Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chiếc khăn lụa trong tay bà cụ Cảnh sắp bị vò đến nhàu nát, nhưng vẫn không nghe thấy một câu nói nào của Cảnh Liêm Uy. 

Rõ ràng chỉ có hơn mười giây ngắn ngủi, nhưng Ân Thiên Thiên lại cảm giác dài như mấy thế kỷ vậy. Mộc Sa đang bị Ân Thiên Tuấn và Đào Ninh giữ chặt, cũng có cảm giác giống như vậy. 

"Liêm Uy, anh thực sự không quan tâm tới sao?" Mộc Sa vừa khóc nức nở vừa hỏi Cảnh Liêm Uy. 

Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên đã thấy Cảnh Liêm Uy quay người sang, Trời mới biết, giây phút đó sự độc ác trong cô lại dâng lên, ngay cả Cảnh Liêm Bình đứng bên cạnh cô cũng cảm thấy hồi hộp, chỉ có một mình Mộc Sa là vui sướng! 

"Ai cũng đoán được cậu ba nhà họ Cảnh sẽ chọn ai? Đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao?" Một giọng nói thật nhỏ vang lên, không ít người nhìn qua, lại phát hiện người nói chuyện chính là Ân Nhạc Vy - cô hai mới lấy chồng của nhà họ Ân. "Mong rằng chị sẽ không quá đau buồn!" 

Lý Mẫn vươn tay kéo Ân Nhạc Vy, hùa theo: "Nhạc Vy, con đừng nói như vậy. Trước đây, là do chị con cứng đầu cứng cổ muốn gả cho cậu ba nhà họ Cảnh, chúng ta không thể nào ngăn cản nổi. Lúc này con phải để ý kỹ một chút, đừng để chị con làm ra chuyện điên rồ gì, dù sao thì cú shock lần này hơi lớn..." 

truyện được up trên app mê tình truyện 

Người xung quanh đứng nhìn, tuy rằng cảm thấy người nhà họ Ân dường như không có ý tốt, nhưng lại khó tránh khỏi việc suy nghĩ, có phải Ân Thiên Thiên trước giờ vẫn là loại người điêu ngoa, tùy hứng như vậy hay không? Nếu không tại sao trước đây lại có lời đồn "đạo đức suy đồi, nhân phẩm bất lương" chứ? 

Ân Thiên Thiên nhìn Ân Nhạc Vy và Lý Mẫn, trong mắt phủ một tầng lạnh lẽo. 

Hai mẹ con nhà này thật sự là không giây phút nào quên việc giẫm đạp cô! 

Mộc Sa có chút kinh ngạc nhìn hành vi của hai mẹ con nhà họ Ân, nhưng cũng không đi suy nghĩ nhiều. Cô ta còn đang tham lam ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đã lâu rồi chưa từng gặp kia, nước mắt trên mặt càng ngày càng nhiều. 

"Liêm Uy..." Tiếng gọi dường như muốn đi vào lòng Cảnh Liêm Uy. 


Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu mày, nhìn cô gái đứng cách đó không xa, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên sau khi Mộc Sa lộ mặt: "Cô Mộc, có phải cô nhớ nhầm rồi không?" 

Tất cả mọi người lập tức nín thở. 

Cảnh Liêm Uy tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận giữa chúng ta có một đoạn tình cảm, nhưng không phải chúng ta đã chia tay rồi sao? Nếu đã chia tay, vậy nam cưới nữ gả đâu có liên quan gì tới nhau nữa. Bây giờ cô lại tới hôn lễ của tôi để náo loạn như vậy, cô đặt vợ tôi ở đâu?" 

Nên nói trong lòng Ân Thiên Thiên lúc này là cảm giác mừng như điên không? Nhưng thật sự chính là như vậy… 

Cô nghĩ sao cũng cảm thấy thật không ngờ, Cảnh Liêm Uy có thể đường đường chính chính từ chối Mộc Sa, ngay trước mặt tất cả mọi người! 

Người nhà họ Cảnh nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, người đầu tiên đứng ra lại chính là Cảnh Thiên Ngọc mà Ân Thiên Thiên vẫn luôn nghe nói chứ chưa từng gặp mặt. 

Cảnh Thiên Ngọc đứng trên thảm đỏ, nhẹ giọng nói một câu: "Cô Mộc, trước đây lúc cô và em trai tôi yêu nhau thì không biết nó là cậu chủ nhà họ Cảnh nhỉ! Tôi còn nhớ rất rõ, sau khi tôi biết tới sự tồn tại của cô còn cố ý đi xem cô múa một lần. Nhưng biểu hiện của cô sau đó như thế nào, có cần tôi nói nữa không?" 

Sắc mặt Mộc Sa càng thêm trắng bệch. Cô ta làm sao ngờ được chuyện lại phát triển thành thế này! 

Cảnh Liêm Uy nhìn cô ta một cái sau đó nói: "Cô Mộc, tôi hy vọng sau này cô không nên làm chuyện sốc nổi như thế nữa. Chuyện này làm tổn thương tới vợ của tôi, tôi sẽ tới nhà họ Mộc nói chuyện với cha cô sau." 

Cảnh Liêm Uy nói xong thì quay người về phía Ân Thiên Thiên, anh vươn tay mình ra. 

Ân Thiên Thiên đứng lặng tại chỗ nhìn bàn tay đang vươn ra của Cảnh Liêm Uy, dường như không biết mình nên làm thế nào? 


Ngày hôm nay, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, cô không biết nên phản ứng như thế nào? 

Nếu như Cảnh Liêm Uy là vì giữ gìn danh tiếng của nhà họ Cảnh cho nên mới lực chọn biện pháp như vậy, thì cô cũng đồng ý! Cô biết, chuyện tới nước này, cách tốt nhất chính là không thừa nhận một trong hai người. Lúc đầu cô còn tưởng bản thân sẽ là người bị phủ nhận, nhưng cô thật không ngờ, cô lại là người được bảo vệ! 

Cho dù lời nói hôm nay của Cảnh Liêm Uy là thật lòng hay giả dối, Ân Thiên Thiên cô vẫn cảm động. 

Cô chính là một người phụ nữ yếu đuối như vậy đấy. 

Trong mắt phượng của Cảnh Liêm Uy tràn đầy thương tiếc, nhìn cô gái nhỏ bé quật cường trước mắt. Phản ứng của Ân Thiên Thiên làm cho anh hiểu rõ, ngay từ lúc bắt đầu Ân Thiên Thiên vẫn luôn biết đến sự tồn tại của Mộc Sa, có thể lúc ở buổi biểu diễn cô thực sự không biết người đó chính là Mộc Sa, nhưng bây giờ khi đã biết, cô vẫn đứng chờ ở nơi đó không nói một lời, nên anh đau lòng... 

Nhớ lại gần đây cô luôn buồn bực uất ức, Cảnh Liêm Uy kinh ngạc phát hiện ra, có thể là bởi vì chuyện này. 

Kỳ thực chuyện ngày hôm nay, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không cần để mặc cho người khác chỉ trích như vậy. Chỉ cần cô đứng ra nói một câu, là do người nhà họ Cảnh giấu diếm cô, vậy thì cô sẽ là người bị tổn thương. Mà con người thì luôn nghiêng về phía người yếu, do đó cô sẽ không phải chịu mấy lời chỉ trích vô vị như vậy nữa. Nhưng cô lại quật cường không nói một câu, bảo vệ danh tiếng cho nhà họ Cảnh... 

Người con gái như vậy, sao anh có thể không bảo vệ được chứ? 

Lúc bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt vào bàn tay anh, Cảnh Liêm Uy không chút do dự nắm thật chặt, kiên định nói ra lời nói mà mình bị cắt ngang lúc trước một cách mạnh mẽ: "Tôi đồng ý. Tôi đồng ý cưới Ân Thiên Thiên làm vợ của Cảnh Liêm Uy tôi, cả cuộc đời, đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau,." 

Nước mắt vẫn luôn tích tụ trong mắt Ân Thiên Thiên sau khi nghe Cảnh Liêm Uy dứt khoát nói ra những lời vậy thì trào ra, tầm nhìn trở nên mơ hồ, cũng giống như tương lai mơ hồ của cô vậy... 


Trong lúc mọi người đều cho rằng chuyện này tới đây là xong, thì cậu ba nhà họ Cảnh còn thả thêm một quả bom nặng ký nữa trong hôn lễ. Anh nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi dùng thân phận cậu ba nhà họ Cảnh bước vào giới thượng lưu của thành phố T, đồng thời tham gia quản lý quyết định sự phát triển của Cảnh thị, hy vọng các vị sẽ chiếu cố nhiều hơn." 

Lời này là trực tiếp thông báo cậu ba nhà họ Cảnh là anh từ nay về sau sẽ không hạ thấp mình nữa, thậm chí còn cao ngạo tham dự vào việc quản lý phát triển của Cảnh thị! Trong nháy mắt, mọi người dưới sân khấu đều sôi nổi hẳn lên. Nếu như cậu ba nhà họ Cảnh xuất hiện, thì tin tức mà bọn họ vẫn luôn muốn biết về người kia có lẽ sẽ dễ dàng có được rồi... 

Sau đó, hôn lễ diễn ra thuận lợi, Mộc Sa bị Cát Thành Phong sai người đưa về nhà họ Mộc. Mọi người dường như cũng rất biết điều, không nhắc lại sự tồn tại của người này. Chỉ có hai mẹ con nhà họ Ân vẫn còn náo loạn, nhưng không ai muốn để ý tới bọn họ... 

Đối với rất nhiều người ở đây, tin tức về chuyện trăng hoa giữa Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên không quan trọng, mà là những hiệu ứng đến từ việc Cảnh Liêm Uy từ sau tấm màn bước ra ngoài... 

Đôi khi hiệu ứng cánh bướm là một chuyện rất khủng bố... 

Nếu muốn đè ép một tin tức nóng hổi nào đó, thì chỉ cần dùng một tin tức nóng hổi hơn. Lúc trước, Ân Thiên Thiên không hiểu điều này, nhưng giờ cô đã được tự mình cảm nhận được nó trong chính hôn lễ của mình. 

Sau khi thay lễ phục, lúc Ân Thiên Thiên theo Cảnh Liêm Uy qua lại như con thoi trong đám người, cô không hề nghe thấy một câu nào liên quan tới việc vừa xảy ra trong hôn lễ, dường như một chút dấu vết nhỏ như con kiến cũng không thấy, câu mà cô nghe thấy nhiều nhất chỉ có. 

… Cậu ba Cảnh, "Thao Bàn Quỷ Thủ" kia lúc nào mới lên tiếng đưa ra quan điểm vậy? 

Trước kia Ân Thiên Thiên từng nghe lén thấy Ân Thiên Tuấn nhắc tới cái tên "Thao Bàn Quỷ Thủ" này rồi, đó là một người cực kỳ lợi hại trên lĩnh vực chứng khoán. Thậm chí còn có tin đồn anh ta có thể một mình khống chế sự biến hóa của toàn bộ thị trường chứng khoán. Nhưng từ lúc thành danh tới nay đã bảy năm, vẫn chưa có người nào thấy được anh ta! Chỉ biết anh ta có quan hệ rất tốt với cậu ba nhà họ Cảnh... 

Trong phòng cô dâu, lúc Ân Thiên Thiên trở về nghỉ ngơi, cô có chút thất thần. Đào Ninh vẫn luôn đi theo sát bên cô thì thỉnh thoảng lại lầm bầm vài câu. 

Cô ấy không quan tâm cậu ba nhà họ Cảnh là ai, cũng không để ý tới "Thao Bàn Quỷ Tử" gì đó, vì nói chung đó đều là những người cách cô ấy quá xa. Lúc này đứng bên cạnh cô ấy chỉ có người bạn tốt là Ân Thiên Thiên mà thôi. Cho nên, lúc người khác luôn bàn tán muốn biết, lúc nào thì Cảnh Liêm Uy lấy được tin tức về "Thao Bàn Quỷ Tử", thì cô ấy chỉ bất mãn về chuyện nhà họ Cảnh ngày hôm nay... 

"Nhà họ Cảnh này thực sự khinh người quá đáng rồi! Chuyện quan trọng như vậy mà bọn họ lại không nói! Nếu không phải Cảnh Liêm Uy hôm nay biết điều, vậy bọn họ có từng nghĩ tới, cậu sẽ bị áp bức đến mức nào hay không?" Đào Ninh càng nghĩ càng tức, cô vô cùng căm giận: "Nếu không phải hai người đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, hôm nay mình nhất định sẽ kéo cậu bỏ đi!" 

Ân Thiên Thiên nghe vậy thì khẽ nhếch khóe miệng cười, sau đó hít sâu một cái. 


Trong phòng cô dâu rộng lớn chỉ có hai người các cô, có nói cũng không cần lo. 

"Đào Ninh, cậu biết không? Trước khi mình gả tới đây, mình đã biết có một người con gái như vậy tồn tại..." Giọng nói Ân Thiên Thiên rất nhẹ, giống như một cơn gió lướt qua bông vải. "Thế nhưng, mình thầm ôm trong lòng một tia may mắn, muốn thử đánh cuộc một lần. Chỉ là hiện tại, mình cũng không biết rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai..." 

Cô thật sự không biết, hiện tại hôn lễ còn chưa kết thúc, thậm chí cô còn chưa có thời gian để nói chuyện riêng với Cảnh Liêm Uy. Cô không biết, tất cả hành động hôm nay của anh là do bất đắc dĩ hay là tự nguyện... 

Thế nhưng cô biết, sau này cho dù thế nào đi nữa, thì buổi hôn lễ này cũng đã để lại một dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng cô. Có lẽ cả đời này cô cũng không muốn trải qua chuyện như vậy một lần nữa! 

Cú shock trong giây phút Mộc Sa xuất hiện, không phải người trong cuộc như cô thì thật sự rất khó mà cảm nhận được... 

Đào Ninh không nói gì, chỉ đi tới ôm cô vào lòng khẽ nói: "Thiên Thiên, đừng sợ, kiên cường chút, cùng lắm thì sau này hai người chúng ta cùng nhau sống qua ngày, tớ không tin không nuôi nổi cậu!" 

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ dựa vào lòng cô ấy nở nụ cười. 

Trong hôn lễ, Cảnh Liêm Uy mệt mỏi xã giao với mọi người, ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo chung quanh một vòng, khi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì ánh mắt anh hơi tối xuống, lại cúi đầu uống một hớp rượu. 

Cảnh Thiên Ngọc thấy vậy đi tới đụng nhẹ vào cánh tay anh, ly rượu trong tay cũng cụng vào ly rượu của anh, dùng ly rượu che giấu, cô ấy nháy mắt hỏi: "Xem ra em đúng là bỏ không ít vốn nhỉ, vì dời đi sự chú ý của mọi người mà ngay cả bản thân và "Thao Bàn Quỷ Thủ" cũng bán ra? Ân Thiên Thiên này thật đúng là kiếp nạn của em rồi!" 

Cảnh Liêm Uy nghe xong không nói gì, chỉ cười uống rượu trong ly. 

Hóa ra, cô không chỉ là bất ngờ của anh, mà còn là kiếp nạn của anh… 

Cảnh Thiên Ngọc thấy nụ cười nơi khóe miệng Cảnh Liêm Uy thì chép miệng, nhanh chóng chuyển sang chuyện chính, nhẹ giọng hỏi: "Bà nội nói phòng tân hôn của hai đứa ở nhà lớn đã bố trí xong, ảnh và áo cưới cũng ở bên đó hết rồi. Bà bảo sau khi hôn lễ kết thúc thì hai đứa về bên đó." 

Ý tứ rất đơn giản, chính là bảo Cảnh Liêm Uy mang theo Ân Thiên Thiên vào ở nhà lớn của nhà họ Cảnh. Chỉ là không biết cô gái nhỏ kia có đồng ý hay không? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận