Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 659: BỒI THƯỜNG CỦA ĐIỀN VINH
Đối với Liên Mẫn mà nói, khoảng thời gian với Kha Tiềm chính là lịch sử đen của cô ta, vì gả vào nhà giàu có cô ta hãm hại bạn học, thậm chí ở trước mặt ba mẹ Kha Tiềm làm bộ dạng vẻ ôn thuận, chỉ là làm thế nào nhà họ Kha cũng coi thường cô gái nhỏ nhà quê như cô ta, dường như là cự tuyệt bằng những lời nói kịch liệt, mà lúc đó Kha Tiềm hình như cũng chơi đùa cô ta muốn bỏ rơi cô ta, lợi dụng Ân Tinh lại làm hại người nhà Kha Tiềm, lúc này Liên Mẫn mới như chạy nạn tới thành phố T, nhà họ Kha hoàn toàn nhà tan cửa nát trong lần đó…
Tin tức nổi lên, Liên Mẫn không đợi kịp gọi điện thoại cho nhà họ Đổng, nhưng toàn bộ đều không có ai tiếp!
Lập tức, Liên Mẫn lúc này mới phát giác ra điều gì!
Cô ta, bị bỏ rơi rồi?
Vội vã lao ra ngoài cửa đi tìm luật sư Lý ra ngoài nhận điện thoại, không có một bóng người khiến cả người cô ta lạnh thấu từ đầu tới chân!
Nhà họ Đổng, lại vào lúc này bỏ rơi cô ta, bọn họ rốt cuộc có nghĩ tới hay không, lúc này nếu cô ta không có bất kỳ hậu thuẫn nào, nhà họ Cảnh hoàn toàn có thể xé cô ta ra!
Điên cuồng gọi điện thoại cho mỗi một người của nhà họ Đổng, nhưng đến khi cô ta gọi đến mức điện thoại nóng lên, hết pin, trước sau đều không có ai tiếp điện thoại của cô ta!
Ngã nhào xuống đất, trên mặt Liên Mẫn tái nhợt vô sắc!
….

.

Đêm khuya, Liên Mẫn dọn dẹp hành lý của mình, thần kinh cả người căng chặt, ngoài nhà gió thổi cỏ lay một chút xíu cũng khiến cả người cô ta muốn nhảy bắn lên! Tinh thần tập trung cao độ, chỉ sợ người nhà họ Cảnh không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện ở trước mặt!
Thật vất vả thu dọn xong đồ của mình trong trạng thái kinh hồn bạt vía, Liên Mẫn đội mũ lén lén lút lút từ nhà đi ra, nghiễm nhiên bộ dạng này chính là muốn chạy trốn, nhưng vừa mới đi xuống lầu dưới, Điền Vinh đã xuất hiện trước mặt cô ta, thân hình cao lớn chặn lại đường đi của cô ta.

“Điền… Điền Vinh…” Run rẩy gọi tên của anh ta, Liên Mẫn cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, cố gắng nhắc nhở mình, không có chuyện gì, chỉ là Điền Vinh tới mà thôi, cũng không phải là người khác, vậy thì cô ta vẫn còn có một chút hy vọng! Nở một nụ cười gượng gạo, Liên Mẫn nói: “Đã trễ thế này, anh… Đến thăm em?”
Điền Vinh từ trong bóng tối đi ra, cả người mang theo lạnh lẽo từ bên ngoài, nhìn cô ta nhưng lại không lên tiếng.

Đưa tay vuốt tóc của mình, Liên Mẫn nhẹ giọng nói: “Thật ra thì, sức khỏe em đã không có chuyện gì lớn, cám ơn anh quan tâm, còn phiền anh chạy tới một chuyến, cám ơn nha.


Điền Vinh không nói gì cũng không nhường đường, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta.

Liên Mẫn không nhịn được hơi chột dạ, hít thở sâu một hơi tiếp tục hỏi: “Tại sao anh không nói chuyện, là gần đây tâm trạng không tốt sao? Có gì muốn nói với em, em trò chuyện với anh?”
Lời vừa nói ra, Điền Vinh rốt cuộc không nhịn được giễu cợt cong khóe miệng của mình, con ngươi liếc qua nhìn hành lí đặt bên chân cô ta, đang cố gắng muốn che lại, Điền Vinh nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Cô Liên, trễ như vậy, cô muốn đi đâu thế?”
Vừa nghe thế, nụ cười trên mặt Liên Mẫn cũng cứng lại, sững sờ nhìn Điền Vinh, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Cái này à, chính là vì tin tức gần đây khiến em thật phiền não, cho nên em muốn đi loanh quanh, giải sầu một chút, hơn nữa đứa con của em vừa mới mất, em cũng muốn đi thay đổi chút tâm trạng , cho nên…”
“Cái này không đúng rồi, cô Liên, ngày hôm qua cô còn ầm ĩ trước mặt ký giả, nhất định phải khiến Ân Thiên Thiên ngồi tù, nhưng bây giờ muốn rời khỏi thành phố T, chẳng lẽ cô không biết, Ân Thiên Thiên là người tình nghi bị kẹt ở thành phố T, cô là người trong cuộc cũng không nên rời nơi này chứ?” Điền Vinh nói, giọng nói lạnh lùng, hoàn toàn không giống anh ta trước kia, ngay cả một tiếng ‘Cô Liên’ kia cũng đặc biệt vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn chằm chằm cô ta nói tiếp: “Cô Liên, tôi thấy cô hay là ngoan ngoãn ở thành phố T giả ngốc đi, bây giờ cô không nên đi đâu cả.


Dứt lời, Điền Vinh sừng sững bất động đứng trước mặt chặn đường đi của Liên Mẫn, cứ thế làm cô ta không có cơ hội nào có thể rời đi.

Nhìn anh ta, trong lòng Liên Mẫn bỗng nhiên luống cuống.

Hành lý trong tay rơi xuống đất, nổi lên ít bụi, trong nháy mắt Liên Mẫn đã tiến lên đưa tay lôi cánh tay Điền Vinh, nhỏ giọng yếu ớt nói: “Điền Vinh, Điền Vinh, anh để cho em đi có được không, nhà họ Đổng bây giờ không để ý tới em, nhà họ Cảnh nhất định sẽ không tha cho em, bọn họ nhất định sẽ không tha cho em, cầu xin anh, anh để em đi có được không? Em cũng không có… Không có làm chuyện gì thương thiên hại lý mà, có phải hay không, Điền Vinh, cầu xin anh…”
Đảo mắt nhìn Liên Mẫn bên cạnh, cô ta khóc lóc như hoa lê trong mưa, cả người đều lộ ra cảm giác yếu đuối, nước mắt trong suốt đọng trên mặt, khiến người ta nhìn thế nào cũng không nỡ cự tuyệt cô ta!
Liên Mẫn càng đến gần Điền Vinh, biểu cảm trên mặt vô cùng đáng thương và ủy khuất, cô ta không ngừng cầu xin nói: “Cầu xin anh, để em đi đi, em cũng không muốn ở lại đây nữa, em muốn đi, Điền Vinh cầu xin anh, để em đi…”
Thờ ơ nhìn cô ta, lúc Liên Mẫn nghĩ rằng Điền Vinh vẫn sẽ cưng chiều cô ta như trước đây, nhưng Điền Vinh lại rút cánh tay mình từ trong tay cô ta ra, quay lại lạnh nhạt nhìn cô ta nói: “Không làm chuyện gì thương thiên hại lý? Ha ha, Liên Mẫn, tôi vẫn cho rằng đó là giới hạn của cô, nhưng bây giờ xem ra, cô so với trong tưởng tượng của tôi còn làm người ta chán ghét hơn!”
Lúc Ân Thiên Thiên bị bàn luận xôn xao cô ta vẫn cảm thấy không có chuyện gì, phải không?
Đây là mưu kế của cô ta không được như ý, nếu được như ý vậy thì Ân Thiên Thiên bây giờ đoán chừng đã ở trong tù thật rồi! Mà giờ đây, còn nói không làm chuyện gì ‘Thương thiên hại lý’!
Ra sức hít thở sâu một hơi, Điền Vinh không nói gì cả, chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta nói: “Trở về đi thôi, trước khi chuyện này có kết quả, tôi cũng sẽ canh ở chỗ này, cô không thể nào có cơ hội rời đi!”
Nghe thấy câu như vậy, vẻ mặt nhìn Điền Vinh, trong nháy mắt Liên Mẫn đột nhiên phát hiện, Điền Vinh không biết từ lúc nào, đã không còn yêu cô ta…
Sự thật như thế, khiến cô ta bất an không yên.

Vội vàng tiến lên lôi kéo tay anh ta không buông, lo lắng nói: “Điền Vinh, Điền Vinh, anh đừng như vậy, không phải anh yêu em sao? Vậy anh giúp em một tay có được không, cầu xin anh, giúp em một tay đi, để em rời khỏi nơi này, em bảo đảm sau này cũng sẽ không trở lại nữa, em cũng sẽ không tìm Ân Thiên Thiên gây phiền phức nữa, cầu xin anh, hoặc là… Hoặc là anh muốn cùng em rời đi cũng được, chúng ta tìm một nơi không ai biết chúng ta, hai chúng ta…”
Không nhịn được rút tay mình ra, Điền Vinh lần đầu tiên bày tỏ rõ ràng phiền não của mình như vậy, đảo mắt nhìn cô ta, chỉ nói một câu: “Yêu cô? Liên Mẫn, tôi thừa nhận tôi đã từng yêu cô, nhưng yêu thế nào, cũng không chịu nổi cô dần dần mài mòn mình, từ lúc cô bắt đầu vu oan hãm hại Ân Thiên Thiên, tôi đã không còn yêu cô nữa rồi.


Dứt lời, anh ta không nhìn Liên Mẫn lấy một cái, gọi điện thoại cho Thừa Phó Lân.

Nếu cô trước sau vẫn ôm ảo tưởng như vậy, vậy thì anh ta sẽ tự mình đánh vỡ nó!
“Alo, Thừa Phó Lân phải không? Qua bên này đi, các người đoán đều trúng rồi.


Nghe thấy lời như vậy, cả người Liên Mẫn không nhịn được xụi lơ trên đất! Hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần, cho đến lúc Thừa Phó Lân dẫn người tới, cô ta mới phản ứng lại! Thừa Phó Lân nhìn Điền Vinh không nói gì, quay lại nhìn Liên Mẫn cười giễu cợt.

Đùa sao, tạo ra sóng gió to như thế ở nhà họ Cảnh bây giờ còn muốn đi, nằm mơ à!
Bị bảo vệ giữ chặt, lúc Liên Mẫn bị đưa về phòng mình, cô ta đột nhiên hét to về phía bọn họ, gào thét: “Buông tôi ra, buông tôi ra! Các người sẽ hối hận, các người nhất định sẽ hối hận! Cảnh Liêm Uy có bệnh tâm thần, anh ta có bệnh tâm thần! Chuyện này tôi nhất định sẽ nói cho truyền thông, tôi sẽ để cho người của toàn thế giới đều biết Cảnh Liêm Uy có bệnh tâm thần! Các người hối hận ngay đi, ha ha ha…”
Thừa Phó Lân khẽ chau mày, Điền Vinh nhìn cô ta lại giễu cợt nhếch khóe miệng, cuối cùng không nói một lời đi theo Thừa Phó Lân cùng nhau rời đi, đối với lời nói của cô ta hoàn toàn không để trong lòng.

Sư phụ của anh ta, nếu thật sự dễ dàng ngã xuống như vậy, vậy thì anh không phải là Cảnh Liêm Uy rồi!
Hôm sau.

Liên Mẫn chủ động liên lạc với ký giả, chỉ là khoảng thời gian này các ký giả bị cô ta gọi tới gọi lui có hơi nhiều, mọi người ít nhiều cũng có đôi lời oán hận, thậm chí có rất nhiều ký giả cũng không muốn tới, luôn cảm thấy chỗ Liên Mẫn đã không còn tin tức gì nữa, cho dù tới cũng đều tới trễ.

Thái độ dửng dưng như vậy làm Liên Mẫn gần như sụp đổ, nhưng vẫn gắt gao chịu đựng.

Người nhà họ Cảnh có thể khống chế được không để cô ta rời khỏi thành phố T, nhưng lại không thể ngay lúc này ngăn cái miệng của cô ta!
Cô ta chính là muốn nói cho người của toàn thế giới biết bí mật của Cảnh Liêm Uy! Cô ta muốn người nhà họ Cảnh hối hận!
Trưa hôm đó, tin tức của Liên Mẫn ùn ùn kéo đến xuất hiện ở tất cả tiêu đề trên tạp chí truyền thông…
— Theo báo cáo, sáng hôm nay cô Liên người đã gây tranh cãi trong khoảng thời gian này nói cho ký giả, cậu ba nhà họ Cảnh đúng là bị mắc chứng rối loạn hoang tưởng, thậm chí còn có một lần vô vùng nghiêm trọng, thiếu chút nữa làm thương tới cô Ân lúc đó đang là vợ của anh, bởi vì sợ sẽ làm hại cô, cho nên cậu ba Cảnh mới lựa chọn ly hôn với cô…
— Mà cô Liên cũng không lấy ra được cái gọi là chứng cứ, nhưng lại nói ra tất cả hành vi của cậu ba Cảnh trong lúc mắc bệnh, bao gồm khoảng thời gian cậu ba Cảnh được mọi người cho là rời khỏi thành phố T nhưng thật ra là ở trong biệt thự Nam Sơn tại thành phố T dưỡng bệnh, đối với chuyện này ký giả chúng tôi đã bắt đầu đi chứng thật, trước mắt còn chưa có kết quả…
— Đối với những lời nói của cô Liên, cùng khoảng thời gian trước cậu chủ nhà họ Đổng nói ra giống hệt nhau, chỉ là hai người đều không lấy ra được bất kì chứng cứ chân thật nào, vẫn chưa biết diễn biến tiếp theo…

Tin tức vừa ra, cuối cùng vẫn tạo ra một trận phong ba không nhỏ, rất nhiều người cũng đang bàn tán chuyện này, rối rít suy đoán Cảnh Liêm Uy rốt cuộc có thật sự bị bệnh tâm thần hay không, mà Liên Mẫn và Đổng Khánh đều bắt đầu bị người ta thúc giục lấy ra chứng cứ!

Lúc Ân Thiên Thiên ở nhà nhìn thấy tin tức, sắc mặt cả người đều thay đổi, bàn tay nắm ly sữa bò càng nắm chặt hơn!
Liên Mẫn và Đổng Khánh, hai người này thật đúng là chết không chịu buông bỏ mà!
Cảnh Liêm Uy khoảng thời gian này đều ở nhà họ Ân, bây giờ thậm chí có vài thứ cũng chuyển qua, bộ dạng nghiêm túc kia là muốn ở chỗ này một thời gian, đi tới bên cạnh Ân Thiên Thiên thấy cô hơi cau mày, Cảnh Liêm Uy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào giữa chân mày cô, làm cô kinh ngạc quay đầu, cái nhíu mày giữa chân mày cũng tan biến không còn dấu tích.

“Nghĩ gì vậy? Chuyên tâm như vậy?” Nhẹ giọng hỏi, Cảnh Liêm Uy thuận thế qua đó ngồi ôm cả eo cô.

Ân Thiên Thiên không nói gì chỉ là nhìn anh, cô đang lo lắng cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui