Người bình thường không thể phân biệt được sự khác nhau của hai loại hoa hồng này nên rất nhiều người bán vẫn thường trộn lẫn hai loại này lại để bán.
Dư Đàn xem thử xong cũng bị loài hoa hồng Eden Rose 85 này thu hút. Hoa ngoài đời thật đúng là đẹp hơn hẳn khi nhìn trong ảnh, cho dù không mua nó tặng cho Tạ Chi Dục thì cũng có thể mua nó tự tặng cho chính mình.
Thế là sáng hôm đó, Dư Đàn ôm một bó hồng Eden Rose 85 đầy lãng mạn tới văn phòng, bị đồng nghiệp bám theo hỏi có phải là hoa do người đàn ông thần bí mấy hôm trước tặng không?. Ra chương nhanh nhấ𝐭 𝐭ại [ 𝖳RÙM𝖳 RU𝙔ỆN.𝐕N ]
Dư Đàn lắc đầu, nói là mình mua.
Cô cắt tỉa lại bó hoa, cắm nó vào bình hoa xong, không nhịn được chụp một tấm gửi cho Tạ Chi Dục.
Dư Đàn: [Đẹp không?]
Chẳng bao lâu sau, Tạ Chi Dục nhắn lại: [Tặng cho anh à?]
Dư Đàn: [Không phải, không có hoa hồng leo anh muốn, đây là Eden Rose 85.]
Tạ Chi Dục: [Chỉ cần là hoa em tặng thì anh đều thích hết.]
Dư Đàn: [Ồ, lần trước anh đâu có nói như vậy.]
Dư Đàn: [Miệng lưỡi đàn ông đúng là chúa lừa dối.]
Sau đó một lúc lâu, Tạ Chi Dục không nhắn lại. Tới khi anh tiếp tục trả lời tin nhắn, anh bảo vừa rồi mình bận, còn khen cô có con mắt tinh tường.
Tạ Chi Dục đã tới thành phố bên cạnh, vài dự án đầu tư không đến mức cần anh phải bôn ba khắp nơi, quan trọng nhất là anh muốn lấy một thứ mà thứ này anh nhất định phải đích thân tới lấy.
Bên đằng này, Dư Đàn cũng đang bận, không trả lời lại Tạ Chi Dục.
Trong lúc rảnh rỗi khi làm việc, bỗng nhiên có người buôn chuyện: “Hóa ra [Vía thần tài] là đạo nhái đấy... Chậc chậc, Dư Đàn, cô thấy hot search chưa?”
Dư Đàn ngẩng đầu lên, quả nhiên là Trần Hạng Minh.
Họ đều là những người làm phương tiện truyền thông tự thân nên khó tránh khỏi nhạy cảm với những tin đồn này. Bởi vì biết quan hệ giữa Dư Đàn và Lục Ngạn nên hôm nay, các đồng nghiệp trong phòng làm việc đều chọn cách im lặng, không nói gì.
Trần Hạng Minh cầm điện thoại, nhướng mày với Dư Đàn: “Hóa ra cô vẫn chưa biết chuyện đạo diễn lớn đạo nhái à?”
Dư Đàn mặc kệ Trần Hạng Minh, vội vàng với công việc trong tay mình.
Trần Hạng Minh vẫn nói huyên thuyên không ngừng: “Cô đúng là thông minh, từ hôn sớm một bước, không cần bị ăn chửi.”
Đúng là chuyện gì không nên nói anh ta đều nói hết, cố ý làm người khác khó chịu.
Dư Đàn hít sâu một hơi, không nhịn được muốn phản bác lại Trần Hạng Minh. Tuy nhiên, sau khi nghĩ kĩ lại, chuyện cô từ hôn đúng là một lựa chọn thông minh!
Thế là cô bèn nói xuôi theo những gì Trần Hạng Minh nói: “Ai bảo không nào!”
Trần Hạng Minh càng hăng hái hơn: “Tiếc là năm tháng thanh xuân của cô đã bị một gã đàn ông như thế hủy hoại, tôi thực sự thấy không đáng thay cô.”
Không đáng thật hay là không đáng giả vậy?
Dư Đàn cũng đáp lại: “Ai bảo không nào!”
Trần Hạng Minh tiếp tục: “Ít nhiều gì cũng phải làm thịt được đạo diễn lớn một chút gì đó chứ, cô bảo có phải không?”
Dư Đàn đều đáp lại là: “Dạ dạ dạ, anh nói đều đúng hết.”
Có đồng nghiệp không đứng nhìn nổi, phải nhắc Trần Hạng Minh: “Anh bớt nói mấy câu đi.”
Lúc này, Trần Hạng Minh mới ngượng ngùng im miệng.
Lúc nghỉ trưa, Lã Bạch, đồng nghiệp mới chuyển tới tổ, hỏi Dư Đàn: “Chị Dư Đàn, sao mà lúc nào Trần Hạng Minh nói chuyện với chị cũng đâm bị thọc chọc bị gạo như vậy vậy? Chị từng đắc tội anh ta à?”
“Có lẽ vậy.”
Thỉnh thoảng, Dư Đàn không được nhanh nhẹn, trạng thái khi làm việc và khi không làm việc hoàn toàn khác nhau, có đắc tội với người ta cũng không biết.
Dư Đàn đang ăn cơm trưa thì nhận được một cuộc điện thoại. Lúc nhìn thấy tên người gọi, cô giật mình.
Không ngờ lại là Lục Ngạn.
Kể từ hôm từ hôn đến giờ, Dư Đàn và Lục Ngạn không hề liên lạc với nhau. Dư Đàn xóa WeChat của Lục Ngạn, cho vào danh sách đen, còn số điện thoại là do cô không nghĩ đến để cho vào danh sách đen.
Hiện tại, mọi chuyện từ cuộc sống tới làm việc hầu như đều sử dụng WeChat, có lẽ số điện thoại di động thực sự chỉ có tác dụng dùng để nhận mã xác thực.
Cô từ chối cuộc gọi, một giây sau đối phương lại tiếp tục gọi tới.
Dư Đàn không sợ phiền hà bèn bấm nghe máy, không phải cô muốn nghe gã giải thích điều gì mà là muốn cảnh cáo gã sau này đừng làm phiền cô nữa.
Giọng Lục Ngạn khàn khàn: “Dư Đàn, em nghe anh nói đã! Cho anh một phút thôi được không! Không phải anh gọi tới để xin làm hòa đâu.”
Dư Đàn cố gắng kiên nhẫn: “Vậy anh muốn nói gì?”
Lục Ngạn nói: “Hiện giờ, mọi người trên toàn thế giới đều cho rằng anh ăn cắp ý tưởng nhưng anh muốn nói là anh không hề làm vậy. Em là người chứng kiến quá trình sáng tác của anh, em sẽ tin anh đúng không?”
Dư Đàn không biết rốt cuộc ý nghĩa của cuộc điện thoại này của Lục Ngạn là gì: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Hôm nay, anh bị toàn thể dư luận công kích, anh đã cắt đứt tất cả phương thức liên lạc với bên ngoài rồi, anh bỗng nhiên nhớ lại hồi anh sáng tác ở dưới tầng hầm, em luôn ở bên cạnh anh... Dư Đàn, quả thực đôi khi tính anh không được tốt nhưng em tốt như thế nào anh đều nhớ cả, cho nên anh vẫn muốn cưới em…”
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói những điều này, lời anh nói chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Dư Đàn, Dư Đàn, em cho anh thêm một chút thời gian nữa đi. Anh muốn nói với em rằng anh thực sự không hề đạo nhái, hy vọng khi toàn bộ thế giới chống lại anh, em sẽ vẫn tin tưởng anh, chỉ vậy thôi…”
Rốt cuộc Dư Đàn không thể nghe tiếp nổi nữa, cô dứt khoát cúp máy, kéo số điện thoại của Lục Ngạn vào danh sách đen.
Toàn bộ thế giới bỗng chốc yên tĩnh.
Dư Đàn đã trải qua một giấc mơ dài, hiện giờ cô đã tỉnh táo lại rồi, cũng đã nhận ra trước đây mình nực cười thế nào rồi.
Cô vừa mới thở phào một hơi thì điện thoại lại rung lên. Dư Đàn nghĩ thầm rốt cuộc là thứ vong hồn gì tiễn mãi không được vậy, kiểm tra thử điện thoại thì người gọi tới lại là cô Dương.
Cô vội bấm nghe máy.
Giọng cô Dương sang sảng, chẳng cần tăng âm lượng điện thoại cũng có thể nhe thấy tiếng của bà: “Đang nghỉ trưa à?”
“Dạ vâng, mới vừa ngủ thì bị mẹ đánh thức.”
“Thôi đi, tối về nhà ăn cơm nhé, ba con mua đồ ăn con thích đấy.”
“Thật ạ? Có sườn xào chua ngọt không ạ?”
“Có.”
“Hì hì, vậy được.”
Cũng một thời gian rồi Dư Đàn không về chỗ ba mẹ, cô đồng ý ngay: “Có điều chắc có lẽ con sẽ tới muộn một chút, con không có xe.”
Cô Dương: “Con không biết gọi taxi à?”
Dư Đàn: “Giờ tan tầm khó gọi xe lắm ạ, con đi xe buýt.”
Cô Dương chẳng hề thương xót chút nào: “Thế con cứ thong thả chen chúc trên xe buýt đi nhé.”
*
Vừa tan làm, Dư Đàn lập tức chen chân lên xe buýt.
Cô nhớ đến cậu ấm từng cùng đi xe buýt với mình, không quên gửi tin nhắn cho Tạ Chi Dục.
Dư Đàn: [Tối nay anh đừng qua, em không về nhà.]
Tạ Chi Dục: [Vậy anh thì sao?]
Dư Đàn: [Em mặc kệ, anh thích đi đâu thì đi.]
Tạ Chi Dục: [Em đi đâu thế?]
Dư Đàn: [Em không nói cho anh biết đâu.]
Dư Đàn mất gần một tiếng mới xuống xe buýt, đi bộ về nhà.
Con ngõ nhỏ dài gần năm trăm mét này Dư Đàn đã đi không biết bao nhiêu lần rồi, dọc đường gặp được rất nhiều người quen, gặp ai cô cũng chào hỏi.
Trời đã gần tối, trong con ngõ nhỏ tỏa ra mùi đồ ăn quen thuộc, thời gian dường như trở lại những ngày cô còn đi học, tan học chạy về nhà, bụng đói meo.
Dư Đàn ngâm nga hát, mở cửa nhà mình ra, vừa định chào ba mẹ một tiếng thì đã nghe thấy tiếng của Tạ Chi Dục.
“Mẹ tốt quá, bao nhiêu năm rồi con không được ăn món này, nhớ quá đi thôi.”
“Chỉ con là giỏi nói ngọt thôi, Dư Đàn vô lương tâm lúc nào cũng chê đồ mẹ làm không ngon bằng ba con bé làm.”
“Sao Dư Đàn vẫn chưa tới nhỉ?”
“Con bé bảo là phải đi xe buýt. Mẹ bảo mà, sớm muộn gì rồi cái xe cà tàng đó của con bé cũng sẽ hỏng thôi.”
Sau đó là tiếng cười khẽ của Tạ Chi Dục.
Dư Đàn toát mồ hôi lạnh, nhanh chân lao vào trong nhà, thấy Tạ Chi Dục ngồi bình chân như vại ăn chè bên cạnh bàn ăn.
Cô Dương mặc tạp dề đứng bên cạnh cười: “Con ăn nhiều một chút, vẫn còn nhiều lắm.”
Tạ Chi Dục ngẩng đầu liếc nhìn Dư Đàn một cái, thản nhiên như không.
Anh mặc đồ thoải mái, đi giày thể thao, rất giống cách ăn mặc thời còn đi học, trông chẳng khác gì học sinh lớp mười hai vừa đi học về, trên người vẫn toát lên hơi thở trẻ trung như vậy.
Cô Dương cũng nhìn Dư Đàn một cái, vẻ mặt không khác gì thường ngày: “Ôi, về đúng lúc quá, rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Nói rồi, bà quay người đi vào bếp.
Lưng Dư Đàn mướt mồ hôi, cô bước tới chớp mắt với Tạ Chi Dục, hỏi khẽ: “Vừa rồi anh gọi mẹ em là gì?”
“Gọi là mẹ.”
“Ai bảo anh gọi như vậy?”
“Chẳng phải mẹ em bảo anh gọi vậy sao? Chuyện này đã bao nhiêu năm rồi mà?”
“Tạ Chi Dục!” Dư Đàn cắn răng: “Sao anh lại tới đây?”
“Mẹ gọi điện bảo anh tới.”
“Đang yên đang lành sao tự nhiên mẹ lại gọi cho anh làm gì?”
“Chắc là nhớ con trai.”
“Con trai cái cóc ấy.”
“Có câu thế nào ấy nhỉ? Con rể cũng coi như là một nửa con trai.”
Trong lòng Dư Đàn rối bời, cô rất sợ Tạ Chi Dục để lộ điều gì đó: “Anh nói với mẹ em những gì rồi?”
Tạ Chi Dục thong thả cầm thìa lên ăn một thìa chè, nhướng mày nhìn Dư Đàn: “Em cảm thấy anh có thể nói gì được đây?”