Chương có nội dung bằng hình ảnh
*Hoa bìm bìm: Là loài hoa có khả năng đặc biệt là có thể chuyển màu sắc từ màu lam sang mà hồng phớt tím trong khoảng thời gian từ sáng sớm đến chiều tối. Hình ảnh cây bình bìm bìm đại diện cho sự vươn lên không ngừng, ý chí luôn kiên định và vững vàng.
Đêm nay coi như Dư Đàn cũng có một giấc ngủ ngon.
Cùng nằm trên một chiếc giường với Tạ Chi Dực, cô cứ nghĩ là sẽ có chút cảm giác ngại ngùng nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, nằm với anh cũng không làm cho cô có cảm giác không thoải mái.
Khi còn nhỏ thì Dư Đàn đã thường xuyên ngủ cùng với Tạ Chi Dục.
Phần lớn thời gian Nguyên Nghi không có ở nhà, Tạ Chi Dục ở cùng bà ngoại cực kì buồn chán. Bà cụ thích chơi mạt chược, thuốc lá và mạt chược luôn không rời tay, để Tạ Chi Dục tự mình ra ngoài chơi.
Lúc đó Dư Đàn lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng Tạ Chi Dục "lẻ loi một mình", cô không nhịn được rủ anh đi chơi với mình, chọc cho anh cười, muốn làm cho anh vui vẻ một chút, còn cố ý đi mua một cây kẹo que cầu vồng đưa cho anh.
Sau khi trở nên thân thiết, Dư Đàn thường hay ân cần rủ Tạ Chi Dục: "Tiểu Chi Chi, buổi tối cậu qua nhà tớ ngủ đi, giường nhà tớ rất thoải mái, mẹ tớ vừa mua cho tớ một con gấu bông to bự, chúng ta cùng nhau ôm gấu bông ngủ."
Trước nay Tạ Chi Dục chưa từng nói với Dư Đàn là tướng ngủ của cô thật sự rất xấu. Gấu bông thì đá văng ra, xem người nằm bên cạnh như cái gối ôm, tay chân sống chết quấn lấy không cách nào buông lỏng được.
Chẳng qua Tạ Chi Dục cũng quen rồi.
Buổi sáng thức dậy, cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Trong phòng tắm có hai bồn rửa tay, một chiếc gương thật lớn, Dư Đàn vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy Tạ Chi Dục.
Hoàn cảnh này hơi giống với năm xưa sau khi Tạ Chi Dục cãi nhau với Nguyên Nghi thì anh tạm ở nhà cô.
Khi trưởng thành rồi thì bọn họ không còn ngủ cùng trên một chiếc giường như trước đây, phòng sách được dọn lại để Tạ Chi Dục ngủ ở đó hơn nửa năm.
Dư Đàn thì rất thích bám lấy chiếc giường rồi ngủ nướng nên buổi sáng nào cô cũng vội vàng thức dậy. Trong khi Tạ Chi Dục đang ở trong phòng tắm rửa mặt, cô cũng không thèm tránh ra, chen chúc bên cạnh anh mà đánh răng.
Bây giờ Dư Đàn đang sắp trễ giờ đi làm rồi.
Tuy là thức dậy cũng không muộn nhưng khoảng cách từ đây đến chỗ làm mất hơn một tiếng, đó là còn chưa tính thời gian kẹt xe giữa đường.
Dư Đàn gấp gáp trang điểm.
Bên cạnh bồn rửa tay có vài món đồ trang điểm mới mua, cô có thể tùy ý sử dụng. Trang điểm tông nude đơn giản thôi không cần quá nhiều bước, lại càng không cần dụng cụ gì phức tạp.
Trang điểm xong thì dùng xà phòng rửa sạch tay, không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm hôm qua bị Tạ Chi Dục kéo tay đi rửa sạch sẽ từng bàn tay một. Tai cô nóng lên, ép chính mình không được nghĩ tới những hình ảnh này nữa.
"Buổi sáng em muốn ăn gì?" Tạ Chi Dục thuận miệng hỏi.
"Em ăn gì cũng được." Dư Đàn vội vàng trang điểm, cô không có thói quen đeo kính nên kẻ mắt luôn cảm thấy không được chuẩn lắm, thôi cứ miễn đi.
"Trong nhà vẫn chưa có người nấu cơm, em có muốn tìm một người không?"
"Không cần! Em không bao giờ... đến đây nữa, nơi này của anh cách chỗ em làm xa quá."
Tạ Chi Dục vốn định nói cô không cần đi làm linh tinh cái gì nhưng lời nói sắp nói ra khỏi miệng vẫn cố mà nhịn xuống.
Thôi bỏ đi, cô muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy.
"Vậy anh mua cho em một căn ở gần công ty, tùy em chọn khu."
"Em không cần."
"Em muốn thế nào?" Tạ Chi Dục bỏ dao cạo râu xuống quay đầu nhìn Dư Đàn, hơn nửa khuôn mặt của anh dính bọt còn dây cả vào áo thun, cộng thêm việc anh nhíu mày, trông anh lúc này không khác gì ông già nô-en.
Dư Đàn nói: "Em sẽ ở căn nhà mà em thuê vậy, một thời gian ngắn trước đây em vừa mới tiếp tục thuê thêm một năm."
Vẻ mặt Tạ Chi Dục có ý cậu cả ta đây không vui: "Đó mà là nơi người ở hả?"
"Anh không phải người thì có."
“Em đã gặp lúc anh không phải người rồi sao?"
Dư Đàn hít một hơi thật sâu, bắt lấy miếng bọt biển bên cạnh ném vào mặt Tạ Chi Dục, anh thuận lợi bắt được, nắm nắm trong lòng bàn tay, cong môi cười cười.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn hình ảnh này, bọn họ sẽ trông rất giống một cặp vợ chồng già.
Lúc này Tạ Chi Dục đang cạo râu.
Khoác lên người chiếc áo phông trắng tinh, để lộ một cánh tay hoa văn xăm trổ. Anh nâng cằm lên, dao cạo râu lưu loát lướt một đường cong trên gương mặt anh, làm mất đi chòm râu dính đầy bọt. Sáng sớm ánh nắng chiếu vào theo khung cửa sổ, có vài tia nắng chiếu đến trên người anh làm cho anh dường như càng lóa mắt hơn cả ánh nắng. Cả cơ thể anh hiện lên vẻ hoang dã, ngang ngạnh.
Độ cao của bồn rửa tay này có hơi thấp hơn so với anh một chút, thỉnh thoảng anh vẫn phải khom người, xương cổ sau gáy hiện ra rõ ràng.
Sau khi nhanh chóng cạo râu xong, anh chỉ đơn giản vuốt vuốt tóc chứ cũng không cố ý tạo kiểu gì, anh cũng không phải kiểu người tự kỷ thích soi gương. Gương mặt cùng dáng người này của anh cho dù có mặc bao tải cũng đẹp.
Thật ra Tạ Chi Dục có gu thời trang rất nhạy, từ rất lâu anh đã bắt đầu đi giày phiên bản giới hạn vì không muốn đụng hàng với người khác. Ở nơi mà vẫn được coi là thời đại phi chính thống*, nhìn lại những bức ảnh chụp của Tạ Chi Dục thời niên thiếu sẽ không cảm thấy anh quê mùa hay kệch cỡm.
*Thời đại phi chính thống trong thời trang có phong cách phá cách, thường có các yếu tố kỳ dị thêm thắt như ma cà rồng,... Nhìn chung phong cách này rất cá tính, chủ yếu được phát triển từ các nước Nhật Bản, Hàn Quốc, Âu Mỹ.
Dư Đàn trang điểm xong, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Chi Dục, lần thứ N cảm thấy tên này cũng đẹp trai phết đấy chứ. Anh cũng không phải là một người chỉ có vẻ ngoài, mà khí chất nam tính tự nhiên toát ra trong từng cử chỉ, hành động mà không cần cố gắng.
Khí chất, nam tính.
Dư Đàn hít sâu một hơi, lại cố gắng xua tan đi những hình ảnh nhìn không chịu nổi ra khỏi đầu.
Sau khi chuẩn bị xong thì xuống lầu, ánh mặt trời dọc theo mái nhà chiếu khắp cả biệt thự, trông sáng ngời sạch sẽ. Dư Đàn vừa luống cuống vừa sốt ruột lạch bạch chạy xuống lầu, hối thúc Tạ Chi Dục: "Anh nhanh lên chút được không."
Trên bàn ăn có quá trời món ăn cho bữa sáng được đựng trong túi giữ nhiệt, Dư Đàn bước tới xem thử, hỏi ai đã chuẩn bị bữa sáng.
Cậu chủ Tạ tất nhiên không có khả năng vừa mới sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng. Tối hôm qua anh không ngủ được cả đêm, cơ thể thì nóng không chịu nổi.
Bữa sáng đương nhiên là do đầu bếp năm sao nhà mình làm ra rồi đưa qua bởi vì không biết Dư Đàn thích ăn cái gì. Mỗi buổi sáng cô luôn thay đổi món ăn vô cùng đa dạng, dù sao những chỗ bán đồ ăn sáng có rất nhiều trong thành phố. Miễn là những món có trong khách sạn đều được làm một phần rồi đóng gói mang tới.
Tạ Chi Dục đang ở cửa cầu thang, anh đã thay một bộ quần áo khác, vừa lịch sự trang trọng, lại vừa tỏa ra mùi hormone nam tính nồng đậm, bây giờ anh đang thong thả đeo đồng hồ, khẽ liếc nhìn những món trên bàn ăn, chậm rãi nói: "Em cứ chọn cho anh một phần giống của em là được."
Dư Đàn vốn đang định chọn ăn cháo nhưng khi nhìn thấy đám hồ dính nhão màu trắng kia thì lập tức từ bỏ, cô không còn hứng thú ăn nữa, chỉ chọn một quả trứng gà và một ly nước trái cây.
Thật ra cô biết rõ sở thích của Tạ Chi Dục, bình thường trước đây anh thường ăn sáng với một phần sandwich và một ly sữa tươi.
"Mấy món còn lại thì sao?" Dư Đàn hỏi.
Tạ Chi Dục thờ ơ nói: "Đợi lát nữa sẽ có người đến dọn."
"Lãng phí thật đó."
Dư Đàn suy nghĩ một chút rồi quyết định đem cái túi giữ nhiệt mang đến văn phòng chia cho đồng nghiệp ăn.
Giúp đỡ người trẻ tuổi thường hay bỏ bữa sáng, dù có ăn cũng chỉ qua loa cho có thôi.
Đi ra cửa, xe đã dừng sẵn ở bãi cỏ sân trong.
Tối qua lúc cô đến không nhìn thấy rõ lắm, hôm nay nắng sớm tươi đẹp đã chiếu sáng cả sân cỏ sống động, rực rỡ.
Cả một bức tường đá giăng đầy hoa bìm bịp màu xanh biếc, vừa vào cuối mùa hoa, những bông hoa màu tím nhạt đang ở độ rực rỡ nhất, hình giống như ngôi sao, rất nhiều lại đẹp, nở rộ lên nhìn như đất liền nối liền đại dương.
Ở trong nước không có loài hoa này, nó thuộc họ Hoàn hoa, hoa bìm bìm biếc, Tạ Chi Dục mang về loài hoa này từ châu Âu về và chúng được trồng thủ công đặc biệt. Loài thực vật này sẽ không gây ra sự xâm lấn và gây hại cho các loài khác.
Dư Đàn lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm, không cần dùng bộ lọc gì cũng đã có một hình nền nhỏ tươi mát xinh đẹp rồi.
Tạ Chi Dục đã lên xe rồi, cũng không giục cô, anh đặt một tay lên cửa sổ xe nhìn Dư Đàn, hơi nheo mắt dưới ánh nắng, anh hỏi cô: "Em thích không?"
"Đẹp quá đi."
Người nào đó không biết xấu hổ: "Đương nhiên, chồng em luôn có gu thẩm mỹ xuất sắc."
"Gớm."
Còn chưa ăn sáng đã muốn nôn ra.
Thời gian lái xe khoảng hơn một tiếng, Dư Đàn ăn sáng một cách nhàn nhã, khi tự mình lẳng lặng ăn xong, lại nghe Tạ Chi Dục bên cạnh nhắc nhở: "Vậy còn anh thì sao?"
Dư Đàn liếc anh một cái: "Anh tự ăn đi."
Tạ Chi Dục hai tay điều khiển vô lăng, vênh vênh ngón tay cái lên: “Không thấy anh đang lái xe sao?”
"Thấy.”
“Đút cho anh đi.”
Dư Đàn nghiến răng: “Cút.”
“Anh đói bụng quá, sắp hạ đường huyết rồi."
Dư Đàn đương nhiên biết Tạ Chi Dục gian xảo như thế nào, cô cũng không thèm cãi với anh. Miễn cưỡng lấy bánh sandwich ra chuẩn bị đút cho anh ăn.
Tạ Chi Dục không ăn, hơi nghiêng đầu: "Uống chút sữa trước đã."
"Sao anh lại còn đòi hỏi vậy hả?" Dư Đàn bực tức oán giận, cũng cầm lấy bình sữa thủy tinh còn ấm, cắm ống hút rồi đút cho em bé Tạ Chi Dục.
Tạ Chi Dục uống một ngụm sữa, ăn một miếng sandwich.
Đừng nói chứ, lúc Dư Đàn nhìn anh ăn đột nhiên cảm thấy rất thơm ngon.
Chiếc bánh sandwich trên tay có trứng chần, thịt bò và cà chua, trông có vẻ rất ngon.
Tạ Chi Dục đã ăn một phần ba chiếc bánh, Dư Đàn cầm lại sandwich, từ chỗ anh đã ăn cắn một miếng. Hôn cũng đã hôn rồi, trước đây cũng đã cùng nhau ăn không ít lần, nếu là người khác thì Dư Đàn còn để ý nhưng đồ ăn mà Tạ Chi Dục đã từng cắn vài miếng thì cô cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Dừng đèn đỏ, Tạ Chi Dục quay đầu sang đã thấy Dư Đàn đang hút một ngụm sữa từ ống hút anh vừa uống.
Mắt anh tối hẳn đi, ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng.
Một bài hát tiếng Anh đang được phát trong xe, bài hát Girl Crush:
"Tôi say mê một cô gái.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận điều đó
Nhưng cảm xúc mạnh mẽ trong tôi
Đã không cách nào ngăn cản được
Tôi không thể kiềm chế bản thân mình
Tôi muốn có tất cả của cô ấy..."
Năm đó khi anh ra nước ngoài, tai nghe trong khoang hạng nhất đã liên tục phát đi phát lại bài hát này.
Từng nốt nhạc, từng giai điệu, từng câu hát dường như đều đang thay lời anh nói.
Tạ Chi Dục chưa bao giờ từng tôn thờ bất kỳ ai, anh chỉ tin vào chính mình.
Sau đó, Tạ Chi Dục đã đi đến buổi hòa nhạc của Little Big Town, anh ngồi ở vị trí hoàn hảo nhất của sân vận động AT&T ở Arlington, những người hâm mộ xung quanh anh thì điên cuồng la hét.
Còn trong đầu Tạ Chi Dục chỉ nghĩ về một người, nghĩ đến mắt anh đỏ hoe.
Năm đó Texas đã nghênh đón một đợt không khí lạnh nhất trong gần mười năm qua, Tạ Chi Dục đứng ở trung tâm thành phố với chiếc máy ảnh trên tay, anh chụp được một trời tuyết bay trắng xóa, những bức ảnh đó đều được đăng lên một tài khoản instagram có tên Bluewhale, cũng không có nhiều người chú ý, anh cũng chẳng quan tâm.
Ngày đó, Dư Đàn đã bấm like cho những bức ảnh kia.
*
Dù đã tranh thủ thời gian nhưng cuối cùng thì Dư Đàn vẫn đến muộn.
Tạ Chi Dục còn nắm lấy tay cô không chịu buông ra, tùy tiện chỉ vào bên má: "Hôn một cái rồi hẵng đi."
Dư Đàn ngược lại không hôn mà đưa tay ra hung hăng véo mặt Tạ Chi Dục một cái.
"Shh." Tạ Chi dục kinh ngạc hít một hơi: "Mưu sát chồng hả."
Dư Đàn cười hì hì rồi xách theo đống đồ ăn sáng đẩy cửa xe rời đi.
Tạ Chi Dục hạ kính xe xuống lười biếng nhìn Dư Đàn, mãi đến khi góc váy của cô hoàn toàn biến mất anh mới chậm rãi khởi động lại xe.
Bóng lưng của cô thiếu nữ giờ đã trưởng thành, dần lột xác trở thành một người phụ nữ, điều không thay đổi là anh vẫn quen thuộc với bóng lưng của cô như cũ.
Bằng mắt thường có thể thấy được tâm trạng mấy ngày nay của Dư Đàn cũng giống như dáng vẻ linh động của cô, rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều.
Dư Đàn ngâm nga vài câu hát hát bước vào văn phòng với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt, mời những người đồng nghiệp còn chưa ăn sáng đến ăn.
Các đồng nghiệp tất nhiên là vui vẻ, có người tinh mắt nhận ra đây là điểm tâm sáng của khách sạn năm sao liền kêu lên: "Chị Dư Đàn, chị lấy đâu ra nhiều như vậy?"
"Một người bạn... tặng đó." Cô chỉ có thể tìm được một lý do sứt sẹo như vậy.
Nhóm đồng nghiệp trêu ghẹo, Dư Đàn cũng chỉ cười mà không nói, mọi người cũng không ai hỏi sâu thêm.
Dư Đàn ngồi xuống bàn làm việc của mình, Trần Hạng Minh ngồi đối diện kêu một tiếng: "Hôm nay cô rộng lượng quá ta, đến muộn vậy mà lại còn ca hát nữa."
Dư Đàn cũng không nhận ra rằng tâm trạng cô lúc này rất tốt, cô không rảnh chấp nhặt với Trần Hạng Minh: "Đến trễ thôi mà, chẳng lẽ tôi phải khóc sao?"
Cô lấy điện thoại di động ra, đầu tiên muốn trả lời một tin nhắn.
Bởi vì lúc nãy Tạ Chi Dục ở bên cạnh nên cô không dám tùy tiện trả lời.
Sáng sớm Bách Dung Dung đã gửi cho Dư Đàn một tin nhắn:
[Tình hình chiến đấu tối qua rất ác liệt?]
Sau một giờ, Dư Đàn mới trả lời tin nhắn của Bách Dung Dung: [Cũng không có gì.]
Những chuyện riêng tư thì Dư Đàn cũng không phải không biết ngại mà nói ra miệng.
Nhưng Bách Dung Dung là một người không biết xấu hổ, không còn tam quan mà hỏi: [Chẳng lẽ Tạ Chi Dục không được?]
Dư Đàn: [Như thế nào thì xem như không được?]
Bách Dung Dung: [Quá nhỏ, quá ngắn, quá mềm.]
Dư Đàn: [...]
Hoàn toàn ngược lại.
Bách Dung Dung biết được hai người này vậy mà có thể trong sáng đắp chăn ngủ, giả bộ không biết: [Tớ chờ cả một đêm, cậu chỉ nói với tớ bao nhiêu đây thôi á? Chỉ vậy chỉ vậy chỉ vậy thôi á?]
Dư Đàn: [Ừm.]
Bách Dung Dung: [Bầu không khí đã đến cỡ đó rồi, cậu nghĩ cái gì vậy hả?]
Dư Đàn: [Đó là bởi vì tớ không nghĩ gì mà.]
Bách Dung Dung: [Tạ Chi Dục cũng chịu đựng được?]
Dư Đàn nghĩ về những gì Tạ Chi Dục đã nói tối hôm qua, anh đã nói rằng anh sẽ không chạm vào cô, chỉ khi cô bằng lòng mới có thể.
Sau khi suy ngẫm cẩn thận, Bách Dung Dung biết rằng nếu Dư Đàn thực sự có tính cách cởi mở như vậy, thì cô sẽ không thể nào ở cùng người kia ròng rã sáu năm trời mà vẫn còn nguyên.
Thực sự Dư Đàn không nghĩ nhiều về những điều này, cô không biết cảm giác nó như thế nào, cô không hiểu cảm giác tuyệt vời mà Bách Dung Dung nói, cũng không tò mò.
Điều Dư Đàn quan tâm hơn bây giờ là công việc của cô.
Công việc này là những gì Dư Đàn thích, ngoại trừ những lúc khó khăn vì phải thức dậy sớm vào buổi sáng, tất cả những mặt khác đều khá tốt.
Đúng như dự đoán, sách nấu ăn được phát hành lần trước không thu hút được nhiều người chú ý, số lượt thích cũng chỉ mới vượt mức một trăm nghìn.
Trương Diệp Thước đã để Dư Đàn ngừng loay hoay với mấy thứ tốn công tốn sức đó, hiện tại phát trực tiếp là phương án tốt nhất để bán được hàng.
Dư Đàn cũng không biết có yêu cầu lớn như thế nào, công việc được cấp trên giao vẫn phải hoàn thành bình thường.
Trong giờ nghỉ ngơi, Dư Đàn đã gửi một tin nhắn cho Tạ Chi Dục, hỏi anh khi nào cô có thể lấy lại xe.
Tạ Chi Dục trả lời: [Anh đã bán phế liệu chiếc xe hỏng đó rồi.]
Dư Đàn: [Aaaaa! Anh trả xe lại cho em!]
Tạ Chi Dục: [Anh cũng không nói là không trả mà.]
Tạ Chi Dục: [Bây giờ anh đang bận, đừng phá anh.]
Dư Đàn: [Hừ.]
Tạ Chi Dục: [Hừ hừ.]
Dư Đàn mở phần mềm mua sắm, chuẩn bị chốt đơn một chiếc điện thoại di động mới và một chiếc ốp.
Vào buổi sáng, cô chú ý thấy màn hình điện thoại của Tạ Chi Dục bị nứt một đường, dù vẫn còn có thể nghe gọi bình thường nhưng với cái tính nết để ý những chi tiết nhỏ của anh thì sớm muộn gì cũng sẽ đổi mà thôi.
Dư Đàn nghĩ rằng mình thật tốt bụng khi lấy tiền "phí sinh hoạt" mà Tạ Chi Dục đã đưa cho cô trước đó để mua anh một chiếc điện thoại. Không phải anh muốn có một chiếc ốp điện thoại cùng kiểu dáng với của cô sao? Cô sẽ đưa luôn một lượt.
Buổi sáng vừa chốt đơn xong, buổi trưa đã có điện thoại mới đến tay.
Ốp điện thoại thì được mua từ cửa hàng nhỏ gần đây, cô tranh thủ thời gian làm việc lẻn ra ngoài mua một chiếc ốp có kiểu dáng tương tự. Để chuẩn bị phương án dự phòng cô còn đặc biệt mua một một chiếc ốp kiểu dành cho nam.
Lúc gần tan tầm, Dư Đàn đếm ngược thời gian, chuẩn bị là người đầu tiên rời đi, cô muốn tạo cho Tạ Chi Dục một bất ngờ nho nhỏ.
Nhưng vào lúc này, cô nhận được một cuộc gọi.
Số điện thoại gọi đến vẫn chưa được ghi chú tên cho nên Dư Đàn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc mà xa lạ, nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: "Dư Đàn phải không? Dì là Nguyên Nghi đây."