Dương Uyển Linh không chút nghĩ ngợi từ chối ngay: “Cảm ơn ý tốt của đạo diễn.
Ngại quá, tôi không có hứng thú với giới giải trí.”
Phó Thanh Quang vẫn không bỏ cuộc, đường đường là đạo diễn tiếng tăm, có vô số người xếp hàng xu nịnh để hòng được ông ta nâng đỡ đấy? Bây giờ lại bị Dương Uyển Linh dứt khoát từ chối, ông ta làm sao cam tâm cho được, bèn tươi cười xua tay: “Không vội, cô cứ cân nhắc kĩ lời tôi đã rồi hẵng từ chối sau.”
Dương Uyển Linh nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi sẽ không đổi ý đâu.”
Phó Thanh Quang cứng đầu, bám riết không tha, tuôn ra một tràn đạo lý: “Không có thứ gì trên đời là không thể thay đổi.
Khi nào cô đổi ý cứ liên hệ với tôi, bao lâu cũng được.
Tôi đây luôn sẵn lòng.”
Nói một hồi đã cách xa chủ đề chính mấy con phố, khóe môi Dương Uyển Linh giật giật, nhận thấy Phó Thanh Quang là một người rất cố chấp, càng từ chối, ông ta sẽ càng bám riết không buông.
Chính vì vậy lần này cô không mở miệng từ chối nữa mà chỉ mỉm cười lấy lệ, còn ông ta muốn hiểu sao thì hiểu.
“Còn không mau đi thôi, đứng đực ra đấy làm gì, muốn tôi mệt chết hả?” Ngô An Mỹ gầm gừ trút giận lên người trợ lý.
Vốn đã quen làm tâm điểm chú ý của đám đông đột nhiên giữa đường nhảy ra một Dương Uyển Linh cướp sạch ánh hào quang, cô ta tất nhiên không vui rồi, cảm thấy cực kì ngứa mắt, cực kì buồn bực.
Dương Uyển Linh mừng đến suýt khóc, cuối cùng đã có thể quay về chủ đề cũ, cô tiến lên chặn đường đi của Ngô An Mỹ: “Tôi đã đồng ý cho cô rời đi chưa?”
Ngô An Mỹ bĩu môi khinh thường: “Cô là cái thá gì mà đứng đây cản đường tôi?” Vênh váo là thế, vậy mà khi quay sang Phó Thanh Quang, cô ta lại rưng rưng nước mắt sắp khóc, nũng nịu gọi, “Đạo diễn.”
Tiếng gọi như rót mật ấy khiến xương cốt già nua của Phó Thanh Quang rụng rời, trước đó đã đồng ý cho Ngô An Mỹ về nghỉ ngơi, hiện tại không lên tiếng thì rất mất mặt.
Ông ta đành hắng giọng nói giúp: “An Mỹ hình như rất mệt, hay chúng ta dời sang ngày mai ghi hình được không?”
Dù sao người ta cũng là giám sát, ông không thể vì Ngô An Mỹ mà đắc tội với Diệp Khang được.
Dương Uyển Linh biết rõ Ngô An Mỹ mắc bệnh ngôi sao, chỉ đang diễn kịch thôi, nên không hề mềm lòng hay nhân nhượng:
“Cách thời gian quay còn hơn một tiếng nữa, tạm thời để cô An Mỹ vào trong nghỉ ngơi, lát nữa thời tiết hết nóng sẽ ổn thôi.
Vả lại chúng ta vẫn nên hoàn thành công việc đúng tiến độ đi, như vậy mọi người đều được nghỉ sớm.”
Phó Thanh Quang xiêu lòng, cảm thấy Dương Uyển Linh nói rất có lý.
Mặt khác, sau khi kết thúc quay quảng cáo, ông ta sẽ bắt tay vào quay một bộ phim điện ảnh với đề tài chiến tranh, không thể chậm trễ thời gian được, bên phía đám nhà đầu tư kia ông ta cũng không dám đắc tội đâu.
“An Mỹ hay em vào phòng hóa trang nghỉ ngơi một lát nhé?” Ông ta dịu dàng hỏi ý kiến.
Còn diễn cái quái gì nữa, Ngô An Mỹ tức đến sôi gan, sôi máu.
Cô ta phẫn nộ nhìn Dương Uyển Linh: “Mặc kệ, hôm nay tôi không khỏe, tôi không muốn quay.”
Dương Uyển Linh mỉm cười rút di động ra, tỉnh bơ nói: “Được thôi, nếu cô không muốn quay, vậy tôi chỉ đành báo cáo lên cấp trên đổi người thôi.”
Ngô An Mỹ giật mình hô lên: “Đổi người? Các người muốn vi phạm hợp đồng sao?”
Dương Uyển Linh bình tĩnh trả lời, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng lại làm người nghe toát mồ hôi lạnh: “Trên hợp đồng có điều khoản nếu đối phương chống đối có thể hủy hợp đồng ngay lập tức.”
Ngô An Mỹ chưa một lần xem kĩ hợp đồng, tất cả đều do người đại diện cô ta xử lý, bây giờ nghe Dương Uyển Linh nói, trong đầu chỉ toàn một mảnh mơ hồ, hỗn độn.
Thế nhưng cô ta vẫn không tin cho rằng Dương Uyển Linh chỉ đang cố ý hăm dọa: “Hừ, đừng lấy hợp đồng ra hù tôi.”
Cô ta là ngôi sao sáng biết bao người săn đón, lần này mời được đã là vinh hạnh của Diệp Khang lắm rồi.
Dương Uyển Linh không giận, cười cười nói: “Tôi thấy cô tốt nhất về lấy hợp đồng ra xem cẩn thận lại đi.”
Trợ lý vội vàng ghé vào tai Ngô An Mỹ nói nhỏ, sắc mặt cô ta khẽ biến, vô cùng khó tin và khiếp sợ, dẫu vậy vẫn mạnh miệng nói: “Tôi là đại minh tinh nổi tiếng, độ hot hay fan đều hùng hậu, Diệp Khang các người nỡ hủy hợp đồng với tôi?” Có biết mời được cô ta rất là khó hay không?
“Có nỡ hủy hay không thử rồi sẽ rõ.” Dương Uyển Linh nhún vai, mở điện thoại lên, lướt đến một dãy số, nhấn gọi rồi bấm loa ngoài.
Ngô An Mỹ nhíu mày, chưa kịp hỏi ra nghi hoặc trong lòng, đã nghe thấy từng hồi chuông vang lên.
Cô ta trợn to mắt, có chút hoảng sợ nhìn Dương Uyển Linh, không nghĩ cô sẽ làm thật.
“Uyển Linh? Gọi tôi có chuyện gì không?” Giọng phụ nữ truyền ra từ trong điện thoại, bốn người đứng đây bao gồm Dương Uyển Linh, Ngô An Mỹ, Phó Thanh Quang, cô bé nhân viên hậu cần và cả đám người ở gần đấy luôn vểnh tai hóng hớt đều có thể nghe rõ mồn một, không sót chữ nào.
Dương Uyển Linh không nhanh không chậm nói: “Giám đốc Triệu tôi có việc cần báo cáo…”
Cô kể tóm gọn sự việc phát sinh ban nãy và thái độ hống hách không chịu hợp tác của Ngô An Mỹ cho Triệu Lâm Bình.
Nghe xong, Triệu Lâm Bình vô cùng tức giận, hừ một tiếng không vui: “Diệp Khang mời cô ta đến đây không phải để ngắm cảnh.” Sau đó, Triệu Lâm Bình nhẹ giọng nói, “Việc này tôi giao cho cô toàn quyền quyết định.
Nếu cô ta vẫn kiêu căng không chịu hợp tác vậy thì cứ chấm dứt hợp đồng.
Ngoài kia biết bao minh tinh đợi hợp tác với chúng ta, thiếu cô ta cũng chẳng sao.”
Dương Uyển Linh nói thêm mấy câu rồi cúp máy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lần gọi điện cho Triệu Lâm Bình này chính là đánh cược một phen, may mắn cô đã thắng cuộc.
Cô ngước mắt, đối diện với khuôn mặt trắng bệch cùng ánh mắt khiếp đảm của Ngô An Mỹ, thản nhiên nói, không hề có vẻ vui khi người gặp họa: “Cô An Mỹ, cô đã nghe rõ hết rồi chắc không cần tôi lập lại đâu nhỉ?”
Ngô An Mỹ chịu đả kích không nhỏ, nhất thời nói không nên lời: “Cô…”
Dương Uyển Linh tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Nếu cô thấy mệt hiện tại có thể rời đi, ngày mai Diệp Khang sẽ công bố việc chấm dứt hợp đồng với cô ra công chúng.”
Dương Uyển Linh không có ý định dồn ép Ngô An Mỹ vào đường cùng, hiển nhiên tạo cho cô ta đường lui, chỉ cần cô ta đồng ý tối nay quay, mọi chuyện xem như giải quyết xong.
Ngô An Mỹ chết điếng, kinh hoàng với khiếp đảm đã chẳng thể hình dung cảm xúc trong lòng cô ta lúc này.
Nếu tin tức Diệp Khang hủy hợp đồng với cô ta truyền ra bên ngoài, chắc chắn đám người ghét cô ta và lũ anti fan, sẽ cười rớt răng mất thôi, chưa kể đám bạn lũ lượt kéo chúc mừng cô ta mấy hôm nay sẽ cười thầm sau lưng, khác nào cô ta bị vả mặt thật đau đâu?
“Tôi quay.” Ngô An Mỹ cắn răng nói ra từng tiếng một.
Phó Thanh Quang phản ứng rất nhanh: “Giám sát Dương tôi đi chuẩn bị đây.”
Dương Uyển Linh gật đầu, sau đó quay sang nói với Ngô An Mỹ còn đứng như trời chồng ở đối diện: “Cô cũng đi hóa trang đi.”
Công việc chuẩn bị cho quay hình còn rất nhiều thứ phải lo liệu, Dương Uyển Linh nói xong, mang theo cô bé nhận viên hậu rời đi ngay.
Đợi Dương Uyển Linh đi khuất, Ngô An Mỹ cắn môi, phẫn nộ giậm chân, xem Dương Uyển Linh là mặt đất, đạp mạnh mấy cái, hòng phát tiết cơn tức.
Trợ lý đứng nép ở một bên, cố gắng khiến bản thân tồn tại ở mức thấp nhất, sợ Ngô An Mỹ chướng mắt, đem anh ta thành bia ngắm, chút hết giận dữ lên người mình.
Mười giờ tối, không gian thoáng mát, từng cơn gió mang theo hương cỏ non thổi qua làm lòng người khoan khoái, dễ chịu.
Mặt trăng treo cao, muôn vàn ánh sao sáng rực đính kèm xung quanh.
Bầu trời với mặt đất dường như hòa làm một thể, không khỏi khiến người ta lầm tưởng chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới mặt trăng và vì sao.
Bên trong trường quay, sau khi xác định các cảnh quay ngày hôm nay đã hoàn tất, không gì có sai sót, Dương Uyển Linh cười nói: “Mọi người vất vả rồi, hôm nay tới đây thôi.
Mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ tiếp tục.”
“Cảm ơn Giám sát Dương.”
“Giám sát Dương ngủ ngon nhé!”
Đám người đang uể oải giống như được bơm máu, lập tức tươi tỉnh hẳn lên, kích động hoan hô.
Người thì trở về nghỉ ngơi, người lại túm tụm với nhau bàn bạc tối nay nên đi đâu giải khuây.
Dương Uyển Linh lặng lẽ rời gót, sau khi bận rộn qua đi, trong lòng bỗng trống rỗng đến lạ.
Cô rút điện thoại ra, nhấn vào phần chat với Diệp Gia Quân, kéo lên, đọc lại tin nhắn ban chiều, nhịn không được nhoẻn miệng cười, bất tri bất giác gõ ra dòng chữ: “Em kết thúc công việc rồi.” May thay trước khi gửi đi, cô đột nhiên tỉnh táo, trong nước lúc này đã là ba giờ sáng rồi, anh hẳn là đang ngủ, cô không nên làm phiền anh.
Dương Uyển Linh lắc đầu, tăng nhanh bước chân.
Ngô An Mỹ nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc bóng lưng Dương Uyển Linh, hận không thể chọc thủng mấy lỗ cho hả hê.
Nguyên một buổi tối nay, cô ta ôm một bụng lửa giận, không thể phát tác, nhịn đến khó chịu.
Dương Uyển Linh chắc chắn cố ý chỉnh cô ta.
Tự nhận thấy diễn xuất bản thân vô cùng tốt nhưng Dương Uyển Linh hết lần này tới lần khác bắt quay đi quay lại, đây không phải lấy việc công trả thù riêng thì là gì?
Đột nhiên có người cất giọng gọi: “Cô An Mỹ?”
Ngô An Mỹ quay phắt lại, lườm lườm nhìn người phụ nữ từ đâu chui ra, cáu kỉnh quát: “Có chuyện gì?”
Người phụ nữ bị nhìn như thế cũng không tức giận, láo liên quan sát xung quanh, xác định không còn ai mới hé miệng thấp giọng đề nghị: “Cô có muốn hợp tác với tôi đối phó cô ta không?”.