Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Hoa hồng leo/cây hồng leo hay cây hoa hồng dây leo, hoa hồng ngoại, thuộc họ Hoa hồng Rosaceae, xuất phát từ châu Âu. Trong phong thủy, cây hồng leo là loài hoa tượng trưng cho tình yêu và hạnh phúc. Hồng leo mang đến không khí ấm áp và hạnh phúc cho căn nhà lại có ý nghĩa giữ lửa cho tình yêu, khiến tình yêu lứa đôi thêm phần bền chặt.
Những hồi ức xưa cũ bỗng chốc ùa về dữ dội y như dòng suối bị thủng một lỗ đang tuôn trào.
Tạ Chi Dục cùng đồng hành từ nhỏ đến lớn với cô, anh chàng kiêu ngạo này luôn phô vẻ ngông cuồng, lúc nào cũng tự cao tự đại, trùng khớp y đúc với người đang đứng đối diện với Dư Đàn đây.
Đó là một hình ảnh khiến người ta choáng váng.
Sáu năm về trước, Tạ Chi Dục đi trong âm thầm lặng lẽ, tất cả bạn bè xung quanh đều biết, duy chỉ có Dư Đàn là chẳng hề hay biết gì.
Sáu năm sau cũng không có gì khác biệt, Tạ Chi Dục xuất hiện trước mặt Dư Đàn một cách chói lóa và đột ngột, không có chút dấu hiệu nào báo trước.
Hết thảy đều xảy ra thật bất ngờ.
Tưởng chừng do bàn tay ông trời sắp xếp vậy.
Tiếng la hét ầm ĩ của các fan hâm mộ cách đó không xa thu hút sự chú ý của Dư Đàn.
"Chị dâu! Chị dâu! Chị dâu ơi!"
"Đạo diễn Lục và chị dâu phải thật hạnh phúc đó nha!"
"Chị dâu đẹp quá!"
Dư Đàn ngoái đầu nhìn về phía đám đông đang nhốn nháo đằng kia theo phản xạ.
Lục Ngạn đã bước ra sân bay và tiến về phía xe bảo mẫu cùng với Trần Trân. Bao nhiêu năm trôi qua nhưng vóc dáng của Trần Trân vẫn không hề thay đổi. Khi cô ta đứng ở bên cạnh Lục Ngạn, trông hai người vẫn đẹp đôi trước sau như một.
Đã vậy Lục Ngạn còn ôm vai Trần Trân khiến cho người trong vòng tay của gã còn nhỏ nhắn, mong manh hơn nữa.
Tiếng thét chói tai vẫn vang lên không ngừng.
Nhân viên làm việc theo sát Lục Ngạn không hề lên tiếng phủ nhận thân phận của Trần Trân.
Gã thì lại càng không.
Hơi điều hòa se se lạnh trong đại sảnh đón hành khách xuống sân bay phả vào người Dư Đàn, cái rét thấu tận xương tủy ấy khiến cô không khỏi rùng mình.
Dư Đàn muốn đuổi theo Lục Ngạn nhưng chân nặng trịch như chì, không thể nào đi nổi dù chỉ một bước, cô loạng choạng đứng không vững như sắp ngã xuống.
"Tách!"
Tạ Chi Dục búng tay trước mặt Dư Đàn một cái để cô thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Anh quơ bàn tay với những khớp xương rõ ràng của mình trước mặt cô. Gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay, có một chiếc đồng hồ cơ màu đen mang phong cách thể thao được đeo trên cổ tay trắng sứ, còn cả một vòng đeo tay dây bện màu đỏ bị mài mòn đến mức xù cả lông lên bị lấp dưới đồng hồ.
Thấy Dư Đàn vẫn còn ngóng nhìn về phía đám đông, Tạ Chi Dục dứt khoát đi tới trước mặt cô, chắn tầm nhìn của cô bằng thân hình cao lớn, đĩnh đạc như cây thông xanh của mình.
Dòng suy nghĩ bị kéo trở về hiện thực, Dư Đàn ngơ ngác nhìn Tạ Chi Dục.
Hai người đã nhiều năm không gặp nhau, trong thời gian xa cách cũng chẳng mấy khi liên lạc gì với nhau. Cho dù mối quan hệ thanh mai trúc mã của cả hai thân thiết đến mức cùng nhau trèo tường cúp học, cho mèo ăn, ngắm nhìn tia nắng ban mai đầu tiên le lói đi nữa thì giờ đây bầu không khí giữa hai người đã trở nên lạ lẫm, ngượng nghịu như người dưng nước lã.
So với sáu năm trước, dường như bây giờ ở Tạ Chi Dục đã toát lên vẻ trưởng thành của phái mạnh hơn.
Ngũ quan anh vốn đã sắc nét nhưng con dao khắc của năm tháng như muốn thiên vị anh thêm nữa, cần cù đánh bóng từng đường nét trên mặt anh để có thể khắc họa được một khuôn mặt lập thể, góc cạnh đến từng chi tiết.
Hoàn hảo, không chút tì vết nào.
Dư Đàn gạt tâm trạng hụt hẫng đi rồi nhoẻn môi nở nụ cười tuy bối rối nhưng không hề bất lịch sự với Tạ Chi Dục.
Tạ Chi Dục nom cực kỳ thảnh thơi, chẳng đem theo hành lý gì, ai không biết còn tưởng anh chỉ tới sân bay để dạo một vòng mà thôi.
Chẳng có gì lạ khi cậu ấm nhà giàu như anh rảnh rỗi thế này, mà anh cũng thường xuyên làm ra những hành động khác người. Vào năm học lớp mười một, một hôm nọ Tạ Chi Dục bỗng dưng bảo muốn đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào, mới phán vào tiết một buổi sáng thôi mà ngay giờ giải lao sau đó đã kéo Dư Đàn đi rồi. Máy bay mà anh xem như nhà mình, chuyện đó xảy ra không chỉ mới lần một lần hai.
Đang lúc Dư Đàn tư lự không biết nên mở lời thế nào, Tạ Chi Dục nhìn bó hoa trên tay cô với vẻ chê bai: "Chậc, có tâm thì cũng có đấy nhưng ông đây chả thích hoa hướng dương chút nào đâu."
Thế rồi anh lười biếng nhìn thẳng vào mắt Dư Đàn, dáng vẻ đầy nhởn nhơ: "Cho cậu thêm một cơ hội nữa, tặng tôi bó khác đi."
Anh vẫn như thế.
Vẫn là mùi hương quen thuộc, vẫn được đắp nặn bằng cách điều chế cũ, vẫn là Tạ Chi Dục thân quen, vẫn là một anh chàng cực kỳ vênh váo.
Mùi chanh xanh thoang thoảng vương vấn khắp người Dư Đàn tựa một cốc nước đá bốc hơi lạnh giữa mùa hè. Là mùi của Tạ Chi Dục.
Thời cấp ba cô thấp hơn anh cả một khúc, bây giờ dù đi giày cao gót thì tầm mắt của cô vẫn vỏn vẹn chỉ ngang cổ anh mà thôi.
Dư Đàn chìa tay về phía Tạ Chi Dục: "Được thôi, đưa tiền đây tớ mua cho."
Tạ Chi Dục tặc lưỡi: "Làm gì mà keo kiệt thế hả."
Dư Đàn làm bộ ung dung: "Cậu về lúc nào thế? Sao chẳng nói với tớ một tiếng?"
Nói rồi cô định rút tay về, chẳng thể ngờ được Tạ Chi Dục lại nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay nóng bừng như ngọn lửa rực cháy bao trùm lên làn da lành lạnh của cô. Hơi ấm ấy truyền vào huyết quản, chạm đến trái tim cô.
Dư Đàn ngây ra như phỗng.
Tạ Chi Dục lấy một hộp quà nhỏ được đóng gói rất đẹp ra khỏi túi rồi đặt vào lòng bàn tay Dư Đàn, tiếp đó buông tay cô ra.
Dư Đàn ngạc nhiên thốt: "Cho tớ hả?"
"Ờ." Nụ cười của Tạ Chi Dục càng khinh khỉnh hơn: "Tớ chưa nói tiếng nào mà cậu đã tới đón rồi, tớ mà báo thật thì chắc cậu vác cả kiệu bát cống* tới rước tớ về luôn ấy nhỉ?"
*Kiệu bát cống: Là kiệu rước tám người khiêng, loại kiệu rước này dùng để rước tượng thánh hoặc thần vị nên được gọi chung là kiệu thần.
Dư Đàn cụp mắt nhìn hộp quà nhỏ trên tay, đáp tỉnh rụi: "À thì, tớ tới đây có phải để đón cậu đâu."
Giọng điệu cô có phần ngây thơ vô số tội nhưng chẳng hiểu sao lại chứa đựng chút gì đó tủi thân.
Hình ảnh vừa thấy hồi nãy lại hiện về trong tâm trí làm đầu cô buôn buốt như bị kim đâm.
Tạ Chi Dục giật quà lại từ tay Dư Đàn: "Thế thôi, không cho cậu quà nữa."
Dư Đàn bật cười: "Tạ Chi Dục, sao cậu vẫn ấu trĩ như hồi xưa thế hả?"
Cô đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, người gọi đến là Lục Ngạn.
Dư Đàn nhìn Tạ Chi Dục rồi xoay người nghe máy.
Giọng điệu bình thản của Lục Ngạn truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: "Em tới sân bay rồi à?"
Mãi đến tận lúc lên xe, gã mới nhìn thấy tin nhắn cô gửi.
Dư Đàn bỗng thấy buồn tủi vô cùng, đáp lí nhí như muỗi kêu: "Ừm."
Lục Ngạn hỏi: "Sao không gọi anh?"
Dư Đàn: "Ở đây đông người như vậy, em gọi anh kiểu gì?"
Lục Ngạn ra chiều bất đắc dĩ: "Em cũng biết đông người hả? Ngốc quá, muốn tới mà chẳng nói trước với anh gì cả. Hồi nãy anh không xem điện thoại nên không biết em tới."
Dư Đàn dịu giọng: "Giờ địa vị của anh đã khác, bận đủ thứ chuyện, em không trách anh đâu."
Lục Ngạn mỉm cười: "Ngoan nào, đừng dỗi nữa, anh bảo trợ lý quay lại đón em nhé. Giờ anh có việc đột xuất phải đến studio xử lý gấp, thế nhé."
"Khoan đã!" Dư Đàn không cho gã cúp máy: "Lục Ngạn, người đi cạnh anh em vừa thấy ở sân bay là Trần Trân đúng không?"
Lục Ngạn khựng lại một giây mới đáp: "Phải, là cô ấy."
Dư Đàn chất vấn: "Vậy anh không muốn giải thích gì với em à?"
Hiếm khi Lục Ngạn lặng thinh như vậy, một lúc sau gã mới bảo: "Dư Đàn, ngày mai chúng ta đính hôn rồi, em đừng nghĩ ngợi linh tinh được không?"
Dư Đàn: "Nhưng mà..."
Lục Ngạn: "Thôi nào, khi nào xong việc anh sẽ qua với em."
Dư Đàn quả quyết ngắt lời gã: "Nhưng em thấy anh ôm vai Trần Trân. Hai người là người yêu cũ mà, anh và cô ấy thân thiết quá rồi đấy?"
Tính cách cô luôn thẳng thắn như vậy, có gì nói đó, không thích giấu giếm.
Lục Ngạn vặn lại: "Vậy chắc em cũng thấy sân bay chen lấn đủ kiểu, cô ấy suýt ngã xuống chứ?"
Giọng điệu Dư Đàn gay gắt thấy rõ: "Thế anh có thấy em suýt ngã không?"
Lục Ngạn thở dài như thể không muốn nói nữa: "Dư Đàn à, anh không muốn cãi nhau với em lúc này, có những việc khó nói qua điện thoại lắm nhưng anh thề anh không thẹn với lương tâm mình. Em đợi ở sân bay một lát, khoan hãy đi, anh bảo trợ lý tới đón em, ngoan nào."
"Em không muốn!"
Không chờ Dư Đàn nói xong, tiếng tút tút báo máy bận đã vang lên trong điện thoại.
Nỗi ấm ức thoắt cái bay hết sạch, nhường chỗ cho sự tức tối và phẫn nộ. Cô không thích bị cúp máy ngang xương như vậy, thế mà lần nào Lục Ngạn cũng giữ cái nết đấy.
Dư Đàn định gọi lại hỏi cho ra lẽ nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thôi. Cô mà gọi thì chỉ tổ rước thêm phiền mà thôi.
Lục Ngạn là một kẻ kiêu ngạo, tự cao, không phải con ngựa thích ăn cỏ cũ. Trong sáu năm quen nhau, với ngoại hình và điều kiện của gã, không phải không có ai theo đuổi gã nhưng Lục Ngạn luôn nghiêm túc từ chối đối phương bằng cách nói mình đã có bạn gái rồi. Ngay cả trong các bữa tiệc xã giao nhằm kêu gọi đầu tư, gã đều không thích có phụ nữ lạ mặt đến gần, bởi vậy mà Dư Đàn rất tin tưởng Lục Ngạn về phương diện này.
Có một câu nói thế này: Cái gọi là cảm giác an toàn thực chất hầu hết phải trở nên mạnh mẽ.
Trong mối quan hệ này, lắm lúc Dư Đàn không hề cảm thấy an toàn, cô thừa biết là do bản thân không đủ năng lực. Trước kia, khi Lục Ngạn còn là một cậu sinh viên nghèo rớt mồng tơi chỉ có hai bàn tay trắng cô đã nhận ra gã không hề để tâm đến mình, giờ đây Lục Ngạn công thành danh toại mà vẫn muốn kết hôn với cô, cô lại thấy dường như mình không xứng đôi với gã.
Dư Đàn biết cô bạn thân Bách Dung Dung của mình không có ấn tượng tốt với Lục Ngạn, chủ yếu là do gã dồn hết mọi sự chú ý vào công việc mà không dành nhiều sự quan tâm, chăm sóc cho cô. Lục Ngạn sinh ra tại một tỉnh lẻ, lại còn là con trai độc nhất trong nhà nên đâm ra tính cách khá gia trưởng.
Nhưng con người ta ai mà không có khuyết điểm? Hết yêu cầu bạn trai phải biết kiếm tiền đến đòi hỏi người ta phải chu đáo, tỉ mỉ, quả là một yêu cầu khắt khe.
Dù gì ngày mai cũng là ngày đính hôn của hai người, cuối cùng Dư Đàn vẫn chọn tin tưởng Lục Ngạn.
Trong cô có một niềm tin vững chắc rằng tình cảm sáu năm giữa mình và Lục Ngạn lớn hơn mối tình đầu chỉ qua lại hai năm của gã.
Đôi bờ vai Dư Đàn trĩu xuống, cô thẫn thờ đứng tại chỗ nhìn màn hình khổng lồ ở đằng trước. Có tiếng radio thông báo lại một chuyến bay hạ cánh, hành khách qua lại không dứt. Cô ngẩng đầu lên, cột sắt khổng lồ tựa một con quái thú to xác há cái miệng lớn đẫm máu như thể muốn nuốt chửng con người ta.