Kết Hôn Bừa

Chương có nội dung bằng hình ảnh



*Hoa Cúc Ba Tư còn được biết đến với một số tên gọi khác như hoa sao nháy, hoa sao nhiên, hoa sao nhái, hoa chuồn chuồn, cúc chuồn chuồn. Loài hoa đẹp nhẹ nhàng này tượng trưng cho tình yêu chung thủy của người con gái. Dù cho bị tổn thương sâu sắc như thế nào thì vẫn mạnh mẽ, lạc quan, kiên cường vượt qua nỗi đau ấy để tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Mật khẩu điện thoại của Tạ Chi Dục vẫn luôn là bốn số đơn giản: 0928.

Dãy số này cũng là sinh nhật của Dư Đàn.

Anh uống hơi nhiều rượu nên sau khi trả lời tin nhắn xong, anh mới hoảng hốt nghĩ không biết rốt cuộc chiếc điện thoại này là của ai.

Điện thoại của họ là cùng một dòng, điểm khác nhau duy nhất là điện thoại của Dư Đàn có ốp xanh đỏ sáng lấp lánh, còn Tạ Chi Dục thì không có thói quen sử dùng ốp điện thoại.

Anh lật ngược điện thoại lại xem, đây là điện thoại của Dư Đàn.

Cho nên, khi Dư Đàn rửa bát xong đi ra, cảnh cô nhìn thấy chính là Tạ Chi Dục cầm điện thoại di động của cô cau mày.

Dư Đàn cướp lại điện thoại ngay lập tức, Tạ Chi Dục nói: “Ốp điện thoại đẹp lắm, anh cũng muốn có một cái.”

“Anh tự mua đi.”

“Anh muốn cái của em.”

Dư Đàn nghe thấy giọng của Tạ Chi Dục lười biếng, trầm khàn, rõ ràng là anh đã say rồi. Lúc anh uống say luôn như vậy, nói chuyện chậm chạp mang theo một chút không đứng đắn, nụ cười ấm áp nở trên khuôn mặt, một tay chống đầu, tì vào bàn ăn, trông giống hệt như một tên ngốc to xác.

Dư Đàn đang định cất điện thoại đi thì phát hiện ra tin nhắn trên màn hình.

Cô tập trung nhìn kỹ, thoạt tiên cô nhíu mày, sau đó con ngươi nở to, tiếp đó, cô quát to một tiếng:

“Tạ Chi Dục!”

“Anh đây.”

“Anh trả lời linh tinh gì thế hả?”

Tạ Chi Dục mới vừa làm chuyện đó một giây trước nhưng lúc này anh lại vô lại đáp: “Quên rồi.”

Dư Đàn để điện thoại trước mặt Tạ Chi Dục, để anh nhìn cho rõ.

… [Tin mẹ nhà anh.]

… [Ăn trộm bản thảo và ý tưởng sáng tạo của người khác, mẹ kiếp, anh còn không biết xấu hổ nói rằng mình không đạo nhái à?]

… [Nhanh nhanh cút đi tìm lấy một cái chuồng chó mà rúc vào đó đi, đừng có đi ra ngoài làm gì cho xấu hổ.]

Dư Đàn thẳng tay kéo số điện thoại này vào danh sách đen, không muốn tiếp tục nhận được tin nhắn của Lục Ngạn nữa.

Thực ra trong lòng cô không thực sự có ý trách Tạ Chi Dục, trái lại, mấy câu anh nhắn đọc lên thật sảng khoái.

Dư Đàn nhìn Tạ Chi Dục: “Anh cũng chú ý tới vụ việc Lục Ngạn đạo tác phẩm à?”

“Không chú ý.”

“Vậy sao anh biết chuyện này?”

Hôm nay, trên các trang báo giải trí phủ kín tin tức về vụ việc [Vía thần tài] dính líu tới vấn đề đạo nhái.


Người đứng ra vạch trần tự nhận mình là tác giả gốc, người này có đăng bản thiết kế đầu tiên của mình trên Weibo, nó hầu như không có gì khác so với tác phẩm hoạt hình [Vía thần tài].

Hot search này đã bám trụ trên Weibo suốt một ngày một đêm, tới tận giờ Lục Ngạn vẫn chưa hề đưa ra câu trả lời.

Dư luận ngày càng ầm ĩ, hiện tại đại đa số fan hâm mộ đã chuyển thành anti.

Dư Đàn thực sự không muốn xem các tin tức có liên quan tới Lục Ngạn nên đã chặn từ khóa.

Theo như những gì Dư Đàn hiểu về Tạ Chi Dục, chắc chắn anh sẽ không để ý tới loại chuyện có bắn đại bác cũng chẳng liên quan gì tới anh này. Nếu anh đã chú ý tới nó thì chắc chắn chuyện này phải có liên quan gì đó với anh.

Tạ Chi Dục lười biếng khoanh tay dựa vào ghế, dạng hai chân ra, nghiêng đầu, dáng vẻ hết sức buông tuồng: “Em muốn biết à? Vậy em xin anh đi.”

“Em xin cái đầu anh ấy!” Dư Đàn xông tới bóp cổ Tạ Chi Dục: “Anh tự ý cầm điện thoại của em trả lời tin nhắn, em còn chưa tính sổ với anh đấy!”

Tạ Chi Dục cười: “Tính sổ gì chứ? Của em thì cũng là của anh mà.”

“Của em không phải là của anh!”

“Vậy thì của anh là của em.”

“Anh ngậm miệng lại đi!” Ngón tay Dư Đàn chạm vào làn da nóng hổi của Tạ Chi Dục, trên người anh bốc hơi rượu đế, đáng lẽ ra phải khó ngửi lắm nhưng vì nó quyện lẫn với mùi chanh đặc trưng của anh nên lại tạo thành mùi hương của một ly cocktail say lòng người.

Dư Đàn hỏi anh: “Sao anh lại biết mật khẩu điện thoại của em?”

“Thời nay làm gì có ai còn dùng ngày sinh của mình làm mật khẩu nữa? Chỉ có em mới vậy thôi.”

“Em không dùng sinh nhật của em, thế chẳng lẽ lại dùng sinh nhật của anh chắc?”

“Cũng không phải là không được.”

Dư Đàn giống một bé mèo con giương nanh múa vuốt: “Lần sau anh còn dám xem trộm điện thoại của em nữa thì anh biết tay em!”

“Sao nào? Em có chuyện gì không thể để người khác biết à?”

“Đúng vậy đấy, em vụng trộm nói chuyện phiếm với người tình nhỏ bé của em đấy.”

“Anh cứ thử nhìn mà xem.”

“Thử thì thử!”

Nếu Tạ Chi Dục thực sự muốn phản kháng thì chỉ cần vài phút là anh có thể dễ dàng áp chế được Dư Đàn ngay. Khóe môi anh vương ý cười, cà lơ phất phơ chọc ngón tay vào eo của Dư Đàn một cái, cô lập tức xù lông lên như thể bị điện giật.

Dư Đàn thoáng sơ sẩy, ngã vào trong lòng Tạ Chi Dục, tay anh sờ nhẹ eo của cô, gần như đặt hẳn cô trước ngực mình, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô: “Có phải anh vẫn không thể thỏa mãn được em không?”

Mặt Dư Đàn lập tức ửng đỏ, cô cố gắng thoát khỏi ngực anh nhưng anh cố ý muốn trêu cô, cô hoàn toàn không động đậy nổi.

Tạ Chi Dục nói: “Là lỗi của anh, đêm động phòng hoa chúc lại bỏ vợ lại đi mất, em muốn phạt muốn đánh gì anh cũng nghe theo em hết.”

Lần này, Dư Đàn bỗng đứng phắt dậy rời khỏi lòng Tạ Chi Dục, không quên hung hăng đấm anh một cú: “Ai bảo anh nói lung tung! Ai bảo anh nói lung tung!”

Trong lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ thì Dư Canh và Dương Thiều Mỹ vừa hay đi ra, thấy tình hình như vậy, lập tức đua nhau quở trách Dư Đàn: “Đã lớn tướng vậy rồi còn nhảy dựng lên đánh người ta như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”

Dư Canh nói: “Cá con, con xem kìa, con bóp đỏ cả cổ của Chi Dục rồi.”

“Đáng đời anh ấy!”


Tạ Chi Dục không phản bác, anh mỉm cười, chỉnh trang lại áo quần, đôi mắt nhìn Dư Đàn ngập tràn yêu chiều.

Sau bữa ăn, hoa quả tráng miệng vẫn là nho.

Nho này được trồng trong sân của nhà bà nội của Dư Đàn, không hề phun thuốc trừ sâu, năm nào đến đợt này cũng là thời điểm nho cuối vụ.

Bà nội của Dư Đàn đã mất được ba năm rồi nhưng cây nho vẫn luôn tốt tươi như cũ. Cứ cách một thời gian, Dư Canh lại qua đó chăm chút cho nó một chút.

Sau khi ăn xong bữa tráng miệng bằng hoa quả, Dư Đàn lập tức la hét đòi về.

Mặc dù chỉ mới tám giờ nhưng về nhà quanh đi quẩn lại thêm một lúc nữa thì không biết tới mấy giờ mới nằm lên giường.

Dư Đàn muốn về, đương nhiên Tạ Chi Dục cũng phải đứng dậy.

Dương Thiều Mỹ không ngăn cản, căn dặn Dư Đàn tiễn Tạ Chi Dục một đoạn đường.

Tạ Chi Dục hơi chếnh choáng men say. Mặc dù anh chưa say đến mức say bất tỉnh nhân sự nhưng dù sao cũng không thể lái xe được nữa.

Chiếc xe đó nằm ngoài bãi đậu xe, phải đi vòng qua đó mới lấy được xe. Dư Đàn cực kỳ không vui, cô nói: “Con không tiễn đâu.”

“Được rồi, đừng giả bộ nữa.” Dương Thiều Mỹ sầm mặt lại: “Có chút chuyện bé cỏn con như vậy mà con còn định giấu mẹ tới khi nào?”

Ý Dương Thiều Mỹ là chuyện Dư Đàn đang hẹn hò với Tạ Chi Dục.

Thế nhưng, theo bản năng mách bảo, Dư Đàn lại hiểu thành mẹ biết chuyện cô kết hôn chớp nhoáng, cô không khỏi rụt cổ lại: “Mẹ... Mẹ cũng biết rồi à?”

Phản ứng của cô Dương khiến Dư Đàn rất đỗi bất ngờ. Chuyện bé cỏn con thôi sao?

Trông cô Dương có vẻ không giận thật thì phải?

Dương Thiều Mỹ nhìn Dư Đàn rồi lại nhìn Tạ Chi Dục: “Hai đứa đều đã là người trưởng thành cả rồi, đến tuổi này rồi, có làm gì thì trong lòng cũng phải tự biết tính toán lấy.”

Dư Đàn sợ đến độ lông tơ trên người dựng ngược hết cả lên, cô rất sợ một giây sau cô Dương sẽ trở mặt đòi đánh gãy chân chó của cô, cô bất giác dịch người đứng lại gần Tạ Chi Dục, nói: “Con biết rồi.”

“Dư Đàn, giờ mẹ chẳng muốn nói nhiều với con nữa, kẻo con lại chê mẹ phiền. Chuyện của con thì mẹ cũng không quản lý nhiều quá làm gì.”

Không quản lý?

Không nhận cô là con gái nữa sao?

Dư Đàn sợ quá, vội túm chặt áo của Dương Thiều Mỹ, giọng nhuốm phần nghẹn ngào: “Mẹ...”

Trong số bốn người ở đây, hiện tại chỉ có mình Dư Đàn là vẫn chưa nắm được vấn đề.

Dương Thiều Mỹ không chịu nổi dáng vẻ nũng nịu này của Dư Đàn, bà gạt tay cô ra: “Được rồi, mẹ con chưa chết đâu!”

Nói rồi, bà ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Chi Dục: “Chi Dục, có lời gì nên nói hay không nên nói thì mẹ tin là ông Dư cũng đều đã nói với con trên bàn rượu cả rồi.”

“Dạ vâng.” Tạ Chi Dục thuận đà nắm lấy tay của Dư Đàn đứng bên cạnh anh, hai người đan chặt mười ngón tay vào với nhau, anh cam đoan với Dương Thiều Mỹ.

Trong lòng Tạ Chi Dục, Dương Thiều Mỹ là bậc bề trên, là mẹ nuôi và cũng là cô giáo.


Hồi học cấp ba, Tạ Chi Dục là học sinh của lớp Dương Thiều Mỹ, bà là giáo viên chủ nhiệm, anh là cậu học trò nghịch ngợm nhất trong lớp.

Ở trong lòng anh, Dương Thiều Mỹ là mẹ nuôi của Tạ Chi Dục. Mấy năm nay anh ở nước ngoài, mặc dù không liên lạc nhiều với Dư Đàn nhưng ngày lễ ngày tết trở về, anh đều đặc biệt tới thăm Dương Thiều Mỹ một lần với tư cách là con nuôi, lễ nghĩa rất đầy đủ.

Còn hiện tại, quan hệ của họ thân càng thêm thân.

“Chi Dục, hi vọng con đừng để mẹ phải thất vọng.”

“Nhất định không đâu ạ.”

Lúc này, Dư Đàn vẫn còn chưa hoàn hồn, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô cứ thế để mặc cho Tạ Chi Dục nắm tay mình đi ra khỏi con ngõ nhỏ.

Thật thần kỳ!

Thật khó tin!

Chẳng lẽ là mặt trời mọc đằng tây hay sao!

Dư Đàn đi một hồi, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn một lần để chắc chắn rằng cô Dương không xách dao đuổi theo họ ra ngoài này, trái tim lo lắng từ từ bình tĩnh lại.

Cô vừa quay đầu lại thì thấy ngay nụ cười thảnh thơi của Tạ Chi Dục.

Lần này, Tạ Chi Dục từ Hồng Kông về, tóc cắt ngắn hơn một chút, trông cực kỳ gọn gàng. Hiện tại, rượu đế mới ngấm vào người, men say trên người anh đậm đà hơn, mặt anh ửng hồng, trông vô hại hơn một chút.

Anh vẫn luôn nắm chặt tay của Dư Đàn, làm thế nào cũng không chịu buông ra, cứ như thể sợ cô bỏ trốn mất vậy. Ra tới bãi đỗ xe, những bông cúc Ba Tư trong bồn hoa đang nở rộ.

Hình như Tạ Chi Dục nghĩ đến chuyện gì đó, anh nói với Dư Đàn: “Cá nhỏ, em còn nợ anh một bó hoa.”

“Em biết.”

“Giờ anh muốn nhận nó ngay.”

“Giờ không có hoa.”

Tạ Chi Dục nghe vậy dừng bước, cụp mắt nhìn Dư Đàn: “Em nợ anh mà.”

Dư Đàn mất kiên nhẫn: “Ôi chao, em đã bảo là em biết rồi mà!”

“Em biết thật chứ?” Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt anh sáng lên.

Dư Đàn mềm lòng: “Vậy anh có biết là hoa hồng leo gì đó của anh rất khó mua không? Không phải em không mua cho anh mà là phải đặt trước mới có. Em đã đặt trước với chủ cửa hàng hoa rồi, người ta nói phải đợi khoảng ba, bốn ngày nữa. Bao giờ hoa về họ sẽ báo cho em biết.”

Dư Đàn không hề định trí trá cho qua chuyện.

Nếu như thực sự định làm qua loa cho xong thì cô chỉ cần tặng luôn bó hoa hồng Eden Rose 85 hồi sáng cho anh là được.

Tạ Chi Dục toét miệng cười một tiếng, nói bằng giọng Quảng đông: “Cá nhỏ, heo Lặc Lặc*.”

*Heo Lặc Lặc trong tiếng Quảng Đông còn có nghĩa chỉ người vừa thông minh vừa đáng yêu.

Dư Đàn xác nhận và chắc chắn rằng Tạ Chi Dục đã quá say rồi.

Chỉ khi nào say anh mới cười như vậy, toét miệng, lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, trông đầy chân thành, ngây thơ.

Sau khi qua sinh nhật mười tám tuổi, Tạ Chi Dục bắt đầu mạnh dạn thử uống rượu. Có một lần anh uống say mèm, không ai dám động vào anh, đám anh em của anh bèn gọi điện cho Dư Đàn: “Chị Dư, chị mau tới đây xem thử đi.”

Dư Đàn phóng xe đi phi tới đó nhanh như một cơn gió, tóc mái cắt ngang trán bay ngược lên, cô nhìn thấy Tạ Chi Dục đứng ở ven đường ôm một cây cột điện cười ngây ngô, vẫy tay gọi không khí: “Lát nữa Cá nhỏ nhà tôi sẽ tới đón tôi, các cậu về đi, về hết đi.”

Dáng vẻ của anh lúc ấy giống hệt như bây giờ, vừa khờ vừa trẻ trâu.

Dư Đàn tức đến mức giáng ngay cho anh một bạt tai.

Thế nhưng, hiện tại các đường nét trên khuôn mặt Tạ Chi Dục trông sắc bén hơn, cánh tay của anh cũng xăm rất nhiều hình xăm, nếu không có tay áo dài che đi thì trông thực sự không có vẻ gì là một người đàng hoàng.

Dư Đàn không khách sáo bóp ngay lấy cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Tạ Chi Dục, hùng hổ hỏi: “Không có chuyện gì tự nhiên anh uống nhiều rượu như vậy làm gì?”


“Ba rót rượu cho anh, anh không uống không được.”

Hiện tại, Dư Đàn ngầm thừa nhận Tạ Chi Dục gọi như vậy là gọi ông Dư nhưng cô thực sự thấy tò mò: “Anh bảo xem, làm sao họ phát hiện ra chuyện của chúng ta vậy nhỉ?”

Tạ Chi Dục lắc đầu, chớp chớp mắt, rõ ràng là dáng vẻ anh chẳng biết gì hết.

Dư Đàn nói xong móc chiếc nhẫn trong túi ra, để vào lòng bàn tay, hỏi Tạ Chi Dục: “Anh cho em thứ này là có ý gì vậy?”

“Nhẫn cưới đó.”

Tạ Chi Dục cầm lấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay của Dư Đàn, cầm chặt tay cô, định đeo nó cho cô.

“Kết hôn thì phải đeo nhẫn cưới.”

Dư Đàn không chịu, nắm chặt tay lại thành nắm đấm: “Em không muốn.”

Tạ Chi Dục chẳng mấy khi mới ngang ngược một lần, anh tách bàn tay của Dư Đàn ra không được, bỗng nhiên dùng tay giam chặt cô lại, ôm cô vào lòng từ phía sau. Môi của anh vương hơi rượu và men say kề sát vào tai cô, anh giơ chiếc nhẫn lên dưới ánh đèn đường: “Xem này, trên này có khắc tên của chúng ta, anh tự tay khắc đấy.”

Dư Đàn không thoát ra khỏi được vòng ôm của Tạ Chi Dục, cô nghiêng đầu liếc anh một cái, khen anh một câu bằng giọng điệu quái gở: “Ồ, vậy thì anh đúng là heo Lặc Lặc.”

Tạ Chi Dục cười, hôn mặt Dư Đàn một cái một kêu, dịu dàng bảo: “Đưa tay đây cho anh nào.”

“Không!”

“Heo Lặc Lặc, em không thể nghe theo anh một lần sao?”

“Vậy anh xin em đi.”

“Anh xin em đó.”

“Vậy anh quỳ xuống xin em đi.”

Dư Đàn vốn chỉ định trêu Tạ Chi Dục thôi nhưng không ngờ anh lại lập tức quỳ một gối xuống trước mặt cô thật.

May mà xung quanh không có ai, nếu không chắc Dư Đàn phải độn thổ bỏ chạy mất.

Dư Đàn rùng mình, ngồi xổm luôn xuống, mặt đối mặt với Tạ Chi Dục: “Được rồi, được rồi, anh đưa nhẫn đây cho em, em nhận là được chứ gì.”

“Em đeo đi.”

“Được được được, em đeo đây.”

Tạ Chi Dục đeo nhẫn vào ngón áp út của Dư Đàn, hài lòng cầm tay cô thưởng thức một lát rồi hỏi cô: “Nhẫn của anh đâu? Dư Đàn, em có chuẩn bị cho anh không?”

Đang yên đang lành, sao tự dưng Dư Đàn lại chuẩn bị thứ này chứ, cô đáp là không có.

Tạ Chi Dục thay đổi sắc mặt nhanh như thời tiết, đòi cô phải đi mua cho anh ngay.

“Em biết đi đâu mua cho anh đây cậu cả của em.” Dư Đàn xin anh: “Đừng say rượu rồi khùng điên nữa được không?”

“Được thôi.” Tạ Chi Dục kề mặt tới gần gót chân cô: “Em hôn anh một cái.”

Dư Đàn: “Đi thôi! Hiện tại, ngay bây giờ, em sẽ lập tức đi mua nhẫn cho anh! Mua cho anh hai cái, ba cái, bốn cái cũng được.”

Chiếc xe Mercedes Benz AMG G63 đang ở trước mặt, Dư Đàn thuần thục bấm nút mở, kéo Tạ Chi Dục lên xe.

Thế nhưng, Dư Đàn đâu đã lái loại xe sang này bao giờ, cô nhất thời không biết phải thao tác như thế nào. Cô hỏi Tạ Chi Dục, Tạ Chi Dục tỏ ra hết sức không vui: “Anh say rồi, anh quên rồi.”

“Không phải anh muốn có nhẫn sao?”

Tạ Chi Dục nói anh đã đổi ý rồi: “Dư Đàn, anh muốn em hôn anh, chủ động hôn anh.”

Dư Đàn thực sự không còn sức chịu đựng thêm nữa: “Tạ Chi Dục! Anh đi chết đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận