“Lỗ vốn rồi?” Đỗ Quỳnh Hương phiền muộn vứt báo cáo lên bàn, cau mày nhìn Trần Huy Cường phía đối diện chất vấn, “Ngày trước không phải con đảm bảo hợp đồng nguồn năng lượng nhiên liệu mới này sẽ thu về lợi nhuận khủng cho chúng ta sao? Bây giờ lại thành ra thế này?”
Trần Huy Cường vuốt mặt mấy cái, cả người lộ vẻ tiều tụy, chán chường.
Anh ta căm hận đáp: “Là do Diệp Gia Quân ở sau lưng giở trò.”
“Cái gì?” Đỗ Quỳnh Hương đứng phắt dậy khỏi ghế, biểu cảm trên mặt từ sững sờ biến thành giận dữ, nghiến răng nghiến lợi oán trách: “Cũng tại cái con tiện nhân đó gây nên, nếu không chúng ta cũng đâu có đắc tội với Diệp Gia Quân.”
Trần Huy Cường mệt mỏi dựa vào ghế, mấy hôm nay ngủ không ngon giấc, đôi mắt khô nhức chịu không nổi.
Anh ta chớp mắt mấy cái mới thở dài nói: “Haiz, mẹ đừng nói nữa, đều là chuyện đã qua rồi.
Chỉ cần chúng ta từ nay không gây rắc rối cho Dương Uyển Linh nữa thì chuyện làm ăn của nhà chúng ta sẽ tốt lên thôi.”
“Mẹ biết mày vô dụng chẳng làm được tích sự gì mà, hừ.” Đỗ Quỳnh Hương bất mãn liếc xéo Trần Huy Cường, cao giọng trách móc, “Cơ ngơi nhà họ Trần giao cho mày, mẹ đúng là không trông cậy được gì.”
Lòng tự trọng bị giẫm đạp, Trần Huy Cường khó tránh buồn bực: “Vậy lúc con kiếm tiền về cho Trần Tiến sao mẹ không nói thế?”
Đỗ Quỳnh Hương há hốc mồm miệng khó có thể tin, qua một lúc mới chỉ mặt Trần Huy Cường quát lên: “Mày dám nói mẹ thế hả?”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ mấy cái.
“Lát nữa biết tay mẹ.” Đỗ Quỳnh Hương hâm dọa một câu rồi thở phì phò ngồi lại xuống ghế.
Trần Huy Cường điều chỉnh biểu cảm trên mặt, hắng giọng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng vừa đẩy ra, một giọng nam hơi khàn cũng đồng thời vang lên: “Hi! Anh trai yêu quý thấy em anh bất ngờ không nào.
Ô, mẹ yêu cũng ở đây à?”
Người vào phòng là một người đàn ông ăn mặc sành điệu, trông khá bảnh bao, đeo cặp kính râm bản to che khuất hơn nửa gương mặt.
Anh ta nở nụ cười tươi rói sải bước nhanh đến chỗ Trần Huy Cường, Đỗ Quỳnh Hương.
“Huy Mạnh? Chẳng phải con nói cuối tuần này mới về sao?” Khuôn mặt cau có của Đỗ Quỳnh Hương nháy mắt trở nên rạng rỡ, tiến nhanh đến nắm lấy tay Trần Huy Mạnh, đảo mắt ngắm nghía: “Ai da! Gầy đi rồi.”
Trần Huy Mạnh giải thích, trong giọng nói tràn ngập kích động và khoe khoan: “Đúng là dự định cuối tuần này về nhưng bạn gái con, nhà cô ấy bất ngờ có chuyện vui nên muốn về sớm để gặp mặt cháu dâu.”
“Cái gì? Con có bạn gái rồi sao?” Đỗ Quỳnh Hương nắm bắt trọng điểm rất nhanh, dồn dập hỏi, “Đó là con cái nhà ai? Có môn đăng hộ đối với nhà chúng ta không?”
Trần Huy Cường bóp trán cảm thấy đau đầu hết sức.
“Để con giới thiêu bạn gái con một chút.” Trần Huy Mạnh ngược lại rất vui vẻ, đắc ý khoe: “Cô ấy là Diệp La Bình, cô của chủ tịch Diệp Gia Quân tập đoàn Diệp Khang.”
Trần Huy Cường đang lơ đễnh lập tức ngồi thẳng người, khó tin hỏi lại: “Cái gì? Cô của Diệp Gia Quân?”
Cùng lúc đó, Đỗ Quỳnh Hương ngỡ ngàng che miệng, mang theo vui sướng bật thốt lên: “Trời đất ơi! Con không lừa mẹ đấy chứ?”
Trần Huy Mạnh cười cười, thong thả đi đến sofa ngồi xuống.
Anh ta lười biếng ngã người vào ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn.
Đỗ Quỳnh Hương theo đến ngồi xuống bên cạnh, nôn nóng thúc giục: “Con mau kể rõ xem nào.”
Trần Huy Cường nhìn dáng vẻ thiếu đánh của em trai, chân mày nhíu chặt, khó chịu lên tiếng nhắc nhở: “Lớn rồi, ngồi đàng hoàng đi.”
“Con im ngay.” Đỗ Quỳnh Hương trừng mắt, không hài lòng quát Trần Huy Cường, nhưng khi quay sang Trần Huy Mạnh lại cười cong cả mắt: “Mẹ nóng ruột lắm rồi, nhanh kể cho mẹ nghe đi con trai cưng của mẹ.”
Trần Huy Mạnh tháo kính râm xuống, cầm trong tay vân vê, cất giọng khoe: “Con lừa mọi người làm gì.
Con quen La Bình hơn hai tháng rồi.
Đợt này về là cùng cô ấy đính hôn.
Sau này nhà họ Diệp chính là sui gia với chúng ta.” Nói đến đây, anh ta ngoẹo cổ nhìn Trần Huy Cường bổ sung thêm một câu, “Việc làm ăn của nhà họ Trần chúng ta từ nay về sau không cần lo nữa.”
Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác khiến Đỗ Quỳnh Hương cười không khép được miệng, vươn tay cầm lấy ấm trà rót nước đưa cho Trần Huy Mạnh: “Vẫn là Huy Mạnh của chúng ta tốt nhất, giỏi hơn anh trai con nhiều.
Giúp nhà chúng ta nở mày nở mặt với mọi người, đâu như anh con haiz cưới con vợ đã thèm ghê.”
Trần Huy Mạnh nhận lấy chén nhấp một ngụm.
“Mẹ, đủ rồi đấy.” Trần Huy Cường nhăn mặt, bây giờ chỉ cần nhắc tới Hồ Mỹ Hạnh là cả người anh ta lại thấy không thoải mái.
“Mẹ nói sai à? Mắt nhìn người của con kém thật đấy Huy Cường, bị con nhỏ Hồ Mỹ Hạnh đó cắm cho cái sừng cũng không biết, làm nhà chúng ta mất hết thế diện.” Đỗ Quỳnh Hương bĩu môi, vừa mở miệng là tuôn ra một tràng dài trách cứ.
Trần Huy Cường nổi cáu, đạp chân bàn một cái, phát ra tiếng động vang dội: “Mẹ nhai đi nhai lại hoài một chuyện không chán hả? Chuyện đó đã qua lâu rồi mà cứ nhắc lại suốt.
Với lại trước kia không phải mẹ cũng thích cô ta, ép con cưới cô ta bằng được à?”
Đỗ Quỳnh Hương cứng họng, bà ta hừ lạnh, không tiếp tục nhiều lời nữa.
Trần Huy Mạnh đặt chén trà xuống bàn, bấy giờ mới chen lời vào hỏi: “Em vẫn chưa hiểu lắm không phải trước đó anh với chị Uyển Linh mặn nồng lắm à? Sao đùng một cái đã lấy người khác rồi.”
Chưa đợi Trần Huy Cường trả lời, Đỗ Quỳnh Hương đã thay anh ta giải đáp thắc mắc cho Trần Huy Mạnh, bà ta nói bằng giọng điệu khinh miệt:
“Chị Uyển Linh cái gì.
Con tiện nhân đó không xứng được con gọi là chị.
Thứ đàn bà lăng loàn thấy tiền mờ mắt phản bội anh con đi câu dẫn con rùa vàng Diệp Gia Quân.
Chẳng biết cô ta dùng bùa mê gì mà khiến Diệp Gia Quân chết mê chết mệt cho cô ta vào Diệp Khang làm việc, còn để cô ta làm cổ đông trong đó.
Chuyện làm ăn của Trần Tiến dạo này không tốt, đều là do cô ta ở sau giật dây đó.
Còn chưa hết đâu, đám cưới của anh con nó còn dẫn theo đám đầu gấu tới phá đám, lúc đó mặt mũi bố mẹ bị nó giẫm đạp dưới chân không thương tiếc.”
Bà ta thở dài thườn thượt, sau cười khổ nói tiếp: “May lúc đó con không có mặt ở đấy nếu không cũng bị con tiện nhân đó chọc cho tức chết rồi.”
Trần Huy Mạnh cảm thấy rất bất ngờ, cất giọng phán xét: “Thật không nhìn ra Dương Uyển Linh lại là loại phụ nữ như thế.”
“Mẹ đã sớm nhìn ra từ mấy năm trước rồi có điều anh con mắt mù không thấy ấy chứ, quen đứa nào cũng…” Bà ta chợt dừng lại, không nói tiếp, sợ Trần Huy Cường lại làm ầm lên.
Trần Huy Mạnh nắm lấy tay Đỗ Quỳnh Hương, tỏ ra chuyện của Dương Uyển Linh cũng dễ giải quyết thôi: “Mẹ yên tâm, La Bình vẫn có tiếng nói trước mặt Diệp Gia Quân, con sẽ bảo cô ấy ra mặt thay cho chúng ta đuổi Dương Uyển Linh ra khỏi Diệp Khang.
Hơn nữa, Diệp Gia Quân vừa mới kết hôn chắc đã chán ngấy cô ta rồi, sẽ không quản chuyện của cô ta nữa đâu.”
Trên mặt Trần Huy Cường lộ vẻ kinh ngạc, Diệp Gia Quân đã kết hôn rồi.
Vậy còn Uyển Linh, chẳng lẽ giống như những gì Trần Huy Mạnh nói?
Bên kia, Đỗ Quỳnh Hương kích động cười phá lên, ôm chầm lấy Trần Huy Mạnh: “Ôi! Con đúng là con trai tốt của mẹ.
Mẹ yêu con nhiều lắm luôn Huy Mạnh à.”
“Con sẽ báo thù cho mẹ.” Trần Huy Mạnh cam kết.
“Được, được.” Đỗ Quỳnh Hương cười toe toét, đến mắt cũng không thấy đau, “Mẹ muốn biết thêm về con dâu tương lai của mẹ, con nhanh kể mẹ nghe đi.”
“Ông bà nội Diệp Gia Quân lúc lớn tuổi rồi mới sinh ra La Bình, nên mọi người ở nhà chiều cô ấy lắm.
Tuy cô ấy là em ruột của Diệp Gia Kha, nhưng xét về tuổi tác thì không có chênh lệch bao nhiêu so với Diệp Gia Quân…”
Hai ngày sau.
Tập đoàn Diệp Khang, phòng ban kế hoạch.
“Uyển Linh, đây là kế hoạch tháng này của phòng chúng ta.
Cô xem rồi phân chia công việc cho mọi người.” Triệu Lâm Bình đi đến bên bàn làm việc Dương Uyển Linh, đưa xấp tài liệu cho cô.
Dương Uyển Linh nhận lấy, gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.
Cảm ơn Giám đốc Triệu.”
Triệu Lâm Bình không nói gì thêm, lạnh mặt xoay người rời đi.
Dương Uyển Linh nhìn theo bóng lưng Triệu Lâm Bình cười khổ, không biết có phải do cô nhạy cảm quá không nhưng kể từ lúc từ nước X trở về, thái độ của chị ta đối với cô trở nên lạnh nhạt hẳn, không còn thân thiện như trước kia nữa.
Dương Uyển Linh thở dài, cố xua tan mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, mở tài liệu ra, bắt đầu tập trung nghiên cứu.
“Ai là Dương Uyển Linh?”
Trong phòng làm việc đột nhiên vang lên giọng nữ, giọng người này nói ra không lớn lắm, có điều trong phòng đang yên tĩnh nên hầu như mọi người đều nghe thấy.
Dương Uyển Linh ngẩng mặt lên, hướng ánh mắt về phía cửa, người tìm cô là một người phụ nữ rất đẹp, nhìn qua còn khá trẻ trông chỉ mới đôi mươi, cả người toát ra loại khí chất sang trọng, cao quý.
“Là tôi.” Dương Uyển Linh đẩy ghế, đi về phía cô ta, trong lòng tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu, “Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Trong lúc cô đang quan sát cô ta, cô ta cũng đang nhìn cô đánh giá.
Diệp La Bình khoanh tay, nhìn người phụ nữ tên Dương Uyển Linh một lượt từ trên xuống dưới, lòng thầm nghĩ: Đây chính là người phụ nữ tâm địa rắn rết, thấy tiền mờ mắt mà Huy Mạnh đã nói?
Thấy người phụ nữ mãi không lên tiếng, chỉ nhìn mình chằm chằm, trong lòng Dương có hơi khó chịu: “Nếu cô không có chuyện gì thì tôi vào làm việc đây.”
Dương Uyển Linh mới vừa xoay người, sau lưng đã nghe thấy giọng nói châm chọc: “Cũng ghê gớm thật.”
Dương Uyển Linh quay người lại, mỉm cười lịch sử hỏi: “Quý cô đây không biết tôi đã làm phật lòng cô chỗ nào?”
Diệp La Bình không hài lòng nhíu mày: “Loại phụ nữ ham hư vinh như cô có tư cách hỏi tôi sao?”
“Chuyện gì vậy?”
“Đó là ai? Hình như không phải bạn của tổ trưởng Dương.”
“Có lẽ tới đây để gây sự đấy.”
Trong phòng bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn luận.
Đột nhiên có một người lạ mặt xông ra đả kích cô, nếu nói không giận là giả, giọng Dương Uyển Linh cũng bắt đầu lạnh đi: “Tôi không hiểu cô đang nói gì hết, chúng ta dường như không quen biết nhau thì phải.
Diệp Khang không phải là nơi cô có thể gây chuyện.
Cô đang làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người đấy.”.