“Cô muốn tôi ngày mai đến đấy làm chứng, tôi là người đã mua Dương Uyển Linh sao?” Lưu Hải Phi nhìn chòng chọc Hạ Nhã Thi, sắc mặt cũng không tính là tốt.
Hạ Nhã Thi chẳng buồn nâng mắt lên nhìn, chỉ mãi lo ngắm nghía bàn tay của mình: “Đúng.
Đừng quên ai đã bất chấp nguy hiểm xả thân cứu anh ra khỏi hang hùm.”
“Cứu tôi ra là muốn tôi gánh tội thay cho cô.” Lưu Hải Phi xông tới trước mặt Hạ Nhã Thi, nghiến răng nghiến lợi, “Lừa gạt buôn bán phụ nữ phải ngồi tù đó? Cô chơi tôi đấy à?”
Hạ Nhã Thi đặt tay xuống ngước mắt lên, cười châm chọc hòng đả kích Lưu Hải Phi, “Sau tất cả mọi chuyện anh cho rằng nhà họ Diệp sẽ cứ vậy mà buông tha cho anh? Lưu Hải Phi ngoài việc làm theo lời tôi nói, anh còn lựa chọn khác sao?” Cô ta đứng lên chỉ tay vô ngực anh ta, “Anh hết đường lui rồi.”
Lưu Hải Phi hất tay Hạ Nhã Thi ra, có điều cũng không nói gì dường đang nghiền ngẫm lời cô ta nói.
Hạ Nhã Thi chớp lấy thời cơ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lưu Hải Phi: “Đây không phải rất hợp với kế hoạch trả thù của anh sao? Nếu tôi đánh bại được Dương Uyển Linh thì với danh phận thiếu phu nhân của nhà họ Diệp chẳng lẽ tôi không thể cứu nổi một Lưu Hải Phi như anh ra tù à? Đừng quên kẻ ép hai chúng ta thành ra như hiện giờ chính là con tiện nhân Dương Uyển Linh kia.
Cũng đừng quên vì để báo thù anh đã nằm gai nếm mật như thế nào.”
Lưu Hải Phi nheo mắt như một con rắn độc nhìn chằm chằm Hạ Nhã Thi: “Tôi tin cô được sao?”
“Kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Hạ Nhã Thi nhún vai nói với vẻ đương nhiên, “Hơn nữa, ngoài việc tin tôi ra thì anh đâu có lựa chọn nào khác.”
Lưu Hải Phi thoát khỏi hồi tưởng, nhìn xuống khán đài lấy hết quyết tâm, nói rành rọt từng chữ một: “Tôi chính là người mua Dương Uyển Linh về mang thai hộ.
Lúc đầu, Dương Uyển Linh bị ép không sai nhưng sau đó cô ta thấy tôi giàu có hơn chồng chưa cưới của cô ta nhiều, nên cứ ăn vạ không đi, muốn làm thiếu phu nhân hưởng thụ cuộc sống của người có tiền.”
Nói đoạn, anh ta phẫn nộ quay qua Dương Uyển Linh, ác ý bịa chuyện tiếp: “Cho đến nửa năm trước không biết cô ta làm cách nào mà dụ dỗ được Diệp thiếu nên mới giả thành người bị hại, muốn rũ bỏ hết quá khứ.”
Dương Uyển Linh cong môi cười, có điều ánh mắt lại rét lạnh như băng, hoàn toàn không hề bị những lời Lưu Hải Phi làm cho lung lây: “Anh có biết những gì anh đang nói sẽ gây ra cho anh hậu quả gì không?”
Lưu Hải Phi sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý ôm nhau chết chùm nên anh ta tỏ ra khá thản nhiên: “Tôi chỉ đang nói phần còn thiếu được cô cố tình che đậy mà thôi.
Có thể lúc đầu cô là người bị hại thật nhưng sau đó cô lại sống chết không chịu buông tha cho tôi, còn uy hiếp sẽ công khai chuyện cô mang thai hộ ra ngoài ánh sáng.” Anh ta nhún vai, “Hiện tại tôi chỉ đang làm người tốt giúp cô nói ra mà thôi.
Thế nào? Vui chứ?”
“Bệnh thần kinh.” Dương Uyển Linh nhíu mày, cảm thấy Lưu Hải Phi cũng là một diễn viên rất tiềm năng.
“Anh nói khơi khơi như vậy mà muốn chúng tôi tin sao? Chứng cứ đâu? Lấy ra đi rồi nói chuyện tiếp.” Vũ Lam Hạ hừ lạnh, tức đến độ muốn nói lắp.
“Mồm thúi phun ra toàn điều bịa đặt, lúc lòi ra thì chạy mất dép.
Mẹ nó tao khinh.” Lý Thuỳ Châu phỉ nhổ, vỗ ngực nói, “Mấy người cho rằng Uyển Linh hiền nên hùa nhau ăn hiếp cậu ấy chứ gì? Mẹ nó dễ ăn quá, muốn bắt nạt cậu ấy thì phải bước qua xác bà nhé.”
Lưu Hải Phi cười, vẻ mặt tràn ngập tự tin: “Chứng cứ đương nhiên tôi phải có rồi mới dám đứng ở đây mạnh miệng như thế chứ.”
Anh ta nói xong, đám đông liền hò hét đòi anh ta giao ra bằng chứng.
Hoắc Minh nhìn tốc độ lượng fan theo dõi gã tăng lên vùn vụt liền cười đến ngoác cả miệng, hùa theo mọi người đòi chứng cứ.
“Tôi muốn mượn máy chiếu dùng một lát.” Lưu Hải Phi cười cười đề nghị.
“Được chứ.
Cậu cứ tự nhiên.” Hoắc Minh nhiệt tình vô cùng, gã cười cong cả mắt.
Dương Uyển Linh khoanh tay đợi xem Lưu Hải Phi sẽ tung ra chiêu gì để đối phó cô.
Lát sau, màn hình mấy chiếu lần nữa bật sáng, Lưu Hải Phi nâng tay chỉ lên màn hình, dõng dạc hô: “Chứng cứ chính là con gái của tôi.
Chắc hẳn các vị cũng đã không lạ gì rồi nhỉ? Mấy ngày nay con bé thật sự rất nổi tiếng, khiến người làm bố như tôi đây không biết nên vui hay nên buồn.” Anh ta thở dài thườn thượt, “Tôi rất muốn đưa con bé tới đây, chỉ là thế lực của Dương Uyển Linh hiện giờ quá lớn, tôi không dám để con bé mạo hiểm.”
Sắc mặt Lưu Hải Phi đột nhiên trở nên hưng phấn: “Nhưng mà ở đây có giấy xét nghiệm ADN chứng minh con bé là con gái ruột của Dương Uyển Linh.”
Dương Uyển Linh nhìn chằm chằm giấy xét nghiệm ADN của mình với Châu Lan Khánh trên máy chiếu đến độ không chớp mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vô số cảm xúc thi nhau ùa ạt kéo tới, khiến cô nhất thời nói không nên lời.
“Lưu Hải Phi anh bớt ở đó ăn nói bậy bạ đi.” Lý Thuỳ Châu đáp chắc nịch, hoàn toàn không xem bằng chứng của Lưu Hải Phi ra gì, “Giấy xét nghiệm ADN này chắc chắn là do anh làm giả.”
“Ồ! Giấy giám định có thể làm giả được vậy thì đoạn clip các cô đưa ra cũng có thể là giả.” Lưu Hải Phi ngay tức khắc đáp trả lại.
Lệ Quỳnh Thương vội đứng ra thanh minh: “Đoạn clip ấy là thật, tôi quay trong phòng khách nhà tôi.
Căn nhà đấy mấy năm trước đã bán cho người khác rồi, nên chắc chắn không thể nào là dàn dựng được.”
“Cô là bạn của Dương Uyển Linh, ai biết hai người có thông đồng nhau không? Còn căn nhà đấy với thế lực của Dương Uyển Linh thì mua lại mấy hồi, có khi còn tự phục chế lại cũng nên.” Lưu Hải Phi bắt đầu suy diễn, “Vì thế độ tin cậy của nhân chứng như cô cũng rất thấp.”
“Anh…” Lệ Quỳnh Thương tức tới khó thở, “Anh đừng có nói bậy.”
Cô ta gấp gáp quay xuống khán đài, hai mắt đỏ bừng, giơ tay lên thề thốt: “Tôi thề đoạn clip ấy là thật, Uyển Linh không có hùa với tôi làm giả đâu.
Nếu tôi nói dối nhất định sẽ chết không được toàn thây, mọi người đừng có tin lời anh ta nói mà.”.