Dư Đàn cảm nhận được một cách sâu sắc rằng bản thân nhỏ bé và bất lực nhường nào.
Đang lúc xoay người chuẩn bị đi về thì cô bỗng dưng va trúng một bức tường thịt rắn chắc.
Tạ Chi Dục đang lười biếng khoanh tay nhìn Dư Đàn từ trên cao.
Hai người bỗng chạm mắt nhau.
Lòng Dư Đàn giật thót. Mất mặt quá trời, cô quên khuấy Tạ Chi Dục vẫn còn đang đứng ngay đằng sau mình.
Chắc hẳn cậu chàng cũng nghe thấy cô vừa cãi nhau với Lục Ngạn qua điện thoại rồi đúng không?
Thế hóa ra ban nãy cô đứng yên như tượng mà cậu chàng cũng không nói không rằng đứng sau cô lâu đến thế ư?
Rốt cuộc tên này đang nghĩ gì vậy?
Đang xem cô làm trò hề đấy à?
Tạ Chi Dục nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Dư Đàn một hồi rồi hơi ngước mặt lên, cất giọng trầm ấm và dễ nghe: "Đi chứ?"
Dư Đàn đang định trả lời thì nghe thấy có người gọi mình: "Chị Dư Đàn!"
Là trợ lý của Lục Ngạn.
Đó là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, tên là Quách Chỉ Lôi.
"Chị Dư Đàn ơi, đạo diễn Lục bảo em đến đón chị ạ." Quách Chỉ Lôi thở hồng hộc chạy tới trước mặt Dư Đàn rồi vô thức nhìn về phía Tạ Chi Dục nổi bần bật đang đứng cạnh cô.
Dứt lời, Quách Chỉ Lôi lại hỏi Dư Đàn: "Đây là bạn của chị ạ?"
Tạ Chi Dục tỏ ra điềm nhiên như không, khí chất ngông nghênh ngời ngời khiến cho người ta nhìn là biết không phải hạng dễ trêu. Anh đang cụp mắt nhìn Dư Đàn, dường như trong đôi mắt sâu thăm thẳm ấy chỉ chứa đựng mỗi hình bóng của cô.
Quách Chỉ Lôi làm việc trong giới giải trí đã được một năm, gặp được đủ loại nam thanh nữ tú nhưng người con trai đối diện vẫn mang nét đẹp như làm cả thế giới trong mắt người nhìn bừng sáng. Cô ấy vô cùng khẳng định người này không có trong giới giải trí.
Bởi vì không một nghệ sĩ hay người nổi tiếng nào có khí thế ngông cuồng như vậy, ngay cả ngôi sao hạng A còn không dám tỏ vẻ xấc xược, ta đây không thèm sợ ai như thế.
Nhưng có một điều thú vị là bó hoa hướng dương được anh ôm trong lòng dường như đã trung hòa phong thái kiêu ngạo của anh, làm người con trai này có gì đó ngây thơ hơn hẳn.
Bấy giờ Dư Đàn mới giới thiệu anh với Quách Chỉ Lôi: "Ừm, đây là bạn thân từ nhỏ của chị."
Quách Chỉ Lôi gật đầu: "Thế hai người có đi chung không ạ?"
Ban nãy gọi điện thoại Dư Đàn đã khăng khăng với Lục Ngạn rằng đừng bảo trợ lý đến đón mình, nhưng bây giờ cô cũng không muốn làm khó cô trợ lý còn non trẻ này nên bèn quay sang hỏi Tạ Chi Dục: "Cậu có muốn đi chung không?"
Tạ Chi Dục hơi ngước mắt lên thế rồi lắc đầu.
Không đáp có nghĩa là không muốn.
Dư Đàn hơi bối rối và gật đầu với anh: "Vậy tớ đi trước đây, khi nào rảnh rỗi gặp sau nhé."
"Ờ."
Tạ Chi Dục vẫn đáp với kiểu thờ ơ trước sau như một.
Dư Đàn còn muốn nói thêm gì nữa song dẫu sao hai người cũng đã không liên lạc với nhau quá lâu, dường như bất cứ lời lẽ nào cũng trở nên khiên cưỡng đến lạ lùng nên cô không cố gắng thuyết phục anh, sóng vai với Quách Chỉ Lôi ra ngoài.
Giọng nữ êm tai lại phát ra từ loa thông báo, lại một chuyến bay khác hạ cánh.
Tạ Chi Dục dõi theo bóng lưng của Dư Đàn thật lâu, mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, không còn dấu vết nào tựa bong bóng vỡ tan giữa trời.
Như thể tất thảy những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng hão huyền.
Anh cụp mắt nhìn bó hoa hướng dương được gói kỹ lưỡng đang cầm như muốn chứng minh cô thật sự tồn tại.
"Nic, cậu thấy gì à? Sao chẳng nói chẳng rằng đã chạy đi thế hả?" Đậu Du nhẹ nhàng vỗ vào vai Tạ Chi Dục.
Hai người cùng nhau bay từ Canada về nước, phải đi thêm hai chuyến bay nữa mới đến thành phố C.
Vốn dĩ Đậu Du đang chuẩn bị đi lấy hành lý, nào ngờ vừa quay lại thì chẳng biết Tạ Chi Dục nhìn thấy gì mà chạy xộc đi như con ngựa hoang đứt dây cương, thậm chí còn va trúng mấy người đi ngang qua.
Thấy một bó hoa hướng dương ở đâu tòi ra trên tay Tạ Chi Dục, Đậu Du vươn tay tới định bẻ một cành: "Không phải cậu ghét hoa hướng dương nhất hả?"
Tạ Chi Dục đập tay Đậu Du rồi thảy cho anh ấy một ánh mắt như dao cau liếc vào mỏm đá: "Táy máy cái gì đấy?"
Đậu Du khẽ á lên: "Ai tặng mà cậu nâng niu dữ thế?"
Tạ Chi Dục thong dong nghiêng đầu, bẻ chiếc cổ nhức mỏi vì chặng đường dài để lộ chiếc cằm cương nghị, yết hầu gồ lên lộ rõ.
Như nghĩ tới điều gì, anh cười khẽ: "Ờ, cục cưng tặng ấy mà."
*
Kể từ lúc ra khỏi sân bay, cô trợ lý trẻ măng Quách Chỉ Lôi liên tục ngoái đầu ra sau nhìn.
Sau khi lên xe, cô ấy nhắn tin với Lục Ngạn báo rằng đã đón Dư Đàn để gã yên tâm.
Xong xuôi, Quách Chỉ Lôi bắt đầu hỏi Dư Đàn hết câu này đến câu khác.
"Chị Dư Đàn, người bạn này của chị chắc là có thân phận cực kỳ không tầm thường đúng không ạ?"
"Khí thế đỉnh thật đó! Anh ấy làm nghề gì thế ạ?
"Anh ấy siêu đẹp trai, siêu ngầu, chất như nước cất!"
"Người như thế mà lấn sang làm diễn viên là mấy anh khác khỏi kiếm cơm nữa luôn."
Dư Đàn liếc mắt nhìn Quách Chỉ Lôi: "Sao mấy câu này chị nghe quen vậy ta?"
Lúc mới làm trợ lý của Lục Ngạn, Quách Chỉ Lôi mê trai lúc nào cũng trầm trồ mãi một câu: "Đạo diễn Lục mà trở thành diễn viên thì chỉ cần gương mặt này thôi là đã khiến mấy anh diễn viên khác khỏi kiếm cơm rồi!"
Cô ấy còn không quên tâng bốc Dư Đàn không ngớt lời: "Chị Dư Đàn à, chị và đạo diễn Lục đúng là cặp đôi do ông trời tạo ra mà, người thì đẹp trai sáng láng, người thì xinh đẹp tuyệt trần, á á á anh chị mãi keo!"
Giờ lại nghe Quách Chỉ Lôi nói một câu y chang như thế, Dư Đàn khó tránh khỏi nghi ngờ mức độ chân thật của nó.
Quách Chỉ Lôi giải thích: "Nét đẹp của đạo diễn Lục và nét đẹp của bạn chị là hai cấp độ khác nhau một trời một vực chứ không phải em thấy trai là sáng mắt ngả theo đâu mà, bạn chị là kiểu đẹp trai như một vị thần luôn đó ạ. Hì hì, xin phép hỏi chị anh ấy còn độc thân không ạ?"
Dư Đàn thẳng thừng đáp: "Chuyện này thì chị không rõ."
Đã quá lâu hai người không gặp nhau, mối quan hệ thân thiết giữa hai người gần như đã trở thành thứ chỉ hiện hữu trên danh sách bạn bè. Trong những ngày lễ, Tết, Tạ Chi Dục thường gửi tin nhắn chúc mừng một loạt, Dư Đàn thấy thì đáp lại theo phép lịch sự thế nhưng đa phần đều không được anh trả lời.
Vậy nên sau này cô không còn trả lời những tin nhắn được gửi tập thể của anh nữa.
Quách Chỉ Lôi phân tích: "Em đoán có lẽ anh ấy vẫn còn độc thân. Trước tiên, em để ý ngón áp út của anh ấy không đeo nhẫn mà cũng không có dấu vết từng đeo nhẫn, bởi vậy em mới đoán anh ấy chưa có gia đình. Bên cạnh đó, người anh ấy không có mùi của người khác phái lẫn dấu vết được người khác phái sửa soạn, cũng không mặc đồ đôi, điều đó chứng tỏ thời gian gần đây anh ấy không qua lại với người khác giới."
Dư Đàn tâm phục khẩu phục.
Quách Chỉ Lôi nhướng mày một cách đắc chí: "Khỏi sùng bái em, dù gì ngành phụ của em thời đại học cũng là tâm lý học mà."
Dư Đàn cười nắc nẻ.
Hơn bốn mươi phút sau trôi qua trong sự cười đùa rôm rả, Quách Chỉ Lôi đưa Dư Đàn về tới nhà an toàn.
Dư Đàn ở tách riêng với nhà ba mẹ, cũng không sống chung với Lục Ngạn.
Cô thuê phòng tại một khu chung cư mới xây, môi trường tốt, vị trí địa lý cũng không tệ. Hiện giờ cô vẫn chưa đủ khả năng để tự mua nhà song tất cả mọi người đều bảo sau này cô chỉ cần dựa vào Lục Ngạn là được, hoàn toàn không cần phải tự thân vận động, làm việc vất vả quần quật nữa.
Giờ đây, Lục Ngạn đã không còn là họa sĩ diễn hoạt trong căn phòng thuê dưới tầng hầm nữa. Số lợi nhuận mà gã được chia không những đủ để gã mua một căn hộ Duplex cao cấp nằm ở trung tâm thành phố mà còn dư ra một khoản.
Sau khi về đến nhà, Dư Đàn ngồi thơ thẩn trên thềm cửa một lúc.
Cuối cùng đôi giày cao gót không vừa chân vẫn làm xước gót chân cô, nơi đó cứ ran rát, buôn buốt.
Hôm nay Dư Đàn chờ đến tận nửa đêm vẫn không thấy Lục Ngạn ơi hỡi gì với mình, chỉ có ba mẹ gọi điện cho cô hết mấy cuộc để thảo luận, sắp xếp tiệc đính hôn vào trưa mai.
Người dân thành phố C có truyền thống đính hôn trước rồi mới chọn ngày kết hôn nên tiệc đính hôn không long trọng như đám cưới, thông thường chỉ là một bữa cơm giữa những người bạn gần gũi, thân mật nhất.
Tối nay Dư Đàn nấu một mâm thức ăn thịnh soạn chờ Lục Ngạn, nguội thì cô đem đi hâm nóng, còn bản thân lại chưa ăn một miếng nào, bụng thì chẳng thấy đói.
Gần đây cô xin nghỉ nên không cần đi làm, cũng không kiểm tra tin nhắn công việc.
Cô đã quen với sự bận rộn tất bật trong lúc chuẩn bị cho buổi đính hôn nên đâm ra mỗi khi đêm về, tất cả bị bao trùm trong sự yên ắng tĩnh mịch khiến cô có phần trống vắng.
Tắm xong, Dư Đàn đăng nhập vào Instagram, lướt thấy vài bức ảnh hùng vĩ, bạt ngàn vừa được Bluewhale - chủ tài khoản hay đi du lịch theo dõi lẫn nhau với cô - đăng tải thì tiện tay nhấn nút like.
Trên mục tin nhắn hiển thị dấu đỏ thông báo có tin chưa đọc, là tin nhắn bằng tiếng Anh do Bluewhale gửi đến: [Dạo này em vẫn khỏe chứ?]
Tin nhắn này được gửi từ tận mười ngày trước.
Trước đó Dư Đàn có thông báo với đối phương rằng mình sắp đính hôn.
Bluewhale gửi lời chúc mừng đến cô.
Dư Đàn trả lời bằng tiếng Anh: [Mông lung lắm.]
Bluewhale thoắt ẩn thoắt hiện, chưa bao giờ công khai ảnh thật của bản thân trên Instagram nhưng trong mỗi bức ảnh phong cảnh đều có bóng dáng anh ấy. Bluewhale đi Nam Cực, leo núi lửa, tiến ra giữa lòng biển khơi. Tất cả những trải nghiệm của anh ấy đều vô cùng tuyệt vời đối với Dư Đàn.
Cô không còn nhớ mình theo dõi tài khoản của Bluewhale từ lúc nào, thậm chí còn không biết vì sao anh ấy lại tồn tại trong danh sách theo dõi của mình.
Nghĩ kỹ lại thì đó là vào khoảng cách đây bốn năm, có một lần Dư Đàn lướt thấy ảnh chụp của Bluewhale bèn lưu lại, bình luận xuống dưới hỏi anh ấy địa điểm trong ảnh. Không ngờ Bluewhale lại cực kỳ nhiệt tình nhắn tin riêng cho cô biết địa chỉ chi tiết.
Nhắn đi nhắn lại như thế, hai người cũng bắt đầu thân hơn nhưng vỏn vẹn trên Instagram, chỉ là bạn qua mạng mà thôi.
Thời gian trả lời tin nhắn của hai người thường cách khá xa, mười ngày nửa tháng không trả lời đối phương là chuyện bình thường.
Dư Đàn dạo Instagram một vòng nhưng chẳng có gì hay, cô chán chường thoát ra.
Hơn mười một giờ tối, cuối cùng Dư Đàn cũng không chịu đựng nổi nữa, nhắn tin cho Lục Ngạn: [Anh đã xong việc chưa?]
Tin nhắn gửi đi như đá chìm dưới đáy biển, chờ mãi vẫn chẳng thấy người hồi âm, Dư Đàn cũng đã quen với việc bị đối xử thế này.
Lần nào gã bận cũng như thế.
Ngay lúc Dư Đàn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng nhiên khẽ rung lên. Có người nhắn tin cho cô.
Cô giật mình rồi vội cầm lên ngay.
Yooo: [Lần sau nhớ tặng hoa hồng leo đấy, đây không thích hoa hướng dương đâu.]
Trong phút nhất thời, Dư Đàn không nhận ra được ngay người này là ai.