Kết Hôn! Anh Dám Không?


CHƯƠNG 669: CÔ VÔ CÙNG ĐAU ĐỚN
Đưa tay ra đỡ lấy Ân Thiên Thiên, ánh mắt Cảnh Liêm Uy không ngừng quanh quẩn trên người cô và đứa bé trong bụng cô, dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng thấy toàn quan tâm và lo lắng.

Phóng viên ở xung quanh nhìn thấy không nhịn được chụp vội mấy bức ảnh, nhưng vẫn nhớ rõ phải che khuất mặt Ân Thiên Thiên lại.

Đưa tay nắm chặt bàn tay ấm áp của Cảnh Liêm Uy, nỗi lo lắng trong lòng Ân Thiên Thiên cuối cùng không còn nữa.

“Sao vậy? Thằng nhóc kia lại quấy em à? Không thoải mái ở chỗ nào để anh xem nào.

” Cảnh Liêm Uy vội vàng mở miệng nói sau đó lại vội vàng kéo Ân Thiên Thiên định đi tới khoa phụ sản: “Đi, anh dẫn em đi khám lại cho chắc.


Khóe miệng Ân Thiên Thiên không nhịn được cong lên, trái tim vô cùng ấm áp.

Khụ khụ!
Cảnh Nguyên Phước ở phía sau ho mạnh hai tiếng lúc này Ân Thiên Thiên lại vội vàng kéo Cảnh Liêm Uy, hỏi: “Kiểm tra của anh đã làm xong rồi à?”
Lông mày Cảnh Liêm Uy cau lại, anh bỗng nhiên phiền não quay đầu nhìn sang bác sĩ ở bên cạnh, bác sĩ vội vàng trả lời: “Xong rồi, xong hết rồi.


Ân Thiên Thiên cười gật đầu gửi lời cảm ơn tới bác sĩ sau đó quay đầu lại nhìn anh, lúc nhìn thấy vết thương được băng bó qua loa ở trên đầu anh sắc mặt cô trầm xuống.

Cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của Ân Thiên Thiên không đúng, ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn cô chằm chằm trong chốc lát đã biết tại sao nên vội vàng quay lại ngồi xuống trước mặt bác sĩ nói: “Bác sĩ, phiền giúp tôi băng bó lại một chút.


Lời vừa nói xong lập tức có bác sĩ tới băng bó cho Cảnh Liêm Uy, còn Cảnh Liêm Uy lại không chớp mắt nhìn Ân Thiên Thiên.

Trái tim của anh đã bị lấy đi mất rồi.

…Cảnh Liêm Uy, Thiên Thiên không bao giờ thích người không coi tính mạng của mình ra gì, lần này anh đã khiến cho cô ấy buồn lòng rồi, cô ấy vừa mới gửi tin nhắn cho tôi nói là cô ấy sẽ rời xa anh…
Lời nói của Đổng Khánh còn vang dội bên tai, mặt dù bên ngoài anh tự tin ngời ngời nhưng thiên quân vạn mã, quân lính ở trong lòng anh đã sớm tan rã rồi.

Ánh mắt anh sáng rực nhìn Ân Thiên Thiên, cô đứng ở nơi đó, Vi Gia Huệ và Cảnh Thiên Ngọc đứng ở bên cạnh cô không biết đang nói cái gì mà lông mày cô lại hơi nhíu lại, dáng vẻ mặt ủ mày chau kia khiến trái tim anh siết chặt lại!
Đổng Khánh nhìn thấy Ân Thiên Thiên trong lòng tràn đầy phiền muộn, cô tới đây chính là để ngăn anh ta phát bệnh…
Cô yêu anh ta, yêu đến mức không chừng có một ngày nào đó anh ta có giết cô thì cô cũng vẫn đuổi theo bước chân của anh ta…
Bước chân lảo đảo đi về phía trước hai bước, Đổng Khánh đứng ở trước mặt Ân Thiên Thiên há mồm định nói gì đó, nhưng Ân Thiên Thiên lại chuyển ánh mắt đi chỗ khác giống như không hề nhìn thấy cũng không để ý đến quá khứ, trong nháy mắt đó lòng anh ta giống như dao cắt qua vậy!
Cô không muốn nhìn thấy anh ta nữa, không muốn nói chuyện với anh ta nữa…
—Cậu Đổng, xin hỏi bây giờ anh còn tiếp tục theo đuổi cô Ân nữa không?
— Cậu Đổng, anh có nhìn nhận thế nào đối với kết quả kiểm tra này?
— Cậu Đổng, tôi vừa nhận được tin tức là cổ phiếu của Đổng thị đang giảm mạnh, xin hỏi anh đã có kế hoạch gì chưa?

Vô số câu hỏi ập tới trước mặt nhưng dường như Đổng Khánh lại không hề nghe thấy một câu nào, dưới sự bảo vệ đặc biệt nhanh chóng đi theo ông cụ Đổng rời khỏi nơi này dẫn theo đám phóng viên lập tức đuổi theo phía sau lưng bọn họ.

Rất nhanh, vết thương của Cảnh Liêm Uy cũng đã được xử lý xong, lúc xử lý xong thì Ân Thiên Thiên cũng ngay lập tức đi vào, các bác sĩ thấy vậy cũng nhanh chóng giải tán còn người của nhà họ Cảnh thì đều chờ đợi ở phòng bên ngoài.

Cảnh Liêm Uy ngồi ở trên giường bệnh hơi ngửa đầu lên nhìn cô, trong mắt phượng nhìn không ra cảm xúc gì.

Đưa tay khẽ vuốt ve chỗ bị thương của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên hỏi: “Đau không?”
Cảnh Liêm Uy lắc đầu, từ đầu đến cuối anh chỉ sợ Ân Thiên Thiên sẽ lựa chọn rời đi giống như Đổng Khánh nói nên đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô thật lâu không muốn buông ra, bỗng nhiên Ân Thiên Thiên lại cầm bàn tay của anh đưa lên ngực mình để anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập của cô rồi nói: “Nhưng mà em đau…”
Đúng vậy, cô đau, vô cùng đau đớn!
Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên thẳng tắp nhìn vào cô đến khi nhìn thấy sự lo âu và sợ hãi trong mắt cô thì lại nghe thấy cô nói tiếp: “Rõ ràng là em đã nhìn thấy anh ngoan ngoãn chấp nhận trị liệu, nhìn thấy anh băng bó vết thương nhưng sau khi anh dập máy điện thoại của em thì lại đập phá hết tất cả, Cảnh Liêm Uy, anh đang lừa em đúng không? Hay là nói ngay cả có lệ anh cũng không muốn cho em?”
Dừng hô hấp lại, Cảnh Liêm Uy vội vàng nhìn cô, há miệng ra nhưng lại không nói nên lời.

Có lệ?
Trên thế giới này, anh có lệ với ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ có lệ với cô có được không?
Cô là người duy nhất anh muốn nâng ở trong lòng bàn tay để cẩn thận che chở.

Ân Thiên Thiên tiến về phía trước một bước ngoan ngoãn đứng ở trong vòng tay anh mặc cho anh đưa tay ôm lấy cái eo hơi thô của mình, cô đưa tay bưng lấy đầu của anh nói: “Cảnh Liêm Uy, sau này không được tự làm tổn thương tới bản thân mình như vậy, biết không? Em sẽ lo lắng đấy.


Khóe miệng cong lên, Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng người hôn lên cánh môi hồng phấn của cô ái, ngoan ngoãn gật đầu.

Ân Thiên Thiên thấy anh như vậy cũng không nhịn được cong khóe miệng lên, cô để bàn tay ấm áp của anh lên trên bụng đã to ra của mình, nói: “Cảnh Liêm Uy, anh đoán xem con của chúng ta là trai hay là gái? Em luôn cảm thấy nó khá là nghịch ngợm…”
Ôm cô ngồi xuống đùi của mình, Cảnh Liêm Uy trả lời, nói: “Là một đứa bé trai.


Đuôi lông mày chau lên, cũng không biết Ân Thiên Thiên có tin hay không mà lại chỉ cười như vậy.


Mấy người đứng ở ngoài phòng chờ không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Thoát được nhà họ Đổng vẫn luôn dính lấy bọn họ như keo da trâu lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Chỉ có điều chuyện bên này vừa mới có kết quả thì điện thoại của Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình bắt đầu điên cuồng vang lên, lúc hai người kia rời đi nghe điện thoại thì Vi Gia Huệ và Cảnh Thiên Ngọc cũng hoàn toàn không để ý tới bọn họ nữa, Cảnh Thiên Ngọc xoay người cười vụng trộm nói với Vi Gia Huệ: “Mẹ, con mang thai rồi…”
Vi Gia Huệ lập tức ngây ngẩn cả người, chưa bao giờ bà ta nghĩ tới chuyện Cảnh Thiên Ngọc sẽ mang thai, bà ta trừng mắt liếc Trình Thiên Kiều bên cạnh trong mắt đều là bất mãn, sao con gái của bà ta lại ngu dại đi lưu luyến một người giống như Trình Thiên Kiều được chứ?
Trình Thiên Kiều nhìn Cảnh Thiên Ngọc trong mắt là sự dịu dàng như nước, lúc đối mặt với ánh mắt của Vi Gia Huệ cũng là ngoan ngoãn chấp nhận.

Dù sao đi nữa thì anh ta nhất định sẽ cưới Cảnh Thiên Ngọc!
Trước kia đã hành động trước báo cáo sau một lần rồi thì lần này cũng hành động trước báo cáo sau như vậy đi!
Chỉ có điều lần hành động trước báo cáo sau lần này thật sự là hơi thê thảm đau đớn và không đành lòng nhìn thẳng…
Cảnh Thiên Ngọc không hề sợ mẹ mình tức giận vì cô ấy hiểu rất rõ bà ta cũng biết rất rõ là bà ta hi vọng mình sống tốt, mà cô đi theo người giống như Trình Thiên Kiều chính là kết cục tốt nhất đời này của cô ấy.

Sau khi chắc chắn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên bên này không có vấn đề gì, Vi Gia Huệ dắt Cảnh Thiên Ngọc đi thẳng phía bệnh viện Nam Tự, Trình Thiên Kiều lặng lẽ lái xe đưa bọn họ qua đó, Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình bất đắc dĩ phải nhanh chóng trở về công ty vì ở đó vẫn còn có một đống chuyện lớn đang chờ bọn họ…
Lúc Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đi ra thì bên ngoài chỉ còn Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân sắp mệt lả đang chờ.

Sau khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy bình yên vô sự đi ra, hai chân Cát Thành Phong mềm nhũn suýt chút nữa đã ngồi sập xuống đất, Thừa Phó Lân thấy thế vội vàng đưa tay ra kéo anh ta lại, giễu cợt nói: “Xem chút tiền đồ của anh đi!”
“Anh thì có tiền đồ chắc? Nếu anh mà có tiền đồ thì đừng đêm hôm khuya khoắt tới tìm tôi lải nhải là anh sợ cậu ba bị làm sao như thế nào!” Cát Thành Phong hét lớn một tiếng xong cảm thấy cuối cùng chuyện trong lòng cũng đã giải quyết xong rồi, ép sức lực lên trên người anh ta sau đó nhìn Cảnh Liêm Uy dùng giọng điệu mềm nhũn nói: “Cậu ba à, sau này đừng làm mấy chuyện như vậy nữa nhé, trái tim tôi không chịu được đâu!”
Cảnh Liêm Uy gật đầu nhẹ nhàng linh hoạt đồng ý.

Nói đùa à, vợ anh đã không cho phép mà anh còn dám ư?
Từ bệnh viện thành phố lái xe đi về nhà họ Ân, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên vừa bàn bạc với nhau, đứa nhỏ này sắp sinh rồi cô có nên trở về nhà tổ của nhà họ Cảnh hay không, vì ở đó Vi Gia Huệ đã sớm chuẩn bị tốt tất cả cho cô rồi, nhưng nghĩ tới Lý Mẫn cũng mong mỏi đứa bé này được sinh ra như vậy thì lại cảm thấy dường như hơi khó…
Cảnh Liêm Uy đưa tay ra nắm chặt lấy tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng hỏi một câu: “Thiên Thiên, lúc nào thì chúng ta mới tái hôn?”
Vấn đề này mà bị trì hoãn nữa thì ai biết lúc nào trái tim anh mới có thể an ổn được chứ!
“Anh xem lúc nào anh có thời gian là được.

” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng đáp lại, không hề thẹn thùng chút nào.

Vốn cô cũng rất muốn tái hôn nên sao có thể trì hoãn tiếp được?
Khóe miệng ngậm lấy ý cười, Cảnh Liêm Uy cúi người xuống hôn lên khóe miệng của cô một cái, mặt mũi tràn đầy thỏa mãn.

Lúc xe sắp đi tới cửa nhà họ Ân thì điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại đột nhiên vang lên, nhìn thấy là thầy Mộ Dung gọi điện thoại tới anh lập tức nghe máy, nói: “Thầy Mộ Dung…”
Mới nói chuyện được hai câu thì Ân Thiên Thiên lại nghe thấy Cảnh Liêm Uy nói sẽ lập tức đi qua đó, dù cho giọng điệu có vẻ bình thản nhưng cũng khiến cho trái tim cô cảm thấy bất an, tay nhỏ nắm lấy bàn tay của anh không muốn tách ra.

Cúp điện thoại xong Cảnh Liêm Uy quay người nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, anh phải đi tới thành phố M chỗ thầy Mộ Dung một chuyến, lần này đi phải khoảng ba ngày mới có thể trở về được, chờ anh trở về chúng ta sẽ đi tái hôn, lần này trời sập xuống thì cũng không ngăn cản được anh nữa đâu!”
Nhìn vẻ mặt kiên định của anh, Ân Thiên Thiên gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại hơi không muốn tách ra với anh.

Vất vả lắm mưa gió nhắm vào anh ở thành phố T này mới hòa hoãn được một chút, vừa mới cho rằng hai người đã có thể yên ổn trải qua đoạn thời gian này thì hết lần này tới lần khác thầy Mộ Dung kia lại gọi điện thoại tới mà còn không cho người ta từ chối, dù sao bây giờ ông ta cũng là bác sĩ trưởng của Cảnh Liêm Uy mà.

Đưa Ân Thiên Thiên trở lại nhà họ Ân, Ân Bách Phú và Lý Mẫn đã chờ hai người ở trong phòng khách từ sớm lúc nhìn thấy hai người trở về vẻ mặt bọn họ vô cùng vui mừng, Lý Mẫn vội vàng gọi người để ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Lý Mẫn nhìn Ân Thiên Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được mở miệng nói một câu: “Thiên Thiên, chờ sau khi con và Cảnh Liêm Uy tái hôn xong thì mau mau chuyển về ở đi thôi, không phải mẹ chồng con đã chuẩn bị xong hết mọi thứ cho con rồi à? Con ở bên kia dì cũng yên tâm nữa, đến lúc đó trở về rồi thì nhớ lúc nào có thời gian thường xuyên về thăm nhà là được…”
Không hiểu sao nghe thấy như vậy trái tim Ân Thiên Thiên lại nhảy lên một cái.

Giống như là Lý Mẫn đang muốn nói cái gì đó…
Mắt phượng hơi ngẩng lên nhìn Ân Bách Phú vẫn không có phản ứng gì ngồi ở đó, Cảnh Liêm Uy cười trả lời: “Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ thường xuyên đưa Thiên Thiên về thăm nhà, còn có cả Nhan Hi và Nhan Cẩm trong bụng cô ấy nữa, tất cả đều sẽ trở về…”
Động tác ăn cơm của Ân Bách Phú hơi dừng một chút, cười gật đầu.

Ân Thiên Thiên được Cảnh Liêm Uy trấn an mấy lần thì ngoan ngoãn ăn cơm xong sau đó trở về phòng, đêm nay Cảnh Liêm Uy phải xuất phát đi tới thành phố M nhưng trước khi đi còn gõ cửa phòng làm việc của Ân Bách Phú sau đó đi vào nói cái gì đó không một ai biết rồi mới rời đi.

Từ đầu đến cuối Ân Thiên Tuấn chỉ đứng ở cách đó không xa nhìn xem, lông mày cau lại, vươn tay cầm điện thoại đi ra ngoài gọi một cuộc, mọi chuyện cần thiết đều hoãn lại.

Cùng ngày, toàn bộ báo chí ở thành phố T đều đưa tin liên quan tới chuyện cậu ba nhà họ Cảnh đã khỏe mạnh trở lại hoặc là tin tức về biến động chứng khoán của nhà họ Đổng, tất cả giống như cùng dồn lại một chỗ.

Có người nói cái này có lẽ chính là yên tĩnh trước cơn bão táp chỉ có điều không biết mưa gió qua đi sẽ có cầu vồng hay không thôi!
Mười một giờ đêm hôm đó Cảnh Liêm Uy bay tới thành phố M nhưng lại không đi tìm thầy Mộ Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui