Dương Uyển Linh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe Trần Huy Cường mắng mỏ, không ngờ anh ta chỉ hỏi một câu như thế khiến cô hơi bất ngờ.
Cô mỉm cười trả lời: “Đúng thế.
Tôi hi vọng hai người bên nhau đến đầu bạc răng long, con cháu đầy nhà.” Tốt nhất đừng bao giờ đến quấy rầy tôi nữa.
Lời nói sau đó, cô chỉ nói ở trong lòng, bây giờ không thích hợp chọc điên anh ta.
“Được, như cô muốn.” Trần Huy Cường nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
Anh ta nghe lời thế sao? Dương Uyển Linh hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng, khó tin nhìn màn hình di động đã ngắt kết nối cuộc gọi với Trần Huy Cường.
Cô chậc một tiếng, thoải mái nhét điện thoại vào túi, tiếp đó cúi đầu hỏi: “Cô nghe rõ rồi chứ?”
Tia ngỡ ngàng lóe lên trong mắt Hồ Mỹ Hạnh rồi nhanh chóng bị nỗi sung sướng nhấn chìm.
Cô ta vội vã đứng dậy tuy nhiên do quỳ lâu, thân thể mất thăng bằng, loạng choạng xém té.
Dương Uyển Linh nhanh nhẹn vươn tay đỡ lấy: “Cẩn thận.”
Hồ Mỹ Hạnh chưa kịp nắm tay Dương Uyển Linh bày tỏ cảm kích, cô đã lùi về sau giữ khoảng cách.
Cô ta nắm hụt, trong lòng vô cùng khó chịu, ngoài mặt giả vờ không có gì, nhoẻn miệng cười tươi nịnh nọt: “Chị đúng là chị gái tốt nhất của em.
Hai mẹ con em cảm ơn chị rất nhiều.”
“Tôi không dám nhận.” Dương Uyển Linh lạnh nhạt xua tay.
Hồ Mỹ Hạnh tỏ vẻ không để bụng, cười hì hì lấy lòng: “Tới lúc tụi em tổ chức đám cưới, chị nhớ đến uống rượu mừng với tụi em nhé?”
Dương Uyển Linh đối với lời mời kia chẳng có bao nhiêu hứng thú, trước khi rời đi, tốt bụng nhắc nhở: “Có con rồi thì an phận làm mẹ đi.
Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, nếu không tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Nụ cười giả tạo treo trên môi tắt ngúm, Hồ Mỹ Hạnh tức tối, cắn chặt khớp hàm, nhìn theo bóng lưng Dương Uyển Linh hừ lạnh: “Chị là cái thá gì mà dám dạy đời tôi?”
Cô ta định cất bước lại phát hiện đám đông chưa chịu tản đi, xem cô ta là khỉ diễn xiếc, chỉ trỏ cười cợt.
Sẵn đang buồn bực, cô ta liền trút giận lên bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn? Có tin tôi móc mắt mấy người ra không? Hừ, chỉ thích giỏi tọc mạch chuyện nhà người ta.”
Sau khi đuổi được đám người chướng mắt, Hồ Mỹ Hạnh chạm nhẹ vào di động nhét trong túi quần, tâm tình tốt lên hẳn, bắt taxi rời đi.
Biệt thự nhà họ Hồ.
Hồ Mỹ Hạnh bước vào nhà, trông thấy Lê Phương Thanh và Lưu Mỹ Nga đang ngồi uống trà trong phòng khách, cô ta vui vẻ đi qua: “Báo cho bà với mẹ một tin vui, con cùng anh Huy Cường sắp kết hôn rồi đó.”
“Thật sao? Huy Cường đồng ý cưới con rồi?” Hai mắt lóe sáng, Lưu Mỹ Nga đặt ly trà xuống bàn, mừng rỡ xác nhận.
Hai má Hồ Mỹ Hạnh phớt hồng, thẹn thùng gật đầu: “Vâng ạ!”
"Tốt, tốt, tốt." Lưu Mỹ Nga nghĩ đến địa vị trong nhà càng được củng cố, bà ta cười tươi rói, “Con gái cưng của mẹ giỏi quá.”
Lê Phương Thanh gật gù tán thưởng, kéo tay Hồ Mỹ Hạnh, để cô ta ngồi xuống bên cạnh: “Cháu ngoan, không uổng công bà thương cháu, thật biết chọn con rể quý cho nhà họ Hồ chúng ta.” Bà ta chợt thở dài, buồn vui đan xen, “Trong mấy đứa cháu chỉ có con khiến bà bớt lo nhất.”
Lưu Mỹ Nga rót ly trà đưa cho Lê Phương Thanh lấy lòng: “Con thấy chúng ta phải tổ chức hôn lễ cho Mỹ Hạnh thật long trọng vào.
như vậy mới không khiến nhà họ Trần xem thường chúng ta.
Mỹ Hạnh gả về đấy cũng có tiếng nói.”
Lê Phương Thanh nhận lấy ly trà, gật đầu tán thành: “Con nói rất có lý, Mỹ Hạnh nhà chúng ta không thể để nhà họ xem thường được.”
Lưu Mỹ Nga cười thầm trong bụng, thật muốn nhanh chóng báo tin mừng này cho đám bạn già, tưởng tượng đến sắc mặt đầy vẻ ganh tỵ của bọn họ, bà ta liền cảm thấy cả người lâng lâng.
“Nhưng mà…” Hồ Mỹ Hạnh rất biết cách làm người khác sốt ruột, ngay lúc hai người kia đang đắm chìm trong niềm vui sướng, cô ta đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.
“Sao thế con?” Lưu Mỹ Nga vừa hay bắt được sắc mặt đắn đo ấy, bà ta thấp thỏm hỏi.
Hồ Mỹ Hạnh hoảng hốt đưa tay xoa bụng, sau khi bình tĩnh lại, cô ta mới chậm rãi nói, giọng điệu mang theo sự khó tin, sợ hãi xen lẫn thất vọng: “Vừa nãy, con đi báo tin vui cho chị Uyển Linh.
Chị ấy lại uy hiếp hai mẹ con con, haiz.”
“Cái gì?” Lưu Mỹ Nga trợn mắt, rít lên, “Con nhỏ đó, nó dám to gan như vậy sao?”
Sắc mặt Lê Phương Thanh chùng xuống, không mấy vui vẻ.
“Con tình cờ ghi âm lại.” Hồ Mỹ Hạnh lấy di động, mở màn hình lướt đến một tệp ghi âm mới nhất nhấn phát.
“Tới lúc tụi em tổ chức đám cưới, chị nhớ đến uống rượu mừng với tụi em nhé?”
“Sau này đừng tới làm phiền tôi nữa, nếu không tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Lê Phương Thanh giận dữ đập bàn, nước trà trong ly theo động tác của bà ta mà đổ ra bên ngoài, có một ít bắn lên mu bàn tay bà ta: “Con nhỏ đó ác độc thật.”
Lưu Mỹ Nga rút khăn giấy cẩn thận lau tay Lê Phương Thanh, cất giọng than thở: “Nhà chúng ta không biết đã tạo nghiệp gì, con bé… haiz sao có thể máu lạnh đến đáng sợ thế này cơ chứ?”
“Là lỗi của con, không suy xét đến tâm trạng của chị Uyển Linh.” Hồ Mỹ Hạnh cúi đầu ủ rũ, bày ra dáng vẻ ăn năn tự trách, “Có lẽ, chị ấy còn tình cảm với anh Huy Cường, cho nên khi nghe bọn con sắp kết hôn, trong lúc tức giận chị ấy mới nói ra những lời hăm dọa ấy.”
Lê Phương Thanh bị kích thích, trong mắt tràn ngập lửa giận, nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ: “Quá quắt.
Đến cháu ngoại của tao mà nó cũng dám động vào.” Sau đó, bà ta quay sang Lưu Mỹ Nga thúc giục, “Mỹ Nga, con mau gọi điện thoại kêu nó về đây gấp cho mẹ.
Không cho nó một trận, nó liền quên mất mình là ai, hừ.”
Hồ Mỹ Hạnh giả vờ lo lắng, thực chất là cố ý nhắc nhở: “Dù chúng ta có gọi chị Uyên Linh về cũng chưa chắc chị ấy chịu nhận.”
Tình cảnh lần trước Dương Uyển Linh ở giữa đường giữa xá, miệng lưỡi lưu loát trả treo cùng bà ta tái hiện lên trong đầu, khiến tâm tình vốn không mấy vui vẻ của bà ta càng có chiều hướng tệ hơn: “Thế bây giờ phải làm sao? Chẳng nhẽ cứ mặc kệ nó ngang ngược hống hách?”
Ba người rơi vào trầm mặc, lát sau Lưu Mỹ Nga đột nhiên reo lên: “Mẹ, con có cách trị nó rồi.”
Lê Phương Thanh nhanh chóng bị gợi lên hứng thú: “Cách gì? Mau nói mẹ nghe xem.”
“Mẹ nhớ ông chủ Mã mà chúng ta vẫn luôn muốn hợp tác không?” Lưu Mỹ Nga thấy Lê Phương Thanh gật đầu thì tiếp lời, “Năm năm trước vợ ông ta mất đến bây giờ vẫn chưa tái hôn.
Tuổi Uyển Linh cũng không còn nhỏ nữa, chi bằng chúng ta đính hôn Uyển Linh cho ông ấy.”
Lê Phương Thanh trầm ngâm trong chốc lát sau đó mới trào phúng lên tiếng: “Sợ nó còn đang nghiện làm mẹ kế người ta, không chịu nghe theo sự sắp đặt của chúng ta ấy chứ.”
“Mẹ nghĩ xem, nếu cái cậu Gia Quân gì đó thương nó thật lòng thì sao đến tận bây giờ còn chưa chịu công khai nó ra bên ngoài? Con nghĩ tám, chín phần mười là quen chơi qua đường.
Nói không chừng, cậu ta hiện tại đã chán ngấy nó rồi cũng nên.”
Mắt thấy Lê Thanh Phương đã lung lay, Lưu Mỹ Nga tiêm thêm một liều thuốc mạnh, “Hơn nữa, Uyển Linh còn chẳng được xem là mẹ kế, nói khó nghe thì chính là tình nhân được người ta bao nuôi ở bên ngoài.
Nếu việc này mà truyền ra bên ngoài, mặt mũi nhà Hồ chúng ta biết giấu đi đâu.”
Lê Phương Thanh đen mặt mắng: “Không biết xấu hổ.”
Thu được hiệu ứng không tệ, Ngô Mỹ Nga đánh vào trọng tâm: “Nếu nó gả cho ông chủ Mã, thứ nhất có thể giúp địa vị nhà chúng ta tăng lên.
Thứ hai, có thể khiến cho nó chết tâm, không còn mơ tưởng đến Huy Cường của Mỹ Hạnh nữa.”
Lê Phương Thanh hoàn toàn bị những lời lẽ kia thuyết phục: “Con nói rất có lý, đã đến lúc nó báo đáp công ơn dưỡng dục cho nhà chúng ta rồi.
Nhưng làm sao để nó nghe lời đây?”
Đoán trước Lê Phương Thanh sẽ hỏi ra vấn đề này, Lưu Mỹ Nga cười nói: “Cái này mẹ không cần lo.
Con đã nghĩ ra biện pháp rồi.” Bà ta ngập ngừng, “Có điều… chỉ khổ cho Lâm Kiên.”
Dưới sự thúc giục của Lê Phương Thanh, Lưu Mỹ Nga chậm rãi nói ra kế hoạch của mình.
Nói xong, bà ta lo lắng hỏi: “Mẹ thấy cách con thế nào?”
“Tốt.
Con gọi cho nó đi.” Lê Phương Thanh chẳng những không tức giận mà còn tỏ ra hài lòng, theo nụ cười của bà ta, nếp nhăn nơi khóe mắt xô lại thành nếp gấp.
“Dạ được ạ!” Lưu Mỹ Nga nhẹ nhõm, may mắn bà mẹ chồng khó tính này không bác bỏ ý tưởng vất vả lắm bà ta mới nghĩ ra.
Hồ Mỹ Hạnh im lặng xem như ngầm thừa nhận.
Ở nơi mẹ và bà nội không nhìn thấy, khóe môi cô ta hơi khẽ cong lên.
Đây quả thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Cùng lúc đó ở phòng kế hoạch, bên Tập đoàn Diệp Khang.
Di động trên bàn không ngừng rung lên, kéo Dương Uyển Linh từ trong công việc quay về thực tại.
Cô rời mắt khỏi màn hình vi tính, cầm lấy điện thoại, nhìn cái tên nhảy nhót trên màn hình, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra.
“Dì Mỹ Nga” cái tên này rất lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của Dương Uyên Linh.
Cô xém chút quên mất trong danh bạ điện thoại của mình có lưu giữ số của người này.
Dương Uyển Linh không có ý định bắt máy, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn.
Rốt cuộc, điện thoại cũng chịu yên tĩnh nhưng chưa đầy mấy giây sau lại tiếp tục rung lắc dữ dội.
Cuộc gọi thứ ba, thứ bốn, thứ năm,..., thứ bảy, Dương Uyển Linh bắt đầu do dự.
Đến cuộc gọi thứ chín, cô nhịn không được mà bắt máy, muốn nghe xem thử bà ta gọi tới để làm gì.
“Uyển Linh? Là con phải không?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói tràn đầy bất ngờ và kích động.
“Là tôi.” Dương Uyển Linh không mặn không nhạt trả lời.
“Con cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của dì.” Lưu Mỹ Nga giống như không phát hiện ra vẻ lạnh nhạt của Dương Uyển Linh, thân thiết nói.
“Bà gọi tôi có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi cúp máy đây.” Dương Uyển Linh mất kiên nhẫn, lười cùng bà ta đóng kịch..