Diệp Gia Quân lần nữa lấy điện thoại từ trong túi ra, không định giấu Dương Uyển Linh, nghiêng di động về phía cô để cho cô nhìn thấy rõ hơn.
Diệp La Bình sốt ruột gửi thêm tin nữa: Giúp cô đi mà.
Gia Quân, cháu yêu của cô.
Diệp Gia Quân nâng mắt lên nhìn cô mình sau đó chuyển tầm mắt sang Dương Uyển Linh, cất giọng thì thầm, giao toàn quyền xử lý cho cô: “Uyển Linh, em quyết định đi.”
“Em?” Dương Uyển Linh giật mình, dùng khẩu hình miệng hỏi lại.
Cô cảm thấy vô cùng cảm động và bất ngờ.
Diệp Gia Quân đây là cho cô tùy ý quyết định, dù cô giải quyết thế nào anh cũng sẽ ủng hộ cô, đứng về phía cô.
Diệp Gia Quân không nói gì thêm chỉ mỉm cười khích lệ cô.
Dương Uyển Linh nhìn bầu không khí căng thẳng trước mắt, tất cả đều vô cùng bất lợi đối với hai mẹ con Đỗ Quỳnh Hương.
Nếu cô châm dầu vào lửa thêm mấy câu chắc chắn sẽ đẩy mâu thuẫn đi đến đỉnh điểm nhưng cũng đồng thời khiến Diệp La Bình hận cô.
Dương Uyển Linh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cô không nhẫn tâm thọc gậy bánh xe phá hoại hạnh phúc của người khác, càng không hi vọng Diệp Gia Quân vì mình mà khó xử.
Hơn nữa, cô muốn xóa bỏ hiềm khích với Đỗ Quỳnh Hương, mong bà ta biết điều một chút, sau này đừng tìm cô gây sự vô cớ nữa: “Bố mẹ giữa con và Đỗ phu nhân trước đây quả thật là có chút ân oán cũ, nhưng việc này không liên quan đến chuyện kết hôn của cô.
Mong mẹ.…”
Nói tới đây, cô ngập ngừng không biết nói tiếp sao nữa.
Diệp Gia Quân ngay lập tức tiếp lời: “Nếu Uyển Linh đã nói là ân cũ vậy thì từ hôm nay coi như chấm dứt hết đi, đừng ai nhắc tới nữa.”
“Đúng đấy.
Sau này đừng nhắc lại nữa.” Diệp La Bình cầu còn không kịp, hùa theo, đối với người cháu dâu này cô ta bỗng không còn cảm thấy đáng ghét như trước.
Lâm Hồng Nguyệt và Diệp Gia Kha bốn mắt nhìn nhau nhưng dường như không có ý định phản đối tiếp.
Ý cười trong mắt Diệp Gia Quân khi nhìn qua Đỗ Quỳnh Hương liền mất hút, trở nên lạnh lẽo tới đáng sợ: “Có điều nhà họ Diệp coi trọng nhất là cấp bậc lễ nghĩa, chuyện Đỗ phu nhân rót trà nhận lỗi với vợ tôi là không thể bỏ qua được.”
Cái gì? Dám bảo bà ta xin lỗi con tiện nhân đó? Có lầm không vậy?
Đỗ Quỳnh Hương thiếu chút nữa đã chửi đổng lên may thay kịp thời kiềm chế lại được, gật đầu như giã tỏi: “Đúng, đúng.
Đều là phiền phức do tôi gây ra, tôi xin lỗi là đúng rồi.”
Đỗ Quỳnh Hương cầm chén trà đứng lên, chậm chạp đi đến chỗ Dương Uyển Linh, giờ phút này trông bà ta chẳng khác nào đứa trẻ đang tập đi, khó khăn bước từng bước một.
“Dương tiểu thư xin lỗi cô rất nhiều.
Mong cô hãy tha thứ cho sự ngu muội và vô tri của tôi trước đây.” Đỗ Quỳnh Hương khom người xuống, nén hận đưa chén trà tới trước mặt Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh khá bất ngờ trước sự thỏa hiệp của Đỗ Quỳnh Hương.
Cô không có ý định làm khó bà ta vì thế vươn tay nhận.
Có điều, cô còn chưa kịp chạm vào tách trà đã nghe Diệp Gia Quân lên tiếng bắt bẻ: “Dương tiểu thư? Bà đang gọi ai vậy?”
Dương Uyển Linh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Gia Quân có chút buồn cười, thu tay về.
Đỗ Quỳnh Hương cố gắng áp xuống lửa giận và nhục nhã, rối rít sửa lại: “Diệp thiếu phu nhân là lỗi của tôi.
Tôi biết sai rồi.
Mong rằng sau khi uống ly trà này, cô có thể rộng lòng tha thứ, bỏ qua hết những chuyện khốn nạn, xấu xa trước đây tôi đã từng làm với cô.
Đừng tính toán với loại người không có giáo dục như tôi làm gì.”
Dương Uyển Linh gật đầu nhận lấy tách trà, sau khi uống một ngụm cô nói: “Được.
Vậy ân oán trước kia của chúng ta đến đây chấm dứt.
Sau này, tôi với bà nước sông không phạm nước giếng.”
“Vâng, vâng.
Cảm ơn Diệp thiếu phu nhân đã không chấp với kẻ tiểu nhân như tôi.” Đỗ Quỳnh Hương cười giả lả xua nịnh, trong lòng lại âm thầm thề: Tiện nhân hai mặt mày cứ ở đó giả vờ giả vịt tiếp đi, nhục nhã ngày hôm nay tao phải chịu ở đây, ngày sau sẽ bắt mày trả lại gấp trăm ngàn lần.
“Khúc mắt đã hóa giải hết rồi, mọi người đều vui vẻ.” Diệp La Bình hưng phấn vỗ tay cái bốp, sau đảo ánh mắt dè dặt đề nghị, “Vậy tiếp sau đây chúng ta bàn cũng nên bàn đến chuyện đính hôn rồi nhỉ?”
Chẳng đợi Lâm Hồng Nguyệt hay Diệp Gia Kha lên tiếng, Diệp Gia Quân đã gật đầu: “Được.
Bắt đầu thôi.”
Mắt Diệp La Bình sáng lên, trông cực kì kích động: “Gia Quân, cháu đồng ý rồi sao?”
Hai mẹ con Đỗ Quỳnh Hương cũng mừng rỡ không kém, trên mặt cuối cùng đã xuất hiện nụ cười.
Trong mắt xẹt qua tia toan tính nhưng rất nhanh biến mất, Diệp Gia Quân nhếch môi cười tỏ ra thấu hiểu: “Cô thích anh ta tới vậy.
Cháu ngoại trừ ủng hộ còn có thể làm gì đây?”
Diệp La Bình cười toe toét, hớn hở khen ngợi: “Cháu trai ngoan vẫn là cháu hiểu cô nhất.”
“Có vội vàng quá không?’ Mặt Lâm Hồng Nguyệt lộ vẻ sầu lo, trong lòng vẫn rất băn khoăn và lấn cấn nhiều chỗ, “Hay là…”
Diệp Gia Kha nắm lấy tay bà, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Nếu Gia Quân và La Bình đã không có ý kiến gì thì người trưởng bối như chúng ta cứ nghe theo lời bọn nhỏ đi.”
Lâm Hồng Nguyệt cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đành thở dài đồng ý.
Đỗ Quỳnh Hương cùng Trần Huy Mạnh đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy được sự vui sướng ở trong mắt đối phương.
Dương Uyển Linh không cho ý kiến gì, im lặng nghe mọi người bàn chuyện đính hôn.
Bàn được một lúc, Diệp Gia Quân hào phóng đề nghị: “Để mừng ngày vui của cô, mọi chi phí cho buổi lễ đính hôn cứ tính hết cho cháu.”
“Tuyệt lắm cháu trai đã biết báo hiếu cô rồi.” Diệp La Bình giơ ngón cái, “Không uổng công cô thương cháu mà.”
Diệp Gia Quân mặc kệ Diệp La Bình nói năng hàm hồ, tiếp tục tung thêm “món mồi” béo bở: “Ngoài ra, tăng thêm một hạng mục hợp tác với nhà họ Trần.
Về sau chỉ cần liên quan đến hạng mục này, tập đoàn Trần Tiến sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm.”
Mặt mày Trần Huy Mạnh tươi như hoa, cảm giác nhờ nhà vợ thật sự sướng rơn hết cả người: “Cảm ơn cháu...!Diệp tổng đã xem trọng chúng tôi.”
“Cảm ơn, cảm ơn Diệp tổng rất nhiều.
Trần Tiến của chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, sẽ không để Diệp tổng thất vọng đâu.” Đỗ Quỳnh Hương thì khỏi nói, bà ta mừng rỡ như điên.
Có một nhà họ Diệp như vậy làm chỗ dựa, từ nay về sau nhà bà ta không cần phải lo nữa rồi.
Đây chính là câu được rùa vàng trong truyền thuyết đấy sao?
Trước thái độ vồ vập của hai mẹ con Đỗ Quỳnh Hương, mặt Lâm Hồng Nguyệt hơi nhăn lại, trong lòng không khỏi ngao ngán, chán chường.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, mọi người liền ngừng lại cuộc thảo luận.
Cửa được mở ra, phục vụ bắt đầu lục tục kéo nhau đi vào, thức ăn thơm ngon, bắt mắt lần lượt được dọn lên.
Sau khi bày xong thức ăn, bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vừa rồi không có cảm giác gì bây giờ đột nhiên nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, Dương Uyển Linh bỗng chốc thấy đói bụng.
Diệp Gia Minh hưng phấn chỉ hết món này tới món kia, hoàn toàn quên bén mụ thùy thủy đáng ghét, xấu xa đang ngồi bên cạnh cậu: “Chị… Mẹ ơi! Con thích ăn gà, thịt bò, con thích ăn cái này, cái kia nữa.”
Dương Uyển Linh cười cưng chiều gắp thức ăn cho Diệp Gia Minh, cậu đòi gì đều được nấy.
Thấy Dương Uyển Linh chỉ mãi gắp thức ăn cho con trai, Diệp Gia Quân cầm đũa gắp tôm đặt vào bát cô: “Em cũng lo ăn đi, đừng mãi gắp cho con miết thế.”
“Em biết rồi.” Dương Uyển Linh cười, ăn con tôm anh gắp cho, “Ngon lắm.”
Diệp Gia Minh xị mặt xuống không vui, trong miệng vẫn còn có thức ăn nên nói chuyện không rõ ràng lắm: “Bố có mới nới cũ.”
Bố mẹ Diệp Gia Quân, Diệp La Bình và Dương Uyển Linh nghe thế thì bật cười.
Diệp Gia Quân không chút chột dạ trước lời khiển trách của con trai, thản nhiên gấp cho cậu nhóc ít rau: “Lo ăn của con đi.”
Diệp Gia Minh nhăn mặt, bất mãn dùng đũa hất hất mấy cọng rau trong bát: “Con không ăn rau đâu.
Bố thật bất công.”
Mọi người lại được một phen bật cười vui vẻ.
Trông thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Dương Uyển Linh, Đỗ Quỳnh Hương liền cười không nổi, siết chặt đôi đũa trong tay, trong lòng ghét cay ghét đắng, hận không thể xông tới xé nát nụ cười của cô ra.
Đỗ Quỳnh Hương cắn chặt khớp hàng, cụp mi che đi nỗi oán độc trong mắt.
Bà ta nhất định phải nghĩ ra một cách an toàn, không lộ ra chút sơ hở nào để diệt trừ Dương Uyển Linh mới được.
Nếu không ngày tháng sau này chắc chắn sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, không thể sống thoải mái được.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Đỗ Quỳnh Hương vẫn mang theo tâm tình hậm hực và ghen ghét đó đi ra khỏi nhà hàng.
“Mẹ chúng ta về thôi.” Phát hiện Đỗ Quỳnh Hương vẫn mãi đứng bất động nhìn theo hướng nhà họ Diệp rời đi, Trần Huy Mạnh liền đi tới lây vai bà ta.
Đỗ Quỳnh Hương thu hồi tầm mắt, dứt khoát từ chối: “Con về trước đi, mẹ có việc phải đi đây một lát.”
“Khuya rồi mẹ còn muốn đi đâu?” Trần Huy Mạnh cau mày thật chặt, trong giọng nói lộ vẻ bất lực, mệt mỏi.
Đỗ Quỳnh Hương không tính nói cho anh ta nghe, bởi càng ít người biết càng tốt, dù là con trai ruột của bà ta: “Con không cần biết, chỉ biết rằng mẹ đang nghĩ cách để cuộc sống sau này của chúng ta thoải mái hơn thôi.”
“Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ tính đi đâu tìm cách? Mẹ nói mà con chẳng hiểu gì hết.” Trần Huy Mạnh nghệch mặt, ngoài khó hiểu ra thì không còn gì khác, buồn bực hỏi dồn, “Đừng có gây thêm phiền phức cho con đấy.”
Đỗ Quỳnh Hương không trả lời, lách qua người Trần Huy Mạnh leo lên chiếc taxi đang trống chỗ.
“Mẹ.” Trần Huy Mạnh đuổi theo, đập lên cửa xe, “Mẹ nói rõ rồi hẳn đi.”
Đỗ Quỳnh Hương giục tài xế mau lái xe: “Kệ nó đừng quan tâm, mau lái đi.
Đưa tôi đến khu biệt thự VIC.”.