Triệu Lâm Bình nhìn người đàn ông đứng trên hành lang, sau một hồi đắn đo cô ta quyết định đi đến bắt chuyện, mỉm cười gọi: “Trợ lý Bạch.”
“Giám đốc Triệu?” Bạch Hải nghiêng đầu thấy Triệu Lâm Bình thì có phần ngạc nhiên, “Cô còn chưa nghỉ ngơi à?”
Trong lòng đang phiền muộn sao có thể ngủ ngon được chứ? Triệu Lâm Bình lắc đầu, trên môi xuất hiện nụ cười chua chát: “Không ngủ được.”
Đương nhiên Bạch Hải hiểu rõ nguyên nhân nhưng anh vốn không giỏi ăn nói, chẳng biết nên an ủi Triệu Lâm Bình thế nào cho phải.
Ngay lúc Bạch Hải chần chừ, Triệu Lâm Bình đã nói tiếp, giọng điệu hơi khẩn trương: “Trợ Lý Bạch, tôi có chuyện muốn hỏi anh… ở đây ngoài anh ra chắc hẳn không ai rõ hơn.”
“Cô muốn hỏi chuyện giữa Diệp tổng với Diệp…Uyển Linh sao?” Bạch Hải tỏ vẻ thấu hiểu, mặc dù là câu hỏi nhưng lại nghiêng về khẳng định hơn.
Triệu Lâm Bình gượng gạo gật đầu, cô ta đã quan sát cả đêm, khi hầu hết mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, khiếp sợ chỉ có duy nhất mỗi Bạch Hải là vẫn thản nhiên như cũ, giống như anh ta đã biết hết tất cả mọi chuyện.
Bạch Hải không rõ vì sao ngay từ đầu Diệp tổng cùng Diệp phu nhân không công khai, tuy nhiên hiện tại có lẽ không che giấu được nữa.
Nghĩ vậy nên anh cũng không ngại tiết lộ cho Triệu Lâm Bình biết, xem như tránh cho cô ta lún ngày càng sâu vào thứ tình cảm vô vọng này: “Hai người họ đã kết hôn với nhau.”
“Kết hôn?” Triệu Lâm Bình thảng thốt, những lời Bạch Hải nói chẳng khác nào sét đánh bên tai, cô ta lẩm bẩm trong miệng, “Sao có thể như vậy được chứ? Sao có thể?”
Nếu hai người kia là người yêu, cô ta còn có hi vọng đợi cho Diệp Gia Quân chia tay Dương Uyển Linh nhưng hiện tại họ đã kết hôn, cô ta phải làm sao đây?
“Trương Bình Hân đâu?”
Bạch Hải, Triệu Lâm Bình đồng thời giật mình, quay mặt nhìn người đàn ông chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh.
Diệp Gia Quân mất kiên nhẫn lặp lại, hoàn toàn không để tâm đến cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ: “Trương Bình Hân đâu?”
Đối diện với đôi mắt đen trầm lặng như hồ băng, lạnh lẽo không có bất kì cảm xúc gì, trái tim Triệu Lâm Bình thắt lại, ánh mắt ảm đạm trân trối nhìn sườn mặt nghiêng người nọ.
Bạch Hải nhanh chóng lên tiếng, hòng xua tan bầu không khí quái dị: “Cô ta ở bên trong.”
Bạch Hải vừa dứt lời, Diệp Gia Quân đã đẩy cửa đi vào, không nhìn thêm bọn họ lấy một cái.
Bạch Hải hổ thẹn sờ sờ mũi, có lẽ Diệp tổng đối với hành động ngăn cản của anh ban nãy vẫn còn bất mãn.
Anh vội chào tạm biệt Triệu Lâm Bình đang đứng đờ đẫn như người mất hồn, khẽ thở dài theo sau Diệp Gia Quân vào phòng.
Diệp Gia Quân âm trầm quan sát người phụ nữ đang ngồi thẩn thờ giữa phòng, dáng vẻ nhếch nhác, áo quần bẩn thỉu cũng không buồn thay.
Anh thong thả đi đến trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống, cất giọng lạnh lùng: “Cố ý gây thương tích và giết người không thành, cô chọn cái nào?”
Trương Bình Hân hoàn hồn, theo mũi giày da bóng loáng nhìn lên, chạm phải đôi mắt lạnh băng, cô ta bất giác rụt cổ, hoảng hốt gọi: “Diệp… Diệp tổng.”
Trong lòng tràn ngập chán ghét, Diệp Gia Quân mất hứng: “Cô chọn cái nào?”
Bấy giờ, Trương Bình Hân mới kịp phản ứng, mặt tái mét không còn chút máu, cô ta luống cuống giải thích: “Diệp Tổng, tôi thật sự không có ý định hại chết người đâu.
Tôi chỉ muốn chỉnh cô ta một chút xíu mà thôi.
Những lời tôi nói hoàn toàn là thật, nếu anh không tin thì tôi có thể thề với trời.”
Cảm thấy đã đe dọa đủ, Diệp Gia Quân mới bắt đầu tra hỏi: “Đồng bọn của cô là ai?”
Một mình Trương Bình Hân không thể nào hành động được, ít nhất phải có một người nữa trợ giúp.
Đúng vậy, cô ta sao có thể quên mất việc quan trọng này chứ? Trương Bình Hân thôi gào thét, đôi con ngươi ánh lên vẻ âm hiểm.
Cô ta lần nữa ngẩng đầu: “Nếu tôi khai ra anh có thể tha cho tôi không? Hay chí ít là giảm nhẹ?”
Diệp Gia Quân mỉm cười, anh của lúc này so với không cười càng đáng sợ hơn: “Cô không khai cũng được.
Vậy tội của bọn họ cứ tính hết lên người cô.
Chắc hẳn khi biết tin cô ngồi tù, họ sẽ cảm kích lắm đây.” Anh quay sang Bạch Hải, “Bạch Hải đưa cô ta đi.”
“Vâng, Diệp tổng.” Bạch Hải gật đầu, tiến đến chỗ Trương Bình Hân.
“Tôi khai, tôi khai, đừng bắt tôi, tôi khai.” Trương Bình Hân hoảng hốt lùi về sau, tránh né bàn tay đang vươn ra của Bạch Hải, “Là Ngô An Mỹ và trợ lý của cô ta.”
Ngô An Mỹ? Diệp Gia Quân nhíu mày, cái tên này nghe thật quen tai.
Bạch Hải không hổ đã theo Diệp Gia Quân nhiều năm, chỉ cần nhìn sắc mặt liền lập tức đoán được suy nghĩ anh, lên tiếng giải đáp: “Ngô An Mỹ chính là nữ minh tính đóng chính cho Bầu trời đêm.”
“Gọi cô ta tới đây.” Diệp Gia Quân ngồi xuống sofa.
Trương Bình Hân ngồi bệt xuống sàn, đầu cúi thấp không dám nhìn người đàn ông đằng kia, tâm tình cực phức tạp, cảm thấy trên cổ như treo một con dao bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tước đoạt mạng sống của cô ta.
Qua một lúc lâu, cửa phòng mới được đẩy ra.
Người chưa xuất hiện, âm thanh nhão nhẹt đã vang lên trước: “Diệp Tổng.”
Gân xanh trên trán nảy lên, tâm tình Diệp Gia Quân càng kém hơn, mặt sa sầm.
Ngô An Mỹ lắc lư eo nhỏ đi vào, khuôn mặt trang điểm diễm lệ, mặc một bộ váy hai dây đen tuyền óng ánh, che đậy chẳng bao nhiêu miếng thịt, cất giọng mập mờ: “Khuya như vậy Diệp tổng còn gọi em đến là có chuyện gì ạ?”
Nụ cười quyến rũ trên môi chưa kịp thu lại, Ngô An Mỹ đã liếc thấy một người ăn mặc dơ bẩn, ngồi bệt trên đất, nhìn kĩ thì nhận ra đó chính Trương Bình Hân, nụ cười tức khắc cứng đờ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Ngô An Mỹ, Trương Bình Hân chậm rãi ngẩng đầu.
Bốn mắt chạm nhau, người đắc ý, kẻ sững sờ.
Tim Ngô An Mỹ đập bình bịch, trong lòng dấy lên dự cảm bất an, cô ta nhìn về phía người đàn ông điển trai, trong mắt lộ vẻ si mê.
Cô ta õng ẹo bước đến, giả vờ giả vịt hỏi: “Diệp Tổng cô ta là ai thế? Trong mất vệ sinh quá, anh coi chừng bị cô ta làm bẩn đó.
Mau đuổi cô ta ra khỏi phòng đi ạ.”
Trương Bình Hân quay phắt lại, trừng mắt dữ tợn: “Cô nói ai mất vệ sinh hả?”
“Đáng sợ quá.” Ngô An Mỹ giả bộ yếu ớt che miệng, thuận thế muốn nhào vào lòng Diệp Gia Quân cầu an ủi, “Cứu em với Diệp tổng.”
Diệp Gia Quân đen mặt, đứng bật dậy né sang một bên.
“Á.” Ngô An Mỹ vồ hụt, ngã ngồi lên sofa, bụng bị đập trúng tay vịn đau đến trợn mắt nhe răng.
Trương Bình Hân phụt cười, hả hê cười nhạo: “Đáng đời.”
Ngô An Mỹ tức lắm nhưng ngại có Diệp Gia Quân ở đây không dám phát tác.
Cô ta bò dậy, rưng rưng nước mắt, đáng thương gọi: “Diệp Tổng, em đau quá đi.”
“Nếu cô muốn chết thì cứ qua đây.” Diệp Gia Quân từ tốn nhả ra từng chữ, mang theo uy hiếp bức người.
Bạch Hải nhanh chóng lại gần Ngô An Mỹ, đề phòng cô ta lại bổ nhào vào Diệp Gia Quân.
Ngô An Mỹ giật mình, đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhoáng cái nóng lên, xấu hổ vô cùng.
Diệp Gia Quân lần nữa ngồi xuống sofa, hất cằm về phía Trương Bình Hân: “Cô biết cô ta chứ?”
Chẳng lẽ bị lộ rồi? Đúng là đồ vô dụng mà, làm cô ta còn tưởng Diệp Gia Quân gọi đến để thực hiện quy tắc ngầm, báo hại cô ta một phen bẽ mặt.
Ngô An Mỹ chớp chớp mắt, muốn có bao ngây thơ liền có bấy nhiêu: “Em không biết.
Cô ta là ai vậy ạ?”
Trương Bình Hân nheo mắt cười lạnh: “Cô tính phủi sạch quan hệ với tôi sao?”
Ngô An Mỹ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: “Cô nói gì thế? Tôi thật sự không hiểu.” Cô ta dừng lại, phóng ánh mắt quyến rũ sang Diệp Gia Quân, ấm ức tố cáo, “Diệp tổng ả đàn bà này bị điên mất rồi.”
Diệp Gia Quân không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn trò hề trước mặt.
Con ả đàn bà xảo trá này ngay từ đầu đã không thể tin được rồi mà.
Trương Bình Hân lấy di động ra, nhấn phát một đoạn ghi âm.
“Cô có muốn hợp tác với tôi đối phó cô ta không?”
“Cô ta?”
“Chính là Dương Uyển Linh.”
“Thôi được, nói kế hoạch của cô đi.”
Ngô An Mỹ biến sắc, trợn to mắt khiếp sợ, không ngờ Trương Bình Hân lại ghi âm cuộc trò chuyện kia lại.
“Không ngờ đến phải không?” Trương Bình Hân huơ huơ di động trong tay, cười đến khoái trá, “Muốn phủi sạch quan hệ? Cô đừng có nằm mơ, ha ha ha.”
Cô ta có chết cũng phải kéo Ngô An Mỹ theo cùng.
Diệp Gia Quân bất ngờ nhận được niềm vui ngoài ý muốn, đưa mắt ra hiệu Bạch Hải.
Bạch Hải bước đến giật lấy di động trong tay Trương Bình Hân, cẩn thận cất vào túi.
Anh ta hiểu đây là vật chứng vô cùng quan trọng.
Diệp Gia Quân bấy giờ mới lên tiếng, giọng nói lạnh như băng: “Trương Bình Hân đã nhận tội, vậy còn cô?”
Ngô An Mỹ hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề này, nhẹ thì sự nghiệp tiêu tan, nặng có thể ngồi tù.
Cô ta kéo tay gã trợ lý, nãy giờ giả làm người câm đứng trong góc phòng: “Là anh ta đã cấu kết với Trương Bình Hân.
Hai kẻ này bỏ thuốc mê Dương Uyển Linh, rồi đưa cô ta ra hồ nhân tạo.”
“Ồ? Là vậy sao?” Diệp Gia Quân nhướn mày.
Ngô An Mỹ đang hoảng loạn, không hề phát hiện ra sự trào phúng trong giọng điệu Diệp Gia Quân, còn mừng thầm vì bản thân rất nhanh có thể chối bỏ được trách nhiệm, nói càng hùng hồn,“Từ đầu đến cuối đều là anh ta cùng Trương Bình Hân ra tay.
Em không có biết gì hết đó.”
Sắc mặt gã trợ lý tái mét, mắt thấy bản thân sắp bị biến thành kẻ chết thay, vội xua tay, lắc đầu lia lịa phủ nhận: “Không có, không có, tôi không biết gì hết.
Là cô An Mỹ bảo tôi làm, tôi chỉ là phận thấp cổ bé họng bảo gì làm nấy thôi.”.