Kết Hôn Bừa

Chương có nội dung bằng hình ảnh



*Hoa tử vi: là hoa của một cây thuộc họ bằng lăng hay còn gọi là bằng lăng sẻ, bá tử kinh, bách nhật hồng,... thường hay bị nhầm lẫn với tường vi là cây thuộc họ hoa hồng. Đây là loài hoa tượng trưng cho sự thịnh vượng và tốt lành.

Chuông điện thoại di động vang lên đã cắt ngang sự đòi hỏi quá đáng của Tạ Chi Dục.

Là tài xế lái thuê gọi đến, nghe ý của lời nói trong điện thoại có lẽ là anh ta đã đến gần đây. Tạ Chi Dục bảo anh ta đến bãi đỗ xe, xe của anh đậu ở dưới tán cây.

Lúc nói chuyện điện thoại, trong giọng nói của anh vẫn còn khàn khàn, bàn tay khẽ vuốt ve lưng Dư Đàn, ngữ điệu nhẹ nhàng nghe hoàn toàn không giống người đang say rượu chút nào. Trái ngược với cái vẻ ung dung của anh, Dư Đàn đang nằm xụi lơ trong lòng anh giống như người đã uống say rồi.

Dư Đàn chưa bao giờ biết việc tiếp nhận một nụ hôn còn có thể hút hồn đến mức này, từ trước đến giờ cô chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, cô cảm thấy như thể mình bị ném lên trên những đám mây rất cao rồi lại rơi xuống với tốc độ chóng mặt.

Mỗi một lần Tạ Chi Dục tiếp xúc gần đều sẽ làm cho dòng máu của cô sôi trào.

Lúc này, ngay cả xương cốt trong người của Dư Đàn cũng như mềm nhũn cả ra rồi, cô rúc vào trong ngực Tạ Chi Dục, bỗng nhiên cô nhìn thấy trên cổ tay anh có đeo một sợi dây đỏ xinh đẹp. Bởi vì anh đang cầm điện thoại di động nên đồng hồ điện tử của anh tự nhiên trượt xuống một chút, sợi dây đỏ vốn được giấu dưới dây đồng hồ lộ ra rõ ràng, vô cùng nổi bật trên cổ tay trắng của anh.

Vừa cúp điện thoại, Tạ Chi Dục tiện thể chỉnh sửa lại vạt áo của Dư Đàn rồi đẩy cửa xe và dắt cô cùng nhau ngồi vào ghế sau.

Vị trí ghế sau không rộng rãi bằng ghế trước nhưng điều đó chẳng mấy quan trọng bởi vì sự chú ý của Dư Đàn vẫn luôn đặt ở trên cổ tay của Tạ Chi Dục.

Tài xế lái thuê đi qua gõ cửa xe rồi ngồi vào vị trí ghế lái, Tạ Chi Dục báo cho anh ta biết điểm đến.

Dư Đàn hỏi Tạ Chi Dục: “Sợi dây đỏ trên tay anh không phải là sợi dây em tặng anh đấy chứ?”

Giọng điệu của Tạ Chi Dục có vẻ thờ ơ, nói: “Quên rồi à.”

Vì để chứng minh, Dư Đàn kéo tay Tạ Chi Dục lên, cẩn thận quan sát thật kỹ sợi dây đỏ kia, có lẽ vì thời gian đeo khá lâu rồi nên sợi dây đỏ đã bị mài ra một ít lông.

Tuổi của hai người bọn họ cùng thuộc một con giáp, vào năm tuổi, Dư Đàn tràn đầy hào hứng đan cho mình một sợi dây đỏ và đeo trên cổ tay, nói là có thể trừ tà tránh tai họa, Tạ Chi Dục nói anh cũng muốn nên cô đã tiện thể đan cho anh một cái.

Sợi dây kia của cô đã bị mất từ lâu rồi.

Loại dây đỏ này rất rẻ, muốn đan nó cũng không mất nhiều thời gian chứ chưa nói đến phải khéo tay và đòi hỏi sự kiên trì.

Vào một buổi tối sáu năm trước, Tạ Chi Dục đột nhiên gọi điện thoại cho Dư Đàn và nói sợi dây đỏ trên tay mình đã cũ, bảo Dư Đàn tặng anh thêm một sợi nữa, cô cũng không suy nghĩ nhiều mà đan thêm một sợi nữa cho anh.

Nhưng Dư Đàn không bao giờ có thể nghĩ đến chuyện chính vào cái ngày mà cô đưa sợi dây đỏ cho anh lại là ngày anh rời đi.

Hàng năm, Tạ Chi Dục không phải đi Hồng Kông thì cũng phải đi nước ngoài, Dư Đàn đã quen với việc này nên nhưng không thể trách. Thế nhưng lần này, anh nói mình sẽ không trở về nữa, anh đã nghỉ học và tìm một trường học khác ở Canada, qua đó là có thể đăng ký học.

Có biết bao nhiêu người đến tiễn Tạ Chi Dục, hình như thêm Dư Đàn cũng không nhiều hơn bao nhiêu, mà thiếu một mình cô cũng chẳng sao cả.

Dư Đàn là người bất ngờ nhất, bởi vì cô là người cuối cùng biết lần này Tạ Chi Dục sẽ một đi không trở lại, toàn bộ quá trình cô cứ mơ màng, mãi cho đến khi Tạ Chi Dục đưa tay về phía cô và hỏi cô: “Sợi dây đỏ của tớ đâu?”

Dư Đàn mới lấy sợi dây từ trong túi ra đưa cho anh.

Lúc ấy Tạ Chi Dục chỉ bỏ vào trong túi giống như nhận lấy vật phẩm tầm thường.

Mãi cho đến khi Tạ Chi Dục biến mất khỏi tầm mắt của mình, Dư Đàn vẫn còn đang đứng phát ngốc ở đó, ai cũng nói cái tên của cô không được tốt, giống như một khúc gỗ vậy, từ một mức độ nào đó thì thật sự đúng là như vậy.


Một ngày sau, Tạ Chi Dục đã đến Canada, chỉ nhận được tin nhắn muộn màng của Dư Đàn: [Cậu thật sự không trở về nữa sao?]

Tạ Chi Dục nhẹ nhàng trả lời một chữ: [Ừm.]

Khỏi phải nói, trong lòng Dư Đàn cảm thấy khó chịu cỡ nào nhưng cô cũng biết mình không có cách nào để thay đổi điều gì cả.

Cô cầm điện thoại di động gõ gõ viết một đoạn văn bản dài, nhớ lại tình bạn giữa hai người rồi lại mong chờ lần sau gặp mặt nhưng cuối cùng vẫn xóa bỏ, dường như bây giờ cô có nói cái gì cũng không thích hợp nên dứt khoát không gửi lại tin nhắn nào nữa.

Bây giờ, Dư Đàn cho là mình bị hoa mắt, có thế nào cũng không ngờ hiện tại mình lại có thể nhìn thấy sợi dây đỏ này trên cổ tay của Tạ Chi Dục.

Cô tiến lại gần anh, cách anh rất gần và nghiêng đầu nhìn mặt anh: “Chẳng lẽ mấy năm nay anh vẫn luôn đeo nó ư?”

Tạ Chi Dục liếc mắt nhìn Dư Đàn rồi đưa tay xoa đầu cô, xoa đến nỗi mái tóc gọn gàng của cô cũng lộn xộn theo.

Dư Đàn không phân biệt được rốt cuộc lúc này Tạ Chi Dục đã say hay là vẫn tỉnh táo, cô dứt khoát cầm lấy tay anh cắn một cái.

Anh thuận thế ôm lấy cổ của cô, ngang ngược ôm cô vào lòng, đồng thời nhấn nút hạ một phần kính xe xuống để gió đêm hơi se lạnh nhẹ nhàng thổi vào, để cho cơn gió ấy thổi bay đi cái nóng ran trên người anh, che giấu vành tai ửng hồng.

Có rất nhiều chuyện Tạ Chi Dục không thể nói rõ thành lời với Dư Đàn, ví dụ như sợi dây đỏ này, anh phải nói thế nào đây, bản thân mình lại coi sợi dây đỏ này là vật quý báu mà không có bất kỳ kho báu nào sánh bằng?

Sợi dây màu đỏ trước đó không phải đã cũ mà là nó đã vô tình bị mất, lúc Tạ Chi Dục đi tắm thì đã tháo xuống đặt ở trong phòng tắm nhưng bị bảo mẫu coi như rác mà trực tiếp thu dọn rồi vứt vào thùng rác. Tạ Chi Dục đã thẳng tay sa thải bảo mẫu, sau đó cứ lục thùng rác hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không tìm được.

Vào một đêm ở California mang theo làn gió nóng rực, lúc trên bàn rượu say sưa, có người đã đánh đố nói muốn sợi dây đỏ trên tay Tạ Chi Dục nhưng anh không cho, anh chỉ tháo một chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay xuống và ném lên bàn.

Lúc đó anh thật sự đã say rồi, cả ngày đều say, lúc say dường như anh có thể nhìn thấy cô trong giấc mơ, miệng lẩm bẩm nói: “Của Cá nhỏ đan cho tôi, không thể cho ai hết.”

Có người đúng lúc chụp được cảnh tượng này, ngày hôm sau gửi cho Tạ Chi Dục, để cho anh nhìn bộ dạng say rượu này của mình.

Ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc đó cơ chứ, anh thực sự rất nhớ cô.

Trên xe đang mở một bài hát mang theo giai điệu ngọt ngào dịu dàng, Dư Đàn cảm thấy rất êm tai, cô có chút mệt mỏi tựa vào người Tạ Chi Dục yên lặng lắng nghe.

“Cuối cùng chúng ta gần gũi giống như người nhà,

Không hứa hẹn, không miễn cưỡng

Kiểu yêu thương thắm thiết này có vẻ lý tưởng hơn

Đúng người có thể trở thành bạn đời

Hoặc là anh và em đều ngầm hiểu nhau

Em có cách để tìm được anh

Dù anh có bay lượn đến đâu, em cũng sẽ có mặt ở đó...” [Lời 1]

Dựa vào người Tạ Chi Dục, Dư Đàn không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tóm lại có anh ở bên cạnh, cô luôn có thể nhanh chóng buông lỏng sự đề phòng.

Tạ Chi Dục không để cho tài xế lái thuê đến chỗ ở của Dư Đàn mà là đến một nơi khác.


Sau nửa tiếng lái xe, tài xế lái thuê dừng xe ở trong một căn biệt thự hiện đại.

Đây là nơi ở khá tốt mà Tạ Chi Dục đã tìm từ mấy năm trước, một năm trước đã được tu sửa xong, sau đó được thông gió và bây giờ đã có thể vào ở rồi.

Căn biệt thự này cách trung tâm thành phố khoảng nửa tiếng lái xe, các tiện nghi xung quanh đều đầy đủ.

Tạ Chi Dục luôn luôn muốn có một nơi ở ổn định, một nơi có thể được gọi là nhà, sau này anh mới nhận ra được, nơi nào có Dư Đàn thì đó chính là nơi anh cảm thấy yên tâm nhất.

Tạ Chi Dục thấy Dư Đàn trong ngực vẫn còn đang ngủ nên không đánh thức cô.

Trên xe vẫn lặp lại bài hát mà Dư Đàn nói là nghe rất hay kia, chỉ là âm lượng đã được giảm xuống rất nhiều, giọng nữ nhẹ nhàng ngọt ngào giống như đài phát thanh trong sân trường vào giờ nghỉ trưa ở lớp học trước kia, tiếng hát vang vọng khắp toàn bộ khuôn viên trường.

Chút cảm giác say cuối cùng của Tạ Chi Dục cũng tan biến hoàn toàn, anh cụp mắt nhìn Dư Đàn trong lòng mình, cứ thế lẳng lặng nhìn cô, mái tóc của Dư Đàn dính vào má, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt ra sau tai.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, lúc ngủ gương mặt cô rất điềm tĩnh, có thể thấy rõ ràng những sợi lông thật nhỏ trên gương mặt.

Tạ Chi Dục thật sự không nhịn được, anh nhẹ nhàng hôn lên trán Dư Đàn.

Dư Đàn tỉnh giấc, cũng không đẩy Tạ Chi Dục ra ngay mà cô chỉ dụi dụi mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh hoàn toàn xa lạ cô mới hỏi anh đây là đâu.

“Đây là nhà tân hôn của chúng ta.”

Tạ Chi Dục xuống xe trước rồi quay người qua bế Dư Đàn lên.

Dư Đàn vừa tỉnh ngủ nên thật sự có hơi lười biếng, cô cũng mặc kệ cho Tạ Chi Dục bế như vậy.

Lúc này cô thật sự rất ngoan ngoãn.

Chỉ là người yên lặng nằm ở trong lòng mình như thế, Tạ Chi Dục lại cảm thấy có chút không quen cho lắm, anh cúi đầu hôn lên trán cô, hỏi cô có phải thấy khó chịu chỗ nào không.

Dư Đàn nói không hề khó chịu chỗ nào, chỉ hỏi anh: “Tạ Chi Dục, em có nặng lắm không?”

“Không nặng chút nào.” Tạ Chi Dục nói xong rồi ước lượng cô thử.

Dư Đàn hừ nhẹ nói: “Em cũng cảm thấy em không nặng, em còn chưa đến năm mươi ký, anh mà không bế nổi em thì chỉ có thể nói anh là một người đàn ông vô dụng!”

Đến trước cửa, cửa nhà nhận dạng khuôn mặt sẽ tự động mở ra.

Lúc này, Dư Đàn đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cô xuống khỏi người Tạ Chi Dục.

Cửa vừa mở ra, đèn trong nhà tự động sáng lên.

Dư Đàn đứng ở cửa chính ồ lên: “Tạ Chi Dục, nhà anh đẹp quá đi.”

“Cũng là nhà của em mà.”

Tạ Chi Dục nói xong thì định nắm tay Dư Đàn nhưng lại bị cô nhanh nhẹn né tránh.


Dư Đàn híp mắt lại, đề phòng nhìn Tạ Chi Dục: “Anh dẫn em tới đây làm gì thế?”

“Làm gì ư? Em nói xem nên làm gì đây?” Tạ Chi Dục tiến lên một bước, đưa tay kéo Dư Đàn vào nhà.

Dư Đàn không được tự nhiên nhưng đầu óc chưa kịp suy nghĩ đã mở miệng nói: “Tạ Chi Dục, anh muốn dẫn em tới đây để động phòng hoa chúc* sao?”

*Động phòng hoa chúc: là thành ngữ dùng thể chỉ đêm tân hôn cô dâu chú rể nằm ngủ với nhau lần đầu tiên sau đám cưới.

Nghe vậy, Tạ Chi Dục ngẩn người, nhìn Dư Đàn cười gian xảo: “Nói thật, anh cũng không nghĩ nhiều như thế nhưng nếu em đã nghĩ đến, anh cũng không thành vấn đề.”

Dư Đàn dứt khoát trả lời nhanh: “Em không muốn!”

“Vậy nếu anh nói là anh muốn thì sao?”

“Kẻ như anh tại sao lại nói mà không giữ lời thế? Anh vừa mới nói không suy nghĩ nhiều như thế còn gì.”

“Vừa rồi là chuyện của vừa rồi, còn bây giờ thì khác.”

Tạ Chi Dục lại bế ngang hông Dư Đàn lên lần nữa, có ý trêu chọc cô, đi thẳng lên lầu.

Dư Đàn sợ tới mức mất hồn mất vía nhưng trong lòng lại hiểu được chuyện nên xảy ra cuối cùng vẫn phải xảy ra, đầu tiên cô vẫn giãy dụa nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Ngôi nhà rất lớn với phong cách trang trí đơn giản nhưng vô cùng hiện đại, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn ở góc vuông nối thẳng lên cầu thang, Dư Đàn hoàn toàn không có cơ hội thưởng thức cái gọi là nhà tân hôn này, cảm giác mình giống như bị bay lên trời, cô được một đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt vững vàng, theo bản năng liếc mắt xuống cầu thang, tim đập nhanh một nhịp.

Lên đến tầng hai, đèn trên hành lang theo đó từng chiếc đèn sáng lên.

Tạ Chi Dục dùng một chân đá văng cửa phòng, Dư Đàn nắm thật chặt góc áo của anh.

Chuông điện thoại di động của Tạ Chi Dục vang lên nhưng anh không rảnh nghe máy, Dư Đàn xuống khỏi người anh lại bị anh giam cầm ở trên cửa phòng.

Tạ Chi Dục nhân lúc rảnh rỗi liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, thấy tên người gọi đến hiển thị trên đó, anh nhíu mày dứt khoát tắt máy.

Dư Đàn cũng nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên đó: Nguyên Nghi.

“Ôi, là mẹ của anh đấy.”

“Mặc kệ bà ta.”

Dư Đàn đã cảm thấy da đầu tê dại rồi, cô muốn trốn lại bị Tạ Chi Dục ấn cổ tay xuống, anh vừa vòng một tay qua người cô, chuông điện thoại di động lại vang lên.

“Anh mau nghe máy đi.” Dư Đàn đẩy đẩy Tạ Dục.

Tạ Chi Dục kiềm chế tức giận nhận điện thoại nhưng không hề gọi mẹ, chỉ hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nói của Nguyên Nghi nhanh chóng thông qua điện thoại truyền đến tai Dư Đàn.

Nguyên Nghi hỏi: “Con mới bay từ Hồng Kông về đấy à?”

“Ừ.”

“Tình hình bên bà nội con thế nào rồi?”

“Không chết được.”

“Mẹ lại cực kì hy vọng bà ta chết sớm một chút.”

“Nguyên Nghi, bà nói chuyện hãy tôn trọng một chút được không?”

Người nghe điện thoại cũng không thành thật, suy nghĩ không tập trung mà dùng ngón tay quơ lấy ngọn tóc của Dư Đàn để nghịch.

Lúc này, Dư Đàn còn không dám thở mạnh chút nào.


Cô nghe thấy giọng nói của Nguyên Nghi, trong đầu tự động hiện lên một ngày sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Ánh mặt trời quang đãng, Nguyên Nghi ăn mặc trang điểm tinh xảo tìm được Dư Đàn trong một ngõ nhỏ, bà ta và tất cả mọi thứ trong ngõ nhỏ có vẻ không hợp nhau, vẻ mặt cười hiền hoà còn nói những lời khiến cô phát lạnh: “Tiểu Dư, nghe nói cháu và Tạ Chi Dục cùng nhau hứa hẹn vào trường đại học ở phía Bắc sao? Nhưng mà dì cảm thấy cháu vẫn thích hợp ở lại đây hơn, cháu thấy thế nào?”

Đó là nụ cười dịu dàng nhưng bên trong cất giấu một lưỡi dao sắc bén, Nguyên Nghi giỏi nhất là nắm bắt lòng người, bà ta không biết làm thế nào với Tạ Chi Dục nhưng đối với Dư Đàn thì chỉ cần lộ ra nụ cười thân thiện là có thể khiến cô nhóc ngẩn ra.

Dư Đàn mới mười mấy tuổi, nào dám phản kháng lại Nguyên Nghi.

Nguyên Nghi tặng cho Dư Đàn một chiếc vòng tay tinh xảo và nói cho cô biết: “Cô gái thông minh thì phải biết cách lựa chọn.”

Dư Đàn từ chối nhận chiếc vòng tay kia, nghiêm túc hỏi Nguyên Nghi: “Dì cảm thấy cháu không xứng làm bạn với Tạ Chi Dục sao?”

Nguyên Nghi lắc đầu: “Cháu đương nhiên có quyền làm bạn bè với bất kỳ người nào nhưng mấy năm nay dì đối xử với cháu cũng không tệ, cháu coi như là dì cầu xin cháu đi, được không?”

Dư Đàn vẫn từ chối: “Cháu và cậu ấy đã hứa hẹn rồi, không thể đổi ý.”

Nhưng Nguyên Nghi lại nói: “Sau này dì sẽ đi thăm Chi Dục nhiều hơn, đúng lúc chồng dì có công việc phải thường xuyên lui tới miền Bắc. Cháu cũng biết, Chi Dục rất yêu mẹ của nó.”

Những lời này khiến phòng tuyến tâm lý của Dư Đàn lỏng lẻo.

Dư Đàn nhớ rất rõ buổi chiều nóng bức kia, hoa tử vi nở đầy tường kia và nhớ cả câu nói vẫn còn nguyên trong ký ức của cô.

Cả người cô tràn ngập lạnh lẽo.

Mà bây giờ ở trong điện thoại di động của Tạ Chi Dục truyền đến tiếng cười trầm thấp, Nguyên Nghi nói: “Xin lỗi, đó cũng không phải là người nhà của mẹ, chỉ có con mới là con trai bảo bối của mẹ thôi.”

“Nếu bà gọi điện thoại cho tôi chỉ để khiến tôi ghê tởm này, vậy bà đã làm được rồi đấy.”

“Tất nhiên là không rồi. Tạ Chi Dục, mẹ muốn giới thiệu cho con một cô gái rất xinh đẹp.”

“Nguyên Nghi, bà muốn làm gì?”

“Bạn bè không ngại nhiều mà, làm quen nhiều hơn một người thì thêm một mối quan hệ thôi.”

“Cảm ơn, tôi kết...”

Hai chữ kết hôn còn chưa kịp nói ra miệng, môi Tạ Chi Dục đã bị Dư Đàn đưa tay che lại.

Bên phía Nguyên Nghi chờ đợi nhưng không nghe được nửa sau của câu trả lời, chỉ nghe tiếng tút tút.

Tạ Chi Dục cụp mắt nhìn Dư Đàn, dứt khoát cúp máy rồi tùy ý ném điện thoại xuống đất, phát ra một tiếng “bộp” cũng không sợ nó có thể bị hỏng hay không.

Anh ôm Lấy Dư Đàn và đè cô ở trên cửa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của cô và nói: “Tại sao lại không cho anh nói?”

“Tạ Chi Dục, em sợ.”

“Sợ cái gì? Sợ Nguyên Nghi?”

Dư Đàn gật gật đầu.

Cô giống như chim sợ cành cong, hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn dịu dàng đến thế.

Tạ Chi Dục cười ôm lấy Dư Đàn, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Đừng sợ, em cũng nên nguyền rủa bà ta, nguyền rủa bà ta chết sớm một chút.”

“Bà ấy là mẹ của anh mà.”

“Vậy thì đã sao nào? Em mới là vợ của anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận