“Gia Minh ở với con khốn đó tớ mới không yên tâm đấy.” Hai mắt tóe lửa, cơn tức của Lý Thùy Châu kiềm chế hết nổi, cô nàng trực tiếp ném phăng điện thoại đi, “Má nó muốn lấy dép ném vào mặt nó ghê.”
Vũ Lam Hạ và Lệ Quỳnh Thương cũng rất đồng tình với Lý Thùy Châu, trong lòng hai cô đều tràn đầy buồn bực và phẫn nộ.
Trái lại, Dương Uyển Linh chẳng có chút biểu hiện nào là tức giận.
Bởi đối với cô mà nói Hạ Nhã Thi chẳng khác nào là đang múa rìu qua mắt thợ cả.
“Đến lúc rồi.” Dương Uyển Linh cười cười, thoát khỏi buổi livestream mở danh bạ lên, đoán Diệp Gia Quân ở bên nước Z đã làm việc xong, cô liền nhắn tin cho anh: Anh ăn tối chưa?
Sau khi gửi thành công, tin nhắn của Diệp Gia Quân không tới liền giống như mọi ngày, Dương Uyển Linh có chút hụt hẫng nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều.
Đành gác lại nghi hoặc, cô đứng lên xốc lại tinh thần chuẩn bị “chiến đấu” với Hạ Nhã Thi.
Lý Thùy Châu lập tức đứng bật dậy, vẻ nhăn nhó trên mặt đã hoàn toàn thay thế bắng sự hưng phấn: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau ra thôi.
Đánh cho con ả đó ngốc đầu không nổi luôn.”
Dương Uyển Linh vội cản Lý Thùy Châu lại: “Giờ chưa phải lúc, các cậu ở đây đợi tớ đi, lát nữa hẵng ra.”
“Được rồi, nhanh lên đó.” Lý Thùy Châu ấy vậy mà thật sự nghe lời, “Con quỷ cái đó mà dám bắt nạt cậu, cậu cứ gọi bọn tớ ra xử nó.”
Dương Uyển Linh gật đầu đồng ý.
Ngoài sân khấu, Hạ Nhã Thi chốt hạ: “Vì con của tôi, tôi biết mình không thể chịu đựng thêm nữa, tôi nghĩ đã đến lúc bản thân nên đứng dậy đấu tranh vì hạnh phúc...”
“Cô bớt chút đi, diễn lố quá rồi đấy.”
Câu nói kia đột ngột vang lên cắt ngang lời Hạ Nhã Thi đang nói.
Cô ta khó chịu nhìn về phía cánh gà.
Dương Uyển Linh chống lại ánh nhìn đầy hậm hực của Hạ Nhã Thi, tươi cười đi ra giữa tiếng quay chụp của đám phóng viên và giữa muôn vàn tiếng thảo luận xôn xao dưới khán đài.
Cô đi đến cách cô ta tầm ba bước thì dừng lại, thản nhiên cầm lấy micro, tiếp tục buông lời chế nhạo: “Ngồi nghe cô đặt điều nói bậy suốt cả buổi, tôi cũng sắp bị tẩy não rồi đây.
Gia Quân có quen với một vị đạo diễn nổi tiếng lắm, để tôi nhờ ảnh giới thiệu cô cho ông ấy nhé?”
Cô vừa dứt lời lập tức khiến cư dân mạng và đám người ờ dưới khán đài bùng nổ.
“Dương Uyển Linh, Dương Uyển Linh ra rồi kìa, mẹ ơi sắp đến hồi gây cấn rồi.
Háo hức quá.”
“Thiếu phu nhân thật giả của nhà Họ Diệp đứng chung sân khấu rồi.
Kích thích quá đi.”
“Đánh ghen phiên bản cao cấp sắp sửa bắt đầu rồi.
Tôi bỏ cho Hạ Nhã Thi một phiếu.
Hạ Nhã Thi cố lên.”
“Tôi bỏ cho Dương Uyển Linh một phiếu.”
“Tôi bỏ cho Hạ Nhã Thi một phiếu.”
Đám người rôm rả bỏ phiếu, có vài người liền nhân cơ hội kiếm lời đứng ra tổ chức cá cược.
Máu trong người Hoắc Minh sôi sùng sục, hai mắt sáng rực, miệng cười ngoác mang tai, nhún nhảy gào thét: “Tôi kích động quá đi mất.
Cô Dương Uyển Linh - thiếu phu nhân hiện tại của Diệp gia xuất hiện rồi.
Mọi người cùng vỗ tay nhiệt liệt chào đón cô ấy nào.”
Gã dẫn đầu vỗ tay bôm bốp, giây sau mọi người liền nhanh chóng hùa theo gã.
Dương Uyển Linh không chút nao núng nhìn xuống khán đài, nháy mắt cười lém lĩnh: “Chào mọi người.
Không cần giới thiệu nữa vì chắc hẳn mọi người cũng đã biết rõ về tôi rồi đúng không?”
Xung quanh nối tiếp vang lên mấy tràng cười, xem như hưởng ứng với lời Dương Uyển Linh nói.
Từ lúc Dương Uyển Linh xuất hiện Hạ Nhã Thi đã không vui rồi, giờ còn đứng đây cướp hết sự nổi bật của cô ta càng làm oán hận trong lòng cô ta tăng lên.
Cô ta cười lạnh mỉa mai lại: “Cắt ngang người khác nói chuyện là một hành động rất kém giáo dục đấy.
Quả nhiên chim sẻ mãi mãi chỉ là chim sẻ, muốn biến thành phượng hoàng đâu có dễ.”
Dương Uyển Linh nhún vai nói với vẻ đúng lý hợp tình, còn không quên cà khịa Hạ Nhã Thi: “Cũng tùy trường hợp chứ nhỉ? Nếu tôi đã là nhân vật chính trong câu chuyện cô thêu dệt nên thì tôi cũng có quyền lên tiếng mà nhỉ?”
“Thêu dệt?” Hạ Nhã Thi không chút chột dạ, “Giờ cô giả vờ quên đi quá khứ dơ bẩn của mình đấy à?”
Dương Uyển Linh lạnh lùng nhìn cô ta, thẳng thắn bày tỏ: “Tôi không quên và tôi cũng không có ý định lấp liếm nó.
Nhưng những điều cô nói về tôi hoàn toàn không đúng sự thật.
Trong chuyện này, tôi cũng là người bị hại.”
Hạ Nhã Thi che miệng cười mấy tiếng: “Ôi chao! Cô nói bị hại thì sẽ biến thành bị hại sao? Hài hước thật.”
Cô ta nhìn xuống khán đài: “Mọi người có tin không?”
Bên dưới lần nữa vang lên mấy tràng cười, mấy gã đàn ông hò hét: “Chúng tôi không tin.
Không tin đâu.”
Hạ Nhã Thi quay sang Dương Uyển Linh chớp chớp mắt, nói bằng giọng điệu cực vô tội: “Đấy.
Cô nghe thấy chưa? Đâu phải chỉ mình tôi không tin cô.”
Dương Uyển Linh cười cười, trong mắt tràn ngập vẻ đã hiểu rõ: “Hạ Nhã Thi, cô có tật giật mình à? Tôi còn chưa nói xong mà.”
Trong lòng Hạ Nhã Thi giật thon thót, biểu hiện của Dương Uyển Linh giống như đã nhớ ra chuyện năm đó và biết cô ta là kẻ chủ mưu vậy.
Có điều, cô ta nhanh chóng trấn an bản thân, cũng có thể Dương Uyển Linh chỉ đang đoán mò mà thôi.
“Quá khứ của cô thì liên quan gì đến tôi mà có tật giật mình hay không.
Đừng có hoảng quá rồi chĩa mũi dùi sang tôi.” Hạ Nhã Thi lắc đầu cười khinh miệt.
Dương Uyển Linh đã sớm đoán được Hạ Nhã Thi sẽ không dễ dàng thừa nhận cho nên cô cũng không tức giận, nhìn về phía cánh gà: “Nếu tôi chỉ nói suông thôi thì chẳng khác nào học theo cô rồi, tôi có nhân chứng.”
“Nhân chứng?” Hạ Nhã Thi giật mình, trong lòng rơi lộp bộp.
Dương Uyển Linh chỉ cười không nói, điều đó càng làm Hạ Nhã Thi thêm bồn chồn.
Lệ Quỳnh Thương xuất hiện trong sự chờ đợi và tò mò của mọi người.
Cô ta chậm rãi đi tới đứng cạnh Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh giới thiệu: "Đây là Quỳnh Thương, cô ấy là bạn tôi, đồng thời cũng là nhân chứng."
Từ lúc Lệ Quỳnh Thương đi ra, Hạ Nhã Thi vẫn luôn nhìn chằm chằm Lệ Quỳnh Thương nhưng mãi vẫn không nhớ ra đây là ai, có dính dáng gì với chuyện năm đó.
Cô ta nhịn không được lên tiếng thăm dò: “Nhân chứng thì có ích gì thứ tôi và mọi người cần là bằng chứng.”
Lệ Quỳnh Thương nghiêng đầu hỏi Hoắc Minh: “Tôi có thể sử dụng máy chiếu không?”
“Tất nhiên rồi.
Anh em đâu mau giúp cô ấy.” Hoắc Minh hào hứng vô cùng, “Các bạn ơi! Gây cấn quá đúng không nào, có thấy hồi hộp chưa chứ Hoắc Minh hồi hộp lắm rồi nè.”
“Mẹ kiếp tên khốn.” Hạ Nhã Thi lầm bầm chửi thầm trong miệng, bắt đầu cảm thấy hối hận khi hợp tác với tên ba phải này.
Sau khi đã chuẩn bị xong, Lệ Quỳnh Thương chỉ lên máy chiếu diễn giải: “Đây là chứng cứ năm đó tôi sợ Lưu Mỹ Nga lật lọng nên cố ý quay lại.
Không ngờ hôm nay có thể giúp ích cho bạn tôi.
Tôi cảm thấy rất vui vì phần nào đã giúp ích được cho cô ấy đồng thời cũng cảm thấy...!rất có lỗi và hỗ thẹn.”
Nói đến câu cuối giọng Lệ Quỳnh Thương đã trở nên nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe.
Dương Uyển Linh đặt tay lên vai Lệ Quỳnh Thương an ủi.
Cô ta lắc đầu nhẻn miệng cười tỏ ý không sao.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt tập trung nhìn lên màn hình chờ đợi trong số đó có Hạ Nhã Thi.
Cảnh tượng đầu tiên xuất hiện trên màn hình chính là căn phòng khách màu mỡ gà khá nhỏ và cũ kĩ.
Lệ Quỳnh Thương đứng giữa phòng với vẻ mặt vô cùng dè dặt, sợ sệt.
Vài giây sau, có một người phụ nữ xuất hiện trong khung hình.
Dưới khán đài nhanh chóng có người nhận ra người phụ nữ đó, náo loạn hết cả lên.
“Là Lưu Mỹ Nga, là Lưu Mỹ Nga đó.”
“Đây không phải là mẹ kế của Dương Uyển Linh sao?”.