Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Hoa hồng Corail Gelee: hay Corail Gelee rose là giống hồng ngoại có nguồn gốc từ Nhật Bản, được lai tạo bởi Junko Kawamoto năm 2011. Là giống hoa hồng bụi màu cam cá hồi, cánh kép, hương thơm nồng, siêng hoa và ra hoa quanh năm. Hương thơm dịu dàng của hoa hồng Corail Gelee lan tỏa khiến chúng ta có cảm giác thư thái hơn.
Màn đêm buông xuống nhiệt độ chợt giảm xuống.
Bên trong căn biệt thự rộng rãi lại chẳng có lấy một bóng người, không khỏi khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, vắng lặng.
Ở đây chẳng thiếu thứ gì làm Dư Đàn không bới ra được cái lý do nào để trở về. Tạ Chi Dục đi sang phòng bên cạnh rửa mặt, nhường lại nhà vệ sinh trong phòng ngủ cho cô dùng.
Dư Đàn cầm quần áo để thay và điện thoại vào phòng tắm, cô cũng không vội tắm ngay mà gửi cho Bách Dung Dung một tin nhắn hỏi xem cô ấy đang làm gì.
Bách Dung Dung: [Luyện tập cơ bản mỗi ngày dành cho phụ nữ độc thân: ở nhà.]
Dư Đàn: [Sao cậu lại độc thân rồi? Không phải cậu mới quen một anh chàng cách đây không lâu sao?]
Giây tiếp theo Bách Dung Dung đã gọi video cho cô.
Dư Đàn vừa ấn nhận cuộc gọi đã nghe tiếng Bách Dung Dung khóc lóc kể lể: "Cậu đừng nhắc tới nữa, biểu hiện trên giường của anh ta quá kém, đúng là chỉ được cái khuôn mặt thì đẹp trai, dáng lại ngon mà thôi, còn lại chẳng được cái tác dụng gì."
Dư Đàn: "..."
Ánh mắt sắc bén của Bách Dung Dung lập tức phát hiện ra điểm bất thường bên phía Dư Đàn: "Cậu đang ở đâu đó? Khách sạn phải không?"
"Không, tớ đang ở chỗ của Tạ Chi Dục."
"Ở đâu cơ? Nhà anh ấy? Là cái biệt thự to đùng ấy à?"
Dư Đàn dịch chuyển camera một chút, chiếc bồn tắm lớn tới mức không thể thu hết được vào màn hình điện thoại. Nước trong bồn chẳng biết đã được xả đầy từ lúc nào, bên trong nước gợn lăn tăn, ánh đèn tỏa ra màu xanh nhạt khiến người ta có cảm giác tựa như có dòng nước đang chảy xuống.
Bách Dung Dung vừa được mở mang tầm hiểu biết lập tức trở nên kích động: "Con mẹ nó đây là hồ bơi hay là cái bồn tắm thế hả?"
"Bồn tắm đó."
"Nào nào cậu quay cho tớ xem những chỗ khác một chút."
Dư Đàn cầm điện thoại di động xoay quanh phòng tắm một vòng.
Đây chẳng qua mới chỉ là một phòng tắm nho nhỏ trong biệt thự thế mà còn rộng hơn cả căn hộ cô thuê nữa.
Bách Dung Dung ở đầu dây bên kia gào thét: "Dư Đàn! Cậu còn anh bạn thân từ thuở nhỏ nào nữa không? Cậu mau mau giới thiệu cho tớ đi! Lớn hơn tớ nhiều tuổi một chút cũng không sao! Giới tính cũng không thành vấn đề! Chỉ cần có thể cho tớ ở trong một căn biệt thự lớn là được!"
"Bách Dung Dung! Cậu bình thường lại cho tớ nhờ."
"Tớ không bình thường lại được hu hu hu, tớ phải quen một người bạn thân khác giới từ nhỏ giống như Tạ Chi Dục cơ, như thế đỡ phải phấn đấu được bao nhiêu năm rồi."
Tam quan* của Dư Đàn cũng bị cuốn theo: "Đúng vậy, anh ấy có rất nhiều tiền."
*Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Khoan đã!
"Trời ạ, đây không phải vấn đề chính." Dư Đàn xoay camera lại nói: "Tớ có chuyện muốn hỏi ý kiến của cậu đây."
Ở đầu dây bên kia là hình ảnh Bách Dung Dung mặc bộ đồ ngủ hoạt hình nằm sấp ở trên giường, nghe thấy thế cô ấy lập tức nhướng mày: "Hỏi chuyện gì cơ?"
Dư Đàn hắng giọng, vẻ mặt khó chịu nói: "Thì là cái đó..."
"Cái gì cơ?"
"Cái đó đó, chuyện giữa nam với nữ ý."
Bách Dung Dung khéo léo nhắc nhở: "Làm chuyện thân mật khi yêu."
Dư Đàn lập tức phản bác: "Làm gì có yêu đương gì chứ."
Bách Dung Dung nhíu mày: "Không phải chứ, cậu đã đăng ký kết hôn với cậu Tạ rồi mà đến tận bây giờ hai người còn chưa làm chuyện thân mật sao?"
Dư Đàn gật đầu một cái.
Bách Dung Dung không thể tin nổi: "Dư Đàn, cậu không thấy có cái gì không bình thường à? Lúc trước cậu ở bên người yêu cũ suốt sáu năm hai người cũng không xảy ra cái gì, chẳng lẽ vị hiện tại cũng là một tên gay?"
"Không phải đâu, Tạ Chi Dục không phải gay đâu mà." Dư Đàn giải thích: "Đợt trước anh ấy đi Hồng Kông tới hôm qua mới trở về, tối qua tớ không cho anh ấy vào phòng tớ. Hôm nay tớ thấy mình trốn không thoát nổi rồi."
"Trốn? Cậu còn định trốn nữa? Cậu muốn làm cô vợ nhỏ bỏ trốn của chủ tịch bá đạo đấy hả?"
"Tớ cứ thấy là lạ thế nào ấy, hơn nữa tớ cũng chẳng có kinh nghiệm gì, tớ thấy không được tự nhiên chút nào." Phòng tắm thực sự rất lớn, trong lúc Dư Đàn nói chuyện dường như ở trong phòng tắm còn tạo ra tiếng vang.
"Trước lạ sau quen thôi mà."
Dư Đàn cầm một nhành hoa hồng Corail Gelee trong bình lên ngửi, cô đứng cạnh bồn tắm tiện tay nghịch nghịch làn nước ấm áp: "Cậu nói nghe có vẻ đơn giản quá ha."
"Đúng thật là đơn giản mà, cứ để cho cánh đàn ông vận động còn phụ nữ chỉ việc hưởng thụ là được rồi." Bách Dung Dung vừa mới nói xong lại chuyển chủ đề ngay lập tức: "Nhưng cậu cũng nhớ phải quan sát kĩ năng của đối phương nữa đấy. Kĩ năng mà không được thì dù dáng có ngon đến đâu đi chăng nữa cũng vô dụng."
Một câu này cũng đủ khiến Dư Đàn đỏ mặt tới tận mang tai.
Bách Dung Dung nói tiếp: "Nhìn sơ qua dáng vẻ đó thì tớ thấy anh bạn thân khác giới từ nhỏ của cậu rất được đó nha."
"Thế mà cậu cũng nhìn ra được? Không hổ danh là chuyên gia tình yêu của chúng ta."
Bách Dung Dung ngừng một chút lại nói: "Dư Đàn, tớ nói câu này có thể cậu không thích nhưng mà với kinh nghiệm của tớ, nhìn điều kiện thanh mai trúc mã của cậu mà xem, lại còn từng ở nước ngoài nhiều năm, chắc hẳn anh ấy đã trải qua chuyện đó nhiều rồi."
Dư Đàn cầm điện thoại di động, cô không nhìn Bách Dung Dung trong màn hình mà thản nhiên cúi đầu nghịch nước.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ, đều là người trưởng thành cả rồi, Tạ Chi Dục có kinh nghiệm trên phương diện kia là điều hết sức bình thường.
Nhớ lại hồi đi học gương mặt này của anh đã thu hút không biết bao nhiêu ong bướm rồi. Mỗi lần ra ngoài chơi, những người bạn của anh ai mà chẳng đi cùng một cô gái, hơn nữa cứ dăm bữa nửa tháng lại đổi một người. Có lẽ Tạ Chi Dục ngại có cô ở bên cạnh nên mới không dẫn theo bạn khác giới đến. Hồi đó những người anh em bên cạnh anh luôn trêu ghẹo cô: "Dư Đàn à, nhờ có em ở bên cạnh ngăn cản vận đào hoa của anh Dục không thì có khi cô gái kia đã nhào tới cho anh ấy xơi từ lâu rồi."
Khi ấy Tạ Chi Dục cũng tỏ vẻ không đứng đắn, đưa tay choàng lấy cổ Dư Đàn rồi bày ra dáng vẻ thân mật nói: "Thế chẳng phải cảm ơn Cá nhỏ nhà ta sao."
Khi nghe những lời đùa giỡn này, trong lòng Dư Đàn không nghe ra cảm xúc gì nhưng tóm lại cô cũng chẳng thấy có gì đáng để vui vẻ như vậy.
Những lần sau đó khi bọn họ ra ngoài tụ tập, Tạ Chi Dục cũng có hẹn Dư Đàn nhưng cô nhất quyết không chịu đi.
Đúng như dự đoán, đến thứ hai cô nghe nói có bạn nữ nào đó chơi thua phải hôn Tạ Chi Dục.
Dư Đàn nghĩ thầm nếu như mấy năm nay cô không ở bên cạnh quấy rầy anh kết giao bạn bè thì có lẽ anh sẽ có rất nhiều người theo đuổi đây.
Đây cũng coi như một chuyện tốt, cho người ta khỏi nói cô là vật cản đường trên con đường tình duyên của anh.
Cô không muốn để Tạ Chi Dục nhìn mình bằng ánh mắt cười nhạo, tới lúc cuống lên mới nghĩ tới việc cầu cứu Bách Dung Dung.
"Tớ phải biểu hiện như thế nào mới có thể tỏ ra lão luyện bây giờ?"
"Vậy cậu chủ động một chút đi."
Mấu chốt là cô phải chủ động như thế nào đây?
Bách Dung Dung gửi cho Dư Đàn mấy cái video và nói: "Những cái này có chất lượng hình ảnh tốt đều được tớ dày công sưu tầm đó, lúc không có chuyện gì làm cần tự mình an ủi tớ đều dùng đến chúng! Nói thật thì tớ không thích “hàng” Nhật Bản lắm, vẫn khá thích “hàng” Âu Mỹ hơn, vả lại kích thước đàn ông Âu Mỹ cũng khá lớn nhìn lại càng có cảm giác hơn."
Dư Đàn hoàn toàn mù mờ, cái gì mà Nhật Bản, Âu Mỹ trắng trắng đen đen.
Bách Dung Dung dặn dò Dư Đàn: "Cậu cứ dựa vào các bước trong đây thì hoàn toàn có thể khiến cho cánh đàn ông ngã gục."
Bởi vì đang bận gọi điện thoại nên Dư Đàn chỉ mở video không có âm thanh, vừa nhìn một cái cô đã phải tắt đi ngay lập tức.
Cứu cô với!
"Cái này rốt cuộc là cái gì thế này, thật sự là cái để cho người ta xem sao?" Dư Đàn nhăn mặt, hiểu biết của cô trên phương diện này khá là ít ỏi. Đương nhiên cô hiểu chuyện đó nhưng thứ trong video kia gây chấn động thị giác quá lớn khiến cô không tài nào chịu đựng được trong chốc lát.
Bách Dung Dung lại mắng cô một tiếng: "Phải nói cho cậu biết, những năm này cậu sống đúng là uổng phí. Thanh xuân tươi đẹp không được hưởng thụ cảm giác sung sướng chuyện nam nữ thì còn gọi gì là yêu chứ?"
Đang nói dở, Dư Đàn thoáng nghe thấy có tiếng động ngoài cửa.
Chuyện đã đến nước này Dư Đàn cũng không còn gì để phản bác nữa, cô vội vàng nói lời tạm biệt với Bách Dung Dung.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Dư Đàn cầm điện thoại di động, cố nén lại những phản ứng sinh lí khác thường để xem nốt những thứ Bách Dung Dung sưu tầm được.
Trước tiên làm như thế này, như này rồi sau đó lại như này nữa.
Được rồi, trông có vẻ cũng không khó lắm.
Nhưng mà cái thứ kia là thứ mà Bách Dung Dung nói là "hàng" Âu Mỹ đấy sao?
Cái thứ hàng đó to như vậy thì làm sao mà cho vào được chứ?
Những bước phía sau này cũng có thể lược bỏ đi.
Ai mau mau tới cứu cô với.
Lằng nhằng mất một lúc cô mới tắm xong rồi đi ra, Dư Đàn dùng bộ đồ ngủ bao bọc bản thân thật kín kẽ.
Mà người ở bên ngoài cũng không thúc giục cô, lại càng không có bất cứ động tĩnh gì. Dư Đàn lén lút đi ra như một tên trộm thì thấy Tạ Chi Dục đang đứng tựa vào cánh cửa, cô bị giật mình rụt người lại, anh thuận thế kéo lấy cổ tay cô.
"Ba giây nữa mà em không ra thì anh thật sự muốn vào xem xem có phải em ngất ở trong đấy luôn rồi không." Tạ Chi Dục kéo cô lại gần mình, cúi đầu nhìn ngắm khuôn mặt cô.
Mới vừa tắm xong nên trên người cô còn tỏa ra hơi nóng, gương mặt hồng hồng tựa như quả đào mật.
Hơi thở Tạ Chi Dục chợt căng thẳng, anh đưa tay chạm vào gò má Dư Đàn: "Em thấy không thoải mái ở đâu à?"
Dư Đàn lắc lắc đầu, lúc này trong đầu cô còn nghĩ tới một màn vừa được xem ở trong phòng tắm, cô nhớ lại tiếp theo cần làm những bước gì.
Thật là áp lực quá đi, nhất là bước đầu tiên. Cứ như lúc trèo lên đỉnh núi nhảy xuống vậy, người ta cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Dư Đàn không thích mấy kiểu vận động kích thích cực hạn như thế này nhưng có lẽ Tạ Chi Dục lại là người đam mê chúng đến tột độ.
Dư Đàn từng chứng kiến Tạ Chi Dục nhảy bungee, cô đứng trên đỉnh núi hiểm trở nhìn anh nhảy xuống từ cầu trượt tuyết ở độ cao mấy trăm mét.
Anh tựa như chim ưng bay liệng trên không trung, như một con sói băng băng trên đồng cỏ, tính cách ngang ngược khó thuần phục, không một ai có thể thuần hóa được anh.
Dư Đàn chưa từng nghĩ đến việc việc gây khó dễ cho Tạ Chi Dục, cô chỉ không muốn bị anh coi thường.
Thế nên cô cần phải thử làm những thứ cô chưa từng làm bao giờ, to gan lớn mật đưa tay lên trên bắt lấy thật chặt.
Tạ Chi Dục cũng không ngờ tới Dư Đàn có thể to gan tới như vậy, hơi thở anh hơi chậm lại, con tim bỗng chốc đập dồn dập, anh hóa đá ngay tại chỗ.
Dư Đàn không biết động tác của mình có sai ở chỗ nào hay không bởi vì tay cô không thể nào nắm trọn thứ kia, cô ngẩng đầu dè dặt quan sát phản ứng của Tạ Chi Dục.
Giống như những lần trước kia vẫn luôn là anh dụ dỗ Dư Đàn làm những chuyện mạo hiểm, anh sẽ nói: "Heo Lặc Lặc à, chỉ cần em dám bước bước đầu tiên thì những bước tiếp theo em sẽ không thấy sợ nữa."
Anh luôn kiên nhẫn khen ngợi cô, ngã xuống lại đứng lên, không có gì to tát mà đến mức không làm được cả.
Không chỉ vậy, anh còn nắm chặt lấy tay cô, bao bọc lấy cô, truyền cho cô sức mạnh và cả cảm giác an toàn nữa.