ bình thản nói: “Chẳng lẽ hiện tại tôi đang sống ngày tháng yên ổn sao?”
Chỉ vì cơn bệnh này, anh phải ngồi ghế lăn lâu như vậy, thậm chí còn ly hôn với người phụ nữ mà anh yêu, kết quả bây giờ còn bị người khác khống chế tàn nhẫn như vậy sao?
Xin lỗi, Cảnh Liêm Uy vốn không phải là người có tính nhẫn nại tốt, có vài thứ anh sẽ nhanh chóng tăng tốc để hoàn thành nó!
Mà hôm nay đây, chỉ là bắt đầu! Chỉ là màn dạo đầu thôi!
Đổng Khánh mím chặt môi mình, tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy, hai tròng mắt anh như muốn nổ lửa, anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình: “Cảnh Liêm Uy, anh đừng tưởng tôi chỉ dọa anh thôi, anh biết tôi cực kỳ ghét anh, đừng ép tôi phải làm ra những việc khiến anh phải im lặng cả đời!”
Vừa nghe được lời nói này, Cát Thành Phong và Điền Vinh đều nhăn mặt, nhưng Cảnh Liêm Uy lại càng cười càng khoa trương hơn, anh nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi đang chờ đợi đây, đối với loại người thích chiếm đoạt của người khác, ép người thành thói như anh, anh làm những việc này chẳng qua cũng chỉ là lập lại bản năng trộm cắp nằm sâu trong xương cốt của anh mà thôi, không có gì đáng khiến người khác ngạc nhiên.


Anh đáp lại với ánh mắt chứa đầy ý cười, ngược lại hai tròng mắt của Đổng Khánh như không còn đè nén được cơn giận!
Đổng Khánh nhanh chóng tiến lên trước, tốc độ rất nhanh, Cát Thành Phong cũng nhanh chóng đưa tay kéo xe lăn của Cảnh Liêm Uy về phía sau, rồi tự mình đứng lên phía trước chắn ngang giữa hai người, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, ngay cả Điền Vinh cũng không nhịn được bước lên vài bước đề phòng nhìn Đổng Khánh!
Bùm!
Tiếng vang lớn phát ra từ phòng sách, Đổng Khánh đập mạnh tay lên bàn khiến cho mọi người không khỏi giật mình.

Đổng Khánh lướt qua Cát Thành Phong và phóng lên phía trước nhìn Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh đừng ép tôi! Anh còn ép tôi nữa, chắc chắn tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận, anh nên biết rằng giờ có không ít người rất muốn làm việc cho tôi đấy!”
Cảnh Liêm Uy đưa tay đẩy Cát Thành Phong đang căng thẳng qua một bên, dáng vẻ không hề e sợ mà bước đến gần Đổng Khánh, khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn, anh nhỏ giọng nói : “Ví dụ như Kha Tiềm sao? Hay là ví dụ như Liên Mẫn sao?”
Vừa dứt lời, Đổng Khánh khẽ híp mắt lại.

Cảnh Liêm Uy dựa người về phía sau, ngồi xuống xe lăn và nhìn anh, đồng thời nhếch môi lên tiếng: “Hay là anh muốn nói đến bác sỹ Thượng? Chuyện anh ta thêm thuốc, hay là chuyện anh ta có thể che giấu một số thành phần trong thuốc? Anh đang muốn nói đến ai?”
Đổng Khánh nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy mà không nói được lời nào.

Cảnh Liêm Uy hợp tay vào nhau, nhướng người lên phía trước, anh khẽ nhướng mi nhìn Đổng Khánh ở trước mặt và tiếp tục nói: “Đổng Khánh, anh có biết vì sao nhà họ Cảnh lại có thể thành công trở thành gia tộc danh môn lâu đời, mà nhà họ Đổng lại chỉ bị người khác coi như là đối tượng để bàn tán sao?”
“Đó là bởi vì bản tính khác nhau, nhà họ Đổng của anh xưa nay toàn dùng những chiêu trò và thủ đoạn, uy hiếp, áp bức, giam cầm…Chỉ có điều là những cách này có thể dùng được cả đời sao? Không thể nào, còn nhà họ Cảnh là dùng tâm để đối xử với người khác, thương nhân đương nhiên đều nghĩ cho lợi ích của bản thân mình, nhưng lại không bao giờ làm chuyện tuyệt đường lui của mình, không phải sao? Đó chính là sự khác nhau giữa hai người, đó cũng là lý do vì sao Ân Thiên Thiên lựa chọn tôi chứ không phải lựa chọn anh.

” Cảnh Liêm Uy tuy nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng cực kỳ nghiêm túc: “Cho dù anh không phải là người lớn lên ở nhà họ Đổng, nhưng thời gian anh vào nhà họ Đổng cũng đủ để khiến anh bị ảnh hưởng, ép tôi phải ly hôn với Thiên Thiên, uy hiếp Liên Mẫn tiết lộ tình hình, thậm chí bắt bác sỹ Thượng cố tình kéo dài bệnh tình của tôi, Đổng Khanh anh thử nói xem có vụ nào không phải là do anh làm?”
Cảnh Liêm Uy vừa dứt lời, mặt Đổng Khánh tái mét, đến cả cơ thể anh cũng cứng đỏ, anh muốn lên tiếng nói, nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy chặn lại.

“Đừng nói với tôi là anh không hề biết gì, anh không làm gì hết.

” Cảnh Liêm Uy nhìn anh và lạnh lùng nói, trong ánh mắt anh có chút khinh thường: “Đổng Khánh, tôi không phải như mấy tên mù ở ngoài luôn tưởng anh là ‘người tốt’.


Trên thế giới này, ai cũng đều ích kỷ, nhưng cũng phải phân biệt mức độ và tình hình, có vài người trong thời khắc quan trọng có thể sẽ có những hành động không hề ích kỷ cho riêng mình, tương tự những người trước giờ chưa bao giờ ích kỷ thì trong tình huống khẩn cấp lại có thể sẽ có những hành động ích kỷ.

Đổng Khánh chính là kiểu người thứ hai.

Cảnh Liêm Uy vẫn nhìn Đổng Khánh với ánh mắt có chút ý cười, lúc lâu sau anh lên tiếng nói tiếp: “Thiên Thiên đang mang thai, xin mời cậu Đổng vui lòng đừng hở tý thì cứ mặc theo cảm tính của anh mà chạy đến đây, không chỉ đối với cô ấy không tốt, đối với đứa bé cũng không tốt.


Đổng Khánh đứng lặng tại chỗ nhìn Cảnh Liêm Uy, vốn dĩ lá bài tốt trong tay anh đã dễ dàng bị Cảnh Liêm Uy nhìn thấu, khiến cho anh cơ bản không cách nào phản biện được.

Cảnh Liêm Uy liếc nhìn Đổng Khánh rồi xoay người rời đi, khi đi đến cửa, anh không nhịn được nói thêm một câu: “À, đúng rồi, nếu cậu Đổng vẫn còn muốn phản biện gì thì anh có thể thử, nhưng tôi tin là sau đó có thể anh sẽ không thể tùy hứng giống như hôm nay nữa.


Nói xong, Cảnh Liêm Uy mỉm cười rời đi, Cát Thành Phong lái xe chạy hơn nữa quả núi Nam Sơn để đưa Cảnh Liêm Uy biệt thự Nam Sơn, anh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khi đến cửa biệt thụ Nam Sơn, Cảnh Liêm Uy đột nhiên lên tiếng dặn dò: “Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ công ty và sản nghiệp đứng tên của tôi và Thiên Thiên sẽ bắt đầu kháng cự lại nhà họ Đổng, đồng thời anh cũng đi thông báo anh trai và chị của tôi, bắt đầu từ chỗ của chúng ta!”
Chỉ một câu nói đã mở ra cuộc đối đầu hơn thua giữa Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui