Vốn ý định ban đầu của Dương Uyển Linh là thế nhưng khi trông thấy ánh mắt đầy lo lắng và không nỡ của bà cụ, cô không có cách nào nói ra được những lời khiến bà cụ thất vọng.
Trong lúc Dương Uyển Linh đang ngập ngừng, ở đối diện, bà cụ lại nức nở, hồi tưởng lại: “Con gái và con rể tôi mất từ nhiều năm về trước.
Ông nhà tôi vì quá thương tâm mà cũng đột ngột qua đời không lâu sau đó.
Nội ngoại hai bên cũng đã mất liên lạc từ lâu, trong lúc tôi đang có ý định kết thúc cuộc đời đầy đau thương và cô độc này thì tình cờ tôi gặp được Lan Khánh.
Bé con khi ấy chỉ vừa mới đẻ còn yếu lắm, bị người ta vứt ở ven đường.
Tôi đứng đợi một lúc không thấy ai đến nhận bèn ôm bé con về nhà.
Nhiều ngày trôi qua vẫn không thấy ai đăng tin tìm, tôi liền chắc nịch con bé bị bỏ rơi, thế là tôi liền nuôi nấng con bé.”
Bà cụ ngừng lại lau nước mắt, đoạn mỉm cười nói tiếp: “Có Lan Khánh ở bên, lúc ấy tôi mừng lắm cho rằng trời cao phù hộ, phái thiên sứ xuống bầu bạn với tôi.
Tôi nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ muốn kết liễu đời mình ra khỏi đầu, tập trung chăm sóc cho Lan Khánh.
Cuộc sống hai bà cháu cũng không khá giả gì, con bé thôi tôi đã chịu khổ rất nhiều.”
Dương Uyển Linh nghe bà kể kiềm không nổi rơi nước mắt.
Cô lắc đầu vội vã nói: “Cụ đừng nói vậy, cụ đã chăm sóc cho Lan Khánh rất tốt.
Con thật sự rất biết ơn cụ.”
Bà cụ gật nhẹ đầu dường như cũng được an ủi ít nhiều, ngẩng đầu nhìn qua hai người: “Thấy Lan Khánh có thể tìm lại bố mẹ còn có...!gia thế hiển hách thế này tôi rất lấy làm vui mừng.
Cuộc sống ngày sau của Lan Khánh sẽ không cần phải chịu cực khổ nữa.
Nhưng mà...” Sắp phải chia ly, nước mắt bà chưa kịp khô đã lã chã rơi tiếp, nghẹn ngào mong chờ, "Tôi không nỡ xa con bé...!có thể cho tôi thêm chút thời gian không? Không tốn thời gian nhiều đâu.”
Thấy cụ như thế Dương Uyển Linh làm sao chịu nổi.
Cô đau lòng gần chết, đi qua ngồi xuống bên cạnh cụ, vỗ về lưng cụ an ủi.
Đồng thời ngước mắt mong mỏi nhìn Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân không phụ kì vọng của Dương Uyển Linh, phóng khoáng đề nghị: “Cụ dọn về sống cùng với chúng tôi đi.”
“Dọn về sống cùng?” Cụ bà ngẩn ra vài giây sau mới phản ứng lại, cuống quýt từ chối.
Dương Uyển Linh lập tức nói thêm vào: “Cụ về ở với chúng con đi cụ, để chúng con tiện chăm sóc cho cụ và cụ cũng không cần phải xa Lan Khánh.”
Nói xong lại sợ bà hiểu lầm, cô vội giải thích, biểu cảm trên mặt tràn đầy chân thành: “Không phải vì để báo đáp cụ chúng con mới làm thế đâu.
Dù chỉ mới gặp cụ nhưng con và Gia Quân đều rất quý cụ.
Cụ cứ xem chúng con như con cháu trong nhà được không cụ? Bọn con muốn báo hiếu cụ.”
Cụ bà nghe ra sự chân thành trong lời Dương Uyển Linh nói nên cảm động lắm, cẩn thận đặt giấy xét nghiệm lên bàn rồi nắm lấy tay Dương Uyển Linh.
Đấu tranh nội tâm một lúc, bà mới mỉm cười cảm kích: “Tôi cảm ơn cô cậu rất nhiều nhưng mà...”
Nói tới đây bà ngừng lại, lưu luyến nhìn căn nhà đã gắn bó với mình suốt hơn nửa đời người.
Sau bà chống gậy đứng lên chậm chạp đi tới chỗ bàn thờ, nâng tay vuốt ve di ảnh chồng, con gái và con rễ, trên mặt dâng trào mâu thuẫn vô cùng rõ.
Cuối cùng, bà nghẹn ngào quyết định: “Tôi không nỡ xa ông nhà với hai con.
Còn Lan Khánh có thể cho tôi ở thêm với con bé vài ngày không?”
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân đưa mắt nhìn nhau.
Bà cụ cho rằng hai người không đồng ý, thế là hốt hoảng nói: “Con bé chưa biết cô cậu là bố mẹ nó, mấy ngày này tôi sẽ lựa lời nói với con bé.
Sau này thỉnh thoảng...!cho tôi gặp Lan Khánh là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Khóe mắt bà đỏ hoe, mong chờ nhìn hai người họ.
Bà đứng giữa phòng, tay chống gậy, lưng hơi khòm, dáng vẻ gầy gò, yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến bà lung lay, nghiêng ngã rồi.
Dương Uyển Linh càng nhìn càng không chịu nổi, đi đến bên cạnh bà, trong lòng cũng đã đưa ra quyết định của mình.
Cô vươn tay chạm vào bờ vai gầy gò chỉ còn da bọc xương của bà cụ: “Con tôn trọng quyết định của cụ.
Còn về chuyện của Lan Khánh con sẽ...!tạm thời để con bé ở lại đây bầu bạn với cụ.
Bọn con sẽ thường xuyên tới thăm hai bà cháu cũng như trao dồi thêm tình cảm với con bé.”
Bà cụ khó tin bắt lấy tay Dương Uyển Linh, kích động hỏi dồn: “Cô...!cô...!nói thật chứ? Lan Khánh có thể ở với tôi sao?”
Thấy bà mừng như thế, Dương Uyển Linh cũng bất giác mừng theo, gật đầu đáp chắc nịch: “Vâng, cụ có thể ở cùng với Lan Khánh.
Cụ đã cưu mang con bé, con bé báo hiếu cụ cũng là điều nên làm.
Còn người làm cha làm mẹ như chúng con, nhiều năm qua đã không làm tròn bổn phận của mình nuôi nấng, dạy dỗ cho con bé thì có tư cách gì ép buộc con bé về với bọn con.
Vả lại con biết Lan Khánh cũng không nỡ xa cụ.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô rất nhiều.” Bà cụ vừa khóc vừa cười rối rít cảm ơn.
Diệp Gia Quân đột ngột xuất hiện bên cạnh bà cụ và Dương Uyển Linh, mở miệng nói một câu nháy mắt phá hủy bầu không khí đang cảm động: “Lan Khánh ở với cụ cũng được nhưng với một điều kiện.”
Dương Uyển Linh và bà cụ ngay lập tức quay sang nhìn Diệp Gia Quân.
Bà cụ trở nên xoắn xuýt, mang theo dè dặt và lo lắng hỏi: “Điều kiện gì cậu?”
Dương Uyển Linh đương nhiên biết Diệp Gia Quân sẽ không làm khó bà, cho nên vô cùng tò mò, háo hức muốn biết tiếp theo đây anh sẽ làm gì.
Không để mọi người đợi lâu, Diệp Gia Quân thẳng thắn bày tỏ: “Với điều kiện là tôi sẽ thuê bảo mẫu cho cụ và Lan Khánh.
Đồng thời sẽ mua thêm một số vật dụng trong nhà, tôi muốn con gái mình được sống trong một hoàn cảnh tốt nhất.”
Dương Uyển Linh cười tủm tỉm, người đàn ông này thật là, như thế thì gọi là điều kiện gì cơ chứ.
Vẻ căng thẳng trên mặt bà cụ nhoáng cái biến mất không chút do dự đồng ý ngay: “Tôi đáp ứng.”
Sau khi đã thống nhất việc Châu Lan Khánh sẽ ở với ai, hai người Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân ngồi thêm lát nữa thì ra về.
Có điều khi cửa nhà vừa đóng lại, cảm giác không nỡ xa Châu Lan Khánh ngay lập tức ùa đến làm Dương Uyển Linh lưu luyến mãi không thể nhấc chân rời đi.
Diệp Gia Quân không nói gì chỉ lẳng lặng nắm lấy tay Dương Uyển Linh.
Cô nghiêng mặt sang buồn bã nói: “Em không nỡ xa con bé.”
Diệp Gia Quân liền an ủi cô: “Chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm Lan Khánh.
Em đừng buồn.
Chúng ta sẽ dùng những năm tháng sau này bù đắp lại cho con bé.”
“Vâng, chúng ta sẽ khiến Lan Khánh trở thành một đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.” Dương Uyển Linh nhanh chóng phấn chấn trở lại.
Cô cười tươi rói, mường tượng ra cuộc sống sau này của Châu Lan Khánh.
Bấy giờ tâm trạng Dương Uyển Linh mới tốt lên, hai người nắm tay nhau bước đi từng bước trên hành lang cũ kĩ, thỉnh thoảng câu được câu mất trò chuyện với nhau.
“Nếu Gia Minh biết em là mẹ ruột của thằng bé, không biết thằng bé sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?” Giọng Dương Uyển Linh tràn ngập kích động.
“Chắc chắn là không cách nào chấp nhận được rồi.
Em quên thằng bé cứ đinh ninh sau này lớn lên sẽ lấy em làm vợ à? Nó mà biết chắc là khóc thét lên rồi.” Diệp Gia Quân tạch lưỡi, không quên dìm con trai.
Dương Uyển Linh bật cười, lườm anh một phát.
Ở bên kia nước Z xa xôi.
“Hừ.
Diệp Gia Quân đúng là không xem ai ra gì mà.” Sau khi nghe trợ lý báo cáo, người đàn ông ngoại quốc tóc vàng mắt xanh liền tức giận đập bàn.
Trợ lý ở phía đối diện lập tức lên tiếng hòng xoá dịu cơn tức của ông ta: “Nói không chừng bên phía anh ta có tình huống đặc biệt gì đó, nên mới vội rời khỏi, ngài đừng tức giận mà ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
Đáng tiếc, người đàn ông ngoại quốc nghe xong lại càng thêm giận dữ và không hài lòng: “Làm ăn buôn bán quan trọng nhất là không được thất tín.
Lý nào hẹn xong lại không đến.
Diệp Gia Quân cho tôi leo cây đó?” Ông ta nhún vai, cảm thấy thật nực cười, “Nếu cậu ta đã không tôn trọng tôi vậy tôi cũng chẳng cần hợp tác với cậu ta làm gì nữa.”
Người trợ lý nhạy bén phát giác ra ẩn ý trong lời ông ta: “Ý của ngài là?”
Người đàn ông ngoại quốc gõ gõ vào tập tài liệu mà trước đó người của ông ta đã điều tra về tập đoàn Diệp Khang và nhà họ Diệp: “Liên hệ với Diệp Gia Tuấn, nói rằng chúng ta đồng ý hợp tác với anh ta.”
Người trợ lý đáp ngay: “Vâng.”
“Anh em tranh đấu thú vị rồi đây.” Người đàn ông ngoại quốc nở nụ cười khoái chí..