Diệp Gia Minh hiểu ý, gương mặt non nớt tỏ ra nghiêm túc nói: “Bà nội, ông nội, tuy con không hiểu mọi người đang nói gì nhưng con thật sự rất thích mẹ và mẹ cũng rất thích con.
Cho nên, dù là ai ăn hiếp mẹ đi nữa, cũng sẽ ghét người đó, kể cả đó là ông bà nội đi chăng nữa.”
Lâm Hồng Nguyệt che miệng ngỡ ngàng gọi: “Gia Minh.”
Diệp Gia Minh ôm chầm lấy Dương Uyển Linh giống như đang bảo vệ một món đồ chơi cậu yêu quý, la hét ầm ĩ: “Tóm lại ai cũng không được ăn hiếp được mẹ con, cho dù là ông bà nội cũng không được.”
Dương Uyển Linh cảm động suýt khóc, không biết cô có tài đức gì mà đời này lại may mắn gặp được hai người đàn ông tốt đẹp nhất thế gian như thế này.
Lâm Hồng Nguyệt sốt sắng, đứng bật dậy đi đến đối diện vỗ về Diệp Gia Minh: “Được được được, bà không ăn hiếp mẹ con nữa, bảo bối ngoan của bà đừng có ghét bà nội được không?”
Diệp Gia Minh ngừng la hét, buông Dương Uyển Linh ra, nhìn bà nội, mừng rỡ hỏi: “Thật ạ?”
Lâm Hồng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ôm cháu trai vào lòng: “Thật, bà không ăn hiếp Uyển Linh nữa.”
“Con biết bà nội thương con nhất mà.” Diệp Gia Minh được nước lấn tới, tràn đầy mong chờ đề nghị: “Vậy bà đừng ép mẹ li hôn với ba cháu nữa.”
Hai bàn tay Dương Uyển Linh đan vào nhau, hồi hộp chờ đợi kết quả, mỗi một giây trôi qua, càng khiến cô thêm lo sợ bất an.
Lần này, Lâm Hồng Nguyệt không trả lời ngay, trầm mặt lưỡng lự.
Diệp Gia Kha đi qua vỗ nhè nhẹ lên vai Lâm Hồng Nguyệt khuyên nhủ: “Người làm bố làm mẹ như chúng ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này, đáng lý nên để tụi nhỏ tìm hiểu nhau trước chứ không phải gấp gáp ép Uyển Linh đăng kí kết hôn với Gia Quân.
Nếu Gia Quân cùng Gia Minh đều thích con bé thì chúng ta cũng không nên dùng gậy đánh uyên ương, chia rẽ gia đình tụi nhỏ.
Bà thấy đúng không? Con cái có phúc phần của con cái, chúng ta cũng đừng can thiệp quá nhiều.”
Lâm Hồng Nguyệt xiêu lòng thở dài một hơi, đưa ra quyết định của chính mình: “Thôi vậy thôi vậy.
Nếu mọi người đã không có ý kiến gì thì thôi vậy, mọi chuyện tới đây chấm dứt thôi.
Sau này đừng nhắc tới nữa.”
Niềm vui bất ngờ ập tới khiến Dương Uyển Linh ngẩn ra mất mấy giây.
Đến khi phục hồi lại tinh thần, cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn bố mẹ đã không ghét bỏ con.
Con cảm ơn bố mẹ rất nhiều.”
“Tốt quá đi.
Tốt quá đi.
Con yêu ông bà nội nhiều lắm.” Diệp Gia Minh phi xuống đất, nhảy nhót reo lên.
Diệp Gia Kha buồn cười, giơ tay xoa đầu nhóc: “Xem cháu của ông vui chưa kìa.”
Diệp Gia Quân lẳng lặng quan sát, khóe môi khẽ cong lên.
Lâm Hồng Nguyệt thấy mọi người vì quyết định của bà mà vui vẻ như thế, trong lòng càng áy náy hơn.
Có điều chấp nhận thì chấp nhận nhưng trong lòng bà hãy còn lấn cấn, nhịn không được vẫn lên tiếng hỏi: “Vậy đứa con trước đây của con phải làm thế nào?”
Nhà họ Diệp nhận nuôi thêm một đứa trẻ cũng không thành vấn đề, chỉ sợ đứa bé đó không muốn xa gia đình hiện tại, đến lúc đó Dương Uyển Linh lòng vẫn vương vấn bận mà không toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cháu trai bà.
Dương Uyển Linh buồn bã cười, trong giọng nói ẩn ẩn đau đớn: “Có lẽ, con với đứa bé ấy không có duyên, ngoài chuyện từng biết bản thân từng sinh con những chuyện khác con đều không nhớ ra, cũng không rõ đứa bé ấy hiện tại đang ở đâu, còn sống hay đã chết.”
Trong lòng Lâm Hồng Nguyệt thoáng nhẹ nhõm, cầm lấy tay Dương Uyển Linh: “Không nhớ ra cũng tốt, như vậy con có thể một lòng một dạ đối xử tốt với Gia Minh.
Sau này, lại sinh thêm cháu trai, cháu gái cho nhà họ Diệp, lúc đó nhà chúng ta càng thêm đông đúc.”
“Vâng.” Dương Uyển Linh cười gật đầu.
Đối với đứa trẻ chưa từng gặp mặt ấy, mặc dù trong lòng cô vẫn rất buồn nhưng không muốn mọi người mất hứng, cô liền nở nụ cười che giấu.
Lại nói về phần Diệp La Bình, sau khi lễ đính hôn kết thúc, cô ta chui rúc ở trong phòng không gặp ai.
Mọi người hiểu ý đều biết tâm trạng cô ta đang không tốt nên cũng chẳng có ai dám đi đến làm phiền cô ta.
Diệp La Bình ngồi bó gối trên giường, sắc mặt hoàn toàn rất kém.
Cô ta mím môi bực tức, lửa giận phừng phực ngập tràn nơi lồng ngực không có chỗ trút, ứ nghẹn tới mức khiến cô ta khó thở.
Bất ngờ, Diệp La Bình siết chặt ga giường, khó chịu lẩm bẩm: “Không dễ dàng gì mới tìm được người ưng ý, giờ lại vì người phụ nữ chết tiệt đó làm cho nhà chồng biến thành người làm.
Nhưng Gia Quân lớn mạnh như vậy, mình hoàn toàn không có năng lực chống đối lại nó, haiz.”
Diệp La Bình thở dài ảo não, tâm trạng đã kém lại càng thêm kém.
Đột nhiên, cửa phòng bị gõ mấy cái.
Diệp La Bình ngẩng phắt đầu, giận dỗi gào lên: “Không tiếp khách mời về cho.”
Tuy nhiên, người ngoài cửa lại rất kiên trì, tiếp tục gõ cửa.
Diệp La Bình hậm hực trùm chăn lại, nhưng tiếng gõ cửa cứ vang vọng bên tai làm cô ta khó chịu muốn chết.
“Phiền chết đi được.” Cuối cùng, Diệp La Bình chịu không nổi, hất chăn leo xuống giường, buồn bực đi tới mở cửa.
Cửa phòng mở ra, xuất hiện khuôn mặt của một người mà Diệp La Bình không ngờ tới nhất.
“Gia Tuấn?” Cô ta ngỡ ngàng.
Diệp Gia Tuấn cười cười, đối với vẻ bất ngờ của Diệp La Bình anh ta cũng chẳng để trong lòng, bởi mấy năm gần đây trong mắt trên dưới nhà họ Diệp, anh ta đã biến thành một kẻ lập dị đáng sợ: “Nghe nói lễ đính hôn tối nay của cô không được thuận lợi cho lắm?”
Biểu cảm ngỡ ngàng nhanh chóng biến lại thành sự phẫn nộ, buồn bực.
Diệp La Bình nhăn mặt, nói bằng giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Nếu cháu tới đây để chọc tức cô thì không cần thiết đâu, cô đã đủ bực mình rồi.”
“Cháu không có ý đó, Cô hiểu lầm cháu rồi.” Diệp Gia Tuấn lắc đầu, tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Diệp La Bình chẳng còn hơi sức đâu mà chạy theo tìm tòi suy nghĩ trong lòng của người cháu lập dị này: “Thôi, hôm nay cô hơi mệt không tiếp chuyện với cháu được.
Để bữa khác chúng ta lại nói.”
Ngay khi cửa phòng sắp đóng lại, Diệp La Bình nghe thấy Diệp Gia Tuấn nói: “Cô không muốn kẻ đầu xỏ khiến cho cô mất mặt trong lễ đính hôn phải sống khổ sở sao?”
Bàn tay đang đẩy cửa khựng lại, Diệp La Bình nghiêm túc quan sát đứa cháu trai này, chỉ mấy năm không gặp, vẻ nho nhã tuấn tú ấy dường như tăng thêm mấy phần âm trầm, u ám.
Cô ta tò mò hỏi: “Cháu có cách?”
Diệp Gia Tuấn thẳng thắng thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Sao lại muốn giúp cô?” Diệp La Bình thận trọng hỏi, cô với Diệp Gia Tuấn xưa giờ không tính là quá mức thân thiết.
Diệp Gia Tuấn mỉm cười, chân thành đáp: “Cô là cô cháu, cháu không giúp cô thì giúp ai bây giờ.”
“Cháu có cách gì mau nói cô nghe xem?” Diệp La Bình khó nén được nôn nóng.
“Cô không mời cháu vào phòng à?” Trái ngược với Diệp La Bình, Diệp Gia Tuấn trông rất bình thản thong dong, không nhanh không chậm hỏi.
Diệp La Bình nghiêng người nhường lối cho Diệp Gia Tuấn.
“Cháu mau nói đi.” Diệp La Bình đóng cửa lại, đi đến bên giường ngồi xuống.
Diệp La Tuấn cũng không tiếp tục dông dài nữa, đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô còn nhớ Nhã Thi chứ?”
Diệp La Bình hơi nhíu mày suy tư, sau đó nhanh chóng đưa ra đáp án của mình: “Ý cháu nói là Hạ Nhã Thi, người phụ nữ bắt cá hai tay, cùng lúc cắm sừng cháu và Gia Quân? Sao khi không lại nhắc đến cô ta?”
Ấn tượng trong lòng Diệp La Bình đối với người phụ nữ đấy khá kém.
Cô ta không khỏi thở dài, “Không hiểu sao nhà họ Diệp chúng ta bị làm sao mà toàn gặp phải hạng phụ nữ không ra gì không.”
Vẻ nho nhã, lịch thiệp trên mặt Diệp Gia Tuấn mất sạch, sắc mặt trở nên vặn vẹo pha lẫn nét âm u, cổ quái.
Anh ta bất bình gào lên: “Cô không được nói em ấy như thế.
Em ấy rất tốt, cực kì tốt, trên đời này không có người con gái nào tốt như em đấy.”
Phản ứng bất thình lình của Diệp Gia Tuấn dọa Diệp La Bình giật mình sợ hãi.
Cô ta nuốt nước bọt, cười gượng hùa theo: “Đúng đúng, Nhã Thi là một cô gái tốt.
Cô xin lỗi, cô nói nhầm rồi.”
Diệp Gia Tuấn hài lòng gật đầu, nét mặt trở nên ôn hòa như cũ.
Trong mắt giăng đầy vẻ si mê, anh ta lẩm bẩm trong miệng nhưng vẫn đủ Diệp La Bình nghe thấy: “Là tại cháu không tốt mới khiến em ấy không còn yêu cháu nữa.
Nếu như ngày xưa cháu cố gắng hơn giờ em ấy đã không phải lang bạt nơi đất khách quê người rồi.”
Sóng lưng Diệp La Bình lạnh ngắt, chợt cảm thấy rùng mình, cô ta ngậm chặt miệng không dám hó hé thêm câu nào.
Qua một lúc, Diệp Gia Tuấn đột nhiên tỉnh táo trở lại, giống như thể kẻ như điên như dại trước đó không phải là anh ta: “Cô có thể gọi cho Nhã Thi nói cho cô ấy biết Gia Quân đã kết hôn, tin chắc rằng lúc đó cô ấy sẽ thay cô trừng trị người phụ nữ tên Dương Uyển Linh kia.”
Diệp La Bình nghiền ngẫm lời đề nghị đó trong chốc lát, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục lúc do dự, hoang mang lúc lại kích động hưng phấn.
Trong lòng đã có quyết định nhưng để cho chắc chắn cô ta vẫn lên tiếng hỏi: “Dường như con cũng không thích Dương Uyển Linh thì phải?”
Diệp Gia Tuấn không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô ta.
Diệp La Bình liền hiểu không thể cạy được miệng Diệp Gia Tuấn, cô ta hỏi sang chuyện khác, có lẽ chuyện liên quan đến người phụ nữ Hạ Nhã Thi anh ta sẽ thích nghe: “Vậy sao cháu không tự mình gọi cho Nhã Thi?”
Bả vai Diệp Gia Tuân chùng xuống, trên khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ đau khổ.
Anh ta bất lực trả lời: “Cô ấy không nghe điện thoại của cháu.”.