“Ngọn gió nào đưa Đỗ phu nhân đến đây vậy?” Lưu Mỹ Nga rít một hơi thuốc lá, không mặn không nhạt quan sát Đỗ Quỳnh Hương phía đối diện.
Đỗ Quỳnh Hương bị khói thuốc làm cho ho sắc sụa, bà ta tức lắm nhưng vì đang cầu người đành nín nhịn, giơ tay lau nước mắt, nói ra mục đích đêm nay tới đây: “Tôi muốn hợp tác với bà đối phó con tiện nhân Dương Uyển Linh.”
Lưu Mỹ Nga nheo mắt có chút khó tin nhìn Đỗ Quỳnh Hương, nghiền ngẫm lặp lại: “Đối phó Dương Uyển Linh?”
“Đúng.” Đỗ Quỳnh Hương nhăn mặt đề nghị, “Bà có thể dập tắt thuốc được không?”
“Chịu không nổi thì bà có thể bịt mũi lại.” Lưu Mỹ Nga nhún vai, đưa điếu thuốc lên môi rít thêm một hơi chọc tức Đỗ Quỳnh Hương, tay kia thì chỉ về hướng cửa: “Không thì mời bà đứng lên đi thẳng sẽ thấy cửa đi đấy.”
Sao trước đây bà ta không nhìn thấy sự khốn nạn của Lưu Mỹ Nga nhỉ?
Cái gan của Đỗ Quỳnh Hương là muốn đứng dậy bỏ về ngay lập tức, nhưng nghĩ tới tương lai sau này của mình, bà ta đành cắn răng nhẫn nhịn, chậm rãi gieo rắc hận thù vào đầu Lưu Mỹ Nga: “Chẳng lẽ bà không hận con khốn đó? Không muốn trả thù nó sao? Đừng quên chính nó hại nhà bà tan cửa nát nhà, nợ nần chồng chất, đi tù đi tội đấy.”
Sắc mặt Lưu Mỹ Nga quả nhiên thay đổi, trong mắt ánh lên vẻ giận giữ, khi nghe đến câu cuối cùng, bà ta hừ lạnh: “Thằng con cưng của bà còn chưa hủy bỏ việc vu khống con gái tôi, hại con bé phải chạy trốn khắp nơi.
Sao tôi phải cùng bà đối phó với Dương Uyển Linh?”
Đỗ Quỳnh Hương buồn bực giơ tay che mũi: “Hừ, còn không phải vì con gái bà suýt chút nữa giết chết con trai tôi sao? Tôi còn chưa tìm bà tính sổ đấy.” Sau đó, bà ta dịu giọng xuống, “Thôi không nói mấy cái chuyện không vui này nữa, người xưa có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, việc chúng ta cần làm bây giờ là cùng nhau đối phó con tiện nhân kia.”
Mắt thấy Lưu Mỹ Nga đã xiêu lòng, Đỗ Quỳnh Hương tung ra một đòn chí mạng: “Haiz, con đó làm nhiều việc ác mà chẳng thấy quả báo gì, đúng là trời cao không có mắt.
Giờ nó còn được gả vào nhà họ Diệp, thật sự tốt số đến mức làm người ta tức giận.”
“Cái gì?” Điếu thuốc trong tay Lưu Mỹ Nga bị bẻ gãy làm đôi, bà ta trợn to mắt ngồi bật dậy, khiếp đảm hỏi, “Nó gả cho Diệp Gia Quân của Tập đoàn Diệp Khang? Nhà họ Diệp giàu có bậc nhất của thành phố ta?”
Trước dáng vẻ thất thố của Lưu Mỹ Nga, Đỗ Quỳnh Hương cũng không mấy bất ngờ, bởi tối nay khi nghe được tin Dương Uyển Linh trở thành Diệp thiếu phu nhân, bà ta cũng xuất hiện bộ dáng như thế.
Bà ta cười đầu độc thêm vào đầu Lưu Mỹ Nga: “Ngày trước nó chỉ mới là tình nhân của Diệp Gia Quân mà đã dám dẫn người tới hôn lễ phách lối, còn khiến nhà bà sa cơ thất thế.
Huống hồ giờ nó đã chim sẻ hóa thành phượng hoàng, bà nghĩ nó sẽ bỏ qua cho nhà bà sao?”
Lưu Mỹ Nga cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ ghen ghét, ném điếu thuốc lá vào gạt tàn.
Đỗ Quỳnh Hương cười thầm biết chắc cá đã cắn câu, chớp lấy thời cơ nói: “Tôi có một kế hoạch có thể làm cho nó mất hết tất cả, chỉ là không biết bà có chịu hợp tác hay không thôi.”
“Kế hoạch gì?” Giọng Lưu Mỹ Nga vô cùng gấp gấp.
Đỗ Quỳnh Hương sau khi xác định khói thuốc đã tảng đi hết mới thả tay đang che mũi ra, nói ra kế hoạch của mình: “Năm ngày sau, con trai út của tôi tổ chức lễ đính hôn với cô chủ nhà họ Diệp ở nhà hàng Sophie…”
Lời Đỗ Quỳnh Hương nói như sấm nổ bên tai Lưu Mỹ Nga.
Bà ta há hốc mồm kinh ngạc, ghen ghét tới tột độ, so với lúc hay tin Dương Uyển Linh gả vào nhà tài phiệt chỉ có hơn chứ không kém, nhất thời không kìm được kích động cắt ngang lời Đỗ Quỳnh Hương: “Con trai bà cưới cô chủ nhà họ Diệp? Là Diệp La Bình sao?”
“Đúng vậy.” Dù Đỗ Quỳnh Hương đã cố gắng kiềm chế tuy nhiên mặt vẫn hơi vênh lên, trong giọng nói khó giấu được đắc ý.
Bà ta hằng giọng nói tiếp kế hoạch đanh dang dở, “Bà nhân cơ hội này tiếp cận bố mẹ Diệp Gia Quân, nói với họ chuyện Dương Uyển Linh năm năm trước trong hôn lễ đã bỏ trốn theo tên đàn ông khác.
Sau đó, nó còn ăn nằm chung chạ với không biết bao nhiêu tên đàn ông khác nữa, bản tính lăng loàn, dâm đãng, thân xác đã sớm bẩn thỉu đến mức chịu không nổi.”
Lưu Mỹ Nga trầm mặc suy tư, với lấy gói thuốc trên bàn, mở ra rút lấy một điếu thuốc.
Lúc đang định châm thì bị Đỗ Quỳnh Hương cản lại: “Đừng hút nữa, khói chịu không nổi.”
Lưu Mỹ Nga khó chịu ra mặt, có điều cũng không tiếp tục châm lửa, ném điếu thuốc ra bàn, nhẫn nhịn nghe xem Đỗ Quỳnh Hương còn muốn nói thêm gì nữa.
“Gia đình danh gia vọng tộc như nhà họ Diệp, tuyệt đối sẽ không cho phép cưới một người phụ nữ có quá khư dơ bẩn như thế vào cửa đâu.
Gia đình thông gia đó của tôi chắc chắn bị nó lừa rồi.” Đỗ Quỳnh Hương cười lạnh, càng nghĩ càng thấy sướng rơn cả người, “Đến lúc đó, cô ta sẽ bị nhà họ Diệp đuổi đi.
Còn về phần bà, nhà họ sẽ cho bà một số tiền lớn để bịt miệng.
Số tiền đấy cũng đủ cho bà trả nợ và trang trải cuộc sống hằng ngày rồi nhỉ? Nhìn xem trước đây rõ ràng là một phu nhân không lo ăn lo mặc giờ lại biến thành cái bộ dạng thế này đây, chậc.”
Lưu Mỹ Nga trừng mắt, theo phản xạ vuốt lại tóc tai, chỉnh lại cái váy nhăn nhúm của bà ta.
“Sao muốn hợp tác với tôi không?” Đỗ Quỳnh Hương ra vẻ bình tĩnh hỏi thế nhưng trong lòng thì không được bình tĩnh như vậy.
“Tất nhiên là muốn rồi.” Lưu Mỹ Nga nhanh chóng đưa ra quyết định, “Yên tâm.
Tôi sẽ khiến cho nó thân bại danh liệt.”
“Tôi đợi tin tốt của bà.” Cơ thể căng cứng của Đỗ Quỳnh Hương nhoáng cái thả lỏng, vui vẻ cầm túi xách đứng lên, “Thôi không cần tiễn đâu, tôi biết đường ra.”
Lưu Mỹ Nga nhìn theo bóng lưng Đỗ Quỳnh Hương khuất sau cửa, sắc mặt dữ tợn lẩm bẩm: “Ai thèm tiễn bà, ảo tưởng quá đáng, hừ.”
“Mẹ, con cũng muốn đi.” Hồ Mỹ Hạnh chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Lưu Mỹ Nga, cô ta vòng tới trước ngồi xuống bên cạnh bà ta.
Lưu Mỹ Nga nhìn con gái, không yên tâm dặn dò: “Con cẩn thận chút đừng để cảnh sát thấy con.”
Trong mắt Hồ Mỹ Hạnh tràn ngập thù hận, cô ta đã quá chán ghét cái cuộc sống trốn chui trốn nhủi không thấy ánh sáng này rồi: “Tuy giờ con đang bị truy nã nhưng chỉ cần có thể tận mắt thấy chị ta rơi xuống vực thẳm, dù con bị bắt cũng đáng.”
“Đúng.
Chúng ta nhất định phải khiến con khốn đó thê thảm, rơi vào đường cùng.
Chỉ có thế mẹ mới vừa lòng hả dạ được.” Lưu Mỹ Nga cầm điếu thuốc trên bàn lên châm lửa, cho vào miệng hút một hơi.
Kể từ ngày nhà họ Hồ sa cơ thất thế, bà ta cũng mắc chứng nghiện thuốc lá nặng.
Hồ Mỹ Hạnh học theo mẹ mình lấy thuốc lá trong bao ra châm lửa hút.
“Hừ, mụ già Đỗ Quỳnh Hương này cũng thật sự không có đầu óc, không chịu hủy bỏ việc vu khống con, còn muốn lợi dụng chúng ta làm việc cho bà ta, nghĩ mẹ là con ngốc chắc.” Lưu Mỹ Nga nhả khói, trút hết bực tức tích tụ nãy giờ trong lòng ra, “Muốn làm ngư ông đắc lợi, đừng có mơ.
Có chết mẹ cũng phải kéo theo cái lũ khốn nạn đấy chết theo.”
Hồ Mỹ Hạnh híp mắt, trong giọng nói ngập tràn điên cuồng: “Năm ngày nữa, tại lễ đính hôn của con trai mụ ta, chúng ta sẽ quậy một trận ra trò, làm cho bọn chúng mất hết mặt mũi.”
Hồ Mỹ Hạnh dứt lời, hai mẹ con bà ta nhìn nhau cười phá lên, tiếp đó chụm đầu vào bàn bạc kế hoạch.
“Đến lúc đó, mẹ đi tìm ông bà Diệp lấy tiền bịt miệng, con thì ở bên này vạch trần quá khứ dơ bẩn của Dương Uyển Linh trước mặt quan khách.” Lưu Mỹ Nga tỉ tỉ phân công, tiền tài và hận thù đã che mờ đi lý trí của bà ta, “Nếu con có bị cảnh sát bắt thì vẫn còn số tiền bịt miệng chúng ta lấy kia, mẹ cũng sẽ dễ dàng bảo lãnh con ra ngoài.
Ha ha ha, đây đúng là một kế hoạch hay, một mũi tên trúng ba đích, ha ha ha.
Ai cũng đừng mong sống tốt.”
Năm ngày sau, tại nhà hàng Sophie.
“Giản đại tiểu thư xinh đẹp thật, không khác gì minh tinh điện ảnh luôn.”
“Đúng đấy, quý ngài bên cạnh nhìn rất đẹp trai phong độ.
Trông hai người thật xứng đôi vừa lứa.”
“Trai tài gái sắc, ông trời tác thành cho mà, ngưỡng mộ quá đi.”
“Chúc hai vị trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão.”
Đám đông chen chúc, vây xung quanh Diệp La Bình và Trần Huy Mạnh không ngừng cất lời cảm thán ca tụng hai người họ.
Diệp La Bình khoát tay Trần Huy Mạnh, nghe mọi người khen ngợi, sung sướng đến mức mặt mày như nở hoa, cười không khép được miệng: “Cảm ơn lời chúc của các vị, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
Trần Huy Mạnh cũng cười tươi rói rất hưởng thụ cảm giác được người người nịnh nọt: “Cảm ơn các vị rất nhiều.”
“Em rể, chúc mừng em cưới được người vợ xinh đẹp lại giàu có như thế này nha.” Bỗng nhiên trong đám đông vang lên một giọng nói lanh lảnh tràn ngập mỉa mai, cười cợt.
Hồ Mỹ Hạnh cười cười khoanh tay thong thả đi đến trước mặt Trần Huy Mạnh, Diệp La Binh.
“Hồ Mỹ Hạnh?” Trần Huy Mạnh kinh ngạc bật thốt lên.
“Em rể à, gọi cả họ lẫn tên của chị dâu như vậy là không được đâu nha.” Hồ Mỹ Hạnh kéo dài giọng khiển trách.
Thái độ và cách xử sự của người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện này làm Diệp La Bình thấy khó chịu vô cùng.
Cô ta nghiêng đầu hỏi: “Huy Mạnh, đây là chị dâu anh à? Sao chưa từng nghe anh nói qua anh Huy Cường đã kết hôn?”
“Anh…” Trần Huy Mạnh chưa kịp giải thích rõ đầu đuôi ngọn nguồn, Hồ Mỹ Hạnh đã chen lời vào.
“Chị nói đúng rồi đấy.
Tôi chính là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Huy Cường, còn là em ruột của cháu dâu chị.” Cô ta mỉm cười, cố ý nhấn mạnh câu “Em ruột của cháu dâu chị”
“Cô nói cái gì? Em ruột của cháu dâu tôi? Chính là Uyển Linh đấy hả?” Diệp La Bình nghệch ra, phải mất một lúc mới phản ứng lại được..