Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 666: MUỐN BẢO VỆ TẤT CẢ
Cậu ba Cảnh, anh chắc chắn làm vậy sẽ có được kết quả chứ?
Cậu ba Cảnh, anh không sợ người nhà họ Đổng sẽ bôi đen mình sao?
Cậu ba Cảnh, anh làm vậy sẽ khiến cổ phiếu của Cảnh thị xuống dốc không phanh, anh biết chứ?

Vô số câu hỏi được đưa ra, Cảnh Liêm Uy không hề quan tâm, Cát Thành Phong nhìn chuẩn giờ rồi gọi điện cho Đổng Khánh ngay tại hiện trường, âm thanh “tút tút” vang lên trong phòng khách, lập tức mọi người đều ngậm miệng.

Đổng Khánh đang ngồi trước màn hình tivi phẫn nộ nhìn Cảnh Liêm Uy, điện thoại trên bàn vẫn không ngừng đổ chuông, khi tiếng chuông sắp ngừng lại, cuối cùng Đổng Khánh cũng nghe máy, ngồi trước tivi nhà mình nhìn người đàn ông phách lối bên trong.

“Cậu chủ Đổng đang xem thời sự phải không, ý kiến tôi đưa ra thế nào? Đồng ý không?”
Lông mày nhướn lên, trong giọng điệu Cảnh Liêm Uy thoáng mang theo vẻ ngả ngớn, Cảnh Liêm Uy như vậy vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy, xấu xa, du côn, nhưng lại khiến người khác cảm thấy anh bị đã bôi đen…
Một người có thể nhẹ nhàng nói song phương hội chẩn, thật sự sẽ bị tâm thần tính cách cố chấp ư?
Trầm mặc vài giây, Đổng Khánh nhẹ giọng đáp: “Cậu ba, anh tự tin như vậy sẽ không bị tra ra chứ? Phải biết liên quan đến chuyện anh có bị tâm thần hay không, nhà họ Đổng tồi biết rõ hơn ai hết.


Khẽ “xuỳ” một tiếng, Cảnh Liêm Uy bật cười trước ống kính, vài giây sau mới nói: “Ừm, có lẽ nhà họ Đổng anh còn biết rõ hơn cả bản thân tôi…”
Sự trào phúng rõ ràng trong lời nói khiến Đổng Khánh ngồi trước tivi suýt nữa nổi giận!
Ông cụ Đổng nhìn Cảnh Liêm Uy trong màn hình, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời lại không nói ra được là không đúng ở đâu, chỉ nheo mắt nhìn anh.

Đổng Khánh bị kích thích hơi nổi giận, nhưng vẫn cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi trong tay nên trả lời thẳng thắn: “Được, mười giờ sáng mai chúng ta sẽ làm kiểm tra ở bệnh viện thành phố của thành phố T, một nửa bác sĩ người nhà họ Cảnh anh, một nửa bác sĩ người nhà họ Đổng tôi!”
Dứt lời, đèn flash bên phía tivi càng thêm điên cuồng, Đổng Khánh cúp máy rồi nhìn chằm chằm màn hình, điện thoại trong tay như sắp bị bóp nát.

Ông cụ Đổng dán mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, mãi vẫn không nghĩ ra rốt cuộc anh muốn làm gì.

Cậu ba Cảnh, mười giờ sáng mai anh sẽ có mặt đúng giờ chứ?
Cậu ba Cảnh, xin hỏi anh có chắc chắn sẽ không bị bôi đen không? Anh thật sự không có bệnh chứ?
Cậu ba Cảnh, anh đã nghĩ xong đường lui cho các kết quả chưa?

Lần này dù phóng viên phía dưới hỏi gì, Cảnh Liêm Uy cũng không trả lời chỉ xoay người mang theo nụ cười rời khỏi hiện trường, nhân viên Cảnh thị lập tức đi ra ngăn đám phóng viên rồi không khỏi quay đầu nhìn bóng lưng cao lớn rời đi, trong lòng mang theo chút rung động…
Cho dù Cảnh Liêm Uy có bị bệnh hay không thì chỉ dựa vào việc anh dám đứng trước ống kính nói những lời này đã khiến mọi người rất khâm phục rồi!
Hoặc là anh thật sự bị bệnh chuẩn bị bị mọi người đưa tin, hoặc là anh thật sự bị bôi đen.

Suốt một ngày, cả thành phố T đều là đưa tin liên quan đến chuyện này, Đổng thị và Cảnh thị đều bị phóng viên vây kín không một kẽ hở! Ngay cả bác sĩ mà nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh tìm cũng bị phóng viên phát trực tiếp toàn bộ hành trình, không để chuyện này xuất hiện một chút nguỵ tạo!

Khi Ân Thiên Thiên thấy bài báo này thì mặt trắnh bệch!
Cô biết, biết anh bị bệnh, nhưng bây giờ anh lại tự mình đưa ra đề nghị này bảo cô sao không lo lắng cho được? Ngay cả Ân Bách Phú và Lý Mẫn cũng hơi lo lắng!
Chỉ là anh nói cô đợi, vậy cô sẽ đợi…
Dù sao việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là im lặng chờ đợi phía sau anh…
Chín giờ sáng hôm sau.

Cửa ra vào nhà tổ nhà họ Cảnh bị vô số phóng viên vây quanh chờ Cảnh Liêm Uy xuất hiện, nhưng không ngờ ông cụ nhà họ Đổng và cậu chủ nhà họ Đổng lại đích thân tới cửa “đón” Cảnh Liêm Uy!
Khi Cảnh Liêm Uy biết tin này thì khoé miệng không khỏi nở nụ cười, Cát Thành Phong đứng bên cạnh lại căng thẳng, nuốt nước bọt ừng ực!
Ông cụ Đổng đã nghĩ cả đêm mà vẫn không biết rốt cuộc Cảnh Liêm Uy định làm gì, bất đắc dĩ chỉ đành dẫn Đổng Khánh đích thân tới đón, nghĩ rằng chí ít họ sẽ không để Cảnh Liêm Uy giở trò gì, nhưng ai biết chính vì họ làm vậy mới khiến hành động của Cảnh Liêm Uy càng nhanh hơn…
Ăn sáng xong, Cảnh Liêm Uy chậm rãi bước ra, áo sơ mi trắng và quần thường ngày đơn giản làm nổi bật khí chất ưu nhã của anh.

“Ông Đổng, cậu Đổng, chào buổi sáng.

” Cười nhẹ rồi nói, nhìn Cảnh Liêm Uy có vẻ tâm trạng cực kỳ tốt, Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình phía sau anh lại mang vẻ mặt phòng bị và nghiêm túc.

Ông Đổng cười đáp lại vài câu rồi mọi người cùng đi về phía xe, Đổng Khánh tới bên Cảnh Liêm Uy, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đúng rồi, mấy ngày trước tôi đưa Thiên Thiên đi khám thai, bác sĩ nói cả cô ấy và đứa bé đều rất khoẻ.

” Bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy nói một câu như vậy, trong lời nói đầy vẻ hạnh phúc, trong đôi mắt phương cũng đều là ý cười, anh quay sang nói với Đổng Khánh: “Bây giờ hẳn là ông Đổng rất lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của anh phải không, ngoài vợ tôi ra, anh không còn sự lựa chọn nào khác à?”
Lòng Đổng Khánh khi nghe anh nhắc tới Ân Thiên Thiên thoáng cứng ngắc!
Hạ thấp giọng, Đổng Khánh quay đầu nhìn anh nói: “Cảnh Liêm Uy, người như anh không xứng có được Thiên Thiên! Nếu không phải ban đầu là anh may mắn thì anh thật sự cho rằng Thiên Thiên sẽ chọn anh ư?”
Cảnh Liêm Uy nở nụ cười, dường như nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp, dáng vẻ đó dưới ánh nắng ngày xuân khiến người khác cực kỳ rung động: “Anh biết tôi và Thiên Thiên đến với nhau thế nào không?”
Đổng Khánh mím chặt môi không nói gì, anh ta chỉ biết hai người kết hôn chớp nhoáng, sao biết được họ đến với nhau thế nào?
“Tôi đang đi trên đường, Thiên Thiên trốn ở góc đường, khi đó cô ấy hai mươi ba tuổi, đứng đó bất lực đếm, một hai ba bốn…” Cảnh Liêm Uy cười nhẹ, mỗi lần nghĩ tới tình huống Ân Thiên Thiên tìm chồng là lại không nhịn được cười: “Khi đếm tới hai mươi ba thì vừa lúc tôi xuất hiện…”
Lời vừa dứt, bàn tay buông thõng bên người Đổng Khánh bất giác siết chặt!
Thiên Thiên của anh ta lại trọn trúng Cảnh Liêm Uy như vậy sao? Nếu khi đó người xuất hiện là anh ta, có phải bây giờ người làm ba chính là mình không?
Phẫn nộ nhìn Cảnh Liêm Uy chằm chằm, ngực Đổng Khánh dâng lên ngọn lửa cháy hừng hực…
Mỉm cười nhìn anh ta, nơi sâu thẳm trong đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy đều là sắc màu hạnh phúc, anh nói: “Nếu như vậy được gọi là may mắn thì tôi không thể không thừa nhận, đúng là tôi may mắn hơn anh rất nhiều, may mắn cưới được cô ấy, chưa từng có ý định buông tay, sinh con dưỡng cái cùng cô ấy, hơn nữa sau này còn định bạch đầu giai lão…”
Sinh con dưỡng cái, bạch đầu giai lão?
Sự đố kỵ trong lòng Đổng Khánh sắp bùng nổ đến nơi, thấy đã sắp tới xe, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy như nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói với phóng viên bên cạnh: “Đúng rồi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ tái hôn với Thiên Thiên, kính mong sau này mọi người gọi cô ấy một tiếng mợ ba, tránh cho…”
Bụp!
Cuối cùng, sự ghen tỵ trong lòng Đổng Khánh cũng hoàn toàn bộc phát, anh ta xoay người bất ngờ đấm lên mặt Cảnh Liêm Uy một cú, âm thanh nặng nề mà dứt khoát!
Mọi người xung quanh đều sững sờ, nhiếp ảnh gia vô thức nhìn chằm chằm, người nhà họ Cảnh và người nhà họ Đổng đi phía trước còn chưa hoàn hồn, đến khi lấy lại tinh thần thì Đổng Khánh đã xông lên túm Cảnh Liêm Uy bắt đầu đánh liên tục vào bụng, bụng dưới, mặt anh… tất cả những nơi có thể ra tay thì đều ra tay!
“Cảnh Liêm Uy! Tôi không cho phép anh tái hôn với Thiên Thiên, không cho phép!” Giận dữ quát lên một tiến, Đổng Khánh giơ nắm đấm lên muốn đánh vào đầu anh, cú đấm ấy khiến mọi người xung quanh đều hãi hùng khiếp vía: “Không được phép tái hôn!”
Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng đầu né tránh, lông mày nhíu chặt, trong mắt đều là sự phẫn nộ, nhân lúc Đổng Khánh còn chưa hồi phục tinh thần đánh lên mặt anh ta, khiến Đổng Khánh không đứng vững lùi lại sau mấy bước.

Cảnh Liêm Uy nhanh chóng đứng thẳng người, nghiêm mặt nhìn anh ta, trong mắt đều là lửa giận!
“Thế nào? Cậu Đổng vẫn tơ tưởng vợ tôi à? Với phẩm hạnh của anh lẽ nào không cảm thấy buồn nôn?” Cảnh Liêm Uy thấp giọng nghiêm túc nói, anh thật sự đang nén giận với tâm thái không bình thường này của Đổng Khánh.

Cảm xúc đè nén dưới đáy lòng dường như muốn bùng hát nhưng lại cố gắng khống chế, không ngừng gọi tên Thiên Thiên trong lòng để nhắc nhở bản thân.

Thiên Thiên…
Thiên Thiên…
“Không thể không nói tôi thật sự rất không thích hành vi này của anh!” Cảnh Liêm Uy nói tiếp, đồng thời hai người đàn ông vừa đứng vững đã lại nhanh chóng tới gần nhau, lửa giận giữa họ dường như có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nắm đấm vừa hạ xuống đã giơ cao lên muốn đánh lên mặt đối phương: “Cho nên mong anh thu lại ý nghĩ dơ bẩn của mình, cút xa một chút cho tôi!”
Dứt lời, nắm đấm của cả hai đều rơi xuống!
Trên mặt Đổng Khánh bị nặng nề đánh một cú, mà nắm đấm của anh ta lại không cẩn thận rơi trúng đầu Cảnh Liêm Uy, chỉ là lướt qua nhưng lại làm tổn thương tới vết thương trên đầu Cảnh Liêm Uy…
Còn chưa hoàn hồn thì trên tay Đổng Khánh đã dính máu tươi, màu sắc chói mắt ấy khiến mọi người có mặt đều sợ hãi ngẩn người, Cảnh Nguyên Phước hét to một tiếng, vệ sĩ nhà họ Cảnh nhanh chóng tiến lên, người nhà họ Đổng cũng lập tức lên theo!
Cảnh Liêm Uy nhíu chặt lông mày nhìn Đổng Khánh, nhất thời hô hấp cũng trở nên dồn dập!
Cát Thành Phong lập tức tiến lên đỡ anh, sắc mặt tái nhợt, nhất là khi nhìn thấy trên đầu anh đã dính máu thì bị doạ sợ gần như sắp khóc! Cảnh Liêm Bình lại gần, dè dặt cẩn thận không dám động vào anh, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đó, khiếp sợ khiến anh ấy tay chân luống cuống…
Cảnh Nguyên Phước đứng trước mặt Cảnh Liêm Uy, phẫn nộ trừng mắt nhìn ông cụ Đổng và Đổng Khánh, lớn tiếng kiên định nói: “Họ Đổng kia, các người nhớ kỹ cho tôi, nhà họ Cảnh tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Nếu như Cảnh Liêm Uy chịu một chút thương tổn, tôi sẽ khiến cả nhà họ Đổng phải chôn cùng!”
Lời nói khí phách ngàn dặm vừa dứt, dường như mặt đất đều đang rung chuyển.

Cảnh Liêm Uy được bác sĩ nhanh chóng đưa lên cáng cứu thương, ý thức vẫn còn thanh tỉnh, hơi nghiêng đầu nhìn Đổng Khánh đang ngơ ngác đứng tại chỗ, khoé miệng cong lên…
Thứ mà Cảnh Liêm Uy anh muốn bảo vệ, trước giờ chưa từng có gì không bảo vệ được!
Ân Thiên Thiên, nhà họ Ân, nhà họ Cảnh!
Không được thiếu gì!
Nhân viên cứu hộ vộ vàng đưa đi, Cảnh Liêm Uy chỉ nhíu mày đưa tay che đầu đang chảy ra chút máu của mình, khẽ nói một câu: “Đến bệnh viện thành phố, tôi muốn tiếp nhận kiểm tra! Kiểm tra xong, tôi muốn cả nhà họ Đổng đều phải xin lỗi!”
Lời nói rất có khí phách vừa dứt, mặt ông cụ Đổng cắt không còn giọt máu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui