Bầu trời đêm của Thịnh Kinh, luôn lấp lánh những vì sao, vì đã mấy ngày không ra khỏi phòng nên Mặc Vũ Nhu nhìn lên bầu trời một cách thèm thuồng.
Sau khi sẩy thai, co thể cô ta rất yếu, vì phải trốn tránh giới truyền thông nên cô ta đương nhiên không có cơ hội đến bệnh viện kiểm tra.
Đương nhiên, cũng không có tiền!
“Anh Vưu, đợi em đi làm trở lại, em sẽ mua bắt động sản bên bờ sông Hương Khê.
Đến lúc đó, chúng ta có thể quay về quá khứ và sống cuộc sống sung túc trước đây.
Em tin rằng đau khổ nhiều như vậy cũng không làm em gục ngã.
Đại nạn không chết, ắt có vận may trong tương lai.”
Vưu Lâm không nói gì, chỉ cười một cách miễn cưỡng.
“Anh vẫn còn giận sao? Không phải vừa lấy hết tiền trên người đi mua quần áo rồi sao? Mang cái mặt của anh cho em xem nào?
Vưu Lâm không nói gì, số tiền đó, là Đường Ninh để lại, cho con gái anh Đậu Đậu chữa bệnh…
Nhưng khi Mặc Vũ Nhu ra ngoài, cô ta thậm chí còn không hỏi thăm, đã lấy tiền đi mua quần áo và đồ trang sức.
“Vũ Nhu, cô thấy, mấy năm nay, tôi đối xử với cô như thế nào?”
Vưu Lâm nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa, lời nói ra đến miệng không nhịn được có chút run rầy, chỉ là anh che giấu rất kỹ, “Rất tốt…” Mặc Vũ Nhu thờ ơ đáp: “Anh có cần như thế không?
Tôi lại sắp có thể chụp hình tạp chí rồi, đến lúc đó sẽ trả lại hết cho anh, sao anh lại trở lên keo kiệt như vậy?”
Vưu Lâm nhìn thẳng phía trước, cổ họng khô khốc mà đau đón.
Vì anh cuối cùng đã hiểu ra sự khác biệt giữa Mặc Vũ Nhu và Đường Ninh, khi Mặc Vũ Nhu muốn làm gì thì làm, thì Đường Ninh luôn lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Mặc dù anh biết mình cũng là một phần trong kế hoạch của Đường Ninh, nhưng điểm mạnh của Đường Ninh là ngay cả khi bạn biết ý đồ của cô ấy, nhưng bạn vẫn sẵn sàng vì cô ấy mà chạy ngược xuôi, chỉ vì cô ấy coi bạn như một con người.
“Đó là tiền để cứu con gái tôi.” Một lúc lâu sau…Vưu Lâm mới nói được một câu như vậy, trong giọng nói mang theo nỗi xót xa.
Mặc Vũ Nhu dừng lại, nghiêng đầu nhìn Vưu Lâm, hừ một tiếng: “Tôi đã dùng rồi, anh còn có thể làm gì nữa? Không phải vợ anh vẫn ở nhà sao? Hơn nữa, nếu như tôi ăn mặc rách rưới, sẽ bị người ta coi thường…”
Sắc mặt Vưu Lâm trắng bệch, bởi sự hư vinh của Mặc Vũ Nhu, khiến anh không thể chịu đựng nỗi, đã rơi vào hoàn cảnh này, đã là người phụ nữ leo giường mà mọi người đều biết, tại sao còn không biết kiềm chế và kiểm điểm? Lẽ nào mặt mũi… quan trọng đến vậy sao?
Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa khách sạn Glory, vì giữ thể diện, ngay cả xe Vưu Lâm đang lái, cũng là thuê ở nơi khác.
Mặc Vũ Nhu vẫn là phong cách của một người có tên tuổi lớn, đi đâu cũng như siêu sao, có lẽ đây là niềm tự hào cuối cùng của Mặc Vũ Nhu, dù đến nông nỗi này, cô ta vẫn không chịu nhận thua…
Hai người bước vào đại sảnh của khách sạn, nhưng phía sau họ lại truyền đến tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ của nhân viên phục vụ.
“Đây không phải là người mẫu leo giường Mặc Vũ Nhu sao?”
“Là cô ta, chính là cô ta, thật là lợi hại, không phải vừa mới sảy thai sao? Nhanh như vậy đã ra ngoài tìm mục tiêu rồi.”
“Hình như lại có một tin đồn khác…”
Mặc Vũ Nhu không phải không nghe tháy, chỉ là, cô ta cũng chỉ hừ một tiếng, nhìn qua tựa như lười biếng không thèm so đo.
Sau đó, cả hai bước vào căn phòng đã được đặt trước, thế nhưng mà từ lúc Mặc Vũ Nhu bước vào, cô ta đã đợi hẳn hai tiếng đồng hồ, nét mặt cô ta đổi từ tự tin lúc đầu sang đờ đẫn: “Anh Vưu, anh nói, đối phương có phải không đến không?”
Vưu Lâm không nói gì, nghĩ thầm làm sao mà đối phương có thể không đến?
“Yên tâm đi, co ấy nhất định sẽ đến.”
Mặc Vũ Nhu cố gắng nhẫn lại, cuối cùng nhìn thấy người phục vụ đẩy cửa phòng ra, mắt định thần nhìn thấy dĩ nhiên là Đường Ninh còn có cả chị Long, ngực Mặc Vũ Nhu bỗng nhiên ì đập mạnh, đứng dậy chỉ thẳng vào Đường Ninh chất vấn: “Đường Ninh, cô thật sự là lợi hại, ngay cả bìa của tạp chí đàn ông mà cô cũng muốn đoạt của tôi.”
Đường Ninh không nói gì, vẻ mặt trầm mặc như thường, chỉ là chị Long ở sau lưng cô ta không nhịn được mà cười nhẹ: “Đường Ninh chúng tôi lại phải cần tranh giành với cô về một cuốn tạp chí căn bản không tồn tại hay sao?”
“Ý cô là gì?”
“Ý là chủ nhân của cuốn tạp chí, chính là Đường Ninh.” Chị Long nói với Mặc Vũ Nhu với vẻ mặt đáng tiếc.
Mặc Vũ Nhu đột nhiên quay đầu lại nhìn Vưu Lâm, Vưu Lâm cũng buồn bã nhìn cô, mắt hai người chạm nhau, Mặc Vũ Nhu hiển nhiên có chút không tin: “Anh… Phản bội tôi?”
Vưu Lâm chế nhạo, lắc đầu và nói với giọng rất bình tĩnh: “Nói phản bội, cũng có chút khó nghe, Mặc Vũ Nhu, tôi đã hết lòng với cô, vậy mà cô còn lấy đi số tiền cứu mạng cuối cùng của con gái tôi, tôi thực sự không nợ cô điều gì cả.”
Mặc Vũ Nhu nhìn Vưu Lâm với vẻ mặt phẫn nộ, nhìn người đàn ông đã từng thề sẽ không rời bỏ cô, trong lòng phẫn nộ gần như bị xé nát.
“Chỉ vì con gái anh bị bệnh? Không phải bởi vì tôi không có tiền có quyền hay sao? Anh tạm thời chỉ lấy con gái anh ra làm cái cớ mà thôi.”
Đường Ninh liếc nhìn chị Long, chị Long lập tức lấy trong ví ra một tắm thẻ, đưa cho Vưu Lâm: “Trong đó không có bao nhiêu tiền, chỉ đủ để anh cứu con gái anh.”
Vưu Lâm hai tay run rẩy cầm lấy tắm thẻ, yết hầu cũng khẽ chuyển động: “Cảm ơn cô.”
“Anh điên rồi sao? Vưu Lâm? Anh vì tiền mà phản bội tôi? Con gái anh chết cũng không yên!”
Vưu Lâm thực sự không bao giờ nghĩ rằng từ miệng Mặc Vũ Nhu, lại có thể nghe được những lời nguyền rủa ác độc như vậy, vì vậy mà anh cũng nở một nụ cười lạnh rồi nói ra sự thật: “Mặc Vũ Nhu, thật sự, cô sẽ không bao giờ có khả năng thắng nổi Đường Ninh, hãy cứ chờ xem số phận của cô đi.”
Sau đó, Vưu Lâm loạng choạng rời khỏi phòng riêng của khách sạn, chỉ còn lại ba người Đường Ninh.
Đường Ninh nhẹ nhàng bình tĩnh, ngay cả lúc như vậy, cũng làm cho người ta nhìn không ra một nửa cảm xúc của co.
Nhưng mà Mặc Vũ Nhu…
Lại rất phòng thủ.
Đường Ninh như vậy bị cô ta giữ lại, không có khả năng sẽ có chuyện gì tốt cả, vì vậy cô ta lập tức tìm kiếm tứ phía, chỉ sợ bị chụp ảnh hoặc ghi âm lại.
“Đường Ninh, cô muốn làm gì tôi?” Mặc Vũ Nhu hiện tại thân đơn yếu ớt, không thể không đề phòng, dù sao Đường Ninh còn có chị Long, tất cả chuyện này có thể là một cái bẫy.
“Đừng căng thẳng như vậy, Mặc Vũ Nhu, vẫn như bình thường là tốt rồi, tôi chỉ là… muốn cùng cô nói ít chuyện trong lòng, tôi cảm thấy chúng ta nên có nhiều ngôn ngữ chung.”
“Nói cái gì? Nói tôi từng bước cướp đi Hàn Vũ Phàm hay sao?
Đường Ninh, cho dù bây giờ cô tốt hơn tôi, nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật là tôi đã cướp đi Hàn Vũ Phàm.” Mặc Vũ Nhu trơ trến nói với Đường Ninh.
Cô ta không sợ thua, chỉ sợ thua Đường Ninh!
Điều không muốn Đường Ninh nhìn thấy nhất là cuộc sống hiện tại không cả bằng chó mèo.
“Cô có biết trước một ngày đăng kí kết hôn của cô và Hàn Vũ Phàm, chúng tôi đã rất sầu não như thế nào không? Anh ta nói cô đuổi theo anh ta như một kẻ không có tự trọng, cô làm phiền đến anh tai”
Mặc Vũ Nhu nghĩ rằng cô ta có thể chọc tức Đường Ninh, nhưng?
“Thực ra, tôi rất muốn cảm ơn cô…” Đường Ninh ngồi vững trên ghế, cười với Mặc Vũ Nhu: “Bởi vì cô nhất định không biết… cô đang tự làm tổn thương chính bản thân mình, ngăn chặn Hàn Vũ Phàm, không cho anh ta nhớ nhung gì về tôi nữa, tôi… đã kết hôn với người khác rồi.”.