Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 655: CHIẾN THUẬT TRONG LÒNG CỦA MẠC TẢ
Tức giận nheo mắt lại, Ân Thiên Thiên nhìn Liên Mẫn trước mặt, tức đến nỗi đưa tay ra vuốt bụng mình không để đứa bé bị giật mình, trong mắt rõ ràng tỏ vẻ khó tin!
Vì để cô cứu cô ta, cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy ư?
Giờ khắc này, Liên Mẫn đột nhiên không nói bất cứ một câu gì, chỉ yên lặng nhìn Ân Thiên Thiên và lặng lẽ chờ đợi.

Nhưng bản thân lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Liêm Uy đang ngủ say bên cạnh, trong mắt ngập tràn trào phúng.
Ai có thể ngờ, cậu ba nhà họ Cảnh oai phong lẫm liệt ban đầu của thành phố T bây giờ lại trở thành như vậy cơ chứ?
Nhưng bên dưới chiếc chăn mà Liên Mẫn không để ý đến, Cảnh Liêm Uy cũng không tự chủ được hơi siết chặt hai tay lại.
Hai người ở trong phòng bệnh nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, nhìn ra bên ngoài cửa, Liên Mẫn đột nhiên đứng dậy nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, cố ý điều động vệ sĩ ở cửa đi nơi khác, chuyện như vậy mà cô cũng làm ra được, lẽ nào không sợ tôi làm hại Cảnh Liêm Uy sao? Phải biết rằng bây giờ chỉ có hai người chúng ta, nhưng tôi thoải mái hơn cô nhiều, sao nào, tôi nói nhiều như vậy rồi cô đã ghi âm lại chưa hả?”
Nói xong, Liên Mẫn nhìn Ân Thiên Thiên cười, nụ cười càng trở nên rạng rỡ!
Liên Mẫn cô cũng không phải là cô gái nhỏ đơn thuần, không biết gì, làm sao có thể ngay đến cả chuyện điều động rõ ràng đối với cửa như vậy mà cũng không nhìn ra được chứ? Cho dù lúc bắt đầu không biết, nhưng sau khi đi vào, Ân Thiên Thiên tỉnh táo nhanh như vậy, cô có thể không cảnh giác ư? Nói ra những lời này là vì cô biết, bây giờ trong tay Ân Thiên Thiên căn bản không thể có điện thoại di động.
Muốn ghi âm ư, hoàn toàn không có khả năng!
Mà dựa vào Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh, càng không thể.

Bản thân cô cũng là bác sỹ ngoại khoa, não Cảnh Liêm Uy bị tổn thương, làm sao có thể dễ dàng tỉnh táo lại như vậy được chứ?
Cho nên từ khi bắt đấu, cô đã cố ý.
Chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, Liên Mẫn đứng dậy vỗ vỗ áo, nói: “Ân Thiên Thiên, cô có thể gọi người quay lại, dù sao thứ cô muốn tôi cũng sẽ không cho, cần gì làm vậy chứ? Ha ha ha ha…”
Nói xong, Liên Mẫn cười lớn rồi rời khỏi phòng bệnh!
Ân Thiên Thiên ở phía sau nhìn cô ta lại đột nhiên không nhịn được mỉm cười.
Liên Mẫn quả thật rất nhạy cảm, nhưng cô không hiểu, vì sao cô phải ghi âm? Cho dù cô lấy được vài lời nói trong miệng Liên Mẫn thì như thế nào chứ? Đừng nói cô không cần, cho dù cô thật sự cần, cô cũng sẽ không chọn dùng phương thức như vậy.
Cảnh Liêm Uy còn đang nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trong phòng bệnh, cô cũng còn đang mang thai, dù ngây thơ như thế nào cũng sẽ không ngốc đến nỗi dụ Liên Mẫn, người hận đến không thể giết được họ đến đây chứ? Nhưng Liên Mẫn vẫn cứ một mực muốn nghĩ như vậy, thế thì cứ mặc kệ cô ta nghĩ như vậy đi, chỉ cần một nhà ba người họ không bị tổn thương, thì cô sao cũng được!
Liên Mẫn khờ khạo cũng không nghĩ xem, bây giờ nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng đã hoàn toàn đối đầu với nhau, bây giờ nhà họ Cảnh đang đứng ở vị trí hoàn toàn chủ đạo, làm sao còn cần phải làm ra chuyện nguy hiểm như vậy chứ?
Đến tận khi nhìn thấy Liên Mẫn rời đi, Ân Thiên Thiên mới đi đến quan sát tình hình của Cảnh Liêm Uy.

Sau khi nhìn thấy anh vẫn đang ngủ say, cô mới yên tâm.

Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn hơi lo lắng, cho nên cô lập tức gọi điện thoại cho Cát Thành Phong.

Hai vệ sĩ vừa bị gọi đi lại nhanh chóng quay trở lại, mà lần này, vệ sĩ ở cửa phòng bệnh của Cảnh Liêm Uy cũng không rời đi nữa!
Liên Mẫn không từ bỏ ý định “bấu chặt” lấy tin tức của Ân Thiên Thiên, nhanh chóng truyền ra ngoài, lập tức cả thế giới dường như đều trở nên không còn giống với lúc trước!
Từ khi Liên Mẫn bị Ân Thiên Thiên “tập kích” đến bây giờ đã tròn một tuần, đến tận bây giờ vụ án vẫn chưa có đột phá gì mới.

Không ai nhìn thấy Ân Thiên Thiên lấy dao ra đâm vào bụng Liên Mẫn khi nào cả, nhưng mọi người đều nhìn thấy màu sắc tươi sáng sau khi lấy dao ra và bàn tay run rẩy của Ân Thiên Thiên…
Vào ngày Liên Mẫn ở trong bệnh viện nghỉ ngơi khỏe rồi chuẩn bị ra viện, dường như tất cả phóng viên trong thành phố T đều đến trước cửa bệnh viện Nam Tự.
Thời gian gần đây trên thương trường, cuộc tranh đấu giữa nhà họ Đổng và nhà học Cảnh liên tục nổi lên, nhà họ Cảnh hoàn toàn áp chế nhà họ Đổng, khiến nhà họ Đổng suýt nữa “ngạt thở”.

Khí thế giống như càn quét lá rụng đó khiến không ít người đều đoán ra kết cục…
Một khi nhà họ Đổng không tìm được biện pháp xoay chuyển tình thế, vậy thì chuyện bị nhà họ Cảnh hoàn toàn nghiền nát chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sở dĩ bây giờ nhà họ Đổng vẫn còn tồn tại có lẽ cũng chỉ là gần đây nhà họ Cảnh vì chuyện của Cảnh Liêm Uy, nên hơi không để tâm đến những chuyện khác được nữa.

Một khi phía bên Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không còn chuyện gì nữa, nhà họ Đổng chỉ còn lại vận mệnh rời đi mà thôi…
Nhưng, nhà họ Đổng hình như đã tìm ra cách để xoay chuyển tình thế rồi.
Khi Liên Mẫn bước ra từ trong bệnh viện, luật sư Lý đã dẫn theo vệ sĩ đứng ở một bên đợi từ lâu.
“Cô Liên, xin hỏi, cô có quan hệ gì với nhà họ Đổng? Vì sao đến bây giờ cô vẫn không buông tha cho cô Ân?
“Cô Liên, cô trưng dụng luật sư của nhà họ Đổng, xin hỏi cô đã làm giao dịch gì với nhà họ Đổng chăng?”
“Cô Liên, xin hỏi cô cho rằng cô Ân nên nhận trừng phạt như thế nào mới cảm thấy hài lòng?”

Tất cả phóng viên nhìn thấy cô ta thì điên cuồng xông lên trước phỏng vấn, tất cả bọn họ đều đang chờ đợi câu trả lời của cô ta.
Nhưng Liên Mẫn chỉ lấy kính râm ra đeo lên để che đi nửa gương mặt, sau đó khoát tay với đám phóng viên ý bảo bây giờ bản thân cô ta không muốn tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào cả.

Luật sư Lý vội vã che chở cho cô ta rời đi, tình huống này thậm chí có thể so sánh với các ngôi sao lớn đi trên thảm đỏ.
“Cô Liên, cô hãy nói vài câu đi, cô và cô Ân có hận thù cá nhân đúng không?”
“Cô Liên, về mặt pháp luật, chuyện này đã được luật sư La định nghĩa là chuyện làm tổn thương người khác, so với chuyện giết người mà các người nói, chênh lệch không chỉ một bậc, vậy xin hỏi cô có suy nghĩ gì?”
“Cô Liên, hình phạt pháp luật dành cho kẻ gây thương tổn đến người khác sẽ không nghiêm trọng lắm, cho dù như vậy, cô vẫn muốn tiếp tục sao?”

Dứt lời, Liên Mẫn đi đến bên cạnh cửa xe lập tức hơi thay đổi sắc mặt, cô ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào luật sư Lý, luật sư Lý khẽ di chuyển tầm mắt của mình, hơi ngượng ngùng.
Vốn dĩ nhà họ Đổng chỉ coi Ân Thiên Thiên là “vật thế mạng”, cô ta chịu hình phạt như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất chính là phải đưa Ân Thiên Thiên đi vài ngày, chỉ cần nhà họ Cảnh có một khoảng thời gian không có cách nào tiếp xúc được với Ân Thiên Thiên, bọn họ có thể trộm người ra, cho nên từ lúc bắt đầu, luật sư Lý đã không hề coi trọng chuyện này!
Liên Mẫn hơi sa sầm mặt mày, bộ dạng giống như hơi tức giận.

Cô ta quay đầu lại nhìn phóng viên, kéo mắt kính xuống mở miệng: “Cho dù Ân Thiên Thiên tìm bao nhiêu luật sư tốt, có một số chuyện, sự thật chính là sự thật, không phải là thứ cô ta có thể tùy ý bóp méo! Con của tôi đúng là vì nhát dao đó của cô ta mà mất đi tính mạng, cô ta quả thật cũng đã tạo thành mối đe dọa đối với tôi.

Tôi thật sự không hiểu những vị luật sư không có lương tâm đó rốt cuộc như thế nào mà lại mất đi lương tri, làm ra chuyện như thế này.

Thế nhưng cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ việc bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình đâu!”
Dứt lời, phóng viên nhao nhao xông lên muốn tiếp tục hỏi gì đó, nhưng Liên Mẫn lại xoay người lên xe rời đi.
Chứng kiến tình huống trước mặt, không ít người trong lòng đều đang suy nghĩ, ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Trong cục cảnh sát, thời gian lãnh đạo cấp cao tạo áp lực cho Mạc Tả không còn bao nhiêu, mặc dù cậu ba nhà họ Cảnh đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh lại điên cuồng “chém giết nhau” trên thương trường, Liên Mẫn thì vẫn “cắn chặt” lấy Ân Thiên Thiên không buông tay…

Ngay sau khi giọng nói hùng hồn, mạnh mẽ đầy khí phách của Liên Mẫn phát ra, trên màn hình ti vi đã nhanh chóng truyền đến thông báo.
Kha Tiềm và Ân Tinh đang bị giam giữ trong cục cảnh sát vẫn chưa được thả ra.

Một là cố ý bị giam giữ, hai là không có người bảo lãnh, cho nên khoảng thời gian này đến nay, Ân Tinh giống như một đứa bé bị vứt bỏ, cô đơn và yếu đuối.
Trước khi vào cục cảnh sát, lời nói của Ân Bách Phú vẫn văng vẳng bên tai cô, cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Cô thật sự phải làm vợ của tội phạm giết người ư?
Vậy thì những thứ cô muốn, cô phải thực hiện như thế nào đây?
Cô vẫn muốn một gia đình hoàn chỉnh, muốn có một cuộc sống hạnh phúc, muốn sinh những cục cưng ngoan ngoãn…
Nhưng một khi Kha Tiềm vào tù, tất cả mọi thứ đều chỉ là giấc mơ!
Đã qua bao nhiêu ngày như vậy rồi mà hai má dường như vẫn còn đau rát, ngay đến cả đầu của cô cũng vô cùng trì trệ.
Đột nhiên, cửa phòng thẩm vấn bị người ta kéo ra, Ân Tinh ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy Mạc Tả mặc đồng phục cảnh sát nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ vừa lưu manh vừa đẹp trai đang đứng ở cửa, trái tim cô ta đột nhiên hơi căng thẳng!
Cô ta của bây giờ, vẫn vô cùng sợ cảnh sát!
Cô ta là người nhà của Ân Thiên Thiên, cũng là người nhà họ Ân, nhưng cho đến bây giờ, cô ta cũng chưa từng được ai dẫn ra ngoài.

Trong đầu không khỏi nhớ lại dáng vẻ của Cảnh Liêm Uy cả người đầy máu ở trước mặt mình, đoán rằng có phải là do nhà họ Cảnh tạo áp lực hay không, cho nên cô ta mới vẫn ở lại đây!
Chỉ là, cô ta phải ở bao lâu?
“Cô Ân, khoảng thời gian này vẫn sống tốt chứ?” Mạc Tả nhìn cô ta, khẽ hỏi.

Ánh mặt trời phía sau chiếu vào lại khiến cô ta nhung nhớ đến như vậy, nhếch miệng lên.

Mạc Tả ngầm hiểu trong lòng, tiếp tục nói: “Sao thế, có từng suy nghĩ rõ ràng về tương lai của bản thân hay không? Hoặc là bây giờ cô có suy nghĩ gì?”
Ân Tinh nhìn anh ta, mắt khẽ chớp, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó.
“Tôi… phải làm như thế nào mới có thể ra ngoài được?” Cô ta nhẹ giọng khẽ hỏi, nhưng âm thanh lại đang rất run rẩy.
Mạc Tả đột nhiên cười, nụ cười đó hiện ra vô cùng đẹp trai dưới ánh mặt trời.

Anh ta đưa tay ra khẽ sờ đầu mũi mình rồi lại đến cằm, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ ngang ngược, anh ta khẽ cười, nói: “Cô Ân đang đùa tôi ư? Cô muốn ra ngoài chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian, nhưng quan trọng nhất là phải xem cô muốn ở đây bao lâu mà thôi.”
Dứt lời, Ân Tinh lập tức đứng dậy nhìn thẳng vào anh ta , kiên định nói: “Bây giờ tôi muốn ra ngoài!”
Ánh mắt Mạc Tả sáng rực nhìn cô ta, nói: “Được chứ, chỉ là không biết cô Ân muốn lấy thân phận gì để ra ngoài, tôi đã chuẩn bị cho cô ba thân phận…”
“Một, cô là đồng bọn của Kha Tiềm, tên tội phạm giết người, dù sao khi đó, cô cũng là lén lút cho anh ta vào nhà họ Ân, thế nhưng có video giám sát trước cửa nhà họ Ân làm bằng chứng…” Mạc Tả dựa vào cạnh cửa, đưa một ngón tay ra, sau đó lại đưa tiếp ngón thứ hai: “Hai, cô là nhân chứng đứng ra tố cáo tội phạm.

Kha Tiềm chẳng qua cũng chỉ là tên đạo đức giả khiến cô tin nhầm, dưới tình huống khi đó, cô chỉ là bị ép làm như vậy mà thôi.

Ba, cô là con cháu nhà họ Ân, có thể được bảo lãnh ra ngoài, chẳng qua là vì nhà họ Cảnh nể mặt Ân Thiên Thiên nên mới thả cô ra thôi.

Thế nhưng chuyện này một khi đã được định án, thì cô chính là thân phận của kẻ đồng lõa, thế nào, chọn đi.”
Ân Tinh sững sờ lắng nghe nhưng lời Mạc Tả nói, hai mắt cô mở to hết cỡ!
Ba sự lựa chọn này, thật ra cô căn bản không có lựa chọn, đúng không? Ân Tinh không tự chủ được nhíu chặt mày nhìn Mạc Tả, cô ta bày tỏ rõ ràng sự không hài lòng của bản thân.
Mạc Tả nhìn cô ta, đầu lưỡi chạm vào quai hàm, sau đó bất chợt nhường đường, khẽ cười phì một tiếng: “Đương nhiên, nếu cô cảm thấy bị đe dọa hay là cưỡng ép, bây giờ cô cũng có thể đi ra, thậm chí còn có thể tố cáo tôi, chúc cô Ân ở lại may mắn.”
Nói xong, Mạc Tả lạnh lùng xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui