Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Loài hoa xinh đẹp này là loài thực vật có lịch sử lâu đời nhất trên thế giới, nổi tiếng với những bông hoa đẹp và độc đáo. Ở Trung Quốc, hoa sơn trà theo truyền thống được xem như sự kết hợp giữa hai người yêu nhau. Những cánh hoa mỏng manh tượng trưng cho người phụ nữ trong khi phần lá màu xanh lục của thân cây giữ các cánh hoa lại với nhau, được gọi là đài hoa, tượng trưng cho người đàn ông bảo vệ. Cả hai lá và hoa luôn luôn gắn kết với nhau ngay cả sau khi chết. Biểu tượng của tình yêu bất diệt, trường tồn.
Đêm đó mỗi người một ngả trong không vui, vì Dư Đàn thật sự bị Tạ Chi Dục hôn mất rồi.
Tên chó Tạ Chi Dục này đúng là cái đồ không biết cách hôn gì sất!
Vừa mới dứt lời anh đã ôm vồ lấy gáy của Dư Đàn bằng một tay không để cô có thêm chút thời gian nào để suy nghĩ, anh cắn thẳng lên môi cô, nụ hôn này chỉ có cướp lấy mà không có chút tình cảm nào giống y chang trò đùa dai của học sinh tiểu học.
Nếu đổi thành người khác thì Dư Đàn đã báo cảnh sát lâu rồi đấy.
Dư Đàn chỉ cảm thấy mình như bị con gì đó cắn trúng một cái, đến cả hơi thở cũng dính mùi của Tạ Chi Dục, mùi thuốc lá thoang thoảng xen lẫn với vị the mát của bạc hà.
Giống như đánh đổ lon nước có ga, trong không khí chỉ để lại âm thanh xèo xèo vậy.
Dư Đàn giơ tay muốn đẩy Tạ Chi Dục ra, sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ lại được thể hiện trong những lúc như thế này. Cô giãy dụa một lúc lâu không những vẫn không đẩy được anh ra lại còn bị anh ôm lấy eo kéo lại, suýt chút nữa thì ngồi lên đùi anh.
Dư Đàn tức giận đến mức cũng cắn lại Tạ Chi Dục một phát và cũng nhân cơ hội đó mà tránh thoát.
"Tạ Chi Dục! Cậu đi chết đi! Cậu đi chết đi!"
Vòng đu quay vẫn đang ở giữa không trung, Dư Đàn muốn chạy cũng không thể chạy được, vì vậy cô cũng ngang nhiên mà trút giận lên người Tạ Chi Dục còn vừa đánh vừa mắng anh nữa.
Trên người Tạ Chi Dục như viết mấy chữ không đứng đắn, anh không đánh lại Dư Đàn mà chỉ nhả nhớt nói: "Xin lỗi nhé, tớ không có kinh nghiệm hôn hít."
Dư Đàn không tin mấy câu bốc phét này của Tạ Chi Dục. Khuôn mặt của cậu chàng vốn vô cùng thu hút người khác phái, chẳng lẽ mấy năm tên này không yêu đương với ai ở quốc gia có lối sống cởi mở bên kia đại dương ư?
Lừa phỉnh nhau đấy à.
"Cậu đừng nói như thể bản thân ngay thẳng lắm như thế, chắc chắn bạn gái của cậu có thể xếp hàng từ đây đến nước Pháp rồi!"
"Trong mắt cậu tớ là người tồi tệ như vậy hay sao?"
"Nếu không thì sao chứ?"
Nhưng mà đấy là trọng điểm à?
Anh có bạn gái chưa hay có biết hôn hít hay không thì liên quan gì đến cô chứ!
Dư Đàn tức giận đến mức dậm chân: "Tạ Chi Dục, cậu nói đi, xảy ra chuyện như thế này rồi thì sao chúng ta có thể làm bạn được cơ chứ?"
"Thế thì sao? Lúc nhỏ cậu cũng chui vào chăn của tớ kia mà, sao lúc đó không nói sau này chúng ta làm bạn thế nào?"
"Chuyện đó mà giống nhau được à?"
"Sao lại không giống nhau nhỉ? Cậu quên là cậu từng lôi quần áo của tớ ra để mặc à?"
"Tạ Chi Dục, cậu là người không biết suy nghĩ đấy à?"
"Thế cậu đã đạt đến trình độ nào rồi hả?"
"Tớ thì sao nào?"
"Cậu lén sửa nguyện vọng, lừa dối tớ đi hẹn hò với người khác, đính hôn cũng không nói với tớ một tiếng. Dư Đàn, cậu đã từng coi tớ là bạn bè hay chưa?"
… Được rồi.
Dư Đàn nhanh chóng mất năng lực phản bác lại.
Thật ra Dư Đàn có thể cắn ngược lại anh một cái, cô có thể chỉ trích chuyện cô là người cuối cùng biết Tạ Chi Dục ra nước ngoài.
Nhưng cô vẫn tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, dù cô có nói gì cũng như muối bỏ bể.
Cuối cùng Dư Đàn lại trở thành người phải cúi đầu xin lỗi.
"Tớ xin lỗi, được chưa."
Đúng lúc này vòng đu quay dừng lại, Tạ Chi Dục không liếc mắt nhìn Dư Đàn một cái mà đứng dậy đi thẳng.
Dư Đàn đuổi theo phía sau nhưng chân cô ngắn hơn chân anh rất nhiều nên phải chạy lạch bạch mãi mới đuổi kịp anh: "Này, rõ ràng tớ bị cậu cắn cơ mà, cậu còn không biết xấu hổ mà tức giận với tớ hả!"
Tạ Chi Dục dừng bước, suýt chút nữa thì Dư Đàn đâm sầm vào lưng anh theo quán tính.
Anh quay người lại hờ hững nhìn cô: "Con mắt nào của cậu thấy tớ đang tức giận?"
"Nếu không tức giận thì cậu đi nhanh như thế làm gì?"
"Không muốn nhìn thấy cậu."
"Vậy cậu còn chối là mình không giận à?"
"Không muốn nhìn thấy cậu có nghĩa là tức giận hả?"
"Vậy vì sao cậu không muốn nhìn thấy tớ hử?"
"Tớ sợ bản thân không kìm chế được mà lao lên cắn cậu thêm cái nữa."
Dư Đàn đấm “bốp” một cái lên người Tạ Chi Dục: "Cậu là chó đấy à? Đang yên đang lành cắn tớ làm cái gì?"
"Cậu ngứa đòn."
"Cậu mới ngứa đòn ấy!"
Hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ, Dư Đàn cũng không quá để ý việc bị Tạ Chi Dục hôn trên vòng đu quay.
Coi như đang trong trắng thì bị chó cắn một cái.
Trong màn sương đêm, Dư Đàn không nhìn thấy được vành tai của người ngang ngược như Tạ Chi Dục ủng đỏ.
Nhưng cô lại thấy rõ môi dưới của anh bị cô cắn toét máu, hình như còn bị rách da nữa.
Đôi môi của Tạ Chi Dục vẫn luôn đỏ hồng, hơn nữa nước da của anh trắng trẻo thoạt nhìn như một cô gái đánh son vậy. Nhưng Dư Đàn biết từ nhỏ môi anh đã là màu đó rồi.
Lúc còn tấm bé không biết gì Dư Đàn từng nói đôi môi của Tạ Chi Dục quyến rũ như một quả mơ, khiến người ta không kiềm được muốn cắn một miếng.
Cô chỉ thuận miệng nói như vậy thôi nhưng ai biết lúc đi nhà ma chơi cô lại vui vẻ hôn lên môi Tạ Chi Dục. Trong hoàn cảnh tối tăm đó, thình lình lại có một cánh tay giả nhô ra làm cô sợ đến mức hồn lìa khỏi xác nên tìm chỗ trốn theo bản năng, việc hôn phải Tạ Chi Dục thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng việc này lại trở thành nhược điểm cho Tạ Chi Dục tóm được rồi sau đó lôi ra dùng hết lần này đến lần khác: "Dư Đàn, cậu trả lại nụ hôn đầu cho ông đây!"
Trả cái gì mà trả!
Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của cô cơ mà!
*
Dư Đàn không đến khách sạn nữa mà để Tạ Chi Dục đưa cô về nhà.
Có một số việc cần phải đối mặt.
Buổi tối cô Dương có gửi cho cô một tin nhắn hỏi cô đã tỉnh rượu chưa.
Dư Đàn vẫn luôn trốn tránh chưa trả lời lại.
Sau những niềm bất ngờ xảy đến rồi tới niềm hân hoan và cộng thêm hành động không đầu không đuôi kia nữa, tâm trạng của Dư Đàn giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, rơi nhanh từ trên cao xuống, bây giờ cũng bằng phẳng lại. Cô mím chặt môi, im lặng không nói một lời.
Cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Về nhà, Dư Đàn mở khóa điện thoại, cuối cùng cũng gọi một cuộc điện thoại cho cô Dương: "Mẹ à."
Hiếm khi Dương Thiều Mỹ không phàn nàn mà lại quan tâm hỏi han con gái: "Con tỉnh rượu rồi hả?"
"Vâng ạ."
"Con vẫn còn ở chỗ Tạ Chi Dục à?"
"Con về nhà rồi."
"Mẹ cũng đang muốn nói đến chuyện này, nếu con tỉnh rượu rồi thì về nhà sớm đi, không nên quấy rầy thằng bé suốt thế."
Dư Đàn cảm thấy xót xa, dường như mấy năm qua cô gây phiền phức cho anh vô số lần. Tạ Chi Dục vẫn luôn trưng cái vẻ mặt ông đây không vui nhưng anh chưa bao giờ từ chối giúp đỡ thứ gây phiền phức như cô.
Trước đây không lâu, Tạ Chi Dục đưa cô đến dưới nhà sau đó nói với cô một câu rất ngầu: "Dư Đàn, chỉ cần ông đây còn ở thành phố C thì chắc chắn không để cậu uất ức. Nếu cậu còn xem ông đây là bạn bè, có chuyện phải gọi cho ông đây ngay."
Vừa nói dứt lời, anh nghênh ngang lái chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn đi.
Cảm giác có một người bạn làm chỗ dựa cho mình – đúng là tuyệt con mẹ nó vời.
"Ngày mai mẹ sẽ tới tìm con." Dương Thiều Mỹ nói: "Bây giờ không còn sớm nữa, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Dư Đàn vẫn cảm thấy không quen lắm: "Mẹ..."
"Sao đấy?"
"Tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà mẹ không mắng mỏ con một câu?"
Lúc Dư Đàn chưa say hoàn toàn đã nghe thấy không ít họ hàng thân thích mắng nhiếc cô trong bữa tiệc hôm nay, phần lớn họ đều cho rằng cô không biết điều.
Dư Đàn cứ nghĩ rằng chắc chắn Dương Thiều Mỹ sẽ véo tai cô rồi mắng mỏ một trận, nhưng cô không đoán được mẹ còn bình tĩnh hơn cả cô.
Đầu bên kia Dương Thiều Mỹ cười xòa: "Mẹ mắng chửi con để làm gì? Cha mẹ nào không muốn con gái mình được hạnh phúc cơ chứ?"
Dư Đàn còn đang cảm động thì Dương Thiều Mỹ lại nói: "Bớt khùng đi cho mẹ! Nghỉ ngơi sớm một chút nghe chưa!"
"Con biết rồi ạ!"
Dư Đàn rửa mặt xong nằm lên trên giường, có lẽ buổi chiều ngủ nhiều quá nên cô nằm trằn trọc trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Dư Đàn lấy điện thoại trên đầu giường mở khóa màn hình, cô gửi một tin nhắn cho Bách Dung Dung hỏi xem cô ấy ngủ chưa.
Nhưng cô cũng không ôm hy vọng quá lớn vì Bách Dung Dung luôn đi ngủ đúng giờ.
Dư Đàn bấm vào gần như tất cả ứng dụng có thể bấm trên điện thoại, cuối cùng cô mở Instagram ra.
Thanh tin nhắn xuất hiện một chấm nhỏ màu đỏ, Dư Đàn mở ra thì thấy đó là tin nhắn trả lời của Bluewhale.
Bluewhale: [Follow your heart]
Anh bảo cô nghe theo trái tim mình.
Có khi cuộc nói chuyện của họ bị ảnh hưởng vì chênh lệch múi giờ.
Rạng sáng hôm nay Bluewhale mới trả lời tin nhắn, có lẽ bên chỗ anh mới là sáng sớm.
Dư Đàn lại dùng tiếng Anh nhắn lại cho Bluewhale một câu: [Tôi từ hôn rồi.]
Sau khi gửi xong tin nhắn đó cô cũng không chờ mong anh sẽ trả lời ngay mà chuẩn bị thoát ra.
Không ngờ một giây sau, tin nhắn trả lời của Bluewhale xuất hiện trên màn hình: [Congratulate!]
Anh chúc mừng cô.
Dư Đàn nhíu mày trả lời: [Có ai như anh không hả?]
Bluewhale: [Tôi nói đúng không?]
Dư Đàn: [Sao anh không hỏi tôi xem đã xảy ra chuyện gì lại đi chúc mừng tôi?]
Bluewhale: [Chỉ cần em nghe theo tiếng trái tim mình dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì sai trái cả, cho nên tôi mới chúc mừng em.]
Dư Đàn: [Được rồi, nói như vậy cũng không sai.]
Bluewhale: [Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?]
Dư Đàn: [Ừm, bây giờ đỡ hơn rất nhiều rồi. ]
Bluewhale: [Nghe lời tôi nè, cứ ngủ một giấc thật ngon, sau khi ngủ dậy chuyện có tày đình đến đâu cũng không phải là chuyện lớn nữa.]
Dư Đàn: [Tuy tôi cũng muốn ngủ nhưng tôi lại không ngủ được.]
Bluewhale: [Ok, bây giờ bắt đầu tính tiền, chi phí để nói chuyện với tôi trong một ngày là năm xu.]
Dư Đàn: [Ha ha, được thôi, xin hỏi tôi có thể thanh toán như thế nào? ]
Bluewhale: [Em có thể thanh toán chính bản thân em cho tôi.]
Nhìn qua câu này Dư Đàn vẫn chưa hiểu ý của anh là gì vì chuyển đổi giữa tiếng anh và tiếng trung khó tránh khỏi việc không diễn đạt đúng ý nghĩa của câu.
Sau đó cô hiểu được, hóa ra ý của anh là anh muốn có cô.
Vừa nhìn là biết chắc chắn anh đang nói đùa rồi.
Bọn họ không biết tên thật của nhau, càng chưa từng trao đổi ảnh với nhau, cho dù muốn tìm nhau thì cũng không biết địa chỉ của đối phương.
Chỉ nói chuyện thôi nên Dư Đàn cũng không nghiêm túc.
Dư Đàn: [Được thôi, xin hỏi bây giờ anh đang ở đâu vậy nhỉ?]
Bluewhale: [Em ở đâu thì tôi ở đó.]
Dư Đàn: [Tôi ở Trung Quốc, chẳng lẽ anh cũng ở đây hả?]
Bluewhale: [Đúng vậy, tôi đang ở đây.]
Dư Đàn: [Thật hay giả vậy?]
Bluewhale: [Thật đấy.]
Tất nhiên Dư Đàn vẫn không cho là thật: [Tôi ở thành phố C ở Trung Quốc, anh cũng ở đây à?]
Bluewhale: [Đúng vậy.]
Dư Đàn: [Làm sao để chứng minh điều đó?]
Bluewhale: [Em muốn tôi chứng minh như thế nào?]
Đến giờ phút này Dư Đàn vẫn chưa tin, cô hỏi lại: [Vậy thì anh có thể chụp lại những thứ được coi là biểu tượng của thành phố C không?]
Bluewhale: [Em muốn tôi chụp gì nào?]
Dư Đàn vẫn chưa nghĩ ra thì Bluewhale đã gửi một tấm ảnh tới.
Đó là hoa sơn trà màu trắng.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Bluewhale vẫn giống như trước, chỉ với một chậu hoa mà có thể tạo ra hiệu ứng cả một biển hoa bao la.
Nhưng mà Dư Đàn lại không hiểu: [Sao anh lại chụp ảnh hoa gửi cho tôi?]
Bluewhale: [Đây là loài hoa biểu tượng của thành phố C, nó có được tính là vật tượng trưng không?]
Dư Đàn vốn không nhớ loài hoa biểu tượng của thành phố C là loại hoa gì, ai mà nhớ mấy thứ như vậy kia chứ.
Cô vội lên mạng tìm kiếm loài hoa biểu tượng của thành phố C là gì.
Quả đúng là hoa sơn trà thật.