Kết Hôn! Anh Dám Không?

Tại buổi hôn lễ, Cảnh Liêm Uy vươn tay đón lấy Ân Thiên Thiên rồi quay đầu đối mặt với người chứng hôn, vì hôn lễ này nhà họ Cảnh đã mời người chứng kiến là một ông lão 89 tuổi rất nổi tiếng ở thành phố T, tóc cụ đã bạc phơ nhưng tinh thần rất minh mẫn, ông cụ cười híp mắt nhìn họ khiến lòng Ân Thiên Thiên bớt run rẩy... 

Sau người chứng hôn, người chủ lễ lên sân khấu, chẳng qua Ân Thiên Thiên thật sự không ngờ được, người chủ lễ của hôn lễ này lại là cậu cả nhà họ Cảnh! Khi nghe thấy Cảnh Liêm Bình hỏi ra miệng: "Cô Ân Thiên Thiên, cô đồng ý gả làm vợ anh Cảnh Liêm Uy chứ?" 

Trái tim cô hơi run rẩy. 

Cô ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Bình, trả lời rất nghiêm túc: "Tôi đồng ý." 

Dưới sân khâu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cho đến giờ phút này Ân Thiên Thiên vẫn tin tưởng hôn lễ của mình sẽ là hôn lễ lớn nhất hoàn mỹ nhất, là hôn lễ khó quên nhất, nhưng mà ngay sau đó cô lại phát hiện mình đã sai rồi, hơn nữa còn vô cùng sai. 

Cảnh Liêm Bình lặng lẽ nháy mắt mấy cái với Ân Thiên Thiên, quay sang hỏi Cảnh Liêm Uy: "Anh Cảnh Liêm Uy, anh có đồng ý cưới cô Ân Thiên Thiên làm vợ không?" 

Ân Thiên Thiên hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông phong thái hiên ngang đứng bên cạnh, còn chưa nghe thấy câu trả lời của anh mà trong lòng đã cảm thấy ngọt ngào đến mức không chịu nổi, khi nhìn thấy đôi môi mỏng gợi cảm của anh hơi động đậy, gương mặt nhỏ đã đỏ rần lên. 

"Tôi..." Cảnh Liêm Uy vừa định mở miệng thì bị một tiếng gọi gấp gáp cắt ngang. 

"Cảnh Liêm Uy!" 

truyện được up trên app mê tình truyện 

Giọng nói mềm mại ngọt ngào đó khiến Ân Thiên Thiên nhất thời có cảm giác quen thuộc, nụ cười trên khóe miệng còn chưa kịp thu lại, cô đã nghe thấy người vừa đến hỏi một câu: "Cảnh Liêm Uy, không phải anh đã nói là sẽ cưới em sao?" 

Một câu nói khiến cả hội trường xôn xao. 

Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn người phụ nữ quen thuộc đứng cuối thảm đỏ. 

Cô gái uyển chuyển nhảy múa trên sân khấu như tinh linh ballet kia... 

Ân Thiên Thiên đang khoác tay Cảnh Liêm Uy đột nhiên thấy sửng sốt, đến lúc này mà cô còn không biết đối phương là ai thì cô thật sự quá ngu ngốc rồi! Ân Thiên Thiên không nói gì chỉ cứng ngắc quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy bên cạnh. 

Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía Mộc Sa, anh im lặng đến đáng sợ, còn Ân Thiên Thiên chỉ thấy rõ ràng ban nãy ánh mặt trời chiếu lên người cảm thấy rất ấm áp, nhưng tại sao giờ phút này lại lạnh như vậy? Lạnh đến mức hàm răng cô cũng run rẩy. 

Mộc Sa mặc một chiếc váy màu đen tôn lên da thịt trắng nõn mảnh mai đứng trên thảm đỏ, rõ ràng một cô gái xinh đẹp khí chất như vậy, lại còn điềm đạm đáng yêu giống như người bị hại, cô ta bước từng bước về phía trước, trên khuôn mặt thanh tú nước mắt lăn xuống như không thể kiềm chế, cô ta nhẹ giọng chất vấn: "Liêm Uy, không phải anh đã nói người anh muốn cưới là em sao? Nhưng bây giờ người đang đứng bên cạnh anh là ai?" 

Đối mặt với Mộc Sa đang từng bước ép sát, Ân Thiên Thiên không muốn lùi bước một chút nào, nhưng mà thực tế cô lại sợ hãi muốn lùi lại! 

Vì cho đến bây giờ cô luôn biết rõ, trong lòng Cảnh Liêm Uy không có của cô! Thậm chí hôn lễ giả này cũng là do cô trộm được, chẳng qua cô thật sự cho rằng mình có thể có một năm, năm năm hoặc thời gian lâu dài hơn để có thể chuẩn bị thật tốt, sau đó mới đối mặt với sự xuất hiện của cô ta, nhưng làm thế nào cũng không ngờ được, cô ta lại đột ngột xuất hiện như vậy, thậm chí còn ngay trong hôn lễ của họ... 

Cả hội trường hôn lễ đều im lặng, không ai lên tiếng. 

Không ai biết Mộc Sa có ý nghĩa như thế nào với Cảnh Liêm Uy, không ai biết rõ, tất cả mọi người, cho dù là người nhà họ Cảnh hay người nhà họ Ân đều không dám nói. 

Ân Thiên Thiên nhìn Mộc Sa từng bước đến gần họ, cô chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, quay mặt về phía Mộc Sa, cô quay sang phía Cảnh Liêm Uy, rồi lại nhìn tất cả khách khứa, luống cuống, bối rối, căn bản không biết mình nên làm cái gì, cô thậm chí là sợ hãi nhìn Mộc Sa đang từng bước ép sát, cô sợ, sợ Mộc Sa cứ như vậy cướp Cảnh Liêm Uy đi, cũng sợ, sợ mình biến thành người mà chính mình chán ghét... 

Nước mắt cuối cùng cũng không tự chủ được mà dâng lên vành mắt, cô rưng rưng sắp khóc. 

Mảnh lụa trùm đầu nhẹ nhàng che đi vẻ đẹp của cô, cũng che đi sắc mặt tái nhợt lúc này, có người cười khi người khác gặp họa chế nhạo cô, cũng có người đau lòng nhìn cô lùi từng bước về phía sau... 

Ân Thiên Thiên muốn kéo Cảnh Liêm Uy cùng lùi lại với mình, nhưng mà bóng dáng thẳng tắp kia vẫn đứng yên tại chỗ không hề cử động cũng không nói lời nào, hơi lảo đảo, tay Ân Thiên Thiên tuột khỏi tay anh, một giây đó Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy trái tim mình dường như cũng rơi xuống vực sâu... 

Cảnh Liêm Bình đứng dậy, kéo Ân Thiên Thiên bị trượt chân lại, hai mày anh nhíu chặt nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy cũng không chú ý chút nào. 

Ân Thiên Thiên mím chặt môi, trong một giây tay cô tuột khỏi tay Cảnh Liêm Uy, cô trở đột nhiên nên kiên cường hơn, nhà họ Cảnh không tự nói chuyện này với mình, là người khác đến phá hôn lễ của mình! Cô không nên lùi bước, cũng không nên sợ hãi! 

Bóng dáng nhỏ bé cố gắng đứng thẳng lưng, Ân Thiên Thiên đứng cách Cảnh Liêm Uy một bước, quật cường nhìn anh không nói một lời, đợi anh lựa chọn. 

Hai mắt Mộc Sa đầy nước mắt, mờ mịt bước đến gần Cảnh Liêm Uy, trong miệng cô ta còn đang lẩm nhẩm cái gì đã từng thì đột nhiên trước mặt có hai cánh tay vươn ra, một cánh tay trắng nõn là của Đào Ninh, một cánh tay ngăm đen là của Ân Thiên Tuấn. 

"Cô này, xin cô tự trọng!" Đào Ninh không khách sáo mở miệng, chân mày anh ấy nhíu chặt! 

Thân hình cao lớn của Ân Thiên Tuấn đứng trước mặt Mộc Sa, ngăn tầm mắt cô ta nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, anh ấy không nói gì nhưng ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng. 

Anh sẽ không cho phép bất kỳ ai, dùng bất kỳ cách thức nào phá hỏng hạnh phúc của em gái anh! 

Tất cả mọi người ở hiện trường hôn lễ đều đang yên lặng chờ đợi, thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy từng cành cây ngọn cỏ trước mặt. 

Mộc Sa đứng trước mặt Ân Thiên Tuấn và Đào Ninh, không nhìn về phía Cảnh Liêm Uy nữa, cô ta kiên định mở miệng: "Các người có biết không, tôi mới là bạn gái của Cảnh Liêm Uy, tôi là cô hai nhà họ Mộc, mà nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh có hôn ước!" 

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, hiện trường hôn lễ lập tức trở nên hỗn loạn, có lẽ cũng chỉ có người nhà họ Ân cảm thấy vui mừng, không ít người quay đầu sang hỏi Lý Mẫn những chuyện liên quan đến Ân Thiên Thiên. Lý Mẫn thì cũng "biết thì nói nấy". 

... Cô cả nhà họ Ân bị làm sao vậy? Biết người ta có hôn ước mà còn cố lấy? 

... Ai biết được, danh tiếng cô cả nhà họ Ân này cũng chẳng ra sao, cũng không biết tại sao nhà họ Cảnh lại đồng ý. 

... Các bà không biết cô cả nhà họ Ân vẫn còn sạch sẽ sao? Đây có lẽ là nguyên nhân nhà họ Cảnh tiếp nhận cô ấy. 

... Cho dù như vậy thì sao? Dù sao cũng không thể vì vậy mà khiến người ta đá vợ chính thức ra ngoài chứ? 

... Thật sự không nhận ra cô cả nhà họ Ân này hóa ra lại là một kẻ thứ ba cướp chồng chưa cưới của người khác! 

... Thật sự là không biết xấu hổ, làm một người phụ nữ cho tử tế không làm, lại muốn đi làm người thứ ba! 

... 

Mọi lời nói xung quanh không e dè truyền vào tai Ân Thiên Thiên như thế, cô cũng không cãi lại nửa câu, chẳng qua mắt cô nhìn vào người nhà họ Cảnh ngay trước sân khấu, bà cụ Cảnh hơi tránh đi, ngay cả Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng hơi cúi đầu, khóe miệng Ân Thiên Thiên đột nhiên nhếch lên một độ cong rất nhạt... 

Đúng vậy, cho dù người nhà họ Cảnh có thích cô hơn nữa thì sao chứ? Cho dù bà cụ Cảnh luôn luôn che chở cô thì sao chứ? Vậy cũng phải lấy điều kiện đầu tiên là không ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Cảnh! Tình huống ngày hôm nay chỉ cần người nhà họ Cảnh đứng ra nói một câu bênh vực Ân Thiên Thiên, không nói điều khác, ít nhất cũng là làm mất lòng nhà họ Mộc rồi! Hơn nữa cũng làm danh dự của nhà họ Cảnh giảm sút, chỉ bởi hai lý do này, người nhà họ Cảnh cũng sẽ không đứng ra! 

Lý Mẫn lắng tai nghe lời nói xung quanh, lại không nhịn được chen vào một câu: "Ôi, lúc đầu tôi đã bảo con bé rồi, bảo nó đừng buông thả như vậy, đừng buông thả như vậy, bây giờ hay rồi, cô Mộc người ta đã tìm đến cửa, thật sự là mất mặt..." 

Một câu này của Lý Mẫn như chứng thực nghi ngờ Ân Thiên Thiên cố tình muốn gả vào nhà họ Cảnh! Ánh mắt những người xung quanh nhìn Ân Thiên Thiên đều thay đổi rất nhiều... 

Ân Thiên Thiên bỗng nhiên cảm thấy rất cay đắng, thật sự rất cay đắng, cô hơi cụp mắt. Ân Thiên Thiên nở nụ cười tự giễu rồi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đến tận lúc này, bị mọi người hiểu lầm đến mức độ này, cô vẫn quật cường muốn có được một câu trả lời của Cảnh Liêm Uy, trước đó cô đã chạy trốn quá lâu, cho nên buổi hôn lễ này là để trừng phạt cô mà thôi... 

Chỉ là cô không đủ can đảm đi tới hỏi một câu: "Cảnh Liêm Uy, vợ của anh là em hay là cô ấy?" 

Đào Ninh nghe Mộc Sa nói xong cũng không nhịn được hoảng sợ, nhưng vẫn kiên trì đến cùng nói: "Cô Mộc, theo lời cô nói thì nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh cũng đều biết rõ chuyện này, nhưng vì sao việc nhà họ Cảnh tổ chức hôn lễ rầm rộ như vậy nhưng nhà họ Mộc lại không có chút phản ứng nào? Có phải điều đó cho thấy rằng cô đang nói dối hay không, có phải điều đó nói rõ rằng hôn ước này đã bị hủy bỏ từ lâu rồi không!" 

Đào Ninh không cho Mộc Sa cơ hội nào để nói chuyện, đến tận khi Ân Thiên Thiên bước ra khỏi trong phòng cô dâu thì cô ấy mới biết người Ân Thiên Thiên lấy là cậu ba nhà họ Cảnh, cô ấy vô cùng kinh ngạc, sau kinh ngạc là hết lòng chúc phúc, trong mắt cô ấy, Ân Thiên Thiên xứng đáng có được tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này! 

Ân Thiên Tuấn nhìn Mộc Sa lạnh lùng mở miệng: "Cô Mộc, cho dù lời cô nói là thật hay giả, chuyện này hẳn là người lớn hai nhà phải có bàn bạc rồi, tại sao cô lại nói chắc như đinh đóng cột vậy? Theo tôi biết, tuy hôm nay chủ nhà của nhà họ Mộc không tới tham dự hôn lễ nhưng cũng đã tặng quà mừng rồi, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?" 

Khi Mộc Sa nghe thấy cây này của Ân Thiên Tuấn thì sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, cả người lảo đảo sắp ngã khiến người ta thương xót. 

"Điều này có nghĩa là từ đầu đến cuối nhà họ Mộc đều biết chuyện này, thậm chí là vui vẻ khi thấy chuyện này xảy ra!" Giọng nói của Ân Thiên Tuấn lạnh đến dọa người, tiếng bàn tán dưới sân khấu cũng dần dần nhỏ xuống, họ đã quên đằng sau Ân Thiên Thiên có một chỗ dựa vững chắc là anh, Ân Thiên Tuấn! "Về phần hôn ước mà cô nói, ai biết là nói về ai? Nhà họ Mộc cô không chỉ có một cô con gái là cô, nhà họ Cảnh cũng không phải chỉ có một người con trai là Cảnh Liêm Uy, có một số việc trước khi tìm hiểu rõ ràng thì đừng mở miệng nói linh tinh, nếu không tôi không ngại kiện cô ra tòa đâu! Hôm nay là hôn lễ của em gái tôi, hy vọng cô có thể tôn trọng họ!" 

Ân Thiên Thiên nghe Ân Thiên Tuấn và Đào Ninh nói vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp, chỉ là cô hiểu rất rõ, Ân Thiên Tuấn và Đào Ninh có nói nhiều hơn nữa nhưng nếu Cảnh Liêm Uy không mở miệng thì chuyện này sẽ không trôi qua đơn giản như vậy, những người ở đây rõ ràng cũng hiểu được đạo lý này, như dự đoán, ánh mắt của tất cả mọi người ở hội trường đều hướng về phía Cảnh Liêm Uy vẫn không mở miệng nói lời nào từ khi Mộc Sa xuất hiện... 

Tất cả mọi người đang suy đoán sôi nổi, câu “Tôi...” chưa nói xong kia của Cảnh Liêm Uy là "Tôi đồng ý" hay là "Tôi không đồng ý"? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui