Sau khi tiễn Diệp Gia Tuấn ra khỏi phòng, Diệp La Bình trầm mặc, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
Một lát sau, cô ta đột nhiên dừng lại, mở lòng bàn tay đang nắm chặt, lộ ra mảnh giấy đã bị cô ta vô thức vò cho nhàu nát.
Diệp La Bình hoảng hốt mở ra xem, khi thấy dãy số bên trong mảnh giấy vẫn còn nguyên vẹn, cô ta mới thoáng thở phào.
Tiếp đó, cô ta rảo nhanh tới bên giường, cầm điện thoại lên, nhấn dãy số Diệp Gia Tuấn đưa gọi đi.
Qua mấy hồi chuông, đầu dây bên kia cuối cùng đã có người bắt máy.
Giọng phụ nữ mang theo thiếu kiên nhẫn và có phần gắt gỏng vang lên: “Alo.
Ai đấy?”
Diệp La Bình cau mày chán ghét, đúng là cái thứ phụ nữ vừa xấu tính vừa xấu nết.
Hạ Nhã Thi ở đầu bên kia không nghe thấy Diệp La Bình lên tiếng, cô ta buồn bực mắng xối xả vào điện thoại: “Bộ câm hả nói gì đi chứ? Có nói không? Không nói thì tôi cúp máy đây? Điên thật chứ.
Dở hơi.”
Tâm trạng Diệp La Bình vốn đang không được tốt, bây giờ lại vô duyên vô cớ bị mắng khiến cô ta tức điên muốn dập máy ngay.
Nhưng nghĩ tới bản thân đang đi cầu người, cô ta đành nín nhịn, cười ngọt ngào bắt chuyện:
“Nhã Thi đấy à, cô La Bình đây, lâu rồi không gặp cháu, đột nhiên đêm qua mơ thấy cháu nên hôm nay cô gọi điện hỏi thăm cháu nè.
Dạo này cháu khỏe không?”
Thái độ của Hạ Nhã Thi quay ngắt ba trăm sáu mươi độ, giọng nói trước đó chanh chua bao nhiêu thì lúc này ngọt ngào bấy nhiêu: “A.
Ra là cô La Bình.
Vừa rồi cháu tưởng là mấy cái bọn cho vay, nhà đất nên mới nói nặng lời như thế.
Cô đừng để bụng mà tội cháu nha cô.
Cháu dạo này vẫn khỏe ạ! Lâu lắm rồi không gặp cô, mấy năm nay cô vẫn khỏe chứ ạ?”
Diệp La Bình bĩu môi, trong lòng mắng thầm Hạ Nhã Thi hai mặt.
Cô ta thở dài, dẫn dắt vào mục đích chính hôm nay: “Không khỏe được, có kẻ làm cô chương mắt nên tâm tình dạo này không tốt được.”
Hạ Nhã Thi không chút quan tâm nhưng phải giả vờ quan tâm hỏi: “Kẻ đó là ai vậy cô? Có thể khiến một người có tính cách tốt giống cô phải chướng mắt thì chắc là đáng ghét lắm đây.”
Diệp La Bình không thể phủ nhận một điều rằng Hạ Nhã Thi rất biết cách làm người ta thích.
Cô ta có chút nôn nóng kể: “Con không biết đâu, bên cạnh Gia Quân nhà cô không biết từ khi nào đã xuất hiện một con hồ ly tinh, mê hoặc Gia Quân tới không biết trời trăng mây gió, ngay cả Gia Minh cũng bị nó bỏ bùa mê, cả ngày giống như cái đuôi nhỏ, bám dính theo nó.”
“Sao có thể thế được.” Hạ Nhã Thi kinh ngạc tột độ, nhất thời khó khống chế được âm lượng hét toáng lên, “Gia Quân anh ấy không phải mắc bệnh dị ứng với phụ nữ sao?”
“Không biết con nhỏ đó có cách gì mà khiến cho Gia Quân hết bệnh.” Diệp La Bình trút hết bực tức, mắng ra một tràng dài, “Không những thế, nó còn là một kẻ mưu mô, bụng dạ thâm độc.
Giờ nhà họ Diệp sắp bị nó chiếm luôn rồi.
Chưa hết đâu, Gia Quân còn nhận cô ta làm chủ tịch phu nhân nữa.”
Quả nhiên giống như Diệp La Bình dự đoán, Hạ Nhã Thi ở đầu dây bên kia cực kì tức giận, trong điện thoại vang lên tiếng thủy tinh vỡ, giây sau cô ta phẫn nộ lên tiếng: “Cô ta là thần thánh phương nào xuất hiện mà lại dám kiêu căng như vậy?”
“Giờ ngay cả anh và chị dâu cũng bị con hồ ly tinh đó lừa, đều đúng về phía nó.
Một mình cô muốn quản cũng chẳng quản nổi, không khác nào ném đá xuống biển.” Sau khi cất giọng than thở, Diệp La Bình lại tiếp tục nhấn mạnh, “E là không bao lâu nữa, toàn bộ nhà họ Diệp đều rơi vào tay cô ta.”
Kể xong, Diệp La Bình không đợi Hạ Nhã Thi phản ứng đã trở dài nói tiếp: “Thôi thôi thôi, không nói đến những chuyện không vui này nữa.
Giờ cô có chuyện phải đi đây, hôm khác hai cô cháu mình tâm sự tiếp nhé.”
Diệp La Bình cúp máy, tâm trạng tốt lên hẳn, cứ để Dương Uyển Linh và Hạ Nhã Thi đấu đá nhau, còn cô ta chỉ việc ngồi rung đùi xem kịch vui thôi.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô ta liền nhịn không được cong lên, đắc ý bật cười thành tiếng.
Còn về phần Hạ Nhã Thi, sau khi nhận được cuộc gọi bất ngờ đến từ Diệp La Bình, tâm trạng liền tuột dốc phong phanh một cách nhanh chóng.
“Tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp chỉ có thể là của Hạ Nhã Thi mình thôi.” Hạ Nhã Thi rít lên giống như phát điên ném mạnh điện thoại trong tay về bức tường phía đối diện.
Chiếc điện thoại đáng thương đập mạnh lên tường rồi rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành.
Như vậy vẫn chưa làm Hạ Nhã Thi hả giận, cô ta đứng phắt dậy, đập phá hết đồ đạc xung quanh mình.
Qua một lúc, Hạ Nhã Thi dừng tay thở phì phò, sự không cam lòng như sóng biển cuồn cuộn nhấn chìm lấy cô ta.
Cô ta ở nước ngoài khổ cực bao nhiêu năm nay vốn là để tìm cách chữa khỏi bệnh cho Diệp Gia Quân, nào ngờ cách thì chưa tìm ra đã bị một con đàn bà thối không biết từ xó xỉnh đâu chui ra phỗng tay trên mất.
“Xem ra phải quay về nước một chuyến rồi.” Khuôn mặt Hạ Nhã Thi đột nhiên trở nên dữ tợn trông cô ta giờ đây chẳng khác một con quỷ khát máu là bao, “Hừ, để xem xem con hồ ly tinh đó rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Ba ngày sau, trước cổng Tập đoàn Diệp Khang, một chiếc taxi chầm chậm tấp vào lề đường.
Hạ Nhã Thi mở cửa bước xuống xe, thu hút vô số ánh nhìn từ xung quanh.
Cô ta rất hưởng thụ cảm giác trở thành tâm điểm của đám đông, được người người chú ý, ngưỡng mộ hoặc dùng ánh mắt khát khao, thèm thuồng muốn chiếm lấy cô ta.
Hạ Nhã Thi đẩy kính mát, ngước mắt nhìn dòng chữ Tập đoàn Diệp Khang rồng bay phượng múa trên cao, đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên nụ cười quyến rũ, mị hoặc: “Có thể thấy được Gia Quân quản lý Diệp Khang rất tốt.”
Cô ta đẩy kính lên, cất bước đi vào tòa nhà.
Đang giờ làm việc, thỉnh thoảng chỉ có một vài nhân viên đi lại dưới sảnh nên khi Hạ Nhã Thi bước vào liền trở nên nổi bật.
Cô ta đi tới trước quầy lễ tân, không xem mình là khách, kiêu căng đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn gặp Diệp Gia Quân.
Mau nhắn cho anh ấy.”
Nhân viên lễ tân quan sát, thông qua cách ăn mặt và diện mạo liền biết người phụ nữ này không phải nhân vật tầm thường.
Cô ta mỉm cười lịch sự hỏi: “Xin chào tiểu thư, cho hỏi cô có hẹn trước không?”
Sắc mặt Hạ Nhã Thi đanh lại, cất cao giọng chất vấn, còn không quên nhấn cô ta là mẹ của con trai chủ tịch: “Từ khi nào mẹ của con trai chủ tịch cũng cần phải hẹn trước vậy? Có biết làm việc không đấy?”
Nhân viên lễ tân ngây ra, Diệp tổng đúng là có đứa con trai sáu tuổi nhưng mà trước giờ cô ta chưa từng thấy qua mẹ ruột của tiểu thiếu gia.
Hạ Nhã Thi cười lạnh, bắt đầu đe dọa hòng tạo áp lực cho nhân viên lễ tân: “Thế nào? Chẳng lẽ còn cần tôi tự mình gọi điện để chủ tịch bận trăm công nghìn việc dành thời gian xuống đây đón tôi sao?”
Nhân viên lễ tân quả nhiên bị dọa, cô ta cúi đầu luống cuống xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân, mời cô đi hướng này.”
Hạ Nhã Thi rất hài lòng gật đầu, thật sự xem mình là phu nhân chủ tịch: “Nhạy bén đấy, lát nữa tôi sẽ bảo Gia Quân tăng lương, thăng chức cho cô.”
Cô nhân viên mừng rỡ rối rít cảm ơn: “Cảm ơn phu nhân chủ tịch rất nhiều ạ.”
Phu nhân chủ tịch? Xưng hô này thật làm người ta sung sướng.
Hạ Nhã Thi vui vẻ đi theo nhân viên lễ tân.
“Nghe nói dạo gần đây Gia Quân đang để mắt đến một nhân viên mới tới?” Trên đường đi, Hạ Nhã Thi vu vơ hỏi một câu.
Trên mặt nhân viên lễ tân lộ vẻ hóng hớt, đây phải chăng là chính thất trở về trừng trị tiểu tam trong truyền thuyết? Trước đó, Hạ Nhã Thi đã hứa tăng chức, tăng lương cho nên cô ta rất có thiện cảm với vị chính thất này.
Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Ý phu nhân nói đến Dương Uyên Linh? Cô ta quả thật rất được Diệp Tổng yêu quý.”
“Hóa ra con hồ ly tinh đấy tên Dương Uyển Linh.” Hạ Nhã Thi lẩm bẩm, rồi chợt nhíu mày nghiền ngẫm, “Dương Uyển Linh, Dương Uyển Linh, sao cái tên này quen thế nhỉ?”
Nhân viên lễ tân thấy sắc mặt Hạ Nhã Thi không tốt, liền biết rằng mình đã đoán đúng.
Cô ta hào hứng kể tiếp: “Diệp tổng thường xuyên đưa đón cô ta đi làm.
Hôm cô ta đi công tác ở nước X, Diệp tổng bay qua tận đó thăm cô ta ngay trong đêm, còn ở chung phòng khách sạn nữa.
Chưa hết đâu còn vì cô ta mà ra mặt đuổi hết một mớ nhân viên không hiểu chuyển, hãm hại cô ta nữa.
Nếu phu nhân không tin có thể tìm đại một người trong công ty để hỏi, ai cũng đều biết quan hệ giữa cô ta với Diệp tổng hết.
À đúng rồi nghe đồn Diệp tổng đã kết hôn với cô ta nữa đó.”.