Lưu Mỹ Nga đột nhiên bậc khóc nức nở: “Uyên Linh, con mau về nhà một chuyến đi, bác sĩ bảo bố con… chẳng còn sống được bao nhiêu ngày nữa.”
Dương Uyển Linh thoáng ngây người, một lát sau mới tìm thấy giọng nói: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại bệnh nặng?”
Lưu Mỹ Nga khóc càng dữ dội hơn: “Bố con bị bệnh hơn một năm nay rồi nhưng ông ấy vẫn luôn giấu bệnh.
Hiện tại trở nặng, không thể giấu thêm nữa.”
Tiếng khóc của bà ta khiến Dương Uyển Linh phiền lòng, lặng lẽ dịch di động ra xa tai một chút, khóe môi hơi nhếch lên, trào phúng nói: “Có lẽ, ông ấy hiện tại còn chẳng nhớ nổi có đứa con là tôi.”
Lưu Mỹ Nga sợ Dương Uyển Linh cúp máy, vội vàng năn nỉ: “Xin con đó, Uyển Linh, con về thăm ông ấy một lần thôi được không?”
Đợi một lúc vẫn không thấy Dương Uyển Linh lên tiếng, bà ta sốt ruột, âm lượng trong giọng nói vô thức cất cao, khuyên hết nước hết cái: “Coi như dì xin con, con giúp ông ấy ra đi thanh thản đi con.
Cho dù trước kia ông ấy có đối xử tệ bạc với con chăng nữa thì ông ấy vẫn là bố con, trong người con vẫn chảy dòng máu của ông ấy.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Uyên Linh về gặp mặt ông ấy một lần thôi, không tốn bao nhiêu thời gian của con đâu.”
Mấy ngón tay siết chặt di động đến trắng bệch, Dương Uyển Linh rủ mắt, đấu tranh nội tâm dữ dội, cuối cùng thở dài đồng ý: “Được rồi.
Tôi sẽ tranh thủ về thăm ông ta.”
Lưu Mỹ Nga lập tức nín khóc, tự ý quyết định: “Tối nay con về nhé? Dì sẽ bảo nhà bếp làm mấy món con thích.
Thôi, con làm việc đi, dì cúp máy chăm sóc cho bố con đây.”
Dương Uyển Linh cười khổ đặt di động lên bàn, bà ta vẫn như trước đây, tùy tiện quyết định thay người khác.
Gần đến giờ tan làm, Dương Uyển Linh nhận được tin nhắn của Diệp Gia Quân.
“Tối nay, anh phải tham gia tiệc rượu.
Anh bảo trợ lý Bạch đưa em về.”
Tâm trạng trống rỗng suốt một buổi chiều nháy mắt được lấp đầy, Dương Uyển Linh đọc đi, đọc lại mấy lần tin nhắn Diệp Gia Quân gửi.
Thật may, cô vẫn còn gia đình nhỏ của chính mình.
Cô cân nhắc từ ngữ trong đầu, sau đó vươn ngón tay gõ: “Không cần đâu, tối nay em phải về nhà một chuyến.”
Dương Uyển Linh cúi đầu chờ đợi, chưa đầy một phút sau, tin nhắn Diệp Gia Quân tới: “Về nhà?”
Dương Uyển Linh thành thật trả lời: “Bố em bị bệnh nặng.
Em về gặp mặt ông ấy lần cuối.”
Lần này, tin nhắn Diệp Gia Quân không gửi đến ngay, trong khung trò chuyện mãi nhấp nháy dòng chữ “Đang soạn tin”.
Dương Uyển Linh mím môi, hồi hộp chờ đợi.
Có điều chờ đợi cô không phải tin nhắn mà là cuộc gọi từ Diệp Gia Quân.
Cô lập tức trở nên khẩn trương lại mang theo chột dạ đảo mắt nhìn quanh một vòng khắp phòng, nhận thấy không ai chú ý nơi này, cô vội vã bắt máy.
Giọng nói quen thuộc mang theo ấm áp và dịu dàng truyền vào tai: “Được.
Cần anh đưa em đi không?”
Sự quan tâm của anh khiến lòng Dương Uyển Linh ngọt như mật đường, nhưng cô không muốn anh vì mình mà đến muộn buổi tiệc: “Em tự đi được.”
Sau khi Diệp Gia Quân dặn dò cô, khi về bảo chú Lâm - lái xe của nhà họ đến đón thì mới yên tâm tắt máy.
Dương Uyển Linh gọi xong cũng đã đến thời gian tan tầm, cô tắt máy tính, thu xếp tài liệu trên bàn gọn gàng ngăn nắp, sau đó cầm túi xách ra về.
Thời điểm Dương Uyển Linh đứng trước biệt thự nhà họ Hồ đã là một tiếng sau.
Cô ngước mắt, ngắm nhìn cổng sắt dày nặng đóng chặt, chẳng khác gì một lồng giam ngột ngạt, khép kín, tâm trạng cô phút chốc nặng nề, mệt mỏi, bất giác nhớ đến cơn ác mộng hơn hai mươi năm trước.
Tròn một tháng ngày mẹ bỏ đi, Dương Uyển Linh bấy giờ chỉ mới là đứa nhỏ tám tuổi, bàn tay mũm mĩm qua loa lau nước mắt trên mặt, leo xuống giường, chạy đến bên tủ nhỏ, vươn tay mở tủ, lấy ra một con búp bê vải, nâng niu ôm vào lòng.
Khuôn mặt bầu bĩnh cọ nhẹ vào gương mặt lạnh lẽo của búp bê, Dương Uyển Linh thấp giọng nức nở: “Xuân Xuân, mẹ không cần chị em mình nữa sao? Chị nhớ mẹ lắm, hu hu hu.”
Bất ngờ, búp bê bị một bàn tay giật lấy.
“Xuân Xuân.” Dương Uyển Linh hoảng hốt chụp theo, đáng tiếc chỉ vồ hụt vào không khí.
Cô giậm chân, nôn nóng nói với đứa bé gái đối diện, “Mỹ Hạnh, em mau trả Xuân Xuân cho chị.”
“Không trả.
Từ bây giờ nó là của tôi.” Hồ Mỹ Hạnh làm mặt quỷ, ôm búp bê chạy vọt ra khỏi phòng.
“Mau trả lại cho chị.” Dương Uyển Linh suốt ruột đuổi theo, “Xuân Xuân là của chị.”
Sau đó, Hồ Mỹ Hạnh bất cẩn ngã cầu thang gãy chân, mặc Dương Uyển Linh khóc lóc giải thích không phải do cô đẩy nhưng căn bản không có ai chịu tin lời cô, kể cả bố cô - Hồ Lâm Kiên.
“Mới bây lớn mà đã có tâm địa ác độc rắn rết, sau này chẳng biết sẽ thành ra cái dạng gì nữa.”
“Nuôi chó nó còn biết giữ nhà, còn nuôi hạng này, nói không chừng ngày sau nó quay sang cắn ngược lại chúng ta.”
Không biết có phải bị mấy lời nói bóng gió kia chọc cho tức hay là vì Lưu Mỹ Nga ở bên tai không ngừng “thổi lửa” mà Hồ Lâm Kiên càng thêm tức giận, lôi Dương Uyển Linh ra đánh một trận nhừ tử, đánh xong ông ta ta tàn nhẫn đuổi cô ra khỏi nhà.
Lúc bà ngoại đến dẫn Dương Uyển Linh đi, thấy trên người cô chằng chịt vết roi, có chỗ còn rướm cả máu, bà ôm cô vào lòng, khóc nức nở: “Cục cưng của bà đừng sợ.
Bà sẽ đưa con rời khỏi căn nhà ác quỷ này.”
Dương Uyển Linh hãy còn quá nhỏ, làm sao chịu được cơn đau khủng khiếp trên da thịt.
Cô muốn mở miệng an ủi bà, nhưng khi hé miệng lại chỉ bật ra những tiếng rên rỉ đau đớn, cuối cùng đành nắm lấy tay bà an ủi.
Dương Uyển Linh vòng một tay ôm cổ bà, một tay ôm lấy Xuân Xuân, được bà ngoại bế đi.
Cô ngoái đầu, cằm tựa lên vai bà, xuyên qua làn nước mắt nhìn thấy cổng sắt lạnh lùng khép lại.
Khi đó, Dương Uyển Linh nghĩ rằng sẽ không bao giờ quay về lồng giam ngột ngạt ấy thêm một lần nào nữa.
Vậy mà vào một ngày của hai mươi năm sau, cô lại xuất hiện ở nơi này.
Dương Uyển Linh giơ tay lau đi giọt nước mắt, chẳng biết từ khi nào đã lạnh lẽo nơi gò má, xốc lên tinh thần, qua ngày hôm nay, từ nay về sau cô và nhà họ Hồ sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa.
Dương Uyển Linh nhấn chuông, cánh cổng nặng nề nhanh chóng mở ra, đối diện cô là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thân hình gầy gò, làn da vàng vọt.
Cô ta khom người lễ phép: “Cô Uyển Linh mời theo tôi.”
Dương Uyển Linh gật đầu, cất bước đi theo người phụ nữ.
Dọc đường đi, cô ta đều rất quy củ, cúi đầu lặng lẽ dẫn đường.
Cảnh vật xung quanh đã khác hoàn toàn so với kí ức hai mươi năm về trước, nhưng Dương Uyển Linh không thấy dễ chịu hơn chút nào, cô rũ mắt, cố gắng không nghĩ đến những kí ức chẳng mấy tốt đẹp trong quá khứ.
Khi đi ngang qua hòn non bộ, bỗng nhiên có một bóng người từ trong bụi cây gần đó nhào ra, chụp lấy cánh tay Dương Uyển Linh thúc giục: “Uyển Linh, cậu mau rời khỏi đây, nhanh lên, nhanh lên.”
“Á.” Dương Uyển Linh hoảng sợ lùi về sau, đang muốn hất tay người nọ thì nhìn thấy rõ mặt, cô kinh ngạc bật thốt, “Quỳnh Thương? Cậu làm sao thế?”
Lệ Quỳnh Thương gấp tới độ nói năng lộn xộn: “Hiện tại gấp lắm không giải thích rõ được.
Cậu mau đi nhanh, bọn họ gài bẫy cậu đó, mau đi lẹ lên, không thì không kịp mất, nhanh đi mà.”
“Cảm ơn cậu.” Dương Uyển Linh cảm kích, cô lựa chọn tin tưởng Lệ quỳnh Thương, không tiếp tục truy hỏi, xoay người bỏ chạy.
Con mồi sắp đến tay lại để tuột mất, Lê Phương Thanh đứng cách đó không xa, sắc mặt lập tức đen kịt.
Bà ta nổi giận chống gậy xông qua, sẵn tay cầm gậy vung mạnh vào lưng Lệ Quỳnh Thương, mắng: “Súc sinh, ăn cháo đá bát.”
Lệ Quỳnh Thương hét thảm một tiếng, thân thể run rẩy ngã nhào ra đất, trên lưng hứng thêm một gậy nữa, trước mắt nhất thời tối sầm.
Lưu Mỹ Nga phản ứng nhanh, nôn nóng thúc giục bốn tên vệ sĩ: “Còn không mau đuổi theo bắt nó lại.”
Sau lưng truyền đến tiếng hét thảm, Dương Uyển Linh ngoái đầu, đồng tử trong mắt lập tức co rút.
Mặc kệ, bốn gã đàn ông đang sắp đuổi kịp, cô dừng lại gào lên: “Quỳnh Thương.”
“Đừng...!lo cho tớ...!cậu mau chạy đi.” Đau đớn khiến đầu óc Lệ Quỳnh Thương quay cuồng, khó khăn nhả ra từng chữ.
“Con khốn nuôi mày quả thật uổng cơm.” Hai gậy kia đã lấy hết sức lực của Lê Phương Thanh, bà ta thở phì phò mắng, lại không cam tâm buông tha cho “thứ ăn cây táo rào cây sung”, cắn chặt răng giơ gậy đập xuống.
Dương Uyển Linh sao có thể trơ mắt nhìn Lệ Quỳnh Thương vì mình mà bị đánh, sốt ruột chạy ngược về: “Không được đánh cậu ấy.”
Lê Phương Thanh dừng gậy giữa không trung dụ dỗ: “Mày quay lại đây, tao sẽ không đánh nó nữa.”
“Đồ ngốc chạy đi, kệ tớ.” Lệ Quỳnh Thương lắc đầu lia lịa, vành mắt hoen đỏ, ra sức ngăn cản, “Bọn họ định đưa cậu cho ông chủ Mã, kệ tớ đi, chạy mau.”
Lê Phương Thanh biến sắc: “Câm mồm con khốn.”
Hóa ra đây mới là mục đích thật sự của bọn họ.
Đáy lòng Dương Uyển Linh lạnh lẽo, bước chân không dừng, dùng ánh mắt trấn an Lệ Quỳnh Thương, gật đầu đáp ứng: “Được, bà nói phải giữ lời đấy.”
Tới nơi bọn họ đứng, Dương Uyển Linh không nhìn hai người phụ nữ ác độc kia lấy một cái, khom người dìu Lệ Quỳnh Thương lên: “Cậu không sao chứ?”
Lệ Quỳnh Thương lắc đầu, bắt lấy tay cô, gấp gáp nói: “Cậu mau rời khỏi đây, bà nội với mẹ sẽ không làm gì tớ đâu.”
“Trốn không thoát.” Dương Uyển Linh ôm Lệ Quỳnh Thương, nhỏ giọng thì thầm: “Xin lỗi đã làm liên lụy đến cậu rồi.”
Hai mắt Lưu Mỹ Nga sáng lên, kích động ra lệnh: “Nhanh, bắt nó lại.”
Bốn người về sĩ xông lên, tách hai người ra.
Lệ Quỳnh Thương nắm chặt tay Dương Uyển Linh không chịu buông, tha thiết cầu xin: “Bà nội, mẹ, con xin hai người đừng đưa Uyển Linh cho ông chủ Mã.
Ông ta tiếng xấu đồn xa, Uyển Linh rơi vào tay ông ta chính là rơi vào miệng cọp.”
“Tách bọn nó ra.” Lê Phương Thanh lớn tiếng quát, đây chính là câu trả lời của bà ta.
Rất nhanh, bốn người vệ sĩ đã thành công kéo hai cô ra.
Dương Uyển Linh ngoái đầu dùng khẩu hình miệng nói với Lệ Quỳnh Thương: “Nhờ hết vào cậu.”.